Quan Sách

Chương 871

Mỗi khi nhân sự biến động lớn, chính trị địa phương ít nhiều đều xuất hiện một chút chấn động.

Lần điều chỉnh nhân sự này của Lĩnh Nam nhỏ hơn so với tưởng tượng, nhân viên quan trọng của Tỉnh ủy cơ bản đều giữ lại.

Nhưng sự điều chỉnh cấp Phó ban trở lên của mấy bộ máy khác là khá lớn.

Một tuần sau khi Mạc Chính nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, lại được bổ nhiệm kiêm Chủ nhiệm Thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh.

Tám người trong Thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh chỉ còn lại hai người, Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh để thay đổi.

Về Ủy ban nhân dân tỉnh, bảy Phó chủ tịch tỉnh thay bốn người, Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh đều bị điểu chỉnh.

Điểu chỉnh như vậy biên độ không được coi là lớn, mà theo sát phía sau chính là sau khi Bí thư Mạc nhậm chức, đã điều chỉnh toàn bộ bộ máy quan trọng của các thành phố huyện thị toàn tỉnh.

Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, bộ máy mười mấy thành phố huyện quận toàn tỉnh tiến hành điểu chỉnh biên độ lớn, đặc điểm chủ yếu của lần điều chỉnh này là lãnh đạo chủ chốt đến tuổi về hưu thì đến nơi khác nhậm chức, những nhân vật số một biểu hiện xuất sắc được cất nhắc làm Bí thư.

Nửa tháng ngắn ngủi, Ban tổ chức công bố sự bổ nhiệm và miễn nhiệm gần 40 vị trí, tác phong quyết đoán thực dụng nhanh gọn dứt khoát của Mạc Chính thông qua lần điều chính nhân sự này có thể cảm nhận được.

Nghe nói Mạc Chính đã nhấn mạnh trong hội nghị Ban tổ chức Tỉnh ủy.

Điều chỉnh bộ máy các huyện thị mọi người đều mong đợi, nếu làm cho mọi người hiếu kỳ, thì thà nhanh chóng thực hiện đi còn hơn.

Sau khi điều chỉnh xong bộ máy các huyện thị, mọi người mới có thể yên lòng, để làm mọi người yên lòng, tiến độ điểu chỉnh bắt buộc phải tăng lên.

Một câu nói của ông ta, một vòng tráo bài mới trên chính đàn Lĩnh Nam sẽ được mở màn.

Trần Kinh là người ngoài cuộc đối với lần tráo bài này quan sát rất tỉ mỉ.

Hắn dường như đối với mỗi sự bổ nhiệm nhân sự đều nghiêm túc nghiền ngẫm, sau đó phân tích lợi hại.

Điều này đối với hắn mà nói là đang học bài.

Nhậm chức ở Việt Châu và ở Hải Sơn là hai khái niệm khác nhau.

Hải Sơn dù sao đóng giữ tại góc, lượng tin tức mà Trần Kinh cần tìm hiểu không nhiều, còn ở Việt Châu, lượng tin tức mà Trần Kinh cần nắn lớn hơn gấp mười mấy lần, nếu không lập tức bổ sung kiến thức, sau này triển khai công việc sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khó.

Tìm hiểu kết cấu bộ máy chủ chốt các huyện thị, tìm hiểu lí lịch tính cách của các lãnh đạo chủ chốt, thậm chí thói quen sinh hoạt và sở thích, đây đều là những thứ quan trọng.

Ngoài ra, lãnh đạo của đơn vị trực thuộc Trung ương, cùng với những lãnh đạo khác ở bốn bộ máy của tỉnh cũng bắt buộc phải tìm hiểu.

Tóm lại, kiến thức càng tỉ mỉ, càng trợ giúp được nhiều cho công việc, đây là kinh nghiệm tổng kết được của Trần Kinh sau bao nhiêu năm làm chính trị.

Lần này, Kiều Chính Thanh có thể vào Thường vụ Tỉnh ủy, trở thành nhân vật số ba của Ủy ban nhân dân tỉnh, điều này đối với Trần Kinh mà nói là một đại lợi tốt.

Còn Hoàng Hoành Viễn đảm nhiệm Trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân, đây cũng được coi là một việc tốt.

Điểm yếu của Trần Kinh bây giờ là ở chỗ thiếu hiểu biết lẫn nhau với các lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, thiếu sự tín nhiệm và hiểu biết lẫn nhau với các lãnh đạo các đơn vị trược thuộc tỉnh.

Trước đây sự giúp đỡ của Kiều Chính Thanh với hắn rất nhỏ, hiện tại ông ta bước một bước kiên cố lên phía trước, lợi ích đối với Trần Kinh đương nhiên khỏi phải nói.

Về phần Hoàng Hoành Viễn, trước đây Trần Kinh và ông ta giao tiếp không được coi là hòa hợp.

Nhưng sau khi Trần Kinh vào Việt Châu, vẫn luôn giữ sự tôn trọng đối với ông ta.

Có thể cảm nhận được, Hoàng Hoành Viễn trong lòng khá cảm động.

Trưởng Ban thư kí tỉnh vị trí này rất quan trọng, Trần Kinh có lý do để tin rằng, Hoàng Hoành Viễn có thể ngồi ở vị trí này, ông ta có năng lực làm tốt công việc này.

Về sau Trần Kinh nếu như có thể được Hoàng Hoành Viễn ủng hộ, áp lực mà hắn phải đối mặt sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Trần Kinh gần đây đều gọi điện đến chúc mừng những người được điều đến vị trí mới mà mình biết ở trong tỉnh.

Tình hình hiện giờ của Trần Kinh rất rõ ràng.

Trước đây hắn làm Bí thư ở Lân Giác, huyện xã một bậc thuộc loại cơ sở.

Quan hệ nhân mạch của lãnh đạo cơ sở so với quan hệ nhân mạch sau khi tiến vào cao tầng hoàn toàn khác.

Trần Kinh hiện tại bắt buộc phải thay đổi tư duy trước đây, phải thuận lợi hoàn thành lần vượt cấp từ thấp đến cao này, đây không chỉ là điều bắt buộc với công việc của hắn, cũng là cơ sở phát triển của hắn sau này.



Cà phê Danh Điển, Trần Kinh hôm nay mời Đường Ngọc đi uống một tách.

Hắn muốn cảm ơn Đường Ngọc giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, nếu không có Đường Ngọc tương trợ, lần trước hắn khó có thể thoát khỏi cửa ải khó khăn.

Không có lần thoát hiểm đó, e rằng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ không thảo luận về chức năng của Ban hợp tác kinh tế nhanh như vậy. Mà Vạn Hữu lại càng không chịu khuất phục, hạ thấp sự cao quý của nó xuống.

Ban hợp tác kinh tế có thể vượt qua nguy hiểm, nghên đón cơ hội, Đường Ngọc có vai trò rất quan trọng.

Cô gần đây bận phỏng vấn toàn tỉnh, thời gian này là lúc cô bận nhất.

Nhân sự toàn tỉnh biến động lớn, Nhật báo Phương Nam là cơ quan báo đứng đầu Báo Đảng, phải theo sát báo cáo trọng điểm.

Lâu rồi không thăm hỏi Đường Ngọc, gần đây bị phái đi tiền tuyến.

Suốt nửa tháng làm việc cường độ cao, Đường Ngọc gầy đi rất nhiều, da cũng bị nắng làm cho đen đi rất nhiều.

Nhưng hôm nay cô xuất hiện trước mặt Trần Kinh với bộ đồng phục, sức hút không giảm đi mà còn tăng lên, khiến Trần Kinh hai mắt sáng lên.

Đường Ngọc của hôm nay đội một cái mũ chắc chắn.

Vành mũ rất dài, khiến Đường Ngọc bớt đi vẻ nghiêm khắc trí tính, càng hoạt bát thời trang hơn.

Cô mặc áo sơ mi, trước ngực ngạo nghễ, hai ống tay áo vén lên, lộ ra hay cánh tay trắng nõn.

Trên tay cô không có bất kì trang sức nào, nhưng móng tay được gọt dũa gọn gàng, khiến người ta nhìn qua cảm thấy thoải mái, rất tươi đẹp.

Hai người mỗi người một cốc cà phê, một chút đồ ăn nhẹ phương Tây.

Trần Kinh đối với sự làm việc vất vả của Đường Ngọc bày tỏ an ủi thành khẩn.

Đường Ngọc thở dài nói:
-Trần Kinh, anh không cần phải an ủi tôi đâu, gần đây anh cũng ôm đồm không ít việc mà? Anh nói đại khái ý tưởng công việc của anh để tôi tiếp theo còn có chút tin tức tư liệu!

Trần Kinh chậm rãi lắc đầu nói:
-Không giấu gì cô, hiện tại tôi không có ý tưởng gì.

-Mặc dù Tỉnh ủy xác định rõ ràng chức trách của chúng tôi, nhưng những công tác này phải lần lượt thực hiện, độ khó rất cao! Mấy năm nay tỉnh chúng ta hô hào hợp tác khu vực rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn luôn ở giai đoạn cổ chai, không có gì đột phá thực chất.

Trong đó bao gồm cả họp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng.

Lân Giác và Lân Loan hai quận làm thí điểm, mới đầu còn nhiệt tình, nhưng hiện tại hiếm thấy có tin tức làm cho người ta sáng mắt.

Nếu cuối năm nay vẫn không có đột phá gì mới, tôi tính hợp tác hai quận sẽ hoàn toàn thất bại, điều này không thể không nói tất nhiên sẽ che phủ khói mù lên công việc của chúng tôi.

Trần Kinh dừng một chút nói:
-Nói một nghìn một vạn, định vị ban đầu của tỉnh cho chúng tôi cao quá! một đơn vị cấp Phó sở, bảo chúng tôi thúc đẩy hợp tác khu vực, cửa đột phá của chúng tôi ở đâu?

Đường Ngọc cười hì hì, nói:
-Cho nên, anh cứ dứt khoát làm Chủ nhiệm tốt của anh. Lập trung tâm thể hình, tổ chức thi đánh cờ cho các cán bộ nghỉ hưu, thi đấu bài brit, tôi thấy anh chẳng phải là rất vui sao?

Trần Kinh cười khổ nói:
-Vậy cô nói xem tôi nên làm thế nào? Tôi là một người không thể nhàn rỗi được, nếu không làm một việc gì đó, để cho tôi ngày ngày nhàn rỗi, khác gì ép tôi phát điên.

Đường Ngọc hơi hơi nhíu mi nói:
-Đúng rồi, các anh không phải là phụ trách phê duyệt dự án đầu tư đối ngoại sao? Còn phụ trách viện trợ đối ngoại? Còn nữa, hợp tác với Hong Kong Ma Cao, các anh cũng phụ trách, những lĩnh vực này tiềm năng rất lớn!

Trần Kinh cười ha ha không nói một lời.

Phê duyệt dự án đối ngoại trước đây là do Sở Thương mại phụ trách, công việc này rất béo bở, cũng có quyền lợi nhất định.

Nhưng, Chu Duy của Sở Thương mại lại không muốn từ bỏ quyền này.

Trần Kinh và Chu Duy đã nói chuyện một lần, Chu Duy nói cái gì mà nội bộ Ban hợp tác kinh tế có rất nhiều vấn đề, sĩ khí trong nội bộ có vấn đề, trước mắt không thích hợp đặt nhiều gánh nặng lên mình.

Những lời này của ông ta truyền đạt tin tức là không muốn từ bỏ quyền lợi.

Ban hợp tác kinh tế hiện tại chịu sự lãnh đạo của Sở Thương mại, hai đơn vị là quan hệ lệ thuộc, Trần Kinh không thể trở mặt với Chu Duy.

