Kỹ thuật cận chiến của Thừa Phong được học từ bé cú mèo, nhấn mạnh sự đơn giản, trực diện và không màu mè.
Tất cả các kỹ năng về chân, tay và eo đều phải nắm vững tinh hoa, loại bỏ các chiêu thức rườm rà, tập trung di chuyển quan sát để tung ra đòn chí mạng vào thời khắc quyết định.
Tuy nhiên, cơ giáp thủ công thì không có chân, tay, và càng không có eo.
Về lý thuyết, Thừa Phong biết phải làm gì, nhưng trong thực chiến, kinh nghiệm về loại đối đầu vũ khí lạnh ở cự ly gần thế này của cô không nhiều. Nếu không có mục đích rõ ràng, cô thường tránh những tình huống thao tác như vậy.
Huống hồ, việc dùng cơ giáp thủ công để đấu cận chiến với cơ giáp cảm biến chẳng khác nào lấy chân ra thi viết thư pháp. Làm sao động tác gõ phím có thể đạt được độ tinh vi như chuyển động của cơ thể con người chứ?
Khi Thừa Phong điều khiển cơ giáp tiến về phía Tân Khoáng, anh đang đứng tại chỗ, kéo giãn cánh tay khởi động. Thấy cô đến, anh chàng giơ tay ngoắc, làm một động tác đầy tính khiêu khích.
Thừa Phong bật khẩu pháo trên vai ra, ước lượng khoảng cách giữa Tân Khoáng và các tòa nhà phía sau anh ấy rồi lại từ bỏ.
Cô nghiêng lưỡi dao, di chuyển xung quanh cơ giáp Ngũ Túc, quan sát một lúc rồi bất ngờ tăng tốc, tung đòn tấn công từ góc dưới bên phải.
Tân Khoáng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chờ đúng thời cơ. Tay trái cầm dao, chém ngược lên để chặn đòn đánh của cô, đồng thời tay phải không biết từ lúc nào đã rút ra một cây trường thương từ sau lưng, đâm thẳng vào phần bụng của cơ giáp thủ công.
Thừa Phong thấy anh chơi lớn, không khỏi giật mình. May mắn là kiểu tấn công mạnh mẽ, mở rộng như vậy không quá khó để cơ giáp thủ công né tránh. Cô lập tức kích hoạt bộ đẩy ở bên trái thân máy, điều khiển cơ giáp xoay ngang 90 độ.
Thao tác này khó đảm bảo độ chính xác, khiến cơ giáp không tránh khỏi bị đẩy lùi một khoảng.
Hai cơ giáp tạo nên một khoảng cách khó xử. Về vị trí, có vẻ Tân Khoáng truy kích thuận lợi hơn.
Nhưng Thừa Phong lại không ra lệnh bật khiên phòng thủ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ngón tay cô gõ nhanh trên bàn phím, điều khiển cơ giáp lao vào sườn Tân Khoáng với thế tấn công hung bạo hơn. Tay cô siết chặt vũ khí, chém mạnh theo lưỡi đao của Tân Khoáng, buộc cơ giáp Ngũ Túc phải cúi người.
Đáng tiếc, phản xạ của Tân Khoáng quá nhanh. Anh ấy xoay nhẹ cổ tay, lưỡi đao bật lên, biến thanh đao cơ học cồng kềnh trở nên linh hoạt. Chỉ một cú đẩy và kéo, lực tấn công của cơ giáp thủ công bị hóa giải khiến lưỡi đao lệch hướng chém thẳng vào một tòa nhà gần đó.
Đao đâm vào tường, tia lửa điện cao áp bắn ra, vết cháy đen loang lổ lan dần trên bề mặt.
Thừa Phong lập tức rút vũ khí lại và lùi về nhưng vẫn không tránh kịp. Bị trường thương của Tân Khoáng quét ngang, phần ngực cơ giáp bị cắt một vết dài.
Dù khoang lái không nằm trong cơ giáp, Thừa Phong vẫn cảm giác như nửa người mình bị tê liệt. Cô dịch người, chỉnh lại tư thế ngồi, cố gắng thư giãn toàn bộ cơ thể.
Kiểu đấu đòi hỏi kỹ thuật cận chiến này thật sự quá khắc nghiệt với cơ giáp thủ công. Các đòn cắt, gạt và bật lên của Tân Khoáng nhìn thì nhẹ nhàng nhưng chẳng khác nào một cú đè bẹp trình độ.
"Quá táo bạo!" Bình luận viên nghẹt thở vì màn giao đấu ngắn vừa rồi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, vài giây sau mới bổ sung, "Có vẻ tình hình hiện tại hơi khó khăn cho Thừa Phong. Trình độ cận chiến của Tân Khoáng đúng là hàng đầu trong ngành. Nhưng dù cơ giáp thủ công có hạn chế, Thừa Phong vẫn là một tay lái rất xông pha!"
Chữ "liều" như thể khắc thẳng lên trán cô. Bình luận viên không ngờ cô lại dám mở màn bằng cách tự đưa mình vào lưỡi đao của đối thủ như vậy.
Thừa Phong lùi từng bước, Tân Khoáng cũng chậm rãi theo sát.
Khi lui về vị trí trung tâm khu đất trống, Thừa Phong không nhịn được hỏi: "Anh phối vũ khí thế này ổn không đấy?"
Nếu anh dùng song đao hay song thương, cô không có gì để nói. Nhưng không ngờ anh lại chơi kiểu đao và thương độc đáo như vậy.
Tân Khoáng đáp: "Anh còn chưa tung chiêu lớn."
"Hử?" Bình luận viên hùa theo đùa: "Chiêu lớn của Tân Khoáng là đốt tiền à?"
Thừa Phong hỏi: "Là gì? Có thể xoay vòng bay lên không?"
Tân Khoáng bình thản: "Cứ lại đây thử đi."
Thừa Phong xoay cổ, thở ra một hơi.
Nếu không đấu cận chiến được, liệu tấn công bất ngờ có ổn không? Cơ giáp thủ công có tốc độ nhanh, mà nhanh thì thường thắng.
Trong thực chiến, Thừa Phong không để bản thân có quá nhiều thời gian lưỡng lự. Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức hành động.
Cơ giáp thủ công hạ thấp trọng tâm, lao về phía cơ giáp Ngũ Túc với tốc độ cực nhanh. Vũ khí trong tay cô chém mạnh một đường, không dừng lại mà tiếp tục vượt qua đối thủ. Sau đó cô phanh gấp và quay lại, lặp đi lặp lại kiểu tấn công chạm rồi rút như vậy.
Từ góc nhìn toàn cảnh của người xem ở Tam Diêu, chỉ thấy bóng mờ của cơ giáp Thừa Phong khi di chuyển. Máy quay liên tục kéo xa để ghi lại toàn bộ quỹ đạo di chuyển của hai cơ giáp.
Âm thanh va chạm giữa vũ khí vang vọng liên tục. Khán giả nhìn thấy hai cơ giáp không ngừng đổi vị trí trên bản đồ, những tia sáng xanh lóe lên sau mỗi cú chạm nhưng không thể rõ ràng ai bị tổn hại nhiều hơn.
Khi Thừa Phong cuối cùng cũng dừng lại, thông số thống kê trên màn hình mới hiện ra.
Bình luận viên chăm chú đối chiếu dữ liệu, ghé sát micro, kích động nói, "Không ổn! Mặc dù Thừa Phong là người chủ động, nhưng đòn tấn công của Tân Khoáng hiệu quả hơn. Cơ giáp thủ công đã bị chém vài nhát, các thiết bị bên ngoài bị ảnh hưởng, mức độ tổn hại thân máy hiện tại là 23%! Trong khi đó, cơ giáp Ngũ Túc vẫn còn nguyên vẹn chức năng. Rõ ràng Tân Khoáng phòng thủ quá vững vàng!"
Khán giả mở âm lượng lớn có thể nghe thấy tiếng bình luận viên thở hổn hển, chưa kịp điều chỉnh.
"Hiện tại, rõ ràng là Thừa Phong đang gặp bất lợi lớn! Có vẻ như nữ thần chiến thắng lại quên dành ưu ái cho cơ giáp thủ công rồi!"
Những khán giả thường xuyên tua chậm đã nhận ra mức độ khốc liệt của tình thế vượt xa dự đoán ban đầu. Câu nói đùa trước đó giờ đã thêm phần nghiêm túc khi phân tích.
[Tân Khoáng vẫn quá đỉnh! Thừa Phong đúng là xui xẻo, chỉ cần đổi sang một bản đồ khác thì chắc chắn sẽ không bị ép đến mức này. Thật đáng thương]
[Bạn thương cảm cũng chẳng ích gì đâu, vấn đề là Tân Khoáng có thương cảm không kia kìa]
[Mong đám tuyển thủ đấu giải này biết thương đối thủ chẳng khác nào mong Thừa Phong bỗng nhiên bùng nổ may mắn, hoặc hy vọng Tân Khoáng đột ngột đau bụng chạy đi vệ sinh]
[Dù sao thì trận này đã tiến xa hơn dự đoán ban đầu. Ít nhất cũng vào được vòng chung kết một lần, thua dưới tay Tân Khoáng không có gì đáng xấu hổ, chỉ là hơi tiếc thôi, haizz]
[Còn chiến thuật nào khác không? Nếu không thì trận này chắc sẽ kết thúc sớm đấy]
Những sinh viên chuyên ngành Cơ giáp thủ công đang theo dõi trận đấu im lặng hoàn toàn, tự giác tắt bình luận, hít thở sâu vài lần mới dám tiếp tục xem.
Thầy Khổng đã đứng dậy rời khỏi ghế, vừa xoa trán vừa yếu ớt nói với đồng nghiệp: "Không ổn rồi, huyết áp cao quá. Khi nào lật kèo thì báo tôi."
Lần này, Tân Khoáng không cho Thừa Phong thêm thời gian thở dốc. Phát hiện Thừa Phong chững lại một nhịp, anh lập tức nắm quyền chủ động, mở màn một loạt đợt tấn công như sấm sét.
Bình luận viên cảm thấy với tốc độ phát triển này, thời gian còn lại của trận đấu chắc không nhiều. Sau khi chỉ bình luận được vài câu, anh ta vội vã bổ sung: "Liệu Thừa Phong có còn cơ hội phá vỡ thế cục không? Cô ấy còn chiến thuật nào khác không? Ý tưởng của cô ấy vốn luôn kỳ lạ, liệu có thể xuất hiện một cơ hội lật ngược tình thế không đây?"
"Hiện tại, Thừa Phong là tuyển thủ duy nhất trong giải đấu mùa này duy trì thành tích toàn thắng. Phép màu của cô ấy kéo dài suốt cả mùa hè, chẳng lẽ sẽ kết thúc hôm nay sao?"
"Có thể chuyển góc quay sang Thừa Phong được không? Tôi thực sự muốn xem biểu cảm của cô ấy lúc này!"
Trong trận chung kết, ban tổ chức đúng là chu đáo hơn hẳn. Nghe lời bình luận viên, kỹ thuật viên livestream nhanh chóng thêm một khung cửa sổ nhỏ ở góc trái màn hình, hiển thị hình ảnh từ buồng lái của Thừa Phong. Góc máy quay nhanh chóng bắt được khuôn mặt nghiêng của cô trong hai giây, rồi lập tức chuyển đi.
Chỉ từ vài giây thoáng qua ấy, đủ để thấy nét mặt của Thừa Phong bình tĩnh lạ thường. Không hề có dấu hiệu hoảng loạn, cũng chẳng mang vẻ thất vọng của người sắp thua cuộc. Ngược lại, ánh mắt cô vẫn sắc bén, ánh lên ý chí quyết đấu đến cùng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bình luận viên chững lại, tốc độ nói chậm hẳn, kịch bản sẵn trong đầu bị bỏ dở giữa chừng. Giọng anh ta không giấu nổi kinh ngạc: "Hình như Thừa Phong không quá căng thẳng. Phải chăng đó là nhờ tâm lý vững vàng của cô ấy? Nhưng hiện tại thì-"
Trên màn hình, cơ giáp thủ công liên tục lùi lại như thể không thể chịu đựng thêm. Đột nhiên, nó mở kho vũ khí phía sau ra, dựng cao các khẩu pháo tầm xa.
Bình luận viên cao giọng, sửng sốt: "Thừa Phong khai hỏa rồi! Cô ấy liều lĩnh... không, cô ấy đang bắn lên trời! Cô ấy định làm gì đây? Lần thứ hai, thứ ba... Rõ ràng cô ấy đã kích hoạt toàn bộ pháo trên cơ giáp thủ công để bắn thẳng lên trên đầu mình!"
Bình luận viên trố mắt. Một câu "Thừa Phong điên rồi" đã suýt bật ra, nhưng ý thức trách nhiệm và tiền thưởng đã kịp thời ngăn anh ta lại.
Trên sân đấu, Thừa Phong lao về phía Tân Khoáng không chút e dè, như một chú bò tơ liều lĩnh không sợ chết, đâm thẳng vào cơ giáp đối thủ.
Bình luận viên luyến tiếc: "Đây là cách cô ấy dùng loạt pháo cuối cùng để tưởng nhớ trận chung kết của mình, hay đang dùng hành động bất thường để trút giận lên bản đồ này đây? Thừa Phong dù sao cũng -"
Những câu tiếp theo, bình luận viên không thể nói hết. Nhưng khán giả chẳng buồn để ý.
- Bởi trên màn hình, bảng điều khiển của cơ giáp đã hiện lên cảnh báo nguy hiểm màu đỏ.
Tân Khoáng nhận ra điềm chẳng lành ngay từ lúc Thừa Phong khai hỏa, lập tức tìm cách thoát thân, kéo giãn khoảng cách.
Nhưng Thừa Phong nhanh chóng chặn đầu, không cho anh thực hiện ý đồ. Cô điều khiển cơ giáp dựng tấm khiên kim loại phía trước, sẵn sàng lấy phương thức lưỡng bại câu thương* để cản đối thủ.
(*Cả hai bên đều tổn thương, đều chịu thiệt hại sau một cuộc đấu tranh, xung đột)Nếu lùi lại, Ngũ Túc không thể vượt qua tốc độ của cơ giáp thủ công. Anh cũng không dám để lộ phần lưng cho Thừa Phong.
Khi cục diện còn chưa phá vỡ được, loạt đạn pháo cô bắn lên trời ban nãy đang chịu lực hút của trọng lực, bắt đầu rơi xuống.
Tân Khoáng liếc nhanh vào bản đồ, phát hiện ra hướng mà Thừa Phong đang đẩy anh tiến về chính là vị trí điểm rơi của quả đạn, sắc mặt anh lập tức tối sầm.
Bình luận viên chẳng giữ được trách nhiệm nghề nghiệp nữa, thốt ra một câu tinh túy: "** má?"
Tiếp theo là hàng loạt đạn dội xuống, cảnh báo trong hệ thống liên tục bật lên.
Tân Khoáng liếc mắt, vội vàng xác nhận các điểm rơi còn lại, nhưng lúc này, thế tấn công của Thừa Phong lại càng trở nên dữ dội hơn.
Tân Khoáng vừa phải đỡ đòn vừa phải chú ý đến các đợt tấn công từ trên không. Thông qua chỉ báo trên màn hình, anh nhận ra rằng các quả đạn pháo mà Thừa Phong đã ném ra trước đó đều cực kỳ chính xác, như thể đang bẫy anh vào một cái vòng vây mà không quan tâm đến mạng sống, chỉ muốn kéo anh vào để chết chung.
Trong miệng Tân Khoáng cũng mắng một câu "Đồ điên", nhưng không kịp thốt ra.
Khi hai người đang vướng víu nhau, quả đạn đầu tiên đã rơi xuống, nổ vang, đất trời chao đảo, rung chuyển.
Bình luận viên lắp bắp nói: "Cái này... người... người tạo thiên thạch à?" Ý tưởng này thật là bá đạo. Không đánh chết được thì cứ ném cho chết đi!
Khói bụi bay mù mịt, cả mặt đất và các tòa nhà gần đó đều rung chuyển. Sau những đợt nổ vang, bóng dáng của hai chiếc cơ giáp đã hoàn toàn bị khói bụi dày đặc che khuất.
Dù Tân Khoáng đã cố tránh xa tâm điểm vụ nổ, nhưng anh vẫn bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích gần đó, cảm giác như mình đang quay cuồng trong cơn bão, không phân biệt được phương hướng.
Cơ giáp của đối phương thì đã chuyển sang trạng thái phòng thủ, đồng thời bật chức năng chắn sóng tín hiệu khiến Tân Khoáng hoàn toàn mất dấu vết của Thừa Phong.
Anh ổn định lại tư thế, tạm thời bỏ qua việc truy đuổi Thừa Phong, vội vàng xác nhận vị trí của mình trên bản đồ và tìm kiếm lối thoát an toàn trong khu vực nguy hiểm đã được đánh dấu đỏ.
Là một người điều khiển cơ giáp hạng nặng, công việc vận chuyển tài nguyên của Tân Khoáng khá vững vàng.
Anh định đi vòng qua khu vực "thiên thạch" thì đột nhiên một thanh đao lớn lóe lên, đánh bật anh trở lại.
Thừa Phong đang đứng đợi anh tại lối ra.
Khi xác nhận lại vị trí của nhau, trong khi radar giám sát ngừng hoạt động, cả hai chỉ biết nhắm mắt lao vào cuộc chiến loạn xạ xung quanh điểm nổ, dùng cảm giác để đánh lộn xộn.
Mặc dù đều im lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự quyết tâm dữ dội của đối phương, không khoan nhượng một chút nào.
Một lần nữa, một sóng nổ từ sau lưng đánh tới, lực phòng thủ của Ngũ Túc không đủ so với cơ giáp thủ công khiến anh mất thăng bằng, loạng choạng hai bước.
Tính năng chắn sóng đột nhiên bị tắt, Tân Khoáng vừa quay lại thì cơ giáp của đối phương đã áp sát từ phía sau...
Bình luận viên nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Có vẻ như Thừa Phong rất nghiêm túc khi sử dụng vũ khí nóng. Nếu không có điều kiện, cô ấy cũng phải tự tạo ra điều kiện. Trong tình huống hỗn loạn này, hãy xem ai mới là người sống sót."
Cuộc chiến ở trung tâm đám khói không thể quan sát được nữa. Khi biểu tượng < Chiến thắng > sáng lên trên màn hình, tất cả khán giả đều nín thở, chờ đợi người chiến thắng xuất hiện.
Khói bụi bắt đầu rơi xuống khi cơn gió cuồng loạn dừng lại.
Một phút sau, từ trong ống kính, cỗ cơ giáp màu đen quen thuộc với mọi người từ từ xuất hiện.
"Là Thừa Phong!" Bình luận viên thốt lên, giọng run rẩy, "Cô ấy chiến thắng! Chúc mừng Thừa Phong, cô ấy đã giành chiến thắng đầu tiên trong trận chung kết! Đúng là một tuyển thủ đầy bất ngờ và mạnh mẽ!"
Bên ngoài cơ giáp của Thừa Phong giờ đây đã không còn nguyên vẹn, những vết cháy xém khắp thân máy, một số bộ phận bị vỡ, lộ ra các dây điện lộn xộn. Tuy nhiên, sự gồ ghề ấy không làm giảm đi vẻ hăng hái của cô.
Thừa Phong kiểm tra lại các chức năng của cơ giáp, phát hiện phần dưới của máy vẫn còn khả năng thay đổi hình dạng. Cô vươn người đứng dậy, dùng thanh đao làm trụ, kiên định nhìn về phía camera.
Cô như muốn truyền tải một thông điệp không lời:
"Tôi biết các người đang nói xấu tôi."
"Nhưng tôi đã thắng rồi."
Bình luận viên đầy cảm xúc, thở dài nói: "Nếu Thừa Phong không phải là người có chiều cao bị hạn chế thì chắc chắn cô ấy sẽ còn cao hơn nhiều nữa."
Những lời bình này khiến không ít cư dân mạng phải giật mình.
[Cái lý do này có gì khó hiểu đâu?]
[Nếu ngày mai bình luận viên biến mất thì tôi cũng không bất ngờ chút nào]
[Quá xéo xắt, thắng thì cho người ta tỏa sáng chút đi]
[Người chúc mừng đâu? Fan của cơ giáp thủ công đâu rồi? Các bạn không tự hào về Thừa Phong sao? Đâu hết rồi?]