Quan Sách

Chương 811

Diễn đàn kinh tế khu vực huyện của nước cộng hòa do truyền thông Hoàng Hải chủ đạo cuối cùng đã xác định danh sách khách quý.

Tỉnh Lĩnh Nam tổng cộng có tám vị Bí thư Quận ủy huyện tham gia diễn đàn.

Thành phố Hải Sơn chỉ có một vị Bí thư Quận ủytham gia diễn đàn lần này.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Kinh lọt vào danh sách này.

Bởi vì rất nhiều người coi việc tham gia diễn đàn kinh tế khu vựclà cơ hội đểnở mày nở mặt, cho nên cạnh tranh rất kịch liệt.
Có rất nhiều người nhon đầu, nghĩ đủ biện pháp để có tư cách tham dự diễn đàn.

Cuối cùng Tỉnh ủy rất bực bội với chuyện này, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ Quân phê chỉ thị, trong việc chọn lựa ứng cử viên tham gia diễn đàn, lấy thành tích công tác thực tế làm tiêu chuẩn, ứng cử viên phải phù hợp với quy tắc của tám Tỉnh mà Tỉnh ủy đã vạch rõ.

Dựa theo từng quy tắc tiêu chuẩn, Trần Kinh có điểm cao nhất ở Hải Sơn, cho nên hắn đương nhiên đã trở thành người duy nhất đại điện Hải Sơn tham gia diễn đàn.

Dựa theo yêu cầu, Trần Kinh phải đến Hoàng Hải trước ba ngày.

Ngay tại phòng chờ của sân bay Việt Châu.
Hắn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.

Điện thoại được gọi tới từ phòng Cán bộ một của Ban tổ chức của Tỉnh ủy Lĩnh Nam, phòng một yêu cầu Trần Kinh đi đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy, tổ chức đang muốn nói chuyện với hắn.

Trần Kinh nhận được cú điện thoại này, lúc này rất bất ngờ, vội vàng nói rõ tình huống của mình.

Đối phương biểu thị, đã là tình huống đặc biệt, hắn tạm thời có thể không đi đến Ban tổ chức, nhưng sau khi kết thúc diễn đàn kinh tế khu vực huyện, hắn trở về phải lập tức đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy nói chuyện.

Cúp điện thoại, tâm tư của Trần kinh thay đổi nhanh chóng.
Phòng Cán bộ một của Ban Tổ chức phụ trách sắp xếpcán bộ khu vực, khảo hạch, khảo sát quản lý hiệu quả công việc của cán bộ và thành tích các ban ngành, phòng này hơi khác với phòng cán bộ của Ban tổ chức nội địa.

Nhưng lúc này, phòng cán bộ một của ban Tổ chức tại sao muốn tìm hắn nói chuyện?

Trần Kinh nhanh chóng ý thức được, cuộc nói chuyện lần này thật không đơn giản, sau lưng nhất định có nguyên nhân phức tạp.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ suy tính, Chủ tịch thành phố Thanh Hương đã gọi điện tới.

Trần Kinh cho rằng là thư ký gọi tới, nhưng vừa tiếp điện thoại, hắn mới phát hiện đối phương rõ ràng là Chủ tịch thành phố Thanh Hương.
Hắn hơi sửng sốt, vội hỏi: - Chủ tịch thành phố, bà gọi điện thoại cho tôi, có dặn dò gì không?

- Cậu bây giờ đi Hoàng Hải à? Lý Thanh Hương hỏi ngược lại.

Trần Kinh nói: - Vâng, tôi hiện tại đã ở sân bay Việt Châu rồi.

Lý Thanh Hương ngừng một chút nói: - Sau khi tham gia diễn đàn ở Hoàng Hải xong, trực tiếp ngồi máy bay đi Lâm Cảng. Thành phố của chúng ta đang tổ chức phái đoàn đi khảo sát đặc khu Lâm Cảng, đoàn này là do tôi dẫn đội, chúng tôi đi trước, cậu sau khi tham gia xong diễn đàn chúng ta lại gặp nhau.
- Ách....

Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói: - Nhưng Chủ tịch thành phố, tôi vừa mới nhận được điện thoại của phòng cán bộ một của Ban tổ chức Tỉnh ủy, bảo tôi sau khi tham gia xong diễn đàn, lập tức đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy...

- Việc gì cũng có tuần tự. Chúng tôi lần này đi khảo sát Lâm Cảng rất quan trọng. Cậu là cọc tiêu trong đám cán bộ thế hệ trẻ của Hải Sơn chúng ta, tuyệt đối không thể vắng trong cuộc khảo sát này. Lý Thanh Hương không nghi ngờ mà nói.

Bà dừng một chút, sau xoay chuyển lời, nói:
- Trần Kinh, tôi nói cho cậu biết. Hiện tại có một số người đang phá rối Hải Sơn chúng ta, muốn bôi đen Hải Sơn chúng ta. Trong đó có người âm mưu muốn điều cậu đi khỏi Lân Giác, hiện tại Ban Tổ chức Tỉnh ủy có người muốn tìm cậu nói chuyện, điều này nói rõ lời đồn đãi này không giả.

- Trần Kinh, tôi Lý Thanh Hương mấy năm nay có hiểu lầm với cậu, không tín nhiệm lẫn nhau. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, chúng ta đều hẳn là lấy đại cục làm trọng. Tôi vì Hải Sơn mà tính, cậu vì Lân Giác mà tính, ở thời khắc nguy nan, chúng ta cần phải đoàn kết.

Bà hắng giọng một cái, cảm xúc có chút kích động, nói: - Mặc kệ như thế nào, tôi và Bí thư Hoàng đã nhất tề. Bất kể như thế nào, cậu cũng không thể rời khỏi Hải Sơn. Tổ chức nếu muốn đề bạt cậu, vậy đề bạt ở Hải Sơn, cậu đến Ủy ban nhân dân thành phố công tác, có thể sắp xếp cho cậu tiến vào ủy viên thường vụ của Thành ủy.

- Chủ tịch thành phố Thanh Hương... Tôi.... Trong đầu Trần Kinh có chút phát mộng, không biết Lý Thanh Hương như thế nào bỗng nhiên nói chuyện trực tiếp như thế.

Hắn nhạy bén ý thức được, vấn đề hiện tại khả năng dính đến ván cờ của cấp cao.

Thành ủy?

Trần Kinh cảm thấy có thể không chỉ như vậy, nói chính xác hơn còn liên lụy đến sự phân tranh trong Tỉnh.

Nói thật, Trần Kinh hiện tại chỉ nhắm mắt đoán mò, không bắt được tình huống, hắn không dám hồ đồ bày tỏ thái độ lung tung.

Bởi vì vào lúc này nói sai một câu, sẽ làm cho hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Lý Thanh Hương dường như có thể cảm giác được Trần Kinh đang e dè, bà ta dường như cũng phớt lờ nói:

- Hiện tại cậu không cần khẩn trương, thanh thản ổn định đi tham gia diễn đàn này. Cấp bậc diễn đàn này tương đối cao, cậu là đại biểu duy nhất của Hải Sơn chúng ta, nhất định phải biểu hiện ra đặc điểm của Hải Sơn, hy vọng cậu có thể dùng thái độ nghiêm túc tạo điểm sáng mới trong cuộc tham dự lần này.

- Về vấn đề cá nhân của cậu, đợi sau khi cậu quay về chúng ta lại bàn. Chỉ tiêu kinh tế các quận của toàn thành phố trong quý ba của chúng ta đã được đưa ra, tình thế của Lân Giác rất mạnh mẽ, đã đứng thứ hai, nếu dựa theo thế này, cuối năm nay, các cậu có thể sẽ xếp hạng thư hai toàn thành phố.

Đây là những gì Trần Kinh trong vòng hai năm lấy được, có thể nói là tương đối huy hoàng.

Hơn nữa có thể đoán được, Lân Giác trong vài năm tiếp, kinh tế tăng trưởng sẽ càng mạnh, là Bí thư thí điểm của khu, Thành ủy chúng tôi phải thảo luận cho cậu gia nhập thường vụ, chúng tôi cũng đã có phương án rồi, tôi ở đây trước là chuc mừng cậu.

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố, tôi nhất định cố gắng công tác. Trần Kinh nói, hắn hít một hơi thật sâu.

Từ trong lời nói của Lý Thanh Hương, Trần Kinh như thế nào cảm thấy mình giống chiếc bánh ngon, hiện tại sự tình gì cũng như cái bát còn úp chứ chưa được lật lên, vậy mà Lý Thanh Hương đã đã dám đưa ta nhiều hứa hẹn như vậy.

Đưa ra cái gọi là hai bộ phương án.

Thành ủy có thể suy xét đem mình điều tiến Ủy ban nhân dân thành phố công tác, đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố đồng thời, tiến vào ủy viên thường vụ Thành ủy.

Còn một phương án khác là ngay tại chỗ đề bạt làm ủy viên thường vụ thành phố, chính mình tiếp tục ủng hộ công tác của Lân Giác.

Không thể không nói, hai phương án này có sức hấp dẫn rất lớn với Trần Kinh.

Từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở, đây chính là thời điểm quan trọng mấu chốt.
Rất nhiều cán bộ cả đời đều muốn bước tới ngưỡng này, hiện tại Trần Kinh cứ tự nhiên, phóng khoáng nhanh chóng vượt qua rồi?

Trần Kinh có chút không dám tin vào sự thật này, nhưng lời nói bật ra từ trong miệng của Lý Thanh Hương, hơn nữa là bà ta tự mình gọi điện thoại mà nói, sao Trần Kinh không thể không tin chứ.

Trong đầu hắn hiện tại dấy lên nhiều nghi vấn, trừ đề cập đến vấn đề của mình ra.

Hơn nữa hắn dường như cũng không hiểu, khi nào thì mối quan hệ giữa Hoàng Hoành Viễn và Lý Thanh Hương đã hòa hoãn?

Cuộc điện thoạituy rất ngắn ngủi, nhưng Lý Thanh Hương đã nhấn mạnh mấy lần đến sự đoàn kết, nhắc tới mấy lần Bí thư Hoàng của Thành ủy, điều này trong cuộc nói chuyện của bà ta chưa bao giờ được nghe qua, chẳng lẽ nói, bộ máy của Hải Sơn thật sự phải đoàn kết lại sao?

.....

Đồng thời trong lúc Trần Kinh đang nghĩ ngợi lung tung, ở Hải Sơn, Chủ tịch thành phố Lý Thanh Hương và Bí thư Thành ủy Hoàng Hoành Viễn đang chạm trán cùng một chỗ để xin ý kiến phê bình.

Lý Thanh Hương tìm được ngọn nguồn của Hoàng Hoành Viễn rất chuẩn xác.

Hoàng Hoành Viễn năm đó thành công thượng vị, nguyên nhân lớn chính là ông ta đã thông công việc của Hạ Quân.
Hạ Quân dùng thủ đoạn của mình làm ảnh hưởng phán đoán của Bí thư Miêu, cuối cùng Bí thư Miêu nhắm vào, đề bạt Hoàng Hoành Viễn ngồi ghế Bí thư.

Bởi vì Hoàng Hoành Viễn có quan hệ này với Hạ Quân, Lý Thanh Hương cũng vẫn không muốn thổ lộ tâm tình với Hoàng Hoành Viễn.

Ngược lại, ở rất nhiều mặt công tác, bà biểu hiện ra lòng hiếu thắng rất mạnh, trên mặt công việc, bà ta đối chọi gay gắt với Hoàng Hoành Viễn, mâu thuẫn trở nên gay gắt đến lợi hại...

Nhưng trong giờ phút này.

Hiện tại Hạ Quân không ôm lấy hy vọng với Hoàng Hoành Viễn nữa rồi.
Trong suy tính của bộ máy mới của Hải Sơn, Hoàng Hoành Viễn đã không ở trong tầm mắt của ông ta.

Nói không dễ nghe, Hạ Quân chính là muốn vứt bỏ Hoàng Hoành Viễn, để ông ta tự sinh tự diệt.

Duới tình huống như thế, Lý Thanh Hương tìm đến Hoàng Hoành Viễn, dùng phương thức khéo léo để ông ta ý thức được nguy cơ hiện tại.

Sau đó trên cơ sở này, Lý Thanh Hương thẳng thắn công bằng, đưa ra khẩu hiệu đoàn kết Hải Sơn.

