Thừa Phong nghe mà cảm giác không ổn chút nào.
Quan trọng nhất là chuyện gì Nghiêm Thận xúi cô làm, chắc chắn cô sẽ không làm.
Lý do? Chẳng cần lý do gì hết.
Giang Lâm Hạ hất mạnh tay Hạng Vân Gian ra, sau đó chỉnh lại mái tóc quý giá của mình, đảm bảo mỗi sợi đều phải về đúng vị trí của nó, mặc dù cái đầu tóc xanh lè ngắn cũn kia thực ra chẳng có gì để mà vuốt ve. Anh quay qua Thừa Phong, nháy mắt cười nhăn nhở: "Thế nào? Có phải anh là nhân vật sáng nhất con phố này không?"
Thừa Phong gật đầu lia lịa, rất nhiệt tình.
Giang Lâm Hạ lập tức mãn nguyện như vừa tìm được tri kỷ trong viện tâm thần, vô cùng xúc động nói: "Đúng là bé yêu của ba! Trong cái vòng này, chỉ có mình con là biết thưởng thức cái đẹp thôi. Ba thương con không uổng tí nào!"
Nói xong, anh bấm "tạch tạch tạch" trên thực đơn rồi quay lại nhìn Thừa Phong bằng ánh mắt đầy yêu thương: "Ăn đi con, ăn nhiều vào. Lão Hạng mời mà, không ăn hết thì gói mang về."
Hạng Vân Gian chống cằm bằng một tay, cười nhạt vài tiếng. Tiếng cười lạnh toát đầy ẩn ý.
Giang Lâm Hạ thản nhiên lắc đầu: "Có khí phách chút đi, lão Hạng. Mình có khổ cũng không thể để con thơ khổ được. Nhìn con bé Thừa Phong gầy trơ cả xương ra rồi kìa, phải không?"
Vừa nói, anh vừa vỗ vai Thừa Phong, nhìn cô kỹ vài giây, cảm thấy có gì đó không ổn. Anh tiện tay bóp má cô, sắc mặt lập tức thay đổi, hoảng hốt kêu lên: "Má, nhóc con đi huấn luyện mà còn béo lên được hả? Mấy giáo quan ở căn cứ giờ xuống cấp thế sao? Hay huấn luyện kỹ thuật của tụi em toàn kiểu cưỡi ngựa xem hoa?"
Thừa Phong xắn tay áo, khoe bắp tay săn chắc để chứng minh, ra vẻ cô ăn nhiều thật, nhưng tất cả đều chuyển thành sức mạnh rồi, không phải mỡ đâu.
Sắc mặt Giang Lâm Hạ phức tạp: "Ừ thì đẹp đấy, nhưng đừng đẹp thêm nữa nha."
Thực ra, với dáng người và chiều cao của Thừa Phong, trong một đám binh lính cao to vạm vỡ, cô được định nghĩa chuẩn chỉnh là một loli bạo lực. Nhưng Giang Lâm Hạ sợ cô đi xa quá, trở thành loli King Kong mất.
Nếu thế thì một cú đấm của cô chắc chắn sẽ khiến daddy Giang Lâm Hạ đi chầu trời luôn, daddy không chịu đâu.
Lúc này, robot bưng món ăn lên, Hạng Vân Gian tiện thể bảo nó hâm nóng lại mấy món còn lại.
Thừa Phong tranh thủ cầm chén đũa, chìm đắm trong việc ăn uống, không thèm trò chuyện cùng họ.
Giang Lâm Hạ thì buồn chán, lại lôi máy quang não ra, săm soi mấy tấm ảnh chân dung đã được chỉnh sửa tinh tế của mình, ngắm nghía một lúc rồi không kiềm chế nổi, tự sướng: "Trai đẹp vô cùng tận nò!"
Tân Khoáng ngồi đối diện đã chịu đủ tra tấn, mắt như muốn mọc vảy, tức đến mức muốn ném đôi đũa vào mặt anh ấy.
"Vừa vừa phải phải thôi. Chụp tạp chí xong rồi mà còn chưa chịu tỉnh hả?"
Giang Lâm Hạ không để ý, vẫn đắc ý nói: "Tôi phải ngắm kỹ chứ. Sắp tới tóc xanh này bay màu rồi, không tranh thủ nhìn thì phí lắm!"
Anh đặt quang não xuống, cười tự mãn: "Quả nhiên quyết định của tôi quá sáng suốt. Tóc xanh chính là sát thủ của mọi bức ảnh tập thể!"
Thừa Phong dựng tai lên, ngẩng đầu hỏi: "Ảnh tập thể?"
"Ừ, là hoạt động quảng bá giải đấu quân sự. Tam Diêu mời mọi người chụp một bộ tạp chí đặc biệt." Giang Lâm Hạ cúi thấp người, làm ra vẻ bí mật mà kể, "Em không biết đâu, anh chụp chung với Chung Dật Tiệp đấy. Thằng này quá biết cách chiếm spotlight, chắc chắn là luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần rồi. Anh xui quá, phải chụp chung với nó."
Thừa Phong nghĩ một lúc mới nhớ ra Chung Dật Tiệp là ai. Là người lái cơ giáp được cô chọn đối đầu lần đầu tiên sau khi nâng cấp kỹ thuật.
Thừa Phong vẫn nhớ cái mặt của anh ta đẹp đến mức không tưởng, kiểu mặt mà đứng vào bức ảnh chung là tự nhiên tỏa sáng, không có gì cản nổi. Đặc biệt là khi đứng cạnh mấy người hề hề như Giang Lâm Hạ thì anh ta lại càng giống nhân vật chính hơn. Thế là cô thương cảm nói một câu: "Chia buồn nhé."
"Nhưng mà nam sinh ấy mà, phong cách ăn mặc có hơi... Hừ... Nhóc vừa nói gì đấy?" Giang Lâm Hạ hít một hơi, mặt đen thui như bị quẹt than, mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Nói lại lần nữa xem. Ông đây không nghe rõ."
Gần đây Thừa Phong đã học được nhiều cái, cô cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc, ít nhất là hiểu rõ rằng bản năng sinh tồn là một thứ cực kỳ quan trọng mà ai cũng cần phải có, và giờ cô cũng đã có rồi.
Cô rất thành thật chớp mắt, nói: "Em có nói gì đâu. Em chỉ bảo anh ta xui xẻo thôi."
Giang Lâm Hạ cũng không làm khó cô nữa, chỉ lườm Thừa Phong một cái, không truy hỏi nữa. Nhưng mà rõ ràng là anh có vẻ không vui, chẳng muốn nói chuyện với cô nữa.
Nghiêm Thận bên kia lại thổi thêm gió: "Cậu đã dạy con bé lời nói dối đầu tiên trong đời rồi đấy."
Giang Lâm Hạ giận dữ: "Phắn!"
"Em cũng muốn xem ảnh." Mặt Thừa Phong không đổi sắc, tiếp tục tán dương, "Trai đẹp vô cùng tận!"
Ba người ở bên cạnh đồng loạt lắc đầu. Có vẻ như cô thực sự có thiên phú đấy.
"Em nói tạp chí đặc biệt à?" Giang Lâm Hạ có vẻ đỡ bực hơn, nói, "Anh còn giữ một bản mẫu, lát nữa anh sẽ đưa cho em xem."
Giang Lâm Hạ rất muốn để Thừa Phong chiêm ngưỡng màn trình diễn với bộ tóc xanh trong ảnh của mình, nên ăn xong bữa đã chủ động mang bản mẫu đến.
Thừa Phong về phòng, nằm lên giường và bắt đầu lật xem.
Tạp chí đặc biệt này có chủ đề là "Phong Mang" (Sắc bén).
Bìa là một bức ảnh nhóm bảy người, là các sinh viên đến từ các trường quân sự khác nhau. Bức ảnh có vẻ được chụp trong một cuộc thi mô phỏng hay huấn luyện gì đó. Mọi người đều cầm vũ khí, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt kiên nghị. Các đường nét trên mặt sắc sảo và mượt mà, có lẽ hơi bẩn một chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí phách tỏa ra từ tận xương tủy.
