Quan Sơn Nguyệt

Chương 66


Edit & Beta: Đòe
Dung Hương Phường là cái tên rất phong nhã, nhưng kỳ thực đây lại là một xóm nghèo ở Yến đô, người trong xóm phần lớn là dân nghèo, có đủ các thành phần hỗn tạp lẫn lộn.

Sầm Dạ Lan ngẩng đầu nhìn tấm biển cũ, đầu đội nón tre rộng vành, bước chân chậm rãi đi vào trong.
Yến đô là kinh đô của Đại Yến, phồn hoa và hào nhoáng, Dung Hương Phường lại như đằng sau của sự hào nhoáng ấy.
Phố dài, nhà thấp, người qua đường đa phần là dân thường, trong những con hẻm chật hẹp lác đác vài người vô gia cư nằm hoặc ngồi, ăn xin.
Bên trong Dung Hương Phường ngư long hỗn tạp, Sầm Dạ Lan ăn mặc như người chốn giang hồ, y đội nón tre rộng vành, tấm mành đen rủ xuống che khuất gương mặt, khi đi trên đường sẽ có rất ít người chú ý đến y.
Không lâu sau, Sầm Dạ Lan dừng lại trước một tiệm rèn, một người đàn ông trung niên đang mài những con dao thô sơ trên tay, nghe thấy tiếng bước chân, ông không ngẩng đầu lên nói: “Mời tự xem.”
Sầm Dạ Lan cười cười, gọi: “Chu thúc.”
Chu Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy Sầm Dạ Lan, vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa bật thốt ra câu tướng quân, nhưng lại thấy y đang cải trang, vươn tay nói: “Quý khách, xin mời vào.”
Hai người đi vào trong phòng, Chu Khánh cẩn thận đóng cửa lại, trực tiếp quỳ xuống, chắp tay nói: “Chu Khánh bái kiến tướng quân.”
Sầm Dạ Lan ngay lập tức đỡ lấy ông, nói: “Chu thúc không cần đa lễ.”

Gương mặt Chu Khánh ngăm đen, để lộ ra nụ cười hàm hậu, mượn lực của Sầm Dạ Lan đứng lên, nói: “Ta nghe nói tướng quân đã về kinh, không ngờ rằng ngài lại tới đây.” Vừa nói vừa đi pha trà cho Sầm Dạ Lan, là một người đàn ông cường tráng nhưng dáng đi lại có vẻ khập khiễng.

Chu Khánh từng là quân Bắc Cảnh, là tâm phúc của Sầm Hi, sau đó ông bị thương nặng ở chân trong trận chiến và cuối cùng xin rút khỏi doanh trại, Sầm Dạ Lan nghĩ đến ông chỉ đơn côi lẻ loi một mình nên đã để ông ở lại kinh thành sống một cuộc sống như bao người bình thường khác.

Sầm Dạ Lan nói: “Chu thúc, mấy năm nay thúc thế nào?”
Chu Khánh cười nói: “Tốt, rất tốt, tất cả đều tốt, chỉ là vẫn luôn mong nhớ tướng quân.”
Sầm Dạ Lan mỉm cười, Chu Khánh rót trà, nói, “Trà rất đơn giản, mời tướng quân.”
Sầm Dạ Lan nhận chén trà, trên tay kia còn cầm một đôi dao, thô ráp phong sương, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Sầm Dạ Lan lấy nắp chén gạt đi những lá trà nổi trên mặt, chậm rãi nói: “Chu thúc, thật ra ta đến đây là có chuyện muốn hỏi thúc.”
Chu Khánh nói: “Tướng quân ngài cứ việc hỏi, mạt tướng mặc dù không còn ở trong doanh trại, nhưng một ngày là quân Tĩnh Bắc, sống chết cũng là quân Tĩnh Bắc.”
Sầm Dạ Lan nhìn Chu Khánh, hỏi: “Chu thúc, mấy ngày nay Dung Hương Phường có từng xuất hiện gương mặt mới nào không?”
Chu Khánh suy nghĩ một lúc, nói: “Dung Hương Phường là nơi hỗn loạn nhất ở Yến đô, có rất nhiều người lạ thường đến đây.

Tướng quân, ngài muốn tìm người sao?”

“Ta muốn tìm một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi.” Sầm Dạ Lan lấy ra một bức vẽ mở nó ra, trên giấy là một thiếu niên gầy yếu, gương mặt phổ thông, ngoại trừ nốt ruồi son ở mi tâm là đặc biệt.
Ánh mắt Chu Khánh rơi vào bức vẽ, ông nói: “Ta chưa từng thấy người này, nhưng nếu hắn đang ở Dung Hương Phường thì muốn tìm hắn cũng không khó.”
Sầm Dạ Lan nói: “Việc này rất quan trọng, chúng ta chỉ có thể bí mật tìm kiếm, hơn nữa nhất địng phải rất cẩn thận.”
Vẻ mặt Chu Khánh nghiêm túc: “Vâng, tướng quân, Chu Khánh đã rõ.”
Sầm Dạ Lan khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Chu thúc, thúc vất vả rồi.”
“Tướng quân nói câu này thật sự rất dằn vặt ta đấy.” Chu Khánh cười nói: “Có thể lại được tướng quân trọng dụng khiến lòng ta rất vui, mấy năm nay được Mông tướng quân giúp đỡ, ngày ngày trôi qua rất thảnh thơi, nhưng ta luôn nhớ về ngày tháng ở Bắc Cảnh, nửa đêm nằm mơ thấy mình sát cánh cùng anh em chiến đấu ở Bắc Cảnh, chém đầu giặc ngoại xâm.”
Sầm Dạ Lan nhìn người cựu chiến binh trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Chu thúc, thúc cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, Bắc Cảnh giao cho những binh sĩ tuổi trẻ đó.”
Chu Khánh cười ra tiếng: “Yên tâm, có tướng quân ở đây, ta còn phải lo lắng gì nữa.”
Sầm Dạ Lan rời khỏi Dung Hương Phường, lúc đi đến cổng xóm y quay đầu lại nhìn, Mạnh Đàm nói có lẽ Thành Hòe đang trốn ở Dung Hương Phường, y đã bí mật đến đây dò hỏi mấy lần, nhưng không thu hoạch được gì.

Cái đêm bức vua thoái vị đó, cửa thành bị cấm chế nghiêm chặt, mặc dù Thành Hòe có thể ra khỏi cung nhưng hắn lại không thể rời khỏi thành.
Huống gì hắn còn cầm theo di chiếu, muốn ra khỏi thành cũng vô dụng.
Di chiếu —— di chiếu mà tiên đế để lại, một tiềm ẩn nguy hiểm như thế, chẳng trách kinh thành bị nghiêm cấm lâu như vậy.


Nguyên Hành một ngày tìm không được h Hòe, sợ rằng cả đêm khó ngủ, càng ngày càng nhìn chằm chằm vào Nguyên Trưng và Mạnh gia.
Tô Trầm Chiêu phát hiện ra loại thuốc mà Nguyên Trưng uống rất kỳ lạ, cậu đã cố gắng hết sức để tìm ra cách giải, nghiền nát đống thuốc và bí mật đưa cho Mạnh Hoài Tuyết.
Tô Trầm Chiêu nói với Sầm Dạ Lan mặc dù loại thuốc cậu điều chế ra có thể vô hiệu hóa loại thuốc có tác dụng tương tự, nhưng là thuốc thì vẫn có ba phần độc, vì vậy đây không phải là giải pháp lâu dài.
Sầm Dạ Lan đương nhiên hiểu rõ.
Kể từ sau đêm đó, Sầm Dạ Lan vẫn chưa đến thăm Nguyên Trưng, y nhìn dinh phủ nguy nga ở phía xa xa, mặc dù là đang ở kinh đô nhưng phủ đệ của Nguyên Trưng vẫn rất bắt mắt.
Sầm Dạ Lan lặng lẽ quan sát một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được đi về hướng kia.

Hiện đang là buổi trưa, thời tiết rất tốt, kinh đô trong thành phồn hoa trải rộng, không khí dường như tràn ngập hương hoa ngọt ngào và mềm mại.
Nguyên Trưng từng nói với y rằng mùa xuân ở Yến đô rất đẹp, hắn muốn cùng y dạo quanh khắp Yến đô, lúc nói những lời này hắn vô cùng vui vẻ, đuôi mày khóe mắt cong cong ý cười, sáng ngời như ánh nắng mặt trời.

Một cành hoa vắt qua bức tường cao, Sầm Dạ Lan đứng bên ngoài bức tường, sững sờ nhìn cành hoa đang nở rộ.
Hoa là hoa đào, trắng hồng xen lẫn nhau, rực rỡ như mây, nặng trĩu, nhưng không khiến cành bị cong.
Đột nhiên, Sầm Dạ Lan nghe thấy giọng nói phát ra từ phía bên kia bức tường, đó là giọng nói của các cung nhân, mỗi người một câu: “Ôi trời ơi điện hạ, không thể trèo, sao người lại trèo lên tường rồi!”
“Điện hạ, cầu xin ngài hãy xuống đây đi.”

Một giọng nói không kiên nhẫn truyền đến, là tiếng của Nguyên Trưng, hắn tức giận: “Câm miệng, các ngươi ầm ĩ chết đi được.”
Dưới chân Sầm Dạ Lan như mọc rễ, lại nghe thấy hắn nói: “Ta muốn cành hoa kia, các ngươi không được cản ta.”
Cung nhân không ngừng kêu khổ, “Điện hạ, để nô tài hái xuống cho ngài, ngài xuống trước được không?”
Nguyên Trưng nói: “Không được!”
Sầm Dạ Lan ngẩng đầu, chỉ thấy nửa người hắn nhỏ ra khỏi tường, tạch một cái, cành đào đã bị bẻ gãy.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới nón tre rộng vành và tấm mành đen là khuôn mặt rất tuấn tú, đôi mắt đen láy, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một chút cứng ngắc khó chịu.
Nguyên Trưng chớp mắt, leo lên tường, cung nhân phía dưới khiếp đảm nhìn hắn, liên mồm gọi điện hạ, điện hạ, khuyên hắn đi xuống.
Sầm Dạ Lan chợt hoàn hồn, phủi mạng che mặt, lui về phía sau một bước, chợt một cành đào xuất hiện trước mặt, trên đầu cành được trang trí bằng những bông hoa tươi tắn dịu dàng, kiều diễm ướt át.
Sầm Dạ Lan kinh ngạc nhìn cành hoa kia, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Trưng, lại thành cành hoa tơi tả, Nguyên Trưng như bị trượt chân, ngã xuống, cung nhân hét toáng lên.
Trái tim y chợt lỡ một nhịp, nhìn những bông hoa rơi trên mặt đất, y im lặng một lúc, sau đó vén áo ngồi xổm xuống, nhặt những bông hoa lên.
Y cầm cành hoa nhỏ, thân cành thô ráp, phảng phất còn mang theo hơi ấm của lòng bàn tay Nguyên Trưng.
- ----
Ỏ chương này c-cuti dzọ, zuti như tôi dzãyyyyyyy ÒvÓ.

Bình Luận (0)
Comment