Quan Sách

Chương 945

Tòa nhà Thành ủy Hoàn Thành, mới sáng sớm đã đông kín người.

Ngoài công nhân viên chức và lãnh đạo Thành ủy, Thành ủy Hoàn Thành chủ yếu là phóng viên giới truyền thông tới tìm kiếm thông tin.

Dưới gốc cây Dung lớn ở sân, vài phóng viên thử lại thiết bị, tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm.

-Này mấy cậu, tôi có nghe nói hôm nay Phó bí thư trẻ tuổi mới nhậm chức mới hơn 30 thôi, hơn 30 tuổi mà đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư tỉnh Lĩnh Nam của chúng ta, chậc chậc, đây thật sự là sự bổ nhiệm đặc biệt nhất trong lịch sử Lĩnh Nam chúng ta đó!
Một cậu phóng viên cao gầy, miệng ngậm một điếu thuốc, cảm thán nói.

Bên cạnh anh ta, một cậu béo lau lau mồ hôi trên trán nói:
-Hơn 30 tuổi? Chúng ta hiện giờ cũng đã hơn 30 rồi! Hai người chúng ta chỉ e không thể tiến xa nổi như vậy, đều là người cùng tuổi với nhau, vậy mà sự khác biệt thật lớn!

-Ha ha!
Cậu cao gầy nói:
-Người với người khác nhau cốt ở khí chất, tôi thật không có dã tâm làm Bí thư gì cả, cũng chỉ muốn làm một lãnh đạo nhỏ gì đấy ở trong đài mà thôi, như vậy sẽ không cần phải cực khổ như này, phơi nắng phơi gió, phiêu bạt bên ngoài!

-Cậu sao?
Một người đàn ông để tóc dài, ngồi ở một bên đùa nghịch camera quay đầu lại nói:
-Cậu làm lãnh đạo được thì chúng ta đều làm lãnh đạo hết rồi. Tiểu tử thối, mới bước chân vào đài có mấy ngày mà đã muốn làm lãnh đạo rồi sao? Dã tâm thật không nhỏ rồi!

-Vậy thì sao?
Cậu cao gầy gân cổ, hợp tình hợp lý nói:
-Anh xem, Phó bí thư mới nhận chức của chúng ta đi, nếu như phân biệt đối xử, anh ta có thể lên làm Phó bí thư của chúng ta sao? Hiện giờ là thời đại nào rồi, năng lực là điểm cốt yếu nhất. Chỉ cần có năng lực, sẽ có vô vàn khả năng, haha...

Người đàn ông tóc dài cười nhạt nói với anh ta:
-Được rồi, Tiểu Vinh, cậu cũng đừng có nằm mơ nữa. Người mới hơn 30 tuổi mà có thể làm được Phó bí thư Thành ủy, đây e rằng hậu thuẫn phía sau mạnh đến không lường được đâu. Nói không chừng, bố mẹ người này chính là quan lớn ở thủ đô, dân thường như chúng ta không cần mơ tưởng!

Cậu béo nheo mắt lại, tiến lại gần, hạ giọng nói:
-Anh Vương, lời này của anh rất có đạo lý. Tôi nghe được một số tin đồn nói rằng Phó bí thư trẻ tuổi mới nhậm chức của chúng ta có hậu thuẫn rất khá, là con cháu một gia tộc nào đó ở thủ đô, người ta tham gia công tác chính là cấp Phó phòng, haha, các cửa ải của Hoàn Thành chúng ta tất nhiên là có thể dễ dàng vượt qua để trở thành lãnh đạo rồi!

Ba người, anh một lời, tôi một câu, nghị luận, xung quanh cũng có rất nhiều người xì xào bàn tán.

Tất cả mọi người đều rất tò mò về Phó bí thư mới nhận chức sắp đến ngày hôm nay.

Ai cũng không thể chờ đợi, muốn thấy phong phạm của Phó bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất Lĩnh Nam, mới hơn 30 tuổi đã có thể làm Phó bí thư Thành ủy, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra ở Lĩnh Nam, mà đối với Hoàn Thành mà nói đây càng là một bước ngoặt của lịch sử.

Hoàn Thành là một thành phố hết sức quan trọng của Lĩnh Nam, các lãnh đạo trong Thành ủy Lĩnh Nam và Ủy ban nhân dân thành phố đều được chọn lựa vô cùng kỹ lưỡng.

Mọi người đều nhịn không được muốn biết, Phó bí thư trẻ tuổi mới đến nhận chức hôm nay rốt cuộc là có bản lĩnh như thế nào, sao có thể có được sự tín nhiệm của Tỉnh ủy đến như vậy?

“Tách! Tách!” hai tiếng động rất nhỏ vang lên.

Trong sảnh lập tức xôn xao cả lên, tất cả phóng viên đều đứng dậy.

Một chiếc Audi màu đen từ cửa Thành ủy chậm rãi tiến vào.

-Đến rồi!

Cũng không biết ai kêu một tiếng, ngay sau đó là ánh đèn flash chói lòa.

Mà lúc này, đầu tàu gương mẫu, Bí thư Thành ủy, Nhạc Vân Tùng từ trong đại sảnh bước ra đón.

Theo sau còn có Phó chủ tịch thường trực thành phố, Giản Nhất Quốc, Trưởng ban Tổ chức, Chu Quốc Hoa, Trưởng ban thư ký Thành ủy, Vương Kỳ Hoa và một vài lãnh đạo khác...

Hôm nay Trần Kinh theo Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, Uông Thanh, đến nhậm chức.

Bởi vì Chủ tịch thành phố, Khương Thiếu Khôn, hiện đang khảo sát ở Tây Bắc, đối với vấn đề bổ nhiệm nhân sự gấp gáp, ông nhất định phải để lùi lại.

Cho nên hôm nay, đến nhận chức chỉ có một mình Trần Kinh.

Vị trí Phó bí thư mới do Phó trưởng ban Tổ chức cùng đi, cấp bậc hẳn là tương đối cao.

Mà đại diện thành phố Hoàn Thành, Nhạc Vân Tùng tự mình đưa người đến tiếp đón, đây càng thể hiện sự nể mặt đối với Trần Kinh.

Trần Kinh đi theo sau Uông Thanh thẳng tiến đến chỗ của đám người Nhạc Vân Tùng, Nhạc Vân Tùng trước tiên bắt tay Uông Thanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Kinh.

Trần Kinh vươn tay ra, bất ngờ Nhạc Vân Tùng vươn hai tay thành một cái ôm.

Trong lúc Trần Kinh còn chưa hết ngạc nhiên đã lập tức nằm trọn trong vòng tay kia, đây rõ ràng là một cái ôm.

-Chủ nhiệm Trần, anh tới thật đúng lúc, nhân dân Hoàn Thành ngóng trông đã lâu!
Nhạc Vân Tùng cười nói.

Trần Kinh nói:
-Bí thư, ngài thực đã quá coi trọng tôi rồi. Tôi lần này đến Hoàn Thành tiếp nhận vị trí mới với mục đích rất rõ ràng, đó là có thể trợ giúp ngài trong công việc sắp tới.

Nhạc Vân Tùng vỗ vỗ vai Trần Kinh nói:
-Bộ máy của Hoàn Thành là một tập thể, anh là một thành viên vô cùng trọng yếu trong tập thể này của chúng ta, Tỉnh ủy đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, tôi cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh!

Trần Kinh và Nhạc Vân Tùng, hai người vốn là người quen biết cũ.

Nhưng tiếp xúc cũng không nhiều, chưa nói tới có cái cảm tình gì.

Nhưng hôm nay Nhạc Vân Tùng nể mặt Trần Kinh như vậy, không chỉ có tự mình tiếp đón, hơn nữa còn trước sự chú ý của giới truyền thông, ôm Trần Kinh một cái như vậy.

Không thể nghi ngờ gì nữa, hành động này đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của giới truyền thông, đồng loạt tất cả máy ảnh đều ngắm về phía này.

Có một phóng viên có chút nhạy bén thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ tiêu đề cho bản tin tức này rồi.

Nội bộ bộ máy Hoàn Thành bây giờ, ngoại trừ Nhạc Vân Tùng ra.

Quan hệ giữa Trần Kinh và Chu Quốc Hoa là thân thiết nhất.

Hai người trước kia chính là quan hệ cấp trên cấp dưới, hiện tại sau mấy năm, quan hệ cấp trên cấp dưới lại bị đảo lộn.

Trần Kinh đã trở thành cấp trên của Chu Quốc Hoa.

Trần Kinh bắt tay Chu Quốc Hoa, nói:
-Trưởng ban thư ký, từ lâu đã muốn sắp xếp chút thời gian gặp anh một chút, cuối cùng vẫn phải đợi cơ hội đến tận ngày hôm nay. Về sau chúng ta có nhiều cơ hội gặp nhau rồi, cùng nhau tồn tại dưới một mái nhà rồi!

Chu Quốc Hoa cười nói:
-Hiện tại tôi phải gọi anh là Trần Phó bí thư rồi! Làm lãnh đạo tổ chức, tôi muốn làm gương cho mọi người, quan hệ cấp trên cấp dưới không thể hàm hồ được đâu!

Trần Kinh xin lỗi, cười cười nói:
-Chúng ta đừng khách khí nữa, trong lòng tôi, anh vẫn mãi là Trưởng ban thư ký!

Hai người bắt tay hàn huyên, hết sức nhiệt tình, Trần Kinh trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Năm đó lúc còn ở Hải Sơn, hắn và Chu Quốc Hoa quan hệ vô cùng tốt, hiện tại đến Hoàn Thành có thể có một mối quan hệ bằng hữu thân thiết trong nội bộ bộ máy, không thể phủ nhận khiến hắn an lòng rất nhiều.

Trần Kinh hiểu rất rõ, vị trí mới của mình vô cùng xương xẩu, không khoa trương chút nào khi nói, khả năng khó khăn hắn gặp phải ở Hoàn Thành này còn nhiều hơn tất cả những khó khăn đã từng trải qua trước kia.

Trong lòng hắn sớm đã có sự chuẩn bị kỹ càng.

Hôm nay, buổi tiếp nhận vị trí mới của Trần Kinh cũng không quá khoa trương.

Trần Kinh đầu tiên làm quen với bộ máy, sau đó tham gia đại hội Ủy viên Thành ủy, mà trước đó, Trần Kinh cần phải gặp mặt giới truyền thông Hoàn Thành đã.

Cuộc họp giới truyền thông được tiến hành ở phòng họp lầu một.

Trần Kinh dưới sự dẫn dắt của Trưởng ban Thư ký Vương Kỳ Hoa, tiến vào hội trường, sợ muốn đứng tim, một phòng họp lớn đầy ắp đông kịt người.

Đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy ít nhất cũng phải hơn 100 phóng viên.

Trần Kinh bước vào hội trường trong tiếng vỗ tay như sấm.

Một phóng viên béo dường như hết sức kích động, đứng dậy vỗ tay, trên mặt tươi cười, bộ dạng ngu ngơ, dường như đặc biệt vui mừng.

Cậu béo đó chính là phóng viên nhật báo Hoàn Thành đứng trong sân tham dự nghị luận về Trần Kinh khi nãy, tên là Tô Vệ Hoa.

Tuổi của anh ta không lớn, nhưng tên tuổi không nhỏ.

Danh tiếng của anh ta chủ yếu là do anh ta nhiều lần đưa tin vượt quyền.

Chớ nhìn bộ dạng ngu ngơ của anh ta mà coi thường, anh ta thực sự là một ngòi bút tàn nhẫn đấy, xoi mói đời tư, bêu rếu khuyết điểm, đều là bản lĩnh mà anh ta am hiểu nhất đấy.

Nhất là anh ta đã vạch trần văn hóa buôn lậu và văn hóa hủ bại của Hoàn Thành, khi ấy đã đưa đến trấn động lớn trong toàn tỉnh.

Thành ủy Hoàn Thành thậm chí giận dữ muốn bắt anh ta để điều tra.

Nhưng không ai có cách nào bắt được anh ta, nguyên nhân hình như là bối cảnh của anh ta rất mạnh, phía trên có người nói chuyện thay anh ta.

Tuy nhiên sau lần phong ba đó, anh ta cũng thu mình lại rất nhiều, không dám viết những bài báo đả kích mạnh như vậy nữa.

Trần Kinh ngồi xuống, Vương Kỳ Hoa vô cùng thận trọng cầm microphone nói:
-Các vị, xin mọi người yên lặng! Bởi vì thời gian của Trần Phó bí thư có hạn, chỉ có thể trả lời 10 câu hỏi, thời gian chỉ có 30 phút...

Một câu này của Vương Kỳ Hoa khiến phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ.

Mà rất nhiều người bắt đầu từ từ giơ tay, đông nghìn nghịt một mảnh tất cả đều là bàn tay.

Trần Kinh cười cười.

Họp ra mắt vị trí mới hắn đã trải qua nhiều lần như vậy, hôm nay lại hoàn toàn như mới rồi.

Vừa đến đã phải họp mặt truyền thông.

Lại nói, Trần Kinh chỉ là Phó bí thư, cũng không phải nhân vật đứng đầu chính đảng. Cuộc họp mặt vị trí mới của một Phó bí thư sao lại lớn như vậy, điều này chứng tỏ cái gì đây?

Theo Trần Kinh thấy, điều này có thể cho thấy hiện tại tình hình của Hoàn Thành thật không tốt, Thành ủy muốn dùng phương pháp tích cực để chấn chỉnh lại lòng tin của dân chúng.

Măt khác, truyền thông chú ý đến vị trí mới của mình như vậy, khả năng có thể là bọn họ cũng vô cùng hy vọng lần điều chỉnh bộ máy Hoàn Thành này có thể đem lại sức sống mới cho Hoàn Thành.

Trần Kinh không khỏi tưởng tượng, vị trí mới của mình hấp dẫn nhiều người như vậy, vậy vị trí mới của Khương Chủ Tịch thành phố sẽ hấp dẫn được bao nhiêu người cơ chứ?

-Vị phóng viên béo này, anh hỏi vấn đề của mình đi!
Vương Kỳ Hoa chỉ vào cậu phóng viên béo Tô Vệ Hoa nói.

Tô Vệ Hoa vẫn luôn đứng, anh ta rất thuần thục nói:
-Trần Phó bí thư, chào anh, câu hỏi của tôi chính là anh còn trẻ như vậy liền đảm nhiệm chức vụ Phó bí thư Thành ủy Hoàn Thành của chúng ta, có rất nhiều người đối với vấn đề này rất nghi ngờ, tôi muốn hỏi anh làm sao để dẹp bỏ sự nghi ngờ này!

Trần Kinh khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua mọi người, lấy tay đỡ microphone nói:

-Lần này tôi rất vui mừng khi có thể đến Hoàn Thành công tác, nói thật lòng, đối với vị trí mới này tôi cũng rất bất ngờ. Tôi phải thừa nhận, công tác ở Hoàn Thành áp lực sẽ rất lớn. Nhưng Tỉnh ủy cố tình an bài tôi tới đây, điều này chứng tỏ sự tín nhiệm của Tỉnh ủy đối với tôi.

Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh đều tin tưởng tôi như vậy, tôi cảm thấy nhân dân Hoàn Thành chúng ta cũng cần tin tưởng tôi.

Cậu vừa mới nói tôi sẽ làm gì để dẹp bỏ sự nghi ngờ của mọi người, tôi ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy tôi sẽ không có hành động vội vàng gì cả.

Có câu nói rất hay, đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết được nhân tâm. Tôi tin theo thời gian, nhân dân Hoàn Thành đều sẽ trở thành bằng hữu của tôi, cảm ơn!

Trần Kinh trả lời rất tự nhiên, đối mặt với mấy trăm phóng viên, hắn không chút lo sợ.

Từng câu từng chữ của hắn đều cho thấy hắn rất tự tin.

Mấy năm gần đây, hắn công tác ở Lĩnh Nam, đã trải qua Lân Giác, đã thử thách qua Ban hợp tác kinh tế, hắn đã tương đối thành thục rồi.

Quá khứ công tác của hắn giúp hắn có đầy đủ sự tin tưởng vào hiện tại.

Mà sự tự tin này của hắn, được biểu hiện trong lời nói của hắn cũng rất đúng, rất trầm ổn, không giống như tuổi của hắn...
Bình Luận (0)
Comment