Quan Sơn Nguyệt

Chương 68


Edit & Beta: Đoè
Thành Hòe thả người nhảy lên mái nhà, tránh né những mũi tên nỏ bắn ra từ phía sau, năm ngón tay dính nhớp nháp, máu trên lưỡi dao găm tí tách nhỏ xuống, chiếc áo choàng đen trên người hắn đã loang lổ vết máu.
Thành Hòe biết mấy ngày nay có người truy lùng hắn, nhưng lúc hắn trốn ra khỏi cung đã bị thương nặng, chỉ có thể ở ẩn.
Đám sát thủ phía sau giống như vết hoại tử, muốn lấy mạng hắn, hắn biết thứ những kẻ này muốn thật sự không phải mạng mình mà là tấm di chiếu đòi mạng hắn đang giữ kia.
Liên quan đến sư phụ của hắn và giờ là đến lượt hắn có liên quan.
Thành Hòe không cam lòng.
Sư phụ hắn vì để đưa phần di chiếu này đi mà không tiếc đánh trả mạng sống, Thành Hòe kế tục ý nguyện của ông, nhất định phải cáo bố di chiếu cho cả thế giới biết.
Chỗ ẩn nấp của hắn cháy ngày càng lớn, trong thời gian ngắn lan sang cả những gian khác, trong phường truyền đến rất nhiều tiếng kêu gào, một khung cảnh binh hoang mã loạn.

Thành Hòe nhìn chằm chằm ánh lửa, mặt mày lóe lên nét âm hiểm, nốt ruồi son rực sáng lên, không giống Bồ Tát mà giống La Sát.

Cháy lên, cháy to lên, tốt nhất là đánh thức tất cả mọi người trong thành, Thành Hòe nghĩ nếu đã không hoàn thành được ý nguyện của sư phụ, vậy chỉ bằng làm loạn lên một trận cho mọi người biết, ngọc nát đá tan*!
*Tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy.

Đám sát thủ kia chắc chắn không phải hạng người tốt gì, tên cầm đầu còn đeo mặt nạ ác quỷ, lúc vung kiếm ra đòn nói: “Thành Hòe, giao di chiếu ra đây!”
Thành Hòe ngửa người né đòn, máu nhỏ xuống mép ngói: “Di chiếu đang ở trên người ta, giết ta đi, di chiếu chính là của ngươi.”
Tên kia hừ lạnh: “Một tên thái giám như người, thế đơn sức bạc, nắm giữ phần di chiếu này thì được lợi ích gì, chẳng bằng đàng hoàng giao nộp ra đây đổi lấy vinh hoa phú quý.”
Thành Hòe tuổi cũng không lớn lắm, thoạt nhìn thì gầy yếu, nhưng ra tay lại rất hung tàn.

Hắn là hoạn quan, nhưng giọng nói lại khàn khàn trầm thấp, chậm rãi: “Vinh hoa phú quý được trao bởi kẻ bất trung bất hiếu*.” Hắn nhếch khóe miệng: “Bẩn.”
“Làm càn!” Tên kia thẹn quá hóa giận quát, kiếm khí lợi hại, Thành Hòe sử dụng dao găm, tấc ngắn nhưng rrấtnguy hiểm, đấu qua hơn mười chiêu, bả vai bị đâm một nhát, lăn xuống mái nhà, nôn ra một ngụm máu lớn.
Mắt thấy có mấy kẻ cầm kiếm tiến lên, Thành Hòe nghiến răng định liều chết với đối thủ một phen, nhưng đột nhiên từ sau lưng bắn ra mấy mũi tên, thẳng hướng đám sát thủ.
Có người từ trong bóng tối nắm lấy tay hắn, nói: “Đi!”
Thành Hòe vô thức thu lại con dao găm đang chuẩn bị đâm về phía người kia, mượn lực, cả hai đi vào một con hẻm nhỏ khác.
Đám sát thủ đuổi theo rất sát, Thành Hòe phát hiện người này hình như rất quen thuộc Dung Hương Phường, hai người chỉ chọn nhưng con hẻm phúc tạp khó đi để chạy, sát thủ một lúc cũng không thể đuổi theo bọn họ ngay được.
Chạy được một đoạn, Thành Hòe tinh ý phát hiện chân phải của người này có hơi khập khiễng: “Ngươi là ai?”
Đối phương thấp giọng nói: “Tại hạ là Chu Khánh dưới trướng Sầm tướng quân.”
Thành Hòe thay đổi ý định, hỏi: “Sầm Dạ Lan Sầm Tướng Quân?”

