Quan Sách

Chương 796

Ghế sô pha mềm mại thoải mái, Hoàng Hoành Viễn ngồi trên ghế, ngửa đầu thật mạnh về phía sau, tinh thần ông ta mệt mỏi, trong lòng bực bội.

Hôm nay họp cả ngày, trên thực tế là một ngày lấm bùn.

Ngày mai hội nghị tỉnh mở lại, hiện tại nội bộ Hải Sơn đối với vấn đề hợp tác vẫn chưa có bất kỳ thống nhất nào, cuộc họp ngày mai mở như thế nào đây?

Đã từng một dạo, Hoàng Hoành Viễn cho rằng không bao lâu mình có thể nắm được cục diện Hải Sơn, thì có thể quán triệt ý chí của mình ở Hải Sơn.

Nhưng hiện tại đã vài năm trôi qua, ông ta phát hiện mình ở nhiều lĩnh vực, vẫn rất bất lực, muốn nhào nặn Hải Sơn thành một sợi dây thừng, ông ta hiện tại vẫn chưa làm được.

Như hội nghị hôm nay, mỗi người đều mồm năm miệng mười, vấn đề gì cũng đưa ra, ý kiến gì cũng có, rõ ràng là lộn xộn rối rắm, ba phải cả ngày.

Ở Hải Sơn có người không muốn hợp tác.

Ở Hải Sơn có người muốn hợp tác giả!

Trong đầu Hoàng Hoành Viễn đột nhiên có ý nghĩ như thế này.

Lặng yên không một tiếng động, Đàm Thạch Tuyên bước vào phòng của ông ta.

Hoàng Hoành Viễn mở to mắt nhìn ông ta một cái, không nói lời nào.

Đàm Thạch Tuyên ngồi đối diện Hoàng Hoành Viễn, tâm trạng cũng có chút uể oải.

Hôm nay nhiều người tham dự hội nghị như vậy, Đàm Thạch Tuyên cũng coi như là cán bộ thực chức của một Phòng ban, nhưng lời nói của ông ta căn bản không có tác dụng gì.

Nhân vật số một của một số đơn vị ở thành phố rõ ràng không để ý đến sự tồn tại của ông ta.

Quận Lam Hà tiếp giáp Nam Cảng, nhưng bao nhiêu năm Lam Hà không hề có bất kỳ hợp tác gì với Nam Cảng, có người nói gần quan được ban lộc, Lam Hà không được bất kỳ lợi lộc gì.

Phát triển kinh tế còn phải dựa vào mô phạm đường đi của người khác. Bản thân không sáng tạo, không có quy hoạch và quan niệm phát triển, nhân vật số một như vậy khiến người ta khinh thường, Đàm Thạch Tuyên trong hội nghị ngày hôm nay cảm giác về điều này rất rõ ràng.

Hoàng Hoành Viễn nhìn chằm chằm Đàm Thạch Tuyên, tâm trạng có chút phức tạp.

Năm tháng như thoi đưa!

Năm đó khi Đàm Thạch Tuyên theo ông ta, vẫn còn là một người trẻ tuổi, khi đó còn được gọi là thanh xuân niên thiếu.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đàm Thạch Tuyên hai hàng tóc mai đã có tóc bạc, tóc trên trán cũng rụng rất nhiều. Sống lưng rất thẳng trước đây cũng trở nên gấp khúc rồi, đâu còn chỗ nào giống trước đây?

-Thạch Tuyên, về chuyện hợp tác, cậu nghĩ thế nào?
Hoàng Hoành Viễn nói.

Thạch Tuyên ngồi thẳng người, sắc mặt xanh xao, nói:
-Tôi thấy hôm nay hội nghị rất hỗn loạn chỉ là biểu hiện, vấn đề quan trọng tôi cho rằng là trong lòng mọi người đã rối loạn. Mọi người tại sao lại rối loạn tinh thần? Tôi cho rằng Trần Kinh chính là nguyên nhân chủ yếu. Hắn phát ngôn bừa bãi với truyền thông. Không để ý đến lợi ích của Hải Sơn, không quan tâm đến cảm xúc của nhân dân Hải Sơn. Cán bộ như vậy Hải Sơn chúng ta rút cuộc là có cần hay không?

Ông ta dừng một chút, tức giận nói:
-Anh xem người này điên cuồng không giới hạn, hôm nay hội nghị quan trọng như vậy, hắn lại xin nghỉ không đến dự. Hắn muốn làm gì chứ? Hắn muốn thị uy với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sao? Kiêu binh như vậy, tôi cho rằng Thành ủy chúng ta phải trừng trị!

Hoàng Hoành Viễn khẽ nhíu mày, tâm trạng bỗng nhiên trở nên gay go.

Ông ta tức giận nói:
-Đàm Thạch Tuyên, bây giờ đã là lúc nào rồi? Cậu còn chơi trò đó. Cậu có biết nếu chúng ta không có một chương trình, ngày mai hội nghị của chúng ta sẽ rất bị động. Huống chi...huống chi...

Hoàng Hoành Viễn vì kích động, tim đập rất nhanh.

Sau huống chi ông ta không nói ra. Bởi vì chuyện này hiện tại là thanh kiếm sắc treo trên đầu ông ta, ông ta ngẫm lại trong lòng chột dạ.

Lần này ông ta đến Việt Châu là Trưởng ban thư kí Hạ của Tỉnh ủy đích thân gọi điện. Trưởng ban Hạ trong điện thoại đã nói rất rõ, là Bí thư Miêu bảo ông ta gọi điện.

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là Bí thư Miêu đã bắt đầu can thiệp vào lần hợp tác này.

Nếu hội nghị ngày mai vẫn không thành, Bí thư Miêu rất có thể trực tiếp tìm ông để nói chuyện.

Đối với Miêu Cường Hoàng Hoành Viễn thực sự sợ, người ta đều nói Bí thư Miêu là người ôn hòa, làm việc nhẹ nhàng.

Nhưng Hoàng Hoành Viễn lại thấy Bí thư Miêu cực kỳ uy nghiêm, ông ta sợ nhất là gặp Bí thư Miêu.

Năm đó trong số những ứng cử viên Bí thư Thành ủy Hải Sơn, Bí thư Miêu rất không ưa Hoàng Hoành Viễn.

Hoàng Hoành Viễn năm ngoái ở Hải Sơn không làm nên thành tích gì, trong hội nghị công tác kinh tế Tỉnh ủy, Miêu Cường đã chỉ đích danh phê bình ông ta.

Hơn nữa sau việc đó Hoàng Hoành Viễn còn nghe nói Miêu Cường âm thầm nói bộ máy của Hải Sơn không tốt, không có khả năng chiến đấu, nếu cứ như vậy, phải suy xét điều chỉnh lại từ đầu.

Hoàng Hoành Viễn lúc đó nghe được tin tức này, áp lực trong lòng ông ta vô cùng lớn.

Hiện tại vào lúc này, muốn ông ta đối mặt với Miêu Cường, hơn nữa lại gặp trong tình huống đàm phán không có kết quả, ông ta lấy đâu ra dũng khí và tự tin?

Hoàng Hồng Viễn trong lòng rất thất vọng, bình thường thì thấy bên cạnh mình rất nhiều người có thể dùng được.

Nhưng cứ đến những lúc quan trọng, ông ta phát hiện những người này đều vô dụng, đều là một đám bất tài, có một số còn ngốc nghếch.

Đàm Thạch Tuyên được coi là một nhân tài, nhưng lòng dạ ông ta còn nhỏ hơn lỗ kim, mắt lúc nào cũng chỉ chăm chắm vào Trần Kinh, người như vậy sao có thể làm đại sự?

Đàm Thạch Tuyên bị Hoàng Hồng Viễn phê bình, dáng vẻ bệ vệ của ông ta lập tức hạ xuống thấp.

Mặc dù trong lòng ông ta không phục, nhưng ông ta chỉ có thể nhịn, không dám nhắc đến vấn đề này nữa.

