Trong suốt mấy chục trận luyện tập với Thừa Phong, theo thống kê chưa chính thức, tần suất chửi thề của Giang Lâm Hạ tăng hơn 50% so với các trận khác.
Đó là sau khi anh đã cố kiềm chế lắm rồi.
Không thể không thừa nhận, anh thực sự ghét đấu với Thừa Phong.
Càng luyện tập nhiều, càng hiểu rõ cô, cảm giác này càng mãnh liệt.
Dù đấu với Hạng Vân Gian mà xui xẻo thua liền mười mấy trận, anh cũng không cảm thấy sự phản kháng xen lẫn nỗi sợ hãi mơ hồ như thế này.
Không một đối thủ nào mang đến cho anh cảm giác bối rối, bất an mãnh liệt đến vậy. Nhưng Thừa Phong, người còn chẳng thắng nổi anh nhiều trận lại làm được điều đó.
Những suy nghĩ lộn xộn vừa lóe lên đã bị Giang Lâm Hạ nhanh chóng đè xuống. Anh co đầu gối, phóng đi dọc theo lan can bên lề đường.
Ở khu vực đồng bằng, không gian trở nên rộng rãi hơn. Giang Lâm Hạ đảo mắt nhìn quanh, nhưng không tìm được địa điểm nào thuận lợi để tác chiến.
Quang cảnh xung quanh toàn là những thứ thấp lè tè, đường phố vắng vẻ cùng những bồn hoa lớn chẳng theo quy tắc nào, hoàn toàn vô dụng với anh.
Trước mắt, anh có hai lựa chọn tối ưu nhất, một là lao vào công viên rừng, lợi dụng địa hình gồ ghề để kéo giãn khoảng cách; hai là tiếp tục xuống dốc hoặc chạy vòng quanh, tìm kiếm khu cao ốc nào đó để có lợi thế địa hình.
Cả hai đều có rủi ro bị Thừa Phong phản sát.
Không kịp do dự lâu, nhịp tim đang đập thình thịch của anh đã bắt đầu ảnh hưởng đến lý trí. Trước khi đầu óc bị áp lực làm cho mụ mị, cơ thể anh đã theo bản năng rẽ về phía cổng công viên.
Nhưng Thừa Phong lại nhanh hơn anh một bước.
Rõ ràng cô vẫn còn trên đường đua vòng quanh núi, nhưng cô như thể bật chế độ góc nhìn toàn diện, một cú tấn công mạnh mẽ đã vô tình chặt đứt đường đi của anh.
Đánh một phát vẫn chưa đủ, trước đó Thừa Phong còn tính toán từng viên đạn trong kho vũ khí, giờ bỗng như phá sản, liên tục thả bom điên cuồng khắp nơi.
Giang Lâm Hạ bị đợt tấn công diện rộng của cô dồn ép đến chóng mặt, cảm giác như đang ở giữa trung tâm của một lễ hội pháo hoa. Anh muốn rút lui, đổi hướng, nhưng xung quanh toàn lửa với khói, đụng trúng tí thôi cũng đủ banh xác.
Anh đành từ bỏ ý định lao vào công viên rừng. Từ bảng điều khiển đầy rẫy cảnh báo đỏ, anh cố gắng tìm được một lối thoát, cắn răng chạy xuyên qua khói bụi mịt mù.
"Chết tiệt!"
Giang Lâm Hạ hít sâu một hơi. Qua camera sau, anh nhìn thấy mặt đất lồi lõm không còn nhận ra hình dạng cũ, vẫn cảm thấy tim đập loạn lên vì hú hồn.
Để tỏ lòng kính trọng, anh lại chửi thêm một câu: "Không phải anh Giang của nhóc phản ứng nhanh thì có mà bị nghiền xương thành tro rồi đó chứ!"
Anh cố thở ra một hơi dài, tự nhủ phải thư giãn chút.
May mắn thay, đợt vừa rồi cũng làm Thừa Phong tiêu hao không ít vũ khí.
Ở hai trận huấn luyện trước, anh đã thắng bằng cách chờ cho cô cạn kiệt kho vũ khí nhiệt.