Chu Duy không buông tay, chuyện này Trần Kinh cũng chẳng còn cách nào.

Về vấn đề hợp tác đặc khu, độ khó càng không thể tưởng tường được.

Trần Kinh mấu chốt là hiện tại ai cũng không thay mặt được, hắn thay mặt ai đi kết nối với hai đặc khu?

Hơn nữa, đặc khu thực hiện một nước hai chế độ, hai cái thủ cấp để cao kinh người, hoàn toàn đối lập với Bí thư tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam.

Thân phận của Trần Kinh có thể gặp được người quay bản hợp tác đặc khu?

Hợp tác đa khu vực trong nội bộ khó có thể phá vỡ tảng bang, những thứ khác không cần nghĩ đến.

Đường Ngọc đương nhiên biết vấn đề Trần Kinh phải đối mặt, cô thấy Trần Kinh không nói gì, bèn nói:
-Tôi có ý nghĩ thế này, anh phải biến bị động thành chủ động. Hiện tại nguy cơ của Ban hợp tác kinh tế mặc dù đã qua, nhưng quan hệ với đơn vị anh em không tốt. Anh phải thực sự chủ động đi tìm cửa đột phá, phỏng chừng khó khăn rất lớn.

Anh có thể thay đổi cách nghĩ khác, để người khác đến tìm anh, như vậy anh không phải là chủ động rồi sao?

Trần Kinh trong lòng khẽ dao động.

Đường Ngọc không hổ danh là phóng viên, đầu óc rất linh hoạt, lời mà cô nói nghe qua thật sự như là một cách.

Trần Kinh cầm tách cà phê lên cẩn thận thưởng thức, trong đầu các loại ý niệm chuyển động nhanh chóng.

Gần đây hắn vẫn luôn cân nhắc chuyện này, có thể nói các biện pháp hắn đều nghĩ qua rồi, trong đó có đủ loại tư tưởng kì diệu.

Nhưng những biện pháp hắn nghĩ ít nhiều đều có vấn đề, khoảng cách từ ý nghĩ đến hiện thực khá là xa. Trần Kinh vẫn chưa tìm ra biện pháp nào tốt.

Đường Ngọc vừa rồi vô tình nói một câu lại chạm đến hắn.

Trước mắt mà nói, Trần Kinh ở tỉnh quan hệ hẹp, hơn nữa đắc tội không ít người.

Hiện tại Ban hợp tác kinh tế chức trách vừa xuất hiện, bên ngoài có người nói gở.

Nói cái gì mà Trần Kinh lúc chưa có cương vị chức trách dẫn dắt một đám người già tàn tật, hiện tại có chức trách, người già tàn tật vẫn không làm được gì.

Cho nên, Tỉnh muốn thêm gánh nặng cho hắn, thực chất là có lãnh đạo muốn chế nhạo hắn.

Ai bảo hắn gấp quá làm bừa, đắc tội với lãnh đạo tỉnh?

Đối với cách nói như vậy, Trần Kinh không thể thanh minh.

Nhưng hắn nghe qua một số tin đồn, nghe nói mấy bộ ngành ở tỉnh đều có ý ngầm với nhau, đó chính là bất luận thế nào, không được để cho Ban hợp tác kinh tế có hành động.

Chính trị cái thứ này qua nhiều điều thật thật giả giả.

Một số tin nghe rất giả, nhưng lại là thật.

Có tin tức nghe rất thần kỳ, nhưng lại không đáng tin.

Trần Kinh hiện tại không thể không tin những lời này, bởi vì hắn cảm nhận sâu sắc được sự bao la mờ mịt con đường phía trước.

Vấn đề của Ban hợp tác kinh tế, hắn có thể tận lực tìm cách giải quyết.

Nhưng hoàn cảnh bên ngoài lại không phải là nơi hắn có thể thao túng, hắn nên phá băng bằng cách nào?
Bình Luận (0)
Comment