Quan Sách

Chương 889

Tổng thể mà nói, lần này Trần Kinh điều tra vô cùng thành công.

Ở Hải Sơn địa điểm mà Trần Kinh trọng tâm điều tra tất nhiên là Lân Giác.

Khi xe của hắn đến Lân Giác, người các giới xã hội đã có đến hơn một trăm người tụ tập tại cửa lớn của Quận ủy Lân Giác.

Những người này kéo tấm băng rôn với khẩu hiệu viết:
- Hoan nghênh Bí thư Trần Kinh trở về!

Qua cửa kính xe Trần Kinh nhìn thấy dòng chữ này, hắn ngây ngẩn người, trong lòng cảm thấy rất xúc động.

Người Lân Giác rất đáng quý.

Mình làm việc ở Lân Giác cũng chỉ khoảng hai năm thôi, bây giờ trở về nhận được trọng đãi này, Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh.

Đồng thời trong lòng hắn cũng rất xúc động.

Làm quan, cố gắng hết sức vì dân mưu phúc, phát triển cho dân, cán bộ như vậy sẽ luôn được nhân dân ghi nhớ.

Có một số cán bộ làm việc qua loa, một chăng hai chớ, hoặc là chỉ vì cái lợi trước mắt, vì thành tích của bản thân là làm kiệt tài nguyên phát triển của địa phương.

Những người đó đều là những kẻ bịt tai trộm chuông, (tự lừa dối mình, không lừa dối được người).

Công đạo trong lòng dân, lòng dân là cán cân.

Người đã từng lưu danh, thanh âm lưu lại, là một cán bộ, chỉ ở một chỗ sẽ lưu lại thanh danh gì, điểm này không thể dối gạt được.

Trần Kinh cảm thấy mình làm việc ở Lân Giác mấy năm, lần này quay lại có tấm khẩu hiệu kia, thực sự cảm thấy rất đáng giá.

Trong đại viện của Quận ủy, Lý Quốc Vĩ triệu tập bộ máy Quận ủy chào đón Trần Kinh.

Xe của Trần Kinh dừng hẳn, ông ta đi thẳng đến chỗ Trần Kinh giúp hắn mở cửa xe.

Trần Kinh và ông ta bắt tay, ông ta có chút hổ thẹn nói:
- Bí thư, công tác của Lân Giác vẫn chưa làm theo quy hoạch của ngài để tiến lên phía trước, trong lòng tôi cảm thấy rất hổ thẹn a!

Trần Kinh thản nhiên cười cười, vỗ vỗ vai ông ta nói:
- Lân Giác vẫn còn cơ hội, trong quá trình phát triển tất sẽ có khó khăn, cơ hội khắc phục khó khăn ở ngay phía trước!

Trần Kinh và bộ máy Quận ủy giao lưu nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Trần Kinh nhấn mạnh trọng điểm vấn đề hợp tác.

Lân Giác là khu vực làm thí điểm hợp tác, không làm tốt hợp tác, Lân Giác sẽ không đủ động lực làm thúc đẩy nền kinh tế mới tăng trưởng.

Trần Kinh xác định, lần này hắn đến chính là vì thúc đẩy hợp tác.

Lời nói của Trần Kinh nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bộ máy của Lân Giác biến hóa rất lớn, một loạt cán bộ thời Trần Kinh biểu hiện cảm xúc rất mạnh mẽ.

Mà cán bộ mới trong bộ máy này, họ cảm nhận được không khí mãnh liệt này, họ cũng tưởng tượng được, thời đại Trần Kinh Lân Giác như thế nào.

Đến bây giờ Lân Giác vẫn không đi ra nổi vầng sáng của Trần Kinh, sau khi Trần Kinh rời đi, Lân Giác từ trên xuống dưới, đều nhắc đến hắn.

Bây giờ hắn quay lại, giao lưu đơn giản cùng mọi người, phong độ năm đó liền quay lại.

Buổi tối, Trần Kinh nghỉ tại nhà khách Kim Tinh.

Khách sạn Kim Tinh là Trương Hiển Lệ tự tay chuẩn bị phòng cho Trần Kinh.

Mọi thứ trong phòng đều bố trí như trước kia Trần Kinh ở Lân Giác, không thay đổi chút nào, chỉ thiếu duy nhất một bức tranh mỹ nữ đắt tiền mà trước kia Trần Kinh treo trên tường.

Sau khi Trần Kinh đi, hắn cũng mang theo bức tranh này đi.

Trương Hiển Lệ đã cho người tìm một bức tranh và treo thay thế vị trí đó, điểm này khiến Trần Kinh rất cảm động.

Hắn bắt tay với Trương Hiển Lệ, nói ra tâm tình của mình.

Trương Hiển Lệ nói:
- Bí thư, anh đi rồi, nhân dân Lân Giác đều nhớ tới anh, bây giờ anh trở về, chúng tôi vô cùng vui mừng.

Trần Kinh cười cười nói;
- tôi cũng rất vui mừng, giám đốc Trương, trước kia tôi tương đối nghiêm khắc với công việc của ông, tôi còn tưởng rằng ông sẽ ghét tôi, bây giờ xem ra, tôi nghĩ sai rồi!

Trương Hiển Lệ ngại ngại cười nói:
- Bí thư, yêu cầu nghiêm khắc của ngài, khiến công tác tiếp đón của nhà khách Kim Tinh chúng tôi luôn bảo đảm được trình độ cao, tôi thực sự rất cảm ơn ngài.

Trần Kinh vào khách sạn.

Liên tiếp người đến thăm viếng không dứt.

Cán bộ nghe nói Trần Kinh đến Lân Giác rất nhiều, nhưng phàm là người có quen biết hắn, dường như đều chờ ở bên ngoài, hy vọng có thể gặp được hắn.

Chuyện này khiến Phó chủ nhiệm Liên Diệu Dương và trưởng phòng Chu Hoa lần này cùng Trần Kinh đến điều tra nghiên cứu bị chấn động.

Vừa bắt đầu ở Hải Sơn, bọn họ đã cảm thấy Trần Kinh lăn lộn ở Hải Sơn rất tốt, mặt mũi lớn, Bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố đều đích thân đến đón tiếp hắn.

Bây giờ đến Lân Giác, bọn họ mới thực sự cảm nhận được uy tín của Trần Kinh ở đây.

Khi đến đây cửa của Quận ủy đã bị bao vây chật như nêm.

Sau khi vào khách sạn, trong sảnh là biển người đông nghịt.

Người ta cứ nói người đi rồi trà cũng lạnh, Trần Kinh lại thực sự là ngược lại với câu nói này.

Lân Giác là sân nhà của Trần Kinh, trước kia là thế, bây giờ cũng là vậy, có lẽ tương lai cũng sẽ là thế.

Người đến thăm viếng Trần Kinh thực sự là quá nhiều, thế nên Chu Hoa không thể không đến nhắc Trần Kinh, để hắn chú ý nghỉ ngơi, tiếp theo còn có một ngày khảo sát.

Hơn nữa tiếp theo còn cần phải lao đến Nam Cảng và hoàn thành, việc sẽ tương đối nhiều, nhật trình cũng sắp xếp khá kín.

Trần Kinh nhận một danh sách từ trong tay của Chu Hoa, hắn nhìn lướt qua, dùng tay chỉ lên một cái tên nói:

- Tôi gặp thêm một người nữa đi, người này!

Trần Kinh dừng tay ở cột Phó chủ tịch quận Lân Giác, Cục trưởng cục công an Trần Lập Trung.

Trần Lập Trung đã liên tục gọi cho Trần Kinh mấy cuộc điện thoại rồi, vẫn luôn đuổi theo lịch trình của Trần Kinh.

Trần Kinh đến Lân Giác rồi, nhìn thấy danh sách này không tự chủ mà chỉ tay vào người này.

Hôm nay Trần Lập Trung một thân thường phục, sống lưng thẳng tắp, vóc dáng to lớn thô kệch, tinh thần tương đối dồi dào.

Trên tay anh ta mang theo hai cái túi lớn, vào cửa bỏ túi xuống nói:

- Bí thư Trần, hôm nay tôi vi phạm kỷ luật rồi, nhưng anh không thể phạt tôi, chút đặc sản này là một chút thành ý, là cá nhân tôi bỏ tiền mua, anh ngàn vạn lần không được từ chối.

Anh ta cười hì hì nói:
- Bí thư, tôi biết anh không thèm để ý đến chút đồ này, nhưng đối với tôi mà nói, đó là tấm lòng.

Anh ta tùy tiện ngồi đối diện Trần Kinh, luôn miệng nói:

- Bí thư, hôm nay tôi đến đây muốn gặp anh, cũng muốn nói với anh vài lời thật lòng, sau khi anh rời khỏi Lân Giác, Lân Giác xuống dốc không phanh, nói thực, chúng tôi chịu ảnh hưởng quá lớn từ anh, đối với cục diện trước mắt thực sự là cảm thấy cổ tay bị bóp chặt a..

Tiếp tục như thế này, cuối cùng Lân Giác chúng ta sẽ một lần nữa đi xuống, chúng ta vẫn luôn nói về một tương lai tốt đẹp, toàn bộ đều là nước đổ lá khoai.

Cán bộ Lân Giác rất nhớ đến anh, nhất là Lão Trần tôi rất nhớ anh.

Anh ta dùng tay vỗ một cái xuống sô pha, cười ha ha, âm thanh lạnh lùng nói:
- “ Mẹ kéo chim con”, trước kia hàng ngày anh đều dạy bảo chúng tôi phải đoàn kết, bây giờ trong bộ máy của chúng ta có một số người ngày ngày chỉ nghĩ muốn làm sao để nội đấu, giằng xé nhau chú lợi ích nhỏ, mọi người đều tranh đấu đến ngươi chết ta sống.

Anh nói xem hoàn cảnh như vậy, Lân Giác chúng ta làm sao có thể phát triển nhảy vọt?

Thật sự là đáng giận, tôi giận bản thân mình không làm bí thư, tôi liền dùng thủ đoạn của anh, hung hăng giết mấy con gà, xem ai còn dám đấu tranh nội bộ.

Trần Kinh khẽ nhíu mày.

Trần Lập Trung có quan hệ không tốt lắm với bộ máy cán bộ Lân Giác, Trần Kinh có nghe thấy.

Trần Lập Trung thích nhất là nã pháo, hơi một tí là thả pháo vào người ta, không che đậy miệng, đắc tội với không ít người.

Lần này Trần Kinh cố ý lưu ý một chút, trong đoàn quân tiếp đón do Quận ủy sắp xếp không có bóng dáng của anh ta, điều này là chứng cứ xác thực cho việc anh ta và lãnh đạo chủ chốt không hợp.

- Lão Trần, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bảo anh nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, đừng có động một tí là nã pháo, làm việc quan trọng nhất là phải dựa vào cái này!
Trần Kinh dùng tay chỉ vào đầu.

- Anh đem một mẫu ruộng kia của anh kinh doanh cho tốt, ít nã pháo đi, làm nhiều việc thực tế vào, không phải việc anh lo nghĩ anh không cần phải đi nghĩ, càng không cần đi quản.

Trần Lập Trung ngượng ngùng cười cười, thanh âm rốt cục cũng thấp xuống nói:

- Bí thư, lời nói này hôm nay tôi nói với anh, phát tiết thôi, bình thường tôi cũng lười nói những lời này lắm, hiện tại tôi chủ trì công tác trị an xã hội, nền móng là muốn làm cho kinh tế của chúng ta phát triển, hiện tại trị an của Lân Giác chắn tốt hơn mấy huyện lân cận.

Trước kia những sòng bạc ngầm ngang ngược, những băng nhóm xã hội đen, bây giờ đều bị tôi nhổ sạch rồi.

Từ năm ngoái đến năm nay, cục công an chúng tôi tổng cộng phá án và bắt giam đến hơn một ngàn vụ, trong đó nhiều nhất là các vụ án trị an xã hội, dù sao công tác của chúng tôi làm đúng chỗ rồi.

Anh ta dừng một chút nói:
- Đúng như anh thường nói với tôi, làm tốt công việc của mình, điểm này từ trước đến nay tôi chưa từng quên.

Anh ta nín nhin nói:
- Nếu như không phải là chỉ tiêu đúng, không có thành tích, chưa biết chừng người khác đã sớm hất tôi xuống khỏi đài rồi, hôm nay tôi cũng không còn cơ hội ngồi ở đây nói những lời này.

- Anh xem, anh xem, lại bực mình rồi1
Trần Kinh trừng mắt nhìn mắt anh ta, hắn lấy từ trên bàn lên một hộp thuốc lá vứt cho Trần Lập Trung một điếu.
- “hút đi”, anh làm cho tốt, làm công tác kinh tế, anh là người ngoài ngành, nhưng làm công an, kiểm sát, tòa án, anh là một hảo hán.

Anh ở Lân Giác làm những việc kia tôi biết, đài truyền hình Hải Sơn đều đưa tin rồi.

Hình như anh còn mạnh tay xóa sạch một băng đảng xã hội đen nào đó ở Macao có cứ điểm ở Lân Giác, những điểm này đều là khẳng định đáng giá.

Khóe miệng Trần kinh hơi cong lên nói:
- An phận với công tác của mình, chắc chắn cơ hội sẽ đến, có những việc muốn gấp cũng không gấp được.

Trần Lập Trung cười ha hả, gãi gãi đầu.

Một lúc lâu sau, anh ta hút xong điếu thuốc, đem tóp thuốc vứt vào gạt tàn, nói:

- Bí thư, dù sao sau này có việc gì anh cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm cho dù nước sôi lửa bỏng, không chối từ, nói đến tuổi tác, tôi đã không còn trẻ nữa, trong cục công an tôi cũng đã làm nửa đời người rồi, lập công bị thương, đến chỗ Diêm Vương viếng thăm mấy lần lại quay lại rồi.

Có một số việc tôi coi như là hiểu thấu.

Muốn làm được việc phải với người cùng chung trí hướng làm.

Như vậy mới có động lực, mới có hứng thú.

Nếu như nói về năng lực làm việc, tôi sớm nên làm cục trưởng cục công an, nhưng ai đề bạt tôi? Năm đó ai dám đề bạt tôi?

Cũng chỉ có anh mới có quyết đoán này!

Trần Kinh cười nhẹ, trong lòng cảm thấy vui mừng.

ở Lân Giác hắn cất nhắc vài cán bộ đều rất tốt, mà trong này Trần Lâp Trung là người nổi bật nhất.

Sau khi Trần Kinh đến Việt Châu vẫn luôn chú ý tình hình của bên này, Trần Lập Trung trên ghế cục trưởng cục công an đã làm không ít đại sự.

Anh ta dám xung dám đánh, vượt qua thử thách nghiệp vụ của mình, lại dám lấy thân làm gương cho binh sĩ, trong cục cán bộ nòng cốt đều phục anh ta.

Nếu nói xấu chính là về mặt tính cách của anh ta.

Tính cách anh ta hoang dã, làm việc thích thô bạo, phong cách như vậy chẳng có chút nào giống một cán bộ Lĩnh Nam, ngược lại giống như người ở Sở Giang đến.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng không bài trừ Trần Lập Trung đang bắt chước Trần Kinh, phong cách của Trần Kinh cũng là lấy mạnh mẽ cứng rắn để làm việc.
Bình Luận (0)
Comment