“Đúng vậy.” Chu Khánh quay đầu lại nhìn, trong tay ông đang cầm một cây thương, tua rua màu đỏ đã cũ, nhưng mũi thương vẫn còn sắc bén.

Hia người rẽ vào một khúc quanh, Chu Khánh đột nhiên buông tay Thành Hòe ra, nói: “Ta đã truyền tin cho tướng quân, kkhôngbao lâu nữa tướng quân sẽ đến, ngươi cứ chạy về phía trước, đừng quay đầu lại, ta đi ngăn chặn bọn chúng.”
“Hãy cẩn thận, phải sống sót để gặp tướng quân!”
Thành Hòe nhíu mày, nhìn thật sâu người đàn ông trung niên mà hắn chưa từng gặp này, nhưng đối phương lại lao ra ngoài, không quay đầu lại.

Thành Hòe giơ tay ôm ngực, dùng sức nắm chặt dao găm, chạy về phía Chu Khánh chỉ.
Vết thương bị kiếm đâm trên vai Thành Hòe đang rỉ máu, hắn mím chặt đôi môi khô khốc, suýt chút nữa đã choáng váng vì trốn chạy, nhưng một lúc sau, lại có thêm sát thủ khác đuổi theo.
Trong lòng hắn vừa tức giận vừa tuyệt vọng, chợt sau lưng có tiếng kêu thảm thiết, Thành Hòe đột nhiên quay lại nhìn, mười mấy bóng người mặc áo đen không biết từ đâu lao tới, chặn đừng sát thủ, đánh chém rất kịch liệt.
“Thành Hòe.” Một giọng nói lạnh lùng dồn dập truyền đến, Thành Hòe nhìn lại chỉ thấy cách đó vài bước xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, y hỏi: “Chu Khánh đâu?”
Thành Hòe nhìn chằm chằm đối phương: “Sầm Tướng Quân?”
Sầm Dạ Lan nhìn hắn, hai người nhìn nhau một lúc, Thành Hòe nói: “Ông ấy ở lại chặn đường giúp ta, không rõ sống chết.”
Sầm Dạ Lan trầm mặc một lúc, nói: “Lục Chiếu, dẫn hắn đi.”

“Vâng.” Lục Chiếu ở phía sau lập tức đáp.
Thành Hòe do dự một lúc: “Người kia ở gần đường Đông Lang.”
Sầm Dạ Lan phớt lờ đám sát thủ, lao về phía đường Đông Lang, đêm dài man mát, trong không khí tràn ngập mùi nước khét, ó thể nghe thấy loáng thoáng tiếng la hét dập lửa của mọi người.
Đúng như dự đoán, Sầm Dạ Lan tìm thấy Chu Khánh ở đường Đông Lang.
Chu Khánh đã chết, hai mắt mở to, khắp người toàn là máu, nằm trong con hẻm chật hẹp.
Sầm Dạ Lan yên lặng nhìn một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, chống đầu gối xuống đất vuốt mắt cho Chu Khánh.
Lúc y vội vã quay lại, Lục Chiếu và Thành Hòe đang chuẩn bị rời khỏi Dung Hương Phường, ba người ăn ý ẩn trong bóng tối, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, có người quát lên: “Lập tức phong tỏa tất cả các con hẻm, dù là ai cũng không thể rời khỏi Dung Hương Phường.”
Trong lòng Sầm Dạ Lan chùng xuống, là lính gác thành của Bình An Hầu.
Đầu tiên là sát thủ, sau đó là lính gác thành, đủ để thấy Nguyên Hành cần di chiếu đến mức nào.
Sầm Dạ Lan nghiêng đầu nhìn Thành Hòe, hắn đang đè lên bả vai, mắt rũ xuống, mặt mày tái nhợt vì mất máu, khiến nốt ruồi đỏ ở mi tâm càng thêm rực rỡ.
Thành Hòe ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Sầm Dạ Lan, quai hàm căng chặt, giữa hai lông mày có chút đề phòng.
Sầm Dạ Lan nói: “Di chiếu đang ở trên người ngươi?”
Thành Hòe không nói gì.
Sầm Dạ Lan nhếch môi: “Giấu di chiếu cho tốt, nếu như hắn làm ra chuyện gì, Lục Chiếu lập tức xử lý hắn.”
“Không được.” Lục Chiếu nhỏ giọng nói: “Tướng quân ngài dẫn hắn đi trước đi.”
Sầm Dạ Lan không nói lời nào, xa xa lính gác thành đang chia thành nhiều tốp, phóng ngựa đi về từng con hẻm, có người nghe thấy tiếng động liền mở cửa sổ ra lén nhìn trộm, hoảng hốt đóng chặt cửa lại, sợ sẽ rước họa vào thân.

