Đêm khuya, trên diễn đàn Tam Diêu, nhờ kỹ năng khiêu khích tối thượng của Thừa Phong, không khí trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.
Phần bình luận trên trang chủ của cô lướt qua như dòng chảy, các bài đăng có từ khóa 【Thừa Phong】 trên diễn đàn bắt đầu tràn ngập trang chủ.
Cư dân mạng một lần nữa chứng minh rằng đời sống về đêm của họ thật sự rất phong phú. Tối không ngủ, sáng không dậy, chính là chân dung chân thực của thời đại ngày nay.
Tuy nhiên, dư luận lại phân hóa thành hai thái cực, phô bày rõ sự khác biệt giữa nỗi buồn và niềm vui của con người.
Hội đơn thuần ăn dưa của Tam Diêu cuồng nhiệt cổ vũ cho cô trong giải đấu mùa này:
[Em gái ngầu quá, yêu mất thôi!]
[Thừa Phong đã từ vai con gái vươn lên làm daddy của chúng ta, trong khi tôi vẫn chỉ là một đứa cố chấp la liếm cô ấy. Rơi nước mắt rồi]
[Đang ốm mà bật dậy ngồi nghiêm chỉnh chỉ để donate cho em gái! Ồ... không phải livestream à? Tiếc thật!]
[Quỳ xuống đây, nghe tôi nói! Đầu gối gập hơn 90 độ, "bịch" một cái là được rồi. Học sinh tiểu học cũng làm được, bạn đã biết chưa?]
[Thời đại của cơ giáp thủ công đã tới!! Tôi nói câu này cả trăm lần rồi, đây là lần đầu tiên không phải mỉa mai! Cảm ơn Thừa Phong đã giúp tôi tìm lại chính mình!]
[Tải video này về đi, sau này ai còn nói tôi cũng làm được, hãy kêu họ tháo đầu chó xuống quỳ xin lỗi trước mặt Thừa Phong!]
Trong khi đó, nhóm thanh niên mang danh đại diện các trường quân sự lại trầm mặc:
[......]
[??]
[Tôi hỏi nghiêm túc nhé, đừng cười tôi. Cái này người thường làm được sao? 【Gãi đầu】]
[Được của ló đấy, nhưng tôi phế rồi]
[Mợ nó, không ngủ nổi nữa. Ngày qua ngày, đây là kiểu nghiệt duyên gì vậy?]
[Tôi bỏ học cơ giáp đây. Em gái, em dạy tôi đi, làm sao để cách ngàn dặm giết người không thấy dấu vậy?]
[Phòng thủ bị phâ rồi anh em ơi! Tôi làm sai điều gì mà phải xem những thứ này chứ?]
Nhóm phân tích cũng nổ tung với nhiệt độ chưa từng có.
Quản trị viên nhóm buộc phải chỉ định thêm vài người cùng mình duyệt đơn xin gia nhập. Đồng thời, họ phải cẩn thận lọc nội dung trò chuyện, tránh bị những thành viên nhiệt tình tố cáo làm khóa nhóm.
Xét cho cùng, màn khiêu khích của Thừa Phong chẳng khác nào giơ ngón giữa vào mặt cả nhóm, hành vi vừa tàn nhẫn vừa ngạo mạn. Vào thời điểm đêm khuya, khi mọi cảm xúc dễ bùng phát, rất dễ dẫn đến những cuộc khẩu chiến không mấy đẹp đẽ.
Trong khi các quản trị viên bận rộn, Thừa Phong lặng lẽ chụp ảnh số lượng thành viên trong nhóm, gửi vào nhóm chat 5 người của cô để chia sẻ thành tựu.
Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】 Đã hơn 800 người rồi! Sáng mai chắc vượt 1000. Chắc phải mở nhóm thứ hai thôi!]
Diệp Quy Thừa: [【Cú mèo cười gian】]
Bốn người chuẩn bị đi ngủ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [??]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Em không thực sự coi cái này là fanclub đấy chứ? Tỉnh táo chút đê, trong đó toàn người muốn xử lý em, và đang bàn cách làm sao đánh bại em một cách nhục nhã nhất đấy. Hai bên không chung chiến tuyến đâu!]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Nhóm phân tích này giống như chấy trên đầu vậy, nhiều lên chỉ càng thêm ngứa]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Ý cậu là tự nuôi độc đấy à?]
Thừa Phong đáp lại một cách đầy sâu sắc.
Diệp Quy Thừa: [Em tự biết mà]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Biết rồi thì nói ra thử xem?]
