Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 162

MC trầm ngâm một lúc rồi nói: "Diễn biến này, đường giữa có vẻ không khả quan lắm nhỉ?"

Thầy La thẳng thắn: "Rất tệ."

MC hỏi: "Thật sự phải một chọi năm sao?"

Thầy La gật đầu: "Hoàn toàn có khả năng rơi vào tình huống đó."

Ông cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, mặt không lộ rõ vui buồn. Hàng lông mày hơi cụp xuống, bóng tối từ hốc mắt sâu khiến ánh nhìn trở nên rất bí hiểm.

"Nếu Liên Đại thất bại thảm hại trên chiến trường lớn, Thừa Phong cũng có nguy cơ vuột mất cúp vàng. Dù đội của Thừa Phong đạt điểm rất cao ở phần thi đồng đội, nhưng ở phần thi Chiến binh, Hạng Vân Gian và những người khác bị loại quá sớm. Hiện tại trên bảng xếp hạng có không ít người từ các quân trường khác đang bám sát phía sau Thừa Phong. Nếu xảy ra bất ngờ lớn, cúp vàng rơi vào tay trường khác cũng không phải là không thể."

"Vì thế, so với phe Trắng, Liên Đại là mục tiêu rõ ràng hơn. Ngăn cản Liