Edit & Beta: Đòe
Sau khi Sầm Dạ Lan trở về Hãn Châu, đội quân của thành đã yên tâm hơn.
Nhìn vết thương của Sầm Dạ Lan, vẻ mặt Tô Trầm Chiêu thay đổi, cau mày, xắn tay áo lên rồi dỗ mọi người đi ra ngoài.
Người như y nhìn vừa ngốc nghếch, vừa trông không khác gì một quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, chỉ khi nào liên quan đến bệnh nhân thì Tô Trầm Chiêu lại vô cùng bướng bỉnh, không nể mặt ai, ngay cả Nguyên Trưng cũng bị y đẩy ra.
Tô Trầm Chiêu quở trách Sầm Dạ Lan, y rất lo lắng, lắp bắp nói thành câu cũng khó khăn: “Sao, sao lại nghiêm, nghiêm trọng như vậy?”
“Vết thương sâu —— sâu quá.” Tô Trầm Chiêu có chút tức giận, nhưng tay lại nhẹ nhàng cởi áo cho Sầm Dạ Lan, nhìn đống băng gạc quấn chặt da thịt:“Ngươi về, về rồi mà cũng không đến tìm ta!”
Sầm Dạ Lan dựa vào đầu giường, nghe vậy lập tức ăn ủi y: “Không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là mấy vết thương da thịt mà thôi, đừng lo lắng quá.”
Tô Trầm Chiêu càng nhíu chặt mày hơn:“Cái này mà, cũng gọi, gọi là tổn thưởng da thịt à?”
“Nếu vết thương nặng hơn, sẽ ảnh hưởng đến phổi.” Y gắng hết sức để nói thành câu nghiêm chỉnh, ngón tay quẹt một ít thuốc đưa lên mũi ngửi, nói, “Ta, thuốc ta đưa cho ngươi, đâu rồi?”
Sầm Dạ Lan nói: “Ta đi vội, nên không mang theo.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Nặng, nặng quá thì phải bôi thuốc.”
“Trầm Chiêu, có cách nào hiệu quả nhanh hơn không?” Sầm Dạ Lan hỏi.
Tô Trầm Chiêu ngẩng đầu lên, không vui nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan: “Ta, ta là đại, đại phu!”
Sầm Dạ Lan bất đắc dĩ mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt: “Ta lo lắng cho đại ca.
Dưới trướng Diên Lặc có một đội kỵ binh tinh nhuệ, rất khó đối phó với hắn ta, đại ca đang đấu với hắn ở chiến địa hoang dã, ta sợ rằng —— “
Tô Trầm Chiêu vẫn im lặng.
Sầm Dạ Lan nói: “Thời cơ tới, Diên Lặc chắc chắn sẽ đánh đến Hãn Châu.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Còn, còn có những người khác, Lý Cảnh, Cảnh Xước, để cho bọn họ đi.”
“Trầm Chiêu.” Sầm Dạ Lan nhìn Tô Trầm Chiêu, hai người nhìn nhau một lúc, Tô Trầm Chiêu không vui:“Sẽ, sẽ để lại sẹo.”
Sầm Dạ Lan nói: “Không quan trọng, có thêm nữa cũng chẳng sao cả.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Không phải chỉ một hai vết...” Y nhìn vết thương lớn kia, nửa ngày sau vẫn không nói gì, Sầm Dạ Lan biết y đã đồng ý, nhẹ giọng nói: “Trầm Chiêu, cảm ơn.”
Tô Trầm Chiêu nhìn Sầm Dạ Lan, Sầm Dạ Lan nói: “Nếu như không nhờ ngươi gửi thư đến cho Lý Cảnh Xước, e rằng ta và Nguyên Trưng đã không thể quay về Hãn Châu.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Tướng quân Triệu nói Bắc Cảnh sắp không chống đỡ được nữa rồi, trừ khi có quân Hà Đông hỗ trợ, mà ta chỉ quen biết với mỗi Lý Cảnh Xước.”
Tướng quân Triệu chính là Triệu Nhất Thanh, là người dẫn quân đến Bắc Thương Quan cứu viện, giữa đường lại bị Thư Đan cản trở.
Tô Trầm Chiêu đã rất lo lắng, suýt chút nữa thì một mình phi ngựa đến Bắc Thương Quan, nhưng đã được đầy tớ khuyên cản đủ đường kéo lại.
Y là đại phu, mặc dù y thuật cao siêu nhưng không biết võ công thì cũng chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt.
Mãi sau đó y mới nhớ đến Lý Cảnh Xước, trực tiếp gửi thư cho hắn.
Hai người gặp nhau là khi Lý Cảnh Xước vẫn còn là một thiếu niên mới đến Bắc Cảnh, sau đó thì Hà Đông bùng phát dịch bệnh, Tô Trầm Chiêu cùng sư phụ của y đã đến đó khám bệnh, lúc ấy, chính Lý Cảnh Xước là người dẫn binh dẹp loạn.
Vì thường xuyên qua lại, nên hai người cũng có mấy phần giao tình.
Giữa hai hàng lông mày Sầm Dạ Lan lộ ra có chút mệt mỏi: “Hắn đi từ Hà Đông cách đây không xa đến Bắc Cảnh, là vì muốn gặp mặt ngươi.”
Tô Trầm Chiêu bối rối chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Mặt ta thì có gì chứ...!Thuốc này, thật sự không được tốt cho lắm.” Y bĩu môi thầm thì, Sầm Dạ Lan không thể làm gì khác người cười, cũng không nói gì nữa.
Đạo lý đối nhân xử thể của Tô Trầm Chiêu cực kỳ trì độn, có lẽ toàn bộ tài năng đều dồn hết cả vào y học rồi.
Trinh thám mà Lý Cảnh Xước cử đi điều tra đã trở về vào ngày thứ 5, nói rằng đã tìm thấy nơi hai đội quân giao chiến ở hầm Hàm Cốc, nơi đây chất đầy thi thể, chắc chắn đã có một cuộc chiến khốc liệt xảy ra.
Trinh sát nói: “Chúng tôi đã tìm kiếm trong đống xác chết, nhưng không thấy Hầu gia đâu cả.”
Mặt Sầm Dạ Lan trắng bệch, giọng khàn khàn: “Vậy còn những nơi khác thì sao?”
Trinh sát nói: “Trong phạm vi mười dặm, đều đã tìm qua, vẫn chưa phát hiện có bất kỳ tung tích nào.”
Sầm Dạ Lan trầm mặc không nói.
Lý Cảnh Xước nhẹ giọng: “Không thấy tung tích thật ra cũng không phải điều không tốt, có lẽ Hầu gia đang trên đường trở về thành rồi cũng nên.”
Sầm Dạ Lan liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không nói gì.
Sầm Mặc đã được đón về từ hai ngày trước, đứa nhỏ cầm một cây thương gỗ, nhìn thấy y thì vô cùng vui sướng, giọng nói trẻ con ngọt ngào: “Tiểu thúc thúc, mấy ngày nay Mặc Nhi cùng với các anh trai trông coi mọi người, bọn họ đều khen Mặc Nhi rất có phong độ của tiểu thúc với cha đó.”
Sầm Dạ Lan xoa đầu nó, nói: “Mặc Nhi ngoan quá.”
“Có bị dọa sợ không?”
Sầm Mặc lắc đầu, rồi lại gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mặc Nhi không nhìn thấy cha, cũng không nhìn thấy tiểu thúc thúc, nên hơi sợ, nhưng chỉ một chút thôi.”
“Tiểu thúc thúc, cha con đâu rồi?”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi mới nhẹ giọng: “Cha con sẽ về sau.”
Sầm Mặc chợt nói: “Giống như tiểu thúc sao ạ? Cha nói tiểu thúc sẽ đi sau, giờ tiểu thúc đã về rồi, cha cũng sẽ về ngay thôi.”
Cổ họng Sầm Dạ Lan ứ nghẹn, cũng không biết nên nói gì.
Nguyên Trưng ở bên cạnh nói: “Nhóc con, tiểu thúc của ngươi muốn nghỉ ngơi.”
Sầm Mặc bĩu môi, nói: “Mặc Nhi muốn nghỉ ngơi cùng với tiểu thúc.”
Nguyên Trưng nói: “Không được, lỡ như ngươi ngủ không ngoan, đá phải tiểu thúc của ngươi thì làm sao bây giờ? Y đang bị thương, cần nghỉ ngơi tử tế.”
Sầm Mặc nhìn Sầm Dạ Lan, sắc mặt y rất yếu ớt, Sầm Mặc lại nhìn về phía Nguyên Trưng, nói: “Vậy sao ngươi không đi?”
Nguyên Trưng dù bận vẫn ung dung: “Ta hả? Ta sẽ nghỉ ngơi với tiểu thúc của ngươi đó.”
Sầm Mặc nói: “Không được, tiểu thúc thúc cần được nghỉ ngơi tử tế.”
Nguyên Trưng nói: “Nhưng ta ngủ không đá người, cũng không đá chăn.”
Một lớn một nhỏ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Sầm Mặc tức giận nói: “Không thích ngươi!”
Nguyên Trưng cười khanh khách: “Ta thì ưa ngươi lắm đấy?”
Sầm Mặc bị chặn lời, tức giận không chịu được, lườm Nguyên Trưng.
Sầm Dạ Lan xoa xoa mi tâm nói: “Mặc Nhi bé ngoan, về nghỉ ngơi với bảo mẫu trước đi.”
Sầm Mặc ủy ủy khuất khuất “Dạ” một tiếng, nhưng vẫn là bé ngoan nói: “Vậy thì ngày mai Mặc Nhi lại đến thăm tiểu thúc nhó.”
Trước khi ra khỏi cửa, nhóc con còn lườm Nguyên Trưng đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế một cái, Nguyên Trưng cười híp mắt vẫy tay với nó.
Sầm Dạ Lan nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mà còn giận lẫy với một đứa bé.”
Nguyên Trưng lười biếng nói: “Nói thì dễ, bốn tháng nữa sẽ mười chín tuổi.”
Sầm Dạ Lan yên lặng.
Nguyên Trưng cười nói: “Sao vậy, Sầm tướng muốn đón sinh nhật cùng ta hỏ?”
Sầm Dạ Lan phớt lờ hắn.
Nguyên Trưng nói: “Sầm Tướng Quân cũng đừng có mà một bên trọng một bên khinh, kiên nhẫn với Sầm Mặc là thế, nhưng sao đối với ta lại kiệm lời đến vậy, cùng lắm ta chỉ hơn nhóc con kia có mười tuổi thôi.”
Sầm Dạ Lan tức cười: “Bốn tháng nữa, có lẽ điện hạ đã đang ở kinh thành xa xôi, ta làm sao có thể cùng ngươi đón sinh nhật?”
“Ồ?” Nguyên Trưng nở nụ cười, “Vậy là Sầm tướng quân muốn tổ chức sinh nhật cho ta thiệt hỏ? Thế thì nói sớm một chút, ta có thể ở lại Bắc Cảnh, tất sẽ không phụ lòng Sầm tướng quân đâu.”
Sầm Dạ Lan: “...”
Trong thư phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Lý Cảnh Xước đã rời đi, chỉ còn hai người Sầm Dạ Lan với Nguyên Trưng.
Im lặng nửa ngày, Nguyên Trưng nói: “Nếu như chuyện thuốc nổ ở Bắc Thương Quan có liên quan đến Sầm Diệc, chắc chắn hắn sẽ bị nghi ngờ thông đồng với kẻ địch, phản bội đất nước.”
Sầm Dạ Lan không nói lời nào.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan: “Sầm Tướng Quân, ngươi đã quyết định chưa?”
Sầm Dạ Lan khó khăn nói: “Người Sầm gia không bao giờ có chuyện thông đồng với địch, phản quốc cả.”
Thần sắc Nguyên Trưng rất bình tĩnh: “Nếu có thì sao?”
Sầm Dạ Lan ngẩng đầu, nhìn Nguyên Trưng, sau một lúc lâu, y nghe thấy chính mình nói: “Kẻ thông đồng với địch, phản quốc.” Sầm Dạ Lan dừng lại, hít một hơi ngắn và nói từng chữ một: “Giết, không, tha.”
- -----
Cũng may bộ này thỉnh thoảng mới có chương trên 2000 từ, chứ nếu khum cái lưng tôi tàn mất =))))
Lần đầu trai nghiệm cảm giác ôm hai bộ là như thế nào....