Quan Sơn Nguyệt

Chương 35


Edit & Beta: Đòe
Cho đến ngày thật sự rời khỏi Bắc Thương Quan, Nguyên Trưng vẫn cảm thấy rất không chân thực.
Phương Tĩnh cùng mấy tên công tử bột đi theo sau, tất cả đều trầm mặc, Nguyên Trưng lẳng lặng nhìn đám người tụ tập trong thành, từng người từng người kéo theo bao tải quần áo, kéo theo già trẻ lớn bé, co rúm lại, hoảng sợ đến ngây người.
Nguyên Trưng cũng nhìn thấy đứa bé đưa khoai lang cho mình đêm đó, nó nắm lấy tay áo mẹ, che giấu cơ thể nhỏ bé của mình vào đám đông.

Nguyên Trưng ngẩn ra hồi lâu, Phương Tĩnh mới nhẹ giọng nói, “A Trưng, đây cũng chỉ là kế tạm thời, ngươi đừng...!đừng như vậy.”
Nguyên Trưng liếc gã một cái, rồi quay mặt đi.
Hắn không phải kẻ ngu.

Trận ở Hà Đông ít căng thẳng hơn ở Bắc Thương Quan nhiều, Tư Thiều Anh chậm chạp không đến, hắn vốn đã nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Sầm Dạ Lan nói, dù cho hắn có không muốn thừa nhận đi chăng nữa, chắc hắn cũng đoán ra được tình cảnh như ngày hôm nay của Bắc Thương Quan phần lớn là có liên quan tới hắn.
Có một vài kẻ muốn mượn tay người Hồ để giết chết hắn ở Bắc Cảnh, thậm chí không tiếc vứt bỏ Hạc Sơn Châu, mặc kệ Bắc Thương Quan bị cô lập.
Để cho hắn chết một cách vô cùng hợp lý và thuận lợi.
Hiện tại ngôi vị thái tử vẫn chưa được định, phụ hoàng của hắn tuy có nhiều hoàng tử, nhưng Nguyên Trưng vẫn là người được chú ý đến nhất, lúc ở kinh thành đã có rất nhiều kẻ trong tối ngoài sáng luận tội, muốn hắn chết.


Nguyên Trưng đã từng nghĩ rằng khi bản thân bị biếm trích, rời xa triều đình, thì hắn có thể biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, Sầm Dạ Lan nói hắn ngây thơ, bây giờ nhìn lại, quả thực là ngây thơ đến nực cười.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy chán ghét cùng bất lực, giống như bị mạng nhện vây khốn, tay chân đều bị bẫy, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng vô ích.

Nhưng lập tức, trong lòng hắn dâng lên một cỗ lửa giận dữ dội, mặc kệ là ai muốn giết hắn, nếu đã muốn giết hắn thì tốt nhất không nên dùng loại thủ đoạn này.
Vừa chạng vạng tối, mặt trời lặn sau núi, đàn chim mệt mỏi vỗ cánh bay về tổ.
Cửa nam là lỗ hổng thấp nhất vòng vây của đám người Hồ, trong lúc cửa thành đột ngột mở ra, Sầm Diệc đã dẫn tất cả tướng lĩnh trong thành xông ra trước.

Đội ngũ phía sau được dàn xếp một cách có trật tự, theo sát phía sau, cuối cùng là những người dân đen.
Sầm Dạ Lan ngồi trên lưng ngựa, y lẳng lặng nhìn những thường dân đang trong hàng ngũ đi trốn, những người lính còn lại bên cạnh y đều đang đứng thẳng, tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Không bao lâu sau, đám lính người Hồ đóng trại phía xa canh giữ cửa nam dường như cũng cảm nhận được, lập tức dẫn quân xông lên.
Sầm Dạ Lan bình tĩnh giơ tay lên, các cung thủ trên tường thành đã nâng nỏ lên, nhưng sau một lúc, mũi tên như mưa trút xuống bay thẳng về phía đám lính Hồ đang xông về phía họ.

Binh lính ngoài thành cũng chuẩn bị nghênh địch, tiếng đánh nhau xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Trước trận chiến, có binh lính che chở cho dân chúng lần lượt tản cư, Nguyên Trưng đã rời khỏi thành, hắn cưỡi ngựa nắm chặt dây cương, phía sau là dân chúng hoảng sợ không dám làm loạn, túm năm tụm ba cũng không dám gây ra tiếng động.

Bọn họ đột nhiên đột phá vòng vây, người Hồ không phòng bị, cho dù dốc hết sức giết cũng không ngăn được đường rút lui ra khỏi thành.

Sầm Dạ Lan nắm trong tay cây thương bạc, mặc áo giáp đen, dưới chân ngựa đá loẹt xoạt, đi qua không ai dám ngăn cản.
Bầu trời dần dần tối đi, trong trận hỗn chiến, ánh mắt của Sầm Dạ Lan và Sầm Diệc chạm nhau, Sầm Dạ Lan mấp máy môi, vung thương chém kẻ địch lao đến, huyết sắc nhiễm hồng anh*, lời “Đi” chưa kịp ra khỏi miệng mang theo mùi rỉ sát của máu.
* Huyết sắc nhuộm hồng anh: màu máu nhuộm đỏ tua rua.
Ánh tà dương mờ ảo bao phủ khuôn mặt của Sầm Diệc, y không nói lời nào nhìn cây thương đãm máu, đó là thương của tiểu thúc, đã cùng ông xông pha chiến trường mấy chục năm, sau đó tiểu thúc thúc giao lại cho Sầm Dạ Lan cùng lệnh Tĩnh Bắc.
Sầm Hi lựa chọn Sầm Dạ Lan.
Kể từ đó, Sầm Diệc rất hiếm khi dùng thương, trái lại y chọn kiếm, thứ mà y không am hiểu.
(Chếch rồi mọi người ơi, từ trước giờ tôi dịch nhầm bé Lan dùng kiếm rồi, chính xác là bé nó dùng thương nha.

Tội lỗi tội lỗi, có thời gian tôi sẽ tìm để sửa lại.)
Sầm Diệc dùng sức ghìm dây cương, con ngựa dưới khố ngước cổ lên hí dài, mặt y không cảm xúc, có lẽ bởi vì đã quá quen với cảnh tượng máu me trên chiến trường, mặt trời lặn mịt mờ, đôi lông mày và đôi mắt tuấn tú, tao nhã thường ngày của y ảm đạm hơn nhiều.
Từ đăng xa, Sầm Dạ Lan chỉ thấy Sầm Diệc quay đầu ngựa lại, gánh nặng trong lòng lập tức được giải tỏa, nhìn quanh một vòng, vô thức đưa mắt về phía bóng râm của khu rừng bên ngoài thành, Nguyên Trưng đang ở đó.
Sầm Dạ Lan thở ra một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Quay về thành.”

Vừa dứt lời, phó tướng lau mặt, đáp vâng, binh lính còn đang hỗn chiến lập tức rút lui.

Sầm Dạ Lan sợ sau một khoảng thời gian nữa sẽ có biến động lớn, đã sớm hạ lệnh xuống, nghiêm cấm ham chiến, bên dưới Sầm Dạ Lan đều là thân binh tinh nhuệ, chỉ nghe lệnh y.

Bọn họ muốn rút lui, lính Hồ lại thừa cơ xông lên, song phương chiến đấu không ngừng, thậm chí còn cố gắng xông vào cổng thành đang rộng mở.
Cổng thành cao mà dày nặng,khi đẩy vào phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục.
Sầm Dạ Lan nhìn cổng thành, ngoại trừ binh lính, trong thành không có bóng người, gần như là một tòa thành rỗng, y không do dự, khẽ hô một tiếng quất dây cương ngựa lao thẳng vào trong thành.
Đám lính Hồ bám mãi không tha, những kẻ xông vào cửa thành đều bị chặt đầu tại chỗ, thi thể chất đống ngoài cửa thành.
Sầm Dạ Lan ngồi trên lưng ngựa, nhìn cổng thành dần đóng lại, bầu trời tối đen, phía xa chỉ còn thấy mờ mờ một tia nắng đang lặn, khoảng khắc bầu trời hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, y nghe thấy có tiếng hí vang sục sôi, bóng dáng thiếu niên cưỡi ngựa đi cùng mặt trời chìm hẳn sau đường chân núi chiếu thẳng vào mắt Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan mở to mắt kinh ngạc.
Ầm ầm một tiếng, cổng thành nặng nề đóng sầm lại.
Trái tim của Nguyên Trưng còn đang đập dồn dập, lên xuống thất thường, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình như tiếng trống trận.
Nguyên Trưng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, hắn chưa bao giờ biết được ở cái khoảng cách chỉ ngắn ngủi mười mấy trượng, còn có thể khiến cho hắn cảm thấy như gần chân trời, như thể hắn sẽ rơi xuống vực sâu nếu chậm một bước nữa thôi.
* 1 trượng Trung Quốc = 3,33 mét, 1 trượng = 4,7 mét.
Tiếng gọi của Phương Tĩnh và những người khác đều bị bỏ lại ở phía sau, Nguyên Trưng đột nhiên tỉnh táo lại, hắn lo lắng chém giết mấy tên lính Hồ đang chặn lại mình, nhìn Sầm Dạ Lan đứng trên tường thành, sự lo lắng không nói thành lời trong lòng bộc lộ ra.
Hắn chết lặng vung kiếm chém chết một tên lính Hồ, máu bắn tung tóe, bắn lên mặt hắn, nhớp nháp mà ấm áp.


Trong chớp mắt, trái tim hắn đập lỡ nhịp, Nguyên Trưng ngẩng đầu nhìn đoàn binh lính đang dần rút lui, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ.
Sầm Dạ Lan lừa hắn.
Sầm Dạ Lan lừa hắn, y căn bản không nghĩ đến việc rời đi.
Nguyên Trưng không chút nghĩ ngợi, đột nhiên ôm bụng ngựa lao ra ngoài, gió lạnh quét mặt, nhưng hắn lại cảm thấy cái lạnh thấu xương, cả người như đông cứng lại.
Một người như Sầm Dạ Lan sao có thể rút lui?! Y thà rằng chết ở Bắc Thương Quan, cũng sẽ không lui nửa bước!
Khoảng khắc phi qua cổng thành, Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, máu như đang từ từ chảy khắp người, hắn thở hổn hển, dây cương trong tay bị ghìm quá chặt khiến lòng bàn tay đau âm ỉ.
Sầm Dạ Lan ngây dại, vẻ mặt hiếm thấy sững sờ, Nguyên Trưng hung ác nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, không biết vì sao lại cười lên, lộ ra sự tra thù vui sướng cùng hận ý, tức giận.
Phải mất một lúc Sầm Dạ Lan mới lấy lại được giọng nói của mình: “Nguyên Trưng...!Ngươi quay lại đây làm gì?”
Nguyên Trưng nhìn, nụ cười dần tan biến, trong lòng tràn ngập sự chua xót cùng nỗi đau đớn không thể kìm lại được, như một nhát dao đâm sâu vào ngực.
Hắn nhìn toà thành trống không này, trong thành cũng chẳng còn bao nhiêu lính, bóng đêm tĩnh mịch, gió đêm rít gào.
Nguyên Trưng nghĩ, Sầm Dạ Lan không muốn sống nữa.
Y muốn hi sinh thân mình vì Tổ quốc.
Vành mắt Nguyên Trưng nóng lên, hắn mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Sao đây, hay ta nên tán dương ngươi là một anh hùng quên mình?”
Sầm Dạ Lan giật mình, im lặng một lúc lâu sau rồi nói: “Đáng lẽ ngươi không nên quay lại.”.

Bình Luận (0)
Comment