Sức hấp dẫn của chính trị sức ngay tại đó, rất nhiều chuyện không đến khắc cuối cùng, sẽ không rõ được đạo lý.
Hiện tại hô cao khẩu hiệu cải cách điều chỉnh bộ máy của Hải Sơn, nhưng cuối cùng cải cách Hải Sơn như thế nào, có thể thay đổi hay không, tất cả đều phải chớ đến cuối năm mới biết được định luận bên trong.

Lúc này mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn.

Lý Thanh Hương dùng khẩu hiệu nhẹ nhàng nói với Hoàng Hoành Viễn: - Bí thư, tôi đã gọi điện cho Trần Kinh rồi, phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của tôi. Sự thật chứng minh, hắn là cán bộ rất thành thục...

Hoàng Hoành Viễn hơi nhíu mi, thái độ có chút do dự, lại có chút khó xử.

Kỳ thật không cần Lý Thanh Hương nói, ông ta sớm hiểu được tình cảnh của mình.
Nhưng, để thay đổi tình cảnh trước mắt của chính mình, ông ta phải có lập trường rõ ràng dứt khoát đi chống đối lại Trưởng ban thư ký Hạ, trong lòng của ông vẫn còn có chút mâu thuẫn, còn hơi do dự.

Ông ta dừng một chút lại nói: - Chủ tịch thành phố Thanh Hương, đối với vấn đề của Trần Kinh, chúng ta không cần phải làm nhiều việc như vậy, tổ chức nếu đối với hắn

Lý Thanh Hương không đợi ông ta nói xong, liền cắt ngang lời nói:

- Bí thư, nói thật với anh, tôi hôm nay vừa mới trở về từ Cục kiểm toán. Căn cứ theo xu thế phát triển của Lân Giác trước mắt, từ nay đến cuối năm chỉ còn có mấy tháng, kinh tế của Lân Giác rất có thể xông lên xếp hàng thứ nhất của cả thành phố trong quý cuối cùng cuối năm.
Hiện tại bên ngoài đã có nhiều tin đồn, nói Hải Sơn của chúng ta chúng là điểm sáng của Lân Giác.

Tôi hiện tại thì nghĩ ngược lại, chúng ta phải nghĩ biện pháp làm cho điểm sáng ngày càng sáng hơn, như vậy đây là cơ hội duy nhất để chúng ta quyết chiến cuối năm.

Chúng ta năm nay cũng không giống năm trước, cuối năm không thu hoạch được gì. Chúng ta không tiếp tục thu hoạch, cũng đồng nghĩa với việc bộ máy của chúng ta hoàn toàn bị phủ nhận.

Sắc mặt của bà ta xanh xám, thở một hơi dài nói:

- Cho nên, hiện tại có người giở trò, điều Trần Kinh khỏi Hải Sơn nhìn như là chuyện nhỏ, trên thực tế Trần Kinh từ Hải Sơn lập tức muốn đi Nam Cảng. Chúng ta rất cực khổ bồi dưỡng cán bộ, để cho hắn đi Nam Cảng, sau này sự hợp tác của chúng ta có chiếm được ưu thế như bây giờ không?

Lần này cứ thử so sánh à

Cho nên, không phải tôi cố làm lớn chuyệnm mà là dụng tâm của người khác rất hiểm ác.

Bọn họ muốn dẹp điểm sáng của chúng ta, đồng thời muốn phong kín con đường đi phía trước của chúng ta. Mục đích cuối cùng là muốn đánh tan bộ máy Hải Sơn của chúng ta, một bộ phận bị Nam Cảng nuốt, còn có một bộ phận khác trực tiếp lưu đày, sau này bộ máy của Hải Sơn sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

Chúng ta đã nhiều năm cực khổ vì công việc, cuối cùng đều làm không công, bị toàn bộ phủ nhận, kết quả như vậy có công bằng không?

Thần sắc của Hoàng Hoành Viễn khẽ động, mày nhíu lại, lông mày bỗng nhiên dựng lên.

Lời nói của Lý Thanh Hương giống như thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào điểm yếu nhất của ông ta, khiến lỗ chân lông toàn thân của ông ta đều dựng lên cả rồi.

Ông ta sợ cái gì, Lý Thanh Hương nói cái gì, việc đã đến nước này, ông ta sao lại không buông tay đánh cược một lần.
Bình Luận (0)
Comment