Quan Sơn Nguyệt

Chương 24


Edit & Beta: Đoè
Những ngày tháng thủ thành buồn tẻ, đám man di bao vây quấy nhiễu khiến lòng dân náo loạn không sao chịu nổi, sau khi đoạt được hai ải Quan thì bị Bắc quân phong toả, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mối quan hệ giữa Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng đã dịu đi rất nhiều.
Đám công tử bột sau khi nhìn thấy Nguyên Trưng xách kiếm xông trận, cũng không dám làm rùa rụt cổ núp sau mai, từng người một cắn răng tiến lên.

Cũng may bọn gã đều là con cháu thế gia hoàng tộc, từ nhỏ đã cưỡi ngựa tập võ, sau khi được tôi luyện bởi ngọn lửa chiến tranh, dường như đã biến thành người khác, không còn là thỏ đế thấy máu phun là nôn mửa như thuở đầu nữa.
Sầm Dạ Lan vẫn luôn cẩn thận, việc quân luôn thận trọng, phòng thủ thành cũng tự mình kiểm tra mới có thể yên tâm.

Nguyên Trưng không cho là đúng, y là tướng soái, nếu như phải một mình làm hết mọi việc, vậy thì cần gì phải nuôi nhiều cấp dưới như thế.
Nhưng nhìn vào đó, hắn đã hiểu tại sao cậu mình lại tôn sùng Sầm Dạ Lan đến vậy, ngay cả cha hắn cũng nói Sầm gia là trụ cột của đất nước, ông yên tâm để Sầm gia nắm quyền kiểm soát “ngàn thú bắc đại“.
Đêm đó một làn tuyết mỏng rơi xuống, Sầm Dạ Lan đi dạo vòng quanh thành.

Những ngôi nhà dân gần thành đều biến thành y quán, thương binh sẽ được sắp xếp để dễ bề chăm sóc, đêm đã khuya, quân y vẫn còn bận rộn từ trong ra ngoài.
Có một gian phòng đang sáng ánh nến, bên trong là những binh lính bị thương tàn tật, khi Sầm Dạ Lan đến gần, y mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng cười từ trong phòng, xen lẫn một vài giọng nói trong trẻo.
Cả Nguyên Trưng và Phương Tĩnh đều ở trong đó.
Bên trong có đốt lửa than, đặt một ấm nước nóng, ùng ục ùng ục bốc lên khói trắng, mấy vị lính già đang ba hoa về công cuộc phòng thủ biên giới phía Bắc, từ Sầm Hi cho đến Sầm Dạ Lan hiện tại, nói tới thiên hoa loạn trụy*.

* Ba hoa chích choè.
Hầu hết người nhà họ Sầm đều sống không thọ, tướng quân Sầm Hi năm đó luôn bất bại đã hi sinh vì Tổ quốc cũng không phải điều quá bất ngờ.

Từ đường Sầm gia được lập ở thành Hãn Châu, từng hàng linh vị đều là người Sầm gia, tám chín phần mười đều chết trận trên sa trường.
“Trận chiến ấy cũng nổ ra ở ngoài thành Bắc Thương.” Một tên lính già thở dài: “Sầm Hi tướng quân đối đầu với Huyền Mâu của tộc Hồ, bất ngờ bị một mũi tên đâm thủng phổi, cầm cự không đỡ được bao lâu thì mất.”
“Thiếu tướng quân khi đó còn trẻ, thiếu chút nữa đã dẫn binh rời thành, lấy đầu Huyền Mâu làm lễ tế tướng quân.”
Thiếu tướng quân gã nói đến chính là Sầm Diệc: “Sau đó bị tiểu tướng quân ngăn cản, kéo về phủ.”
Lính già cười nói: “Tình cảm anh em hai người bọn họ thật tốt.”
Sầm Dạ Lan nghe vậy, mơ hồ nhớ lại năm đó cha nuôi y qua đời.

Sầm Diệc từ nhỏ đã ngưỡng mộ Sầm Hi, mở miệng ra là nói đến tiểu thúc thúc của hắn, ngày ấy Sầm Dạ Lan theo Sâm Hi về mới chỉ hai năm, Sầm Diệc khi đó còn nhỏ, rất có ý thù địch với y.

Sau đó tình cảm anh em ngày càng thân thiết hơn, dù là Sầm Hi giao Bắc quân cho Sầm Dạ Lan, Sầm Diệc cũng không nói gì.
Lại có người nói: “Thất công tử, các ngươi đến từ kinh thành, kinh thành thật sự tốt như vậy sao?”
Nguyên Trưng biếng nhác cười nói: “Cũng được.”
“Nghe nói kinh thành rất phồn hoa, đi tới đâu cũng ngửi thấy mùi thơm.” một người nói với giọng điệu mơ hồ mang theo ngóng trông.

Phương Tĩnh hỏi: “Mùi gì cơ?”
Mấy tên lính cười phá lên: “Mùi son phấn, mùi rượu thơm.”
Nguyên Trưng cười: “Không có chuyện đó đâu, thế nhưng lầu đài các son phấn má hồng, rượu ngon thì không nơi nào bằng kinh thành cả.”
“Còn có ca cơ đào kép* của Câu Lan.” Phương Tĩnh vỗ vỗ đùi: “Sắc nghệ song tuyệt, chớ nhìn vào xuất thân của bọn họ ở Câu Lan, có mấy cô nương không thua kém gì người trong cung.”
* chỉ những người hát, diễn các loại như kịch, tuồng, hí.
“U, Phương công tử từng gặp người trong cung rồi sao.”
Phương Tĩnh chột dạ nói: “Nghe nói, toàn là nghe nói.”
Một người nói: “Chờ đánh xong trận, ta cũng muốn đến kinh thành xem và mua một cô nương lầu đài các son phấn má hồng mà Thất công tử nói, nàng năm nay đã mười bốn, cũng nên rời các*.”
* Ý chỉ đến tuổi lấy chồng, xuất giá.
Phương Tĩnh nói: “Được đó, nếu tới kinh thành rồi thì hãy đến tìm ta, có ta và A Trưng, các ngươi muốn cái gì có cái đó.

A Trưng có đúng không?”
Nguyên Trưng sảng khoái nói: “Tất nhiên.”
Sầm Dạ Lan đứng một lúc, phủi nhẹ tuyết trên vai, nhấc chân đi về phía tường thành.
Bắc Cảnh đêm đông lạnh lẽo cô tịch, vừa lúc trăng tròn vành vạnh, treo trên bầu trời như một khối ngọc bội khổng lồ, tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.


Sầm Dạ Lan khoát tay lên tường thành, Bắc Thương Quan đã được xây dựng từ lâu, mặt tường loang lổ lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lại có cảm giác dính dính như thể bị dính máu.
Đột nhiên, từ phía sau vang lên tiếng bước chân, Sầm Dạ Lan vừa quay đầu, Nguyên Trưng đã đứng ở bên cạnh y.
Nguyên Trưng không quen mặc loại áo giáp nặng nề đó, sau khi rời khỏi chiến trận, sẽ thay bằng một bộ áo gấm thường mặc, trên vai khoác một chiếc áo lông tơ màu đen, sự xa hoa lại ào ra, tự dưng lại tăng thêm mấy phần phong hoa tuyết nguyệt trên chiến trường tàn khốc này.
Sầm Dạ Lan nói: “Điện hạ tới đây làm gì?”
Nguyên Trưng cười gằn, lười nhác mà dựa vào tường, nói: “Vậy Sầm tướng quân đêm tuyết tới đây làm gì?”
Sầm Dạ Lan liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Nguyên Trưng dùng ngón tay gõ lên tường thành, đột nhiên nói: “Tộc Hồ từ trước đến nay chưa từng đánh trận biên cảnh nào được lâu, bởi vì vật tư không được tiếp tế lên tục, năm nay lại muốn người sống ta chết giằng co với chúng ta như vậy, chắc hẳn Vương Đình đã xảy ra chuyện gì đó?”
Sầm Dạ Lan không giấu giếm hắn, nói thẳng: “Người Hồ có rất nhiều bộ tộc, nhất quán phân quản(1) mà trị, mãi đến tận một năm trước Diên Lặc thuyết phục các bộ lạc, kết minh(2) xuôi nam.”
(1) Chia ra, phân chia từng vùng tự quản.
(2) Kết hợp - Liên minh
Nguyên Trưng nói: “Chẳng trách lại tự tin như vậy.”
Sầm Dạ Lan không tỏ rõ ý kiến.
Nguyên Trưng trầm ngâm nói: “Nghe nói Khả Hãn chỉ có 2 đứa con trai là Thư Đan và Diên Lặc, Khả Hãn hướng về Thư Đan hơn, có thể tiếng nói của Diên Lặc có uy lực hơn Thư Đan, xem ra ông ta mượn cơ hội này để Thư Đan lập công lớn.”
Sầm Dạ Lan: “Diên Lặc dã tâm bừng bừng, nếu để hắn thừa kế vương vị, chỉ sợ Bắc Cảnh sẽ không thể nào yên ổn được.”
Không biết Nguyên Trưng đang nghĩ cái gì, chậm rãi nói: “Ngược lại ta lại thấy Diên Lặc này vô cùng vừa ý Sầm tướng quân đấy, nhiều lần khuyến khích Sầm tướng quân đi theo địch.”
Sầm Dạ Lan mặt không đổi sắc nhìn Nguyên Trưng một cái, hờ hững nói: “Điện hạ có ý gì?”
“Ta có thể có ý gì đây.” Nguyên Trưng nhìn y cười, mặt Sầm Dạ Lan vẫn không có vẻ gì, không biết sao, thu vào mắt Nguyên Trưng lại rất sinh động: “Cũng chỉ là nhắc nhở ngươi mà thôi, cây cao đón gió, có rất nhiều người trong triều đang nhìn chằm chằm vào Sầm gia, nếu hàng động của Diên Lặc bị báo cáo về kinh thành, người có tâm cũng sẽ chẳng thể nào ngăn cản những kẻ muốn luận tội ngươi.”
Sầm Dạ Lan thờ ơ nói: “Ta đây làm việc ngay thẳng, sợ gì lời gièm pha.”
Y nhìn Nguyên Trưng, ánh mắt trào phúng: “Ngược lại là điện hạ, nếu nói gỗ đẹp trong rừng*, ai hơn được Thất điện hạ.”

* raw 木秀于林: là một phép ẩn dụ cho những người có khả năng hoặc hành vi xuất sắc, những người dễ bị ghen tuông và chỉ trích.
Nguyên Trưng thản nhiên nói: “Ta “được” phụ thân phái tới đây, rời xa kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, cũng không có đại quân như tướng quân đây, thì làm gì có ai nhòm ngó đến ta.”
Sầm Dạ Lan nói: “Điện hạ là người hoàng thất, sớm muộn gì cũng sẽ hồi kinh.”
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, cười khẽ một tiếng, nói: “Sầm Tướng Quân đang lo lắng cho ta sao?”
Thanh âm trầm thấp, Sầm Dạ Lan theo bản năng muốn lùi lại, Nguyên Trưng đã siết chặt cánh tay y áp sát, hai người chen vào giữa các bức tường, trong nháy mắt đã giao đấu với nhau được vài chiêu.

Vì quá chặt chội nên khó động thủ, Sầm Dạ Lan sợ thu hít sự chú ý của lính canh có chút do dự, nhưng cuối cùng Nguyên Trưng vẫn cứ làm bậy theo ý hắn.
Thân thể hai người ép vào nhau, lồng ngực hơi phập phồng, Nguyên Trưng nâng tay vuốt ve nốt ruồi dưới khoé mắt phải của y, thấp giọng nói: “Sầm Dạ Lan, ngươi có một nốt ruồi nhỏ ở đây.”
“Ngươi có biết không?”
Lưng Sầm Dạ Lan đè ở lỗ châu mai, tuyết mịn rơi xuống mặt, khiến ngón tay Nguyên Trưng càng nóng hơn, hai mắt dường như nóng lên vì bị cọ xát, y cố gắng nín nhịn, mắng: “Nguyên Trưng, cút ngay!”
Nguyên Trưng làm như không nghe thấy, cười cười, ngón tay cái vuốt nhẹ, lông mi run rẩy cọ ngón tay, làm hắn ngứa ngáy trong lòng, tự biên tự diễn, “Thật đẹp, nếu là nốt chu sa, khẳng định sẽ đẹp hơn nhiều.”
————
Vì bận bù đầu với đống đéline, nên khum thể đảm bao ra chương thường xuyên được.

Hễ có thời gian rảnh là tui edit thôi.

Mong anh em ủng hộ nhiệt tìnhhhh.

Bình Luận (0)
Comment