Một nhóm binh lính càng ngày càng gần nơi ẩn náu của Sầm Dạ Lan, Lục Chiếu nhấc theo đeo đao, tay đã nắm lấy chuôi đao.
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy mấy tiếng vó ngựa truyền đến, lập tức bị lính gác thành ngăn lại, đối phương bực mình mắng chửi: “Ai dám cản đường ta!”
“Ở Dung Hương Phường có kẻ giết người phóng hỏa, đêm nay Dung Hương Phường nghiêm cấm bất cứ ai ra vào!”
Người ngồi trên lưng ngựa cười nhạo nói: “Linh gác thành các ngươi bắt hung thủ thì liên quan gì đến cấm quân bọn ta.

Tránh ra! Về đánh bóng lại mắt chó của các ngươi đi, các ngươi định cản đường ai cơ?”
Lính gác thành và cấm quân luôn có mâu thuẫn, tranh chấp nhiều năm, hiện tại Bình An Hầu đoạt quyền, lính gác thành lên như diều gặp gió, làm sao chịu để cho cấm quân ra oai với mình.
Đội trưởng đội lính gác thành nhìn người đàn ông đang ngồi yên lặng trên lưng ngựa, chắp tay hành lễ nói: “Hóa ra là Tiêu thống lĩnh, Tiêu đại nhân, tên hung thủ này tội ác tày trời, là trọng phạm của lính gác thành, nếu có gì sai sót, kính xin đại nhân thứ lỗi.”
Tiêu Mộng Sinh còn chưa mở miệng thì người xung quanh đã không vui, chế giễu: “Chỉ vì một kẻ đốt phá ở Dung Hương Phường, mà phải phong tỏa toàn bộ đường phố và các con hẻm, lính gác thành quả thật là oai phong lẫm liệt.”
Tên còn lại nói: “Bọn ta đây đang đến phiên canh gác, các ngươi ngăn cản bọn ta lại, chẳng lẽ là muốn cấm quân giúp các ngươi bắt người?”
Sắc mặt đội trưởng tối lại, nhưng vẫn có phần kiêng kị Từ Mộng Sinh: “Tiêu đại nhân, việc này ta là làm theo thánh chỉ của bệ hạ, liên quan đến trọng đại.”
Tiêu Mộng Sinh mở miệng, “Ồ?”
“Vậy ngươi nhìn thử xem, có ai trong số bọn ta đây trông giống hung thủ không? Hay là ngươi cho rằng bổn thống lĩnh đây cấu kết với hung thủ?”
Hai bên giằng co mãi không xong, Sầm Dạ Lan thầm nghĩ, Tiêu Mộng Sinh sao có thể trùng hợp đến như vậy? Nhưng y không định nghĩ nữa, quyết định thật nhanh nói: “Chúng ta đi thôi.”.

Bình Luận (0)
Comment