Diệp Quy Thừa: [Nhiều người phân tích em thế này, thế nào cũng có người đưa ra được ý tưởng hữu ích, giúp em mở rộng suy nghĩ]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Suy nghĩ ngây thơ quá! Đừng uống cái loại canh độc "kẻ thù làm tôi trưởng thành" nữa!]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Em chưa phát hiện ra họ nghiên cứu biến thái đến mức biết cả bước chân em cao bao nhiêu đâu, khiến lúc em thi đấu như bị phơi hết bài trên bàn đấy]
Diệp Quy Thừa: [Nghiên cứu kiểu đó chẳng ảnh hưởng gì, em lái cơ giáp thủ công mà]
Cả nhóm suýt thì nghẹn họng.
Nửa phút sau, Hạng Vân Gian bình tĩnh xuất hiện.
Hạng Vân Gian: [Cứ chúc mừng ẻm đi. Chuyện của trẻ con, phụ huynh đừng can thiệp]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Nhớ nhé, có chuyện gì cũng là do lão Hạng dung túng]
Lúc này, Thừa Phong không xem tin nhắn nhóm nữa, cô thoải mái quay lại Tam Diêu, trả lời vài bình luận được yêu thích.
[Phải luyện bao lâu mới đạt được trình độ này vậy?]
Diệp Quy Thừa: [Khó nói lắm, cứ dựa vào cảm giác thử]
[Tầm nhìn có luyện được không? Chú thích cậu viết có thật là suy nghĩ và đánh giá của cậu lúc đó không? Tôi không tua chậm thì chẳng thấy gì cả]
Diệp Quy Thừa: [Sẽ quen dần thôi. Xem kết hợp với bản đồ í]
[Sao kỹ năng điều khiển thủ công dường như chẳng gây ảnh hưởng gì đến cậu thế?]
Diệp Quy Thừa: [Tôi vẫn đang học nên mã của tôi lặp lại khá đơn giản. Dùng chiêu cậu giỏi nhất, không cần ép mình học thứ khó]
[Tiếc quá, bỏ lỡ giải lần này thật đáng tiếc. Không thì hạt giống năm nay chắc chắn là cậu rồi. Lần sau nhớ đăng ký sớm nhé cục cưng!]
Diệp Quy Thừa: [Không bỏ lỡ đâu, tôi vẫn đang thi vòng loại mà]
Sau khi trả lời xong, Thừa Phong đi ngủ, không hề hay biết vài câu vô tình của cô lại khuấy động thêm một cơn bão.
Sáng hôm sau, thầy Khổng thức dậy, vô tình xem được video đó trước giờ làm. Chỉ lướt qua vài giây mà tinh thần phấn chấn hẳn lên. Bao mệt mỏi do những đêm thức khuya chỉnh sửa thư viện mã cho sinh viên cũng tan biến, chỉ còn lại cảm giác phức tạp đầy tự hào như một người cha già.
Đứa trẻ này, còn nhỏ như vậy mà đã có thể tốt nghiệp môn "phong cách quân ta" rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Ngày nào còn là một người máy trung thực mà giờ...
Một đoạn video dài vỏn vẹn ba phút, thầy Khổng xem đi xem lại ba lần. Ngay cả khi lên bàn ăn, ông vẫn tiếp tục xem lại, thậm chí dưới sự thúc giục liên tục của vợ, ông còn ăn thêm một chiếc bánh bao so với ngày thường.
Vợ ông không chịu nổi dáng vẻ lơ đãng của ông bèn ném thẳng quang não vào tay chồng rồi đẩy ông ra khỏi cửa.
Dạo này thời tiết ấm áp, trong không khí thoang thoảng hương cỏ hoa đặc trưng của tiết giao mùa xuân hạ. Từ nhà đến văn phòng, cả con đường đều tràn ngập sự tươi mới và ngọt ngào.
Thầy Khổng cởi áo khoác, rà soát lại một lượt các điểm kiến thức cần giảng hôm nay, khi tiến về phía lớp học thì miệng lại khe khẽ hát. Vừa bước vào cửa, ông đã nhận được một tin nhắn tag tên trong nhóm giảng viên liên trường.
Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ vào học chính thức, trong lớp lúc này chỉ có khoảng một phần ba học sinh.
Thầy Khổng kéo chiếc ghế cạnh bục giảng, không mấy bận tâm, bật loa ngoài điện thoại lên.
Đầu dây bên kia không nói không rằng, hỏi thẳng: "Thầy Khổng, nói thật đi, Thừa Phong có phải do ông dạy không?"
Thầy Khổng bật cười khẽ, đáp lại: "Nói thừa! Hôm nay ông mới biết à? Bị mất trí nhớ rồi sao?"
Sinh viên bên dưới lập tức dừng hết mọi tiếng thì thầm, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Thầy Khổng cố tình tăng âm lượng loa.
Trong máy, giọng cười lạnh lẽo của đối phương vang lên rõ mồn một: "Các ông nghe đi, tôi đã nói rồi, ngoài ông ta ra không ai mặt dày đến mức này, dạy dỗ một đứa trẻ ngoan để rồi thành ra thế này!"
Thầy Khổng lớn tiếng đáp lại: "Tôi biết ông định nói gì rồi! Phải chăng là cách chơi của Thừa Phong quá khác thường, đúng không? Tôi nhất định sẽ nghiêm khắc nhắc nhở em ấy, bảo em ấy đừng có đăng những hướng dẫn mà người bình thường không thể học được lên mạng nữa. Làm vậy chỉ tổ phí thời gian người ta!"
Ông gãi tai, ngừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng đầy châm biếm: "Còn nữa, nói năng phải uyển chuyển một chút, nhỡ đâu lời nói lại đụng chạm vào lòng ai đó thì sao? Như thế không hay chút nào. Cách cư xử rất quan trọng đấy, tôi sẽ thay mặt các ông nhắn gửi lại điều này!"
Đúng lúc đó, Thừa Phong cùng Thẩm Đạm vừa bước vào tầng một của tòa nhà giảng đường. Giọng nói vang dội của thầy Khổng xuyên qua hành lang dài, vang vọng khắp khu vực cầu thang cách đó cả trăm mét.
Thẩm Đạm chăm chú lắng nghe, sau đó chân thành nói: "Tiếng cười đắc ý của thầy Khổng nhà cậu thật sự quá đáng sợ, nửa khuôn viên trường cũng nghe thấy. Đỉnh đấy!"
Thừa Phong không biết đáp lại thế nào.
Quả thực, đối nhân xử thế đúng mực đúng là một môn học khó nhằn.
Sinh viên dần dần tới lớp, nhẹ nhàng đi về chỗ ngồi. Những sinh viên bước vào đều lặng lẽ gật đầu chào thầy, thầy Khổng gật đầu đáp lại, cố gắng điều chỉnh để giữ chút nghiêm túc, chuyển hết các tin nhắn thoại còn lại sang dạng văn bản.
[Ông nói gì mà hướng dẫn? Dẹp hết đi, vừa vừa phải phải thôi. Tôi hỏi ông, việc Thừa Phong vẫn tham gia vòng loại, ông thật sự nghiêm túc chứ?]
Thầy Khổng kêu lên đầy thắc mắc.
[Đăng ký muộn cả tháng trời cũng là cố tình đúng không? Dù ông rất tin tưởng Thừa Phong, coi em ấy là át chủ bài, nhưng để một đứa trẻ gánh áp lực lớn như vậy, ông thấy ổn à?]
Thầy Khổng đang định phản bác thì đối phương nhanh chóng gửi một ảnh chụp màn hình, chính là những câu trả lời mà Thừa Phong để lại cho cư dân mạng vào tối qua.
Có người đã tính toán suốt đêm, dựa trên công thức tính điểm kiểu bậc thang hiện tại và cường độ thi đấu 9 trận một ngày của Thừa Phong, một nửa chặng đường còn lại, cô ít nhất phải thắng 150 trận liên tiếp mới có khả năng lọt vào vòng loại cuối.
Tính đến nay, kỷ lục chuỗi thắng liên tiếp ở vòng loại cao nhất là 102 trận do một cựu sinh viên nổi tiếng của trường đạt được. Kỷ lục đó từng khiến anh trở thành huyền thoại được cả mạng xã hội tung hô, và trận đấu mà anh bị đánh bại cũng được ghi nhận là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất lịch sử giải đấu. Sau đó, chưa ai tái lập được kỳ tích tương tự cả.
Tất cả đều là những sinh viên quân sự xuất sắc, đều là con cưng của trời. Bạn có thể mạnh, nhưng không thể bất bại.
Không ai có thể đảm bảo mình sẽ không mắc sai lầm, bởi chiến trường là nơi chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại. Ngay cả cựu sinh viên đó cũng từng thừa nhận, thành tích của anh ấy có sự đóng góp không nhỏ từ sự may mắn.
Vậy mà chỉ với một câu ngắn gọn, Thừa Phong đã thách thức toàn bộ lịch sử của giải đấu.
"Ặc..."
Thầy Khổng ngập ngừng một lát, gương mặt căng thẳng hiện lên sự đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, ông quyết định ủng hộ học trò của mình vô điều kiện, dùng giọng điệu ngạo mạn giống hệt Thừa Phong đáp lại: [Thì sao?]
Cả nhóm giảng viên trong nhóm chat liên trường: "......"
Thì sao à? Kiêu ngạo quá rồi đấy!