Ban đầu, cách đánh phòng thủ đầy cẩn trọng của Thừa Phong làm anh tưởng rằng chiến thuật này không còn hiệu quả.
Đáng tiếc, chưa kịp chạy xa, bóng dáng đen sì của cỗ cơ giáp lại bám sát sau lưng như hồn ma, chính thức xuất hiện trên radar của anh.
Giang Lâm Hạ phóng to màn hình, vừa hay thấy Thừa Phong nâng cánh tay trái của cơ giáp lên, chuẩn bị mở kho vũ khí khu số ba.
Nếu anh nhớ không nhầm, khu này nổi bật với đặc điểm tầm bắn ngắn, tần suất cao, phạm vi rộng. Đạn lẻ sát thương không lớn.
Nhưng phòng thủ của các cơ giáp cảm biến như Phong Dực mỏng như lá lúa, đối đầu với đợt tấn công của Thừa Phong thì vũ khí trong kho sẽ bị hủy sạch.
Giang Lâm Hạ nheo mắt, ánh mắt lướt nhanh qua địa hình hai bên, rồi quyết định hướng về phía Đông, tận dụng động cơ đẩy để thử leo lên một nền cao gần đó.
Không ngờ, đòn tấn công dự tính lại không xảy ra.
Ngay khi Giang Lâm Hạ bắt đầu di chuyển, kho vũ khí mà Thừa Phong nâng lên liền hạ xuống. Đồng thời, cô thay bằng một khẩu pháo khác, nhắm thẳng vào vị trí anh đang nấp.
Bị lừa rồi!
Giang Lâm Hạ nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm trên mặt đã không thể kiềm chế mà trở nên méo mó đầy dữ tợn.
Cảm giác bị Thừa Phong tính toán chính xác đến từng chi tiết khiến anh như rơi xuống hố sâu thất bại, cảm giác uất nghẹn tăng thêm cả chục bậc.
Sự cáu kỉnh và giận dữ tích tụ mấy chục trận tập luyện của anh bị ngòi nổ kích hoạt, bùng lên mạnh mẽ sau khi thấy cơ giáp thủ công làm động tác vẫy tay trêu chọc đầy ác ý.
Không né tránh nữa, anh trực tiếp bắn pháo về phía Thừa Phong.
Đây chính là lý do vì sao tay lái cơ giáp cảm biến luôn sợ chuyên viên phân tích dữ liệu.
Những Phó Chỉ huy có phần điên rồ thậm chí có thể dựng mô hình cơ giáp phức tạp, suy diễn cả những thói quen nhỏ mà chính người điều khiển cũng không ý thức được.
Giang Lâm Hạ đã chịu thiệt đủ đường.
Trước khi đấu với Thừa Phong, anh không hề biết rằng mỗi lần rút pháo, mình có thói quen bước chân phải nhẹ về trước. Cũng chẳng nhận ra khi giảm tốc, tay anh sẽ hơi nhấc lên một chút.
Những hành động vi mô này không rõ ràng lắm, hầu hết tay lái cơ giáp cảm biến dù biết qua phân tích cũng khó mà chú ý được trong thực chiến, càng khó để hình thành phản xạ ứng phó.
Đợi họ nhận ra vấn đề thì Giang Lâm Hạ đã xả xong hai loạt đạn rồi.
Vậy nên ban đầu, khi Thừa Phong nhắc nhở, anh không thèm để tâm.
Hai người đã đấu với nhau tổng cộng hơn 80 trận.
Trong 10 trận đầu, Thừa Phong đưa ra kết luận này.
Đến trận thứ 30, Giang Lâm Hạ bắt đầu lờ mờ nhận ra Thừa Phong đang cố bắt kịp nhịp độ của mình, thường xuyên chủ động phản ứng trước khi anh tấn công, dù tỷ lệ lật kèo vẫn khá cao.
Sau trận thứ 60, tỷ lệ thắng giữa hai người đã gần như ngang bằng. Cảm giác bị ràng buộc đến mức không thể phớt lờ cứ lớn dần trong lòng Giang Lâm Hạ.
Những chi tiết anh từng xem nhẹ giờ đã bị Thừa Phong nắm trọn trong tay.
Cũng lúc đó, trong đầu anh như có ai gõ một cái. Người điều khiển cơ giáp thủ công thông thường có thể không làm được, nhưng Thừa Phong thì khác, cô còn là một chuyên viên phân tích dữ liệu.
Ngoài quan sát, phân tích, dự đoán, cô còn giỏi dẫn dụ. Nói Thừa Phong "bình thường" đúng là nực cười.
Chỉ là, trong trận tập hôm qua, lối đánh của Thừa Phong chưa đạt đến mức thành thạo như bây giờ. Giang Lâm Hạ còn thành công phản công lại những lần dẫn dụ của cô, hoàn toàn trái ngược với hôm nay.
Đến lúc những động tác cố ý đánh lạc hướng của anh liên tục bị Thừa Phong phá giải, Giang Lâm Hạ cuối cùng không nhịn nổi nữa. Anh lập tức mở kênh liên lạc với Thừa Phong.
"Hôm nay em không đúng lắm. Có phải trước giờ em chỉ đang diễn với anh thôi đúng không?" Giang Lâm Hạ hạ giọng đầy u ám, "Chúng ta không phải là người một nhà sao? Sao em lại dùng chiến thuật bẩn đến thế? Anh thì không có giấu giếm em chút gì đâu! Em biết chúng ta sắp có giải đấu đồng đội và chiến trường lớn chứ hả?"
"Không có đâu." Mắt Thừa Phong không rời màn hình, trả lời gọn lỏn, "Hôm nay em chỉ đánh hay thôi mà."
Trong mắt Thừa Phong, mọi hành động của Giang Lâm Hạ như đang được bật mí từng chi tiết.
Cô thành thật nói: "Cảm ơn vì đặc huấn của anh. Đấu với anh thực sự rất thoải mái." Tâm trí và cơ thể đều như được gột rửa vậy.
Cơ bản thì chỉ những tay lái dày dạn kinh nghiệm mới có lối chơi để nghiên cứu. Đối thủ trước đây của Thừa Phong thường không quan sát được các động tác nhỏ của cô, cũng không bị cô dẫn dụ. Bọn họ thiếu phong cách cá nhân rõ ràng, khi gặp tình huống căng thẳng thì chẳng khác nào ruồi mất đầu, bay loạn xạ và hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.
Nhưng Giang Lâm Hạ thì khác. Khả năng quan sát tỉ mỉ của anh khiến mỗi bước chân đều rơi chính xác vào bẫy mà cô vừa đào.
Không hề lưỡng lự, không chút sai lệch.
Thừa Phong sẵn sàng phong tặng màn trình diễn hôm nay của anh hai từ: Hoàn hảo.
Phía bình luận trực tiếp, Phóng Trong Cuồng Loạn chống cằm nhìn hai chiếc cơ giáp đang đấu tay đôi. Sau một lúc trầm ngâm, ông lên tiếng: "Nói thật, trạng thái của nhóc Giang hôm nay có gì đó... lạ lắm? Dù kỹ thuật không có vấn đề, nhưng phong cách quen thuộc của cậu ấy lại như mất đi rồi. Rất mạnh, nhưng thiếu đi chất riêng. Nếu không phải đang livestream, tôi chắc còn chẳng nhận ra đây là chiếc Phong Dực được điều khiển bởi Giang Lâm Hạ."
Dân mạng thì bắt đầu thấy bối rối.
Dù có là tay mơ, ai cũng có thể nhận ra cục diện đã đảo chiều.
Nếu đầu trận, Giang Lâm Hạ nắm giữ hoàn toàn nhịp điệu, thì giờ đây Phong Dực chỉ còn biết chạy trối chết.
Trước đây, cơ giáp nổi tiếng với tốc độ vượt trội này chưa từng bị dồn vào đường cùng như thế này.
[Mạnh? Ông lặp lại lần nữa xem?]
[Anh ta đang nương tay hả? Sao lại chơi kiểu chạy thục mạng thế này?]
[Giang Lâm Hạ đang bắn pháo vào khoảng không đúng không?]
Phóng Trong Cuồng Loạn đọc mấy bình luận này mà bật cười. Ông chỉ thẳng vào video bên cạnh, hạ giọng phẫn nộ thay cho tay lái cơ giáp cảm biến: "Người ngoài cuộc mấy người không nhìn ra điều này thật à? Không phải nương tay đâu! Ngược lại, hôm nay nhóc Giang phản xạ nhanh hơn bình thường, khả năng quan sát cũng cực kỳ sắc bén, di chuyển rất tinh tế. Điều đó chứng minh rằng cậu ấy hiểu rõ về Thừa Phong, và kỹ thuật đuổi sát gót của Thừa Phong đã kích thích tiềm năng của cậu ấy! Trước khi Thừa Phong xuất hiện, Giang Lâm Hạ chính là một chàng trai các bạn không bao giờ đuổi kịp! Giờ các bạn nhìn cậu ta xem! Nhìn xem!"
Ông kéo lùi thanh tiến độ hai bên, phóng to hình ảnh rồi từng bước giải thích cho cư dân mạng xem.
Đó đều là những pha xử lý đỉnh cao của Giang Lâm Hạ, anh dựa vào dấu hiệu biến đổi của bộ phận cơ giáp thủ công để ứng phó trước.
Còn mấy phát bắn hụt kia đều là do Thừa Phong gần như đồng thời ra tay ngăn chặn.
Tốc độ phản ứng và hành động của cơ giáp thủ công không bằng cơ giáp cảm biến. Nhưng tốc độ lại nhanh nhất. Dù sao thì cuộc tiến công của các mã lệnh đều rất ngắn gọn, mà người kết nối với cảm biến muốn chạy trước cũng khó.
"Hiểu chưa? Đây chính là bài học kinh điển về dự đoán của Thừa Phong!" Phóng Trong Cuồng Loạn nói đến mức kích động, "Học được chưa? Loại dự đoán này chỉ có cơ giáp thủ công mới làm được! Đây chính là cách lấy sở trường đối phương đánh vào điểm yếu của họ! Đây chính là con đường mà Thừa Phong mở ra cho cơ giáp thủ công! Cô ấy đang định nghĩa lại trận đấu này!"
Sau khi tự mình nói đến khản cả giọng, ông vội uống miếng nước, lấy lại bình tĩnh rồi kéo thanh tiến độ về vị trí ban đầu. Ông kết luận với vẻ tiếc nuối: "Kho vũ khí và phòng ngự của Phong Dực yếu thế quá. Nhóc Giang xong rồi."
Kho vũ khí của Giang Lâm Hạ đã gần như cạn kiệt. Ngay cả khi không cạn, mức độ hư hại của cơ giáp cũng vượt quá 70%, chỉ còn lại tàn binh kiệt lực.
Anh mở toàn bộ kho vũ khí, thực hiện cú phản công cuối cùng.
Trong ánh sáng rực rỡ từ loạt pháo, Thừa Phong ung dung lùi lại, dựng khiên kim loại lên từ trước, tiến lên bậc thềm chênh lệch độ cao để né khu vực nguy hiểm nhất, sau đó vòng lại phản công.
Từ loa phát thanh vang lên tiếng gào của Giang Lâm Hạ, chiếc cơ giáp chỉ còn một nửa vỏ ngoài lập tức quay đầu tháo chạy.
"Người với người có thể để cho nhau chút riêng tư được không hả? Em bóc trần anh ra xem như thế này hợp lý à? Em tự nói xem có hợp lý không?"
"Em không kể cho ai đâu." Thừa Phong trấn an, "Em đặc biệt giỏi giữ bí mật mà!"
Giang Lâm Hạ: "Cảm ơn quý cô đây nhé!"
Lúc anh bực bội nhấn nút < Rời trận >, màn hình liền xuất hiện dòng chữ < Chiến thắng >
Vòng đấu ghép thứ tư chính thức kết thúc.