Hạng Vân Gian đứng ở vị trí chính giữa, mặc bộ đồng phục mùa đông màu đen, đang đưa tay lau bụi trên mũi. Ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính, thể hiện đúng chủ đề "Phong Mang", nhìn anh chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén, khí thế mạnh mẽ tỏa ra. Phần dưới khuôn mặt bị che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười tự mãn lại nghịch ngợm của anh.
Ở góc dưới bên phải có mã code, quét là có thể xem video 3D. Nhưng Thừa Phong chẳng mấy quan tâm đến mấy trò giả vờ cool ngầu này.
Cô lật sang trang tiếp theo.
Không ngờ trang thứ hai lại khiến cô bất ngờ.
Vẫn là bảy người đó.
Lần này, tất cả mọi người đều khoanh tay, hơi nghiêng về phía trung tâm, ánh mắt mờ mịt, khí thế yếu ớt. Cử chỉ đồng nhất và biểu cảm cứng nhắc khiến họ trông khá ngờ nghệch, so với hình ảnh trên trang bìa thì nhìn như hai đám người khác nhau.
Chỉ có Hạng Vân Gian ổn hơn chút, có lẽ vì anh vốn thường dùng vẻ mặt ông anh cả nhìn đám đàn em như vậy.
Trang này còn in khẩu hiệu của cuộc thi quân sự Liên minh, khiến toàn bộ trang giấy nhìn như một tờ quảng cáo quê mùa của một công ty túi xách.
Thừa Phong dừng lại ở trang này rất lâu, cô cảm thấy quá hề nên đã chụp lại một bức ảnh, nhắn qua cho Giang Lâm Hạ để cùng bàn luận về cái đẹp.
Diệp Quy Thừa: [Tại sao lại làm động tác này thế? 【Hình ảnh】]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [【Vừa cười vừa đấm mặt đất】 Hahaha, em có thấy nó ngớ ngẩn không?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Biên tập viên tạp chí nói là phải có một bức ảnh nhóm đồng nhất, để ở trang trong cho dễ quảng cáo. Kế hoạch ban đầu là cho mọi người đứng nghiêm, chào cờ, nhưng có một sinh viên trong buổi huấn luyện trước đây bị gãy chân, phải bó bột nên không thể đứng lên được]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Biên tập viên chỉ muốn chụp cắt ngang phần trên của họ thôi. Nhưng mà bảy người cứng đơ như vậy trong một khung hình, thực sự là quá sượng rồi keo! Nhà thiết kế đã chỉnh sửa một chút, quay hướng của họ đi, nhưng mấy sinh viên còn lại đều không đồng ý. Chụp kiểu nghiêng sang một bên thì như hình in trên tiền cổ, còn nghiêng về trung tâm như đang chào Hạng Vân Gian vậy]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Mọi người cãi nhau cả buổi mới quyết định chọn kiểu này đấy]
Thừa Phong hình dung lại hai kiểu kia, thấy đúng là cũng kỳ quặc không kém.
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [【Thở dài】 Nhưng mà trong bản chính hình như sẽ xóa bức này đi. Tiếc thật đấy]
Thừa Phong cũng thấy hơi tiếc. Bao nhiêu thú vui bị mất đi rồi?
Cô nhanh chóng lật lại một lượt.
Hầu hết trong tạp chí đều là những người mà cô hơi quen mặt nhưng không biết tên, thi thoảng thấy họ trong những video tổng hợp đối chiến.
Về phần tóc xanh của Giang Lâm Hạ, Thừa Phong suýt chút nữa đã bỏ qua, nhưng cô vẫn dừng lại vì nhìn thấy gương mặt của Chung Dật Tiệp.
Vì đội mũ quân đội, phần tóc nhuộm gần như không lộ ra tí nào. Có thể nói, bức ảnh này đã chết ngay trong chiếc mũ đó.
... Đúng là tự thôi miên mình trong truyền thuyết.
Tạp chí đặc biệt này tổng cộng chỉ có khoảng 60 trang, chẳng mấy chốc đã lật xong. Nhưng ở cuối tạp chí có chi tiết về quy trình đăng ký cho cuộc thi quân sự Liên minh. Quét mã còn có thể xem video hướng dẫn.
Thừa Phong nhanh chóng bật dậy, lướt qua một lượt từ đầu đến cuối.
Vòng loại của cuộc thi năm nay sẽ diễn ra vào tháng 9, tức là đầu kỳ học tới. Vòng sơ khảo chủ yếu là đối chiến hỗn hợp. Chung kết sẽ có hai trận đấu nhóm với thể thức chưa xác định.
Trước vòng loại sẽ có một cuộc thi tuyển chọn, từ giữa tháng 2 đến cuối tháng 5.
Quy tắc khá phức tạp, chiếm trọn một trang. Thừa Phong tổng kết lại những điểm quan trọng nhất là bốn điều dưới đây:
Một, sinh viên phải đạt được 20% điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển chọn để có thể tham gia vào các vòng tiếp theo.
Hai, cơ giáp thủ công và cơ giáp cảm ứng sẽ được kiểm tra riêng biệt.
Ba, thời gian thi đấu được chia thành ba khung giờ: Sáng từ 10 giờ đến 12 giờ, chiều từ 2 giờ đến 4 giờ, tối từ 7 giờ đến 9 giờ. Sinh viên phải đăng ký thi đấu trước một ngày, hệ thống sẽ tự động tạo danh sách thi đấu. Nếu phải nghỉ vì lý do nào đó, có thể báo cáo trong hệ thống ít nhất hai tiếng trước giờ thi đấu.
Bốn, không giới hạn số lần đăng ký thi đấu. Mỗi trận kéo dài nửa tiếng. Không có điểm trừ. Thắng sẽ được tính điểm, nếu thắng liên tiếp sẽ được cộng thêm điểm theo công thức bậc thang. Nếu một bên không báo danh trong vòng 5 phút sẽ bị coi là thua cuộc. Công thức bậc thang có thể xem trong file đính kèm.
Nhìn vào quy tắc thứ tư, có vẻ như các trường quân sự và Tam Diêu khá ủng hộ quan điểm cần cù bù thông minh.
Tuy nhiên, sức mạnh của từng cá nhân thực sự cần rất nhiều kinh nghiệm, việc khuyến khích sinh viên luyện tập trên nền tảng công khai như vậy cũng không có gì sai.
Thừa Phong lấy quang não ra, tìm kiếm trang web quảng cáo ở cuối tạp chí, xem bảng xếp hạng điểm thi tuyển.
Ngoài một nhóm hạt giống được bảo lưu tham gia vòng loại, gần đây tất cả sinh viên đều đang điên cuồng cày điểm.
Số lượng đăng ký của cơ giáp ít hơn nhiều, chỉ bằng một phần ba số lượng của cơ giáp cảm ứng. Tuy nhiên, từ số trận đấu, những Chiến binh lái cơ giáp thủ công còn quyết liệt hơn cả các Chiến binh cơ giáp cảm ứng.
Kể từ khi mở thử thách từ giữa tháng 2 đến giờ, chỉ mới một tháng mà đã có sinh viên đánh đến 350 trận. Điểm thi đấu của họ đã vượt ngưỡng 1000.
Theo quy định đăng ký, mỗi trận giới hạn nửa tiếng. Nếu tính tối đa, một ngày có thể đấu được 12 trận.
Những sinh viên đứng đầu bảng gần như không nghỉ ngày nào để cày điểm. Những sinh viên có ít trận dù đứng ở cuối bảng cũng đã chơi hơn 270 trận.
Có vẻ như không chỉ là về vòng loại, mà các sinh viên khoa Cơ giáp thủ công đang tận dụng cơ hội này để làm quen thêm với kỹ thuật mới.
Thừa Phong đã tụt lại một tháng so với tiến độ, giờ mới bắt đầu theo kịp, có vẻ sẽ hơi khó khăn.
Cô vỗ vào đùi, rít một hơi, không còn chần chừ nữa, click vào 【Đăng ký ngay】 ở cuối trang web.