Nhìn Đàm Thạch Tuyên giống như con cóc ngồi trên sô pha, Hoàng Hồng Viễn giận giữ, tất cả những uất ức ngày hôm nay ông ta đều muốn phát tác hết ra ngay lập tức.

Ông ta chỉ vào Đàm Thạch Tuyên nói:

-Đàm Thạch Tuyên tôi cảnh cáo cậu, sau này trong bất kỳ hoàn cảnh nào cậu cũng không thể có bất kỳ lời nói nào đụng chạm chửi bới Bí thư Trần. Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu đáng mấy cân mấy lạng? Đúng là không biết thân biết phận, không biết suy nghĩ!

Ông ta dừng một chút nói:
-Tôi nói thật với cậu, Trần Kinh không phải là nhân vật bình thường. Đến tôi cũng phải nhường hắn ba phần, cậu không nghe Lý Thanh Hương đã công khai nói ở hội nghị sao? Bây giờ ở Hải Sơn ai dám làm gì Trần Kinh, ai có khả năng làm gì Trần Kinh?

Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ, nói:
-Cậu nhìn xem sự phát triển của Lân Giác người ta, từ năm ngoái tới nay, mới có bao nhiêu lâu. Mỗi ngày một biến hóa, mỗi ngày mỗi vẻ. Trong vòng hai năm chỉ tiêu kinh tế của nó từ không tên không tuổi đến top 3 toàn thành phố, những thành tích thực tế như vậy, cậu có làm được không?

Con người phải biết thân biết phận, con người khôn ở chỗ tự biết rõ bản thân mình, bản lĩnh mèo ba cẳng của cậu, Trần Kinh không thèm để ý. Cậu đừng có mà càng ngày càng làm cao, cuối cùng người mất mặt chính là cậu!

Đàm Thạch Tuyên thình lình bị Hoàng Hoành Viễn mắng một trận đỏ mặt tía tai.

Trong trí nhớ của ông ta, bản thân ông ta 4-5 năm rồi chưa bị phê bình nặng như vậy.

Nhất là mấy năm gần đây, Bí thư rất coi trọng mình, nói chuyện với mình rất khách khí, cơ bản không nói gì nặng lời.

Về mặt công việc, ông ta thật sự chiếu cố mình, khiến mình như cá gặp nước ở Lam Hà, tạo được thành tích rất tốt.

Nhưng hiện tại...

Tim ông ta rớt xuống, cảm xúc rơi xuống cực điểm.

Trần Kinh…

Ông ta dùng tay sờ trán mình, cảm thấy đầu ốc mê muội, ngực bị đè nén đến ngạt thở.

Ông ta cảm thấy nếu độc hơn chút nữa, có thể ông ta đã hộc máu ra rồi, đây đều là tức giận nén trong lòng.

Hoàng Hoành Viễn chửa mắng Đàm Thạch Tuyên một trận, tâm trạng dường như tốt hơn một chút, đầu vẫn nằm ngửa trên ghế sô pha.

Đàm Thạch Tuyên ông ta không thể không mỉa mai, người này cứ nắm lấy Trần Kinh không buông, cứ năm bữa ba ngày lại giở trò, ông ta coi Trần Kinh là kẻ ngốc sao?

Nếu thật sự chọc giận Trần Kinh, những thủ đoạn của Trần Kinh mức độ không nhẹ, thật sự là khó lòng phòng bị.

Đàm Thạch Tuyên có mấy phân tài, nhưng bất kể là bề ngoài hay thủ đoạn mờ ám, ông ta sao có thể là đối thủ của Trần Kinh?

Có khi không hại được người lại rước họa vào thân, thì cả đời ông ta sẽ bị chôn vùi.

Trần Kinh…

Hoàng Hoành Viễn nghĩ đến Trần Kinh, trong lòng ông ta rất phức tạp.

Sách lược của ông ta với Trần Kinh vẫn luôn là vừa dùng vừa phòng, có lúc dùng thì ít mà phòng thì nhiều.

Nhưng vào lúc này, Trần Kinh sẽ bỗng nhiên xuất hiện làm một số việc, đôi khi làm cho Hoàng Hoành Viễn khó chịu, rất bị động.

Ông ta vừa thay đổi sách lược dùng nhiều phòng ít, Trần Kinh có thể mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho ông ta, cho nên Hoàng Hoành Viễn gần đây trao quyền lợi rất lớn cho Trần Kinh, khiến hắn thoải mái làm việc.

Ông ta không muốn đề phòng Trần Kinh.

Mà ông ta căn bản là không đề phòng nổi con người trẻ tuổi này.

Không nói đến bối cảnh hùng hậu đằng sau người trẻ tuổi này, những thủ đoạn của hắn, Hoàng Hoành Viễn không thể phòng được.

Chậm rãi lắc đầu, lúc này, Hoàng Hoành Viễn đột nhiên có chút ngưỡng mộ Trần Kinh.

Rõ ràng là đơn thương độc mã, rõ ràng là tứ cố vô thân, nhưng hắn dùng mấy tháng trời ở Lân Giác liền chỉnh đốn bộ máy Lân Giác ngoan ngoãn nghe lời một cách nhanh chóng.

Trước kia Lý Quốc Vỹ là một cái gai lớn, liên tiếp gây chuyện với Trần Kinh, nhưng sau mấy hồi hợp lại, Lý Quốc Vỹ chịu nhiều khổ cực, thiếu chút nữa đến mũ cũng không giữ nổi.

Cuối cùng ông ta không còn cách nào, chỉ có thể trao danh trạng cho Trần Kinh, hiện tại Lý Quốc Vỹ trở thành mãnh tướng số một của Trần Kinh.

Giống như thợ săn luyện chó săn, Trần Kinh chỉ cần ho một tiếng, Lý Quốc Vỹ liền liều mạng xông lên, Trần Kinh chỉ chỗ nào thì đánh chỗ đó, tuyệt đối không chút do dự và suy giảm.

Mà Trần Kinh ở Lân Giác hai năm trở lại đây, không chỉ làm kinh tế đi lên, bộ dạng Lân Giác cũng thay đổi lớn.

Hắn cũng đã tạo dựng cho mình uy quyền vô thượng, Lân Giác hiện tại, từ trên xuống dưới, có chỗ nào không hài hòa?

Trần Kinh cho dù ở Tỉnh phát ngôn bừa bãi, những địa phương khác ở Hải Sơn dùng văn chương lên án hắn, nhưng Lân Giác thì lại vững như Thái Sơn.

Đến những người thích làm ngược lại cũng đều bị hắn thu dọn đến mức phải cúi đầu nghe theo, bản lĩnh này, Hoàng Hoành Viễn ngoài việc ngưỡng mộ còn có thể làm gì?

Hoàng Hoành Viễn lại nhớ lại hai năm nay mình chấp chính ở Hải Sơn.

Kinh tế Hải Sơn năm ngoái trì trệ không phát triển, năm nay mới thấy được một chút hi vọng.

Mà ở bên trong Ban, Hoàng Hoành Viễn muốn quán triệt ý chí, luôn có nhiều trở ngại và chuyện không vui như vậy, luôn có người cản tay, khiến ông ta không thể thực hiện tâm nguyện của mình.

Từ góc độ này mà nói, ông ta kém xa Trần Kinh.

Với tư cách là cán bộ Lĩnh Nam bản địa, ông ta sinh ra tại đây, lớn lên tại đây, làm ăn mấy chục năm, quan hệ từ trên xuống dưới không thể nói là không rộng, chỗ dựa ở Tỉnh ủy không thể không vững chắc. Nhưng sao bản thân lại không thể giống Trần Kinh sắp xếp rõ ràng các lĩnh vực của Hải Sơn.

Thật là cắt không đứt, xử lý còn loạn, phiền chết đi được.

-Cậu đi gọi điện cho Trần Kinh, bảo hắn bây giờ đến đây, có một số việc tôi muốn bàn với hắn!
Hoàng Hoành Viễn đột nhiên ra lệnh cho Đàm Thạch Tuyên, rất kiên quyết, không thể nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment