Quan Sách

Chương 891

Tam ca cái tên này Trần Kinh từng nghe Thẩm Bắc Vọng nói.

Ngày đó Trần Kinh và Phạm Giang cùng đi gặp Thẩm Bắc Vọng, người đàn ông không rời Thẩm Bắc Vọng một bước ở đó, chính là người trước mặt này.

Trần Kinh mở cửa xe, nhấc lên xe, tay chân phát run.

Người này toàn thân đều là vết đao, lưng, eo bụng chân, không có chỗ nào đầy đủ.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, thịt ở miệng vết thương mở ra, có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng hếu bên trong.

Trần Kinh không thể tin, vừa rồi mình lại bị người này nắm cổ, không hề có lực phản kích gì.

Nếu không phải cuối cùng mình gọi một tiếng Tam ca.

Cổ mình chắc đã bị anh ta bẻ gãy.

- Đường Ngọc, Đường Ngọc ở đâu? Anh có biết không?
Trần Kinh lớn tiếng nói.

Người đàn ông tên Tam ca này yếu ớt chỉ tay về phía trước:
- Hồ nước sau mưa, ở một nhà vệ sinh.

Trần Kinh nhanh chóng đi theo hướng anh ta chỉ.

Rốt cục hắn tìm được Đường Ngọc.

Phòng vệ sinh, cửa bị khóa chắc.

Trần Kinh cố hết sức, cuối cùng dùng chân đá văng cửa ra.

Sau đó hắn liền thấy một bóng người quen thuộc, Đường Ngọc giống một con mèo nhỏ bị thương nằm rúc bên bồn cầu.

Đường Ngọc

Cô đầu bù tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt, môi bầm đen.

Ánh mắt cô đã mắt đi thần thái lúc trước, trở nên trống rỗng mê man.

Cả người cô đang run rẩy, tay phải bị máu nhuộm đỏ, quần áo trắng cũng đều thành màu đỏ.

- Đường Ngọc.

Trần Kinh quát to một tiếng.

Cô gái đột nhiên mở mắt nhìn Trần Kinh, cô định đứng dậy nhưng lại run run muốn ngã.

Trần Kinh vội tới đỡ cô.

Cô khó khăn ngẩng đầu, cười quỷ dị với Trần Kinh, sau đó đột nhiên như trời trồng, té xỉu vào ngực Trần Kinh.

Trần Kinh dùng sức ôm cô.

Lúc này bên ngoài mưa càng lớn, gió rít mạnh.

Tầm nhìn rất thấp.

Trần Kinh chỉ cảm thấy ngực mình bị Đường Ngọc ôm chặt tới mức không thở nổi.

Hắn gian nan thay đổi vị trí, nhét Đường Ngọc vào xe.

Sau đó đi về phía Trần Lập Trung.

Trần Lập Trung bị một cú đấm mạnh của Tam ca, tuy hôn mê nhưng không bị thương nặng.

Trần Kinh tới nơi, anh ta đã mơ màng tỉnh lại.

Trần Kinh tới lay lay anh ta, anh ta hoàn toàn tỉnh.

Anh ta vừa tỉnh, liền chửi ầm:
- Mẹ nó, thật mất mặt, đánh nhạn cả đời, lại bị nhạn mổ mù mắt, hừ…

Trần Kinh nắm chặt vai anh ta quát:
- Đi mau, tìm được người rồi.

Trần Lập Trung phì một ngụm:
- Đồ chó má, mấy nhân viên cảnh sát Nam Cảng vừa rồi đều là giá áo túi cơm, phát sinh ẩu đả nghiêm trọng như vậy, không ngờ không thấy một bóng người, thật rác rưởi.

Anh ta hùng hổ lên xe, nhìn đằng sau rõ ràng có người đàn ông béo lùn.

Anh ta giật mình kinh hãi, theo bản năng rút súng.

Trần Kinh một tay ấn lấy vai anh ta nói:
- Hiện tại không sao, chúng ta về đã, sau đó sẽ điều tra việc này.

Trần Lập Trung rất cảnh giác quay đầu lại, sau đó mới khởi động ô tô, ô tô xuyên màn mưa bụi, nhanh như chớp.

Mà vào lúc này, mới nghe thấy đằng sau vang lên âm thanh cảnh báo từ từ.



Bệnh viện Bác Ái Hải Sơn, phòng bệnh cán bộ cao cấp.

Trần Kinh ngồi bên giường bệnh lẳng lặng nhìn cô gái nằm trên giường.

Đường Ngọc trên vai có một vết thương dài nửa bộ (đơn vị đo của Anh), rất dữ tợn, mất máu quá nhiều, hôn mê nghiêm trọng.

Đưa tới bệnh viện bác sĩ khâu lại miệng vết thương, sau đó truyền máu, thương thế cơ bản đã khống chế được.

Chuyện tối qua, giống như một giấc mơ, Trần Kinh đến giờ nghĩ trong lòng còn sợ.

Chuyện này khó bề phân biệt, Trần Kinh không thể tưởng tưởng nguyên nhân của sự việc.

Vừa rồi Trần Lập Trung gọi điện tới, anh ta dẫn tin tức của phía cảnh sát Nam Hải, đại khái nói một chút chuyện tối qua.

Nhân viên cảnh sát Nam Cảng bước đầu nhận định sự việc xảy ra tối qua, là thành viên hắc băng “Hồng” của Hongkong và bang phái tại Hoàn Thành sống mái một lần.

Hiện tại cảnh sát Nam Cảng đã thành lập tổ điều tra.

Trước mặt cảnh sát bắt được hơn 80 nghi phạm, vụ án còn đang trong qua trình điều tra thêm.

Đối với cách nói này, Trần Kinh vô cùng nghi ngờ.

Đầu tiên, nếu là hắc bang sống mái với nhau, vì sao Đường Ngọc lại xuất hiện ở hiện trường?

Hiện trường ngoài Đường Ngọc, còn có những người nào?

Phải biết rằng nơi xảy ra vụ việc là phố quán rượu.

Thiên đường về đêm của Nam Cảng kia, suốt đêm nghê hồng, trắng đêm sênh ca, ở nơi phố xá sầm uất như vậy xảy ra vấn đề trị an nghiêm trọng, có bao nhiêu người vô tội bị thương tổn?

Còn có vấn đề của “Hồng”

Trần Kinh khá hiểu Thẩm gia.

Thẩm gia chưa từng lấm bùn ở đại lục.

Thẩm Hải là một người tuyệt đỉnh thông minh, ông ta biết tình hình của đại lục, cũng biết thế lực đen tối ở đại lục không có chỗ đứng.

Thẩm Bắc Vọng ở đại lục luôn lấy thân phận thương nhân.

Anh ta kinh doanh chủ yếu là hộp đêm xa hoa, chỉ là vẻ bề ngoài.

Trần Kinh không rõ, sao có thể có chuyện “Hồng” và hắc bang địa phương sống mai với nhau?

Buổi sáng hôm nay, Trần Kinh vẫn gọi điện cho Thẩm Bắc Vọng, nhưng không thể liên lạc được.

Một dự cảm bất thường nảy sinh trong lòng Trần Kinh.

Hắn lại nghĩ tới không lâu trước, hắn thấy đối phương Thẩm Bắc Vọng ra dáng.

Một đám vệ sĩ đi theo, hơn nữa còn có một nhân vật đoán chừng là nhân vật “Bắc Thẩm” một tấc không rời, phô trương như vậy thật hơi quá.

Thẩm Bắc Vọng không phải một người phô trương, nếu thiên hạ thái bình, anh ta cũng sẽ không ra ngoài ăn bữa cơm cũng phải tỏ vẻ như vậy.

Khi đó Trần Kinh thấy có chút bất thường, không nghĩ tới phương diện khác, bây giờ nghĩ một chút, chuyện đó rất có khả năng là một điềm báo.

Chuyện hôm qua, Thẩm Bắc Vọng phỏng chừng cũng ở Nam Cảng, anh ta đi đâu?

Ngay lúc Trần Kinh đang nghĩ ngợi miên man, Trần Lập Trung lại gọi điện.

- Bí thư, tên hôm qua xử lý như nào. Tôi sắp xếp anh ta tới bệnh viện điều trị, anh ta liều chết phản kháng, tình hình của anh ta anh cũng thấy rồi, cơ bản sắp xong đời rồi, nếu còn không nghĩ cách, không kéo dài được tới ba tiếng.
Trần Lập Trung nói.

Anh ta cười hì hì nói:
- Tên này vừa nhìn liền biết là một kẻ cực kỳ hung ác, bền ngoài rất biết ngụy trang, nhưng động thủ, thật sự là con dấu cứng, hôm qua tôi cả hơn trăm cân mà còn bị anh ta đập cho, thực không dám tưởng tượng, ngày này bị thương nghiêm trọng như vậy, đối phương ra đòn cũng thật ác.

Trần Kinh hơi nhíu mày.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Người này có bao nhiêu người biết?

Trần Lập Trung ngẩn người nói:
- Tạm thời không ai biết, tôi để anh ta ở nhà, không có chỉ thị của anh, tôi đâu dám xằng bậy.

Trần Kinh thở ra một hơi nói:
- Vậy như này, anh không phải sắp xếp tới bệnh viện, tìm người tin tưởng điều trị riêng cho anh ta, anh làm ở Lân giác nửa đời người rồi, chắc cũng có quen biết chứ?

- Hiểu rồi, tôi đi sắp xếp.
Trần Lập Trung ngầm hiểu:
- Đúng rồi Bí thư, anh không sao chứ?

- Tôi có vấn đề gì?
Trần Kinh trầm giọng nói:
- Lão Trần, anh phải nhớ lấy, chuyện này tạm thời giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt. Trước tiên nghĩ biện pháp điều trị vết thương cho anh ta, sau đó tính tiếp.

Bằng trực giác, Trần Kinh có thể cảm nhận được chuyện hôm qua, sau lưng có rất nhiều nguyên nhân phức tạp.

Hiện tại có quá nhiều điểm đáng ngờ không cách gì giải thích, khó bề phân biệt, khó nói rõ ràng.

Trần Kinh không muốn dây vào chuyện này, hắn hiện tại không có thời gian, cũng không có sức lực.

Những việc kia không có liên quan tới công việc hiện tại của hắn, Trần Kinh sẽ không bỏ gốc lấy ngọn để quản những việc đó.

Mặt khác, Trần Kinh mang đi hai người.

Đường Ngọc thì không vấn đề, làm phóng viên, giải thích thế nào cũng được.

Nhưng người đàn ông tên Tam ca này lại có chút phiền phức

Rõ ràng, người này không muốn làm mục tiêu sống ở bệnh viện công lập, người như anh ta rất rõ ràng, nếu vào bệnh viện công, anh ta tất nhiên sẽ bị cảnh sát Nam Cảng bắt, chuyện sau này liền khó nói.

Trần Kinh cũng không muốn phức tạp hóa chuyện này.

Cho nên hắn quyết định giấu đi, không để cho người khác biết có sự tồn tại của người này.

- ừ….

Người trên giường khẽ rên hừ hừ.

Trần Kinh vội quay lại với thực tại, Đường Ngọc trên giường từ từ mở mắt.

Hai mặt cô chớp chớp nhìn Trần Kinh, môi giật giật, nhưng không phát ra âm thanh.

Trần Kinh cười hiền nói:
- Không phải vội nói, thương thế của cô khá nghiêm trọng, trước tiên tĩnh dưỡng cho tốt, có chuyện gì chúng ta sau này sẽ tính.

Đường Ngọc nhấp nháy mắt, gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười.

- Thẩm Bắc Vọng có tin tức gì chưa?
Đường Ngọc nói.

Trần Kinh ngẩn người lắc đầu nói:
- Không có, điện thoại không thông, cũng không có tin gì của anh ta.

Khóe miệng Đường Ngọc co quắp, không nói gì nữa.

Qua thật lâu, cô lại nói:
- Ngày hôm qua, ngày hôm qua…Tam ca đâu?

- Anh ta…anh ta đã cứu tôi.

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu chợt dịu dàng nói:
- Người đàn ông tên Tam ca này, tôi đã sắp xếp người điều trị cho anh ta, thương thế của anh ta khá nặng, không sắp xếp tới bệnh viện. tuy nhiên cô yên tâm, điều trị chắc không thành vấn đề.

Với thân thể của anh ta, không lâu có thể bình phục.

Hắn dừng một chút nói:
- Hôm qua rút cục xảy ra chuyện gì? Sao cô lại biết tôi có thể tới?

Đường Ngọc lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, tôi…tôi…tôi cũng chỉ thử gọi điện. ngày hôm qua…hôm qua rất đáng sợ. rất nhiều người vọt vào quán rượu chém lung tung, tôi khi đó đang nói chuyện với Thẩm Bắc Vọng…sau đó có người chém tới…

Trần Kinh trầm ngâm không nói.

Đường Ngọc chỉ nói vài câu, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra cảnh hôm qua.

Rất có khả năng, đám người này là nhằm vào Thẩm Bắc Vọng.

Đường Ngọc cũng có thể chỉ là bị ngộ thương.

Nếu thật vậy, trên đất Lĩnh Nam, có bao nhiêu người dám phách lối như vậy, trong phố sá sầm uất dám tụ tập người chém giết?

Trần Kinh không quen với chiến tuyến công an kiểm sát tòa án, nhất thời không nghĩ ra gì.

Hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Đường Ngọc nói:

- Được rồi, hiện tại cơ thể cô còn khá yếu, nói ít thôi, khỏe rồi, cái gì cũng có thể nói, hiện tại nghỉ ngơi đi.

Đường Ngọc gật đầu, bộ dạng rất dịu dàng.

- Cảm ơn, cảm ơn anh.

Trần Kinh ngẩn người, ánh mặt nhìn chằm chằm cô cười:
- Nên cảm ơn tôi, trường hợp hôm qua quá khủng khiếp, tôi cả đêm mơ ác mộng không ngủ được…
Bình Luận (0)
Comment