Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 12

Trong hội trường, giảng viên khoa Cơ giáp thủ công đang chăm chú theo dõi màn hình.

Một loạt tiếng thì thầm vang lên, ông nặng nề thở dài.

Mọi người đều nghĩ ông đã nhận ra hiện thực nên quyết định từ bỏ, thậm chí còn cảm thấy tiếc cho ông. Không ngờ người đàn ông cao lớn mét chín ấy lại cảm thán: "Quả là một mầm non tốt cho vị trí Chiến binh, có tố chất lãnh đạo, có khả năng ra quyết định, giống như Hạng Vân Gian, rất thích hợp làm đội trưởng. Triết lý giáo dục của Liên Đại từ trước đến nay luôn cho rằng một Chiến binh xuất sắc không chỉ phát huy được sức mạnh bản thân mà còn có thể thúc đẩy sự phát triển của đồng đội. Đúng không?"

Mọi người: "..." Đây là phong cách vô liêm sỉ của hệ Chỉ huy mà?

Người đàn ông trung niên tiếp tục bổ sung: "Kỹ thuật điều khiển cơ giáp thủ công đã được cải tiến trong thế hệ vừa qua, có thể tách rời buồng điều khiển khỏi thân máy, đây là chuyện mà cơ giáp cảm ứng không thể làm được. Xét về độ an toàn lẫn linh hoạt, tôi đều thấy điều khiển thủ công có tiềm năng rất lớn. Chúng ta đang rất cần một nhân vật quyết định để thể hiện ưu thế thực sự của ngành này."

Phần nhận xét này của ông khá nghiêm túc, khiến mọi người khá đồng tình, ngay cả người phụ trách hệ Chỉ huy cũng không phản bác.

Đối với hệ Chỉ huy, Thừa Phong là một sự bổ sung đẹp đẽ. Mỗi phong cách chỉ huy đều khác nhau, không có đúng hay sai tuyệt đối, và nhiệm vụ quan trọng nhất của việc phân tích dữ liệu là hỗ trợ từ phía sau. Nếu vào hệ Chỉ huy, cô vẫn phải đối mặt với sự cạnh tranh, học hỏi từ đồng bạn.

Nhưng với khoa Cơ giáp thủ công, cô có thể là giọt mưa hiếm hoi rơi xuống sau bao năm cầu nguyện trong cơn hạn hán kéo dài. Đổi người khác thì không được.

Cuối cùng, giảng viên khoa Cơ giáp thủ công mặt dày thêm một câu: "Tôi không đặt yêu cầu quá cao cho sinh viên, chỉ cần hiểu được giới hạn của khả năng con người là được. Nhưng nếu là một nhân tài toàn diện, chúng tôi cũng đủ tự tin để dẫn dắt. Em ấy có thể làm nhiều việc khác, nhưng điều đó không có nghĩa em ấy không phù hợp với khoa Cơ giáp thủ công. Tôi sẽ công bằng, chấp nhận và bao dung với em ấy."

Giáo viên hệ Chỉ huy nghe không nổi nữa, phất tay chán ghét: "Xem thi đấu đi, Hạng Vân Gian và đội ba người của cậu ấy vẫn còn trụ lại, họ đang giữ kỷ lục hạ gục cao nhất. Nói thắng thua còn sớm lắm."

Giảng viên khoa Cơ giáp thủ công ra vẻ khoan dung: "Trẻ con thôi mà, té ngã một lần có sao đâu? Đừng quá coi trọng thắng thua."

@ a i k h i e t

Hạng Vân Gian đi tuần nửa vòng qua các con phố bỏ hoang, dường như nhận ra có điều không ổn, bèn gọi qua kênh liên lạc: "Nghiêm Thận, rút lui chưa? Có cần tiếp ứng không?"

Im lặng.

Hạng Vân Gian cau mày: "Nghiêm Thận?"

Giang Lâm Hạ gọi theo: "Lão Nghiêm?"

Tân Khoáng: "... Thằng rùa bò?"

Vẫn không có hồi đáp.

"Xem ra là bị loại rồi, cắt tín hiệu đi." Hạng Vân Gian quyết đoán nói, sau đó hỏi thêm: "Thừa Phong còn đó không?"

Thừa Phong chậm rãi đáp: "Tôi đây."

Hạng Vân Gian: "Nghiêm Thận đâu? Sao rồi?"

Thừa Phong vẫn lạnh nhạt, không có chút hứng thú: "Không biết."

Giang Lâm Hạ trợn mắt: "Không thể nào? Đám thỏ đó làm sao mà hăng đến thế? Thậm chí Nghiêm Thận không để lại di ngôn nào, thế mà đã bị hạ gục rồi?"

Thừa Phong qua loa: "Chắc là chủ quan quá thôi."

Giang Lâm Hạ thành thật thắc mắc: "Nhưng phe đối phương đâu có đáng để xem trọng thế đâu?"

Câu nói này nghe có vẻ đau lòng, nhưng có lẽ là sự thật.

— Nhưng đó là trước khi Thừa Phong gia nhập.

Hỡi nhân loại, thời thế đã thay đổi rồi!

Khu vực Hạng Vân Gian đang ở là tàn tích thành phố.

Trung tâm thành phố, các tòa nhà cao tầng đã bị phá hủy trong chiến tranh, chỉ còn lại vài khung tường thấp bé. Tuy nhiên vẫn còn một số tòa nhà cao chót vót đóng vai trò là điểm ẩn nấp tự nhiên, làm cho chiến trường càng thêm phức tạp.

Nhóm của Hạng Vân Gian liên tục dọn sạch khu vực ở trung tuyến, ngăn cản các học sinh phe đối thủ tập hợp thành lực lượng đáng kể.

Hạng Vân Gian cầm khẩu súng đứng ở bên đường, cẩn thận kiểm tra từng cửa sổ đối diện xem có ai ẩn nấp không, vừa tập trung vừa hỏi: "Đừng để lộ thân phận, nhóc có muốn qua đây hội quân không? Nếu sợ thì bọn anh qua đón."

"Không cần." Thừa Phong nói, "Chúng tôi đang bàn cách tiêu diệt các anh đây."

Giang Lâm Hạ chen vào: "Không cần báo trước đâu, cho anh chút bất ngờ được không?"

Thừa Phong chu đáo đáp lại: "Được."

"Chờ em đó, nhóc con." Nghe giọng điệu thờ ơ và xa cách của Thừa Phong, Giang Lâm Hạ đại khái đoán được cô đã đổi phe, liền cười nói: "Chúc nhóc chơi vui. Nhưng đừng coi thường đàn anh quá, dễ ăn quả đắng đấy."

Cả hai bên vô tình ngắt liên lạc.

Giang Lâm Hạ định đá Thừa Phong ra khỏi kênh, nhưng nhận ra cô còn nhanh tay hơn anh, đã tự động thoát ra.

Giang Lâm Hạ tiếc nuối rụt tay lại, cảm thán: "Nghiêm Thận lần này đúng là bị che mắt rồi, nhóc Thừa Phong đó dễ bị lừa vậy à? Mới trà trộn vào được bao lâu mà đã bị lật tẩy mất rồi. Phe kia đã hứa hẹn với nhóc ấy cái gì chứ?"

Mục tiêu cuối cùng của cuộc diễn tập này vốn chỉ là kiểm tra năng lực. Mỗi người phát huy hết khả năng của mình, tự do thể hiện. Dù sự phát triển có kịch tính đến đâu, Hạng Vân Gian cũng không thấy lạ.

Tân Khoáng bật cười: "Đừng đoán suy nghĩ của người máy."

@ a i k h i e t

Sau khi cắt đứt liên lạc, Thừa Phong quay lại đám đông. Đám thanh niên đang nghỉ ngơi đều ngẩng đầu lên, theo thói quen tìm kiếm ý kiến của cô.

Con người phụ thuộc vào kẻ mạnh, đó thực sự là bản năng.

"Chuyên viên, bước tiếp theo chúng ta sẽ chiếm khu vực nào? Theo thông tin từ kênh công cộng, đội của ba đàn anh đó phối hợp cực kỳ đáng sợ. Năng lực điều tra và phản trinh thám của họ vượt xa chúng ta. Hoạt động trong khu vực bản đồ mượt như lươn vậy, không thể phòng bị nổi."

Đội trưởng nở nụ cười tươi rói: "Cậu có thể vẽ bản đồ thành phố không?"

"Có thể." Thừa Phong đáp, "Nhưng cậu không hiểu được, cũng không nhớ nổi."

Đội trưởng thở dài thất vọng.

Tóc húi cua tiến đến gần, hỏi: "Vậy giờ sao đây, đại ca? Chúng ta có nên tập hợp thêm nhiều người hơn không?"

Thừa Phong suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cách làm vẫn như cũ."

"Lại dùng cách đối phó tay súng bắn tỉa kia à? Thế thì không được đâu!" Đội trưởng nhíu mày đầy lo lắng. "Bản đồ thành phố không giống rừng hoang, không dễ nhìn thấu. Cho dù biết được vị trí của họ nhưng chỉ cần chớp mắt cái là họ đã chuyển sang nơi khác. Hơn nữa, hành động của ba người họ quá khó đoán, chúng ta ít người như vậy, không thể nào cản bước họ được. Dựa vào mười mấy người chúng ta, giỏi lắm thì cũng chỉ gây ra được chút xáo trộn mà thôi."

Thừa Phong gật đầu: "Chiến thuật của họ rất biến hóa. Các cậu không tìm được vị trí của họ, mà có tìm được thì cũng không theo kịp, càng không thắng nổi, đúng không?"

Đội trưởng khẽ đáp: "Đúng vậy..."

Thừa Phong hỏi tiếp: "Vì sao thế?"

Nghe thấy ba từ đó, đội trưởng cảm thấy da đầu tê dại.

Tóc húi cua đã gạt bỏ hết gánh nặng tâm lý, chân thành học hỏi: "Đại ca, anh giải thích đi."

"Vì tay súng bắn tỉa cần ẩn nấp và phục kích, đó là chiến thuật tĩnh. Còn đội của họ giỏi né tránh, lại đánh vào điểm yếu chúng ta, đó là chiến thuật động." Thừa Phong giải thích, "Các cậu rõ ràng chạy không nhanh bằng họ mà còn cố đuổi theo, quyền chủ động tất nhiên thuộc về họ. Chiến tranh du kích phù hợp nhất là lấy ít thắng nhiều, tiêu hao lực lượng, người đông cũng không giải quyết được gì."

Nếu tinh túy của chiến tranh du kích là phát huy điểm mạnh và né tránh điểm yếu thì vấn đề lớn nhất lúc này chính là, "điểm yếu" của đối thủ còn mạnh hơn "điểm mạnh" của bọn họ.

Sự thật này, đội trưởng không dám nói thành lời.

"Biến bị động thành chủ động, mới là hướng đột phá của các cậu." Thừa Phong cố ý nhắc nhở, "Vừa rồi cậu đã áp dụng sai công thức rồi."

Đội trưởng: "..."

Hôm nay Thừa Phong nói rất nhiều, còn mệt hơn cả trồng cải.

Cô đút tay vào túi, nhắc nhở: "Thật ra cuộc diễn tập này có một điểm không công bằng. Mục tiêu của các cậu là phải giết họ, còn mục tiêu của họ chỉ là đánh giá các cậu. Vì vậy, trong những trường hợp không cần thiết, họ sẽ nương tay."

Mọi người đều giật mình kinh ngạc, không thể tin nổi.

"Thật sao?!"

"Đám trai thẳng đó làm gì có tình người?!"

"Cậu nghĩ bọn tôi trông đáng thương lắm hả?"

"Chuyên viên, có vẻ cậu chưa hiểu hết sự tàn khốc của thế giới này đâu."

Thừa Phong thản nhiên gật đầu: "Có chứ."

Dù sao nhìn các cậu cũng không thông minh lắm.

"Biết tận dụng lòng nhân từ đó, chính là cách để các cậu chiến thắng." Thừa Phong nói.

Một thanh niên bên cạnh suy nghĩ một lúc, rồi nhỏ giọng thốt lên: "Nghe có vẻ... khá vô liêm sỉ."

Thừa Phong quay sang nhìn anh ta, bình thản nói: "Vậy cậu có thể thử cách khác."

Cậu thanh niên lập tức phấn chấn: "Cách gì cơ?"

Thừa Phong chắp tay trước ngực, khuôn mặt bình lặng đáp: "Cầu nguyện."

Làm gì cũng không giỏi, chỉ giỏi mơ mộng hão huyền.

Từ đầu đến chân, giỏi nhất vẫn là nghĩ ra mấy thứ viển vông.
Bình Luận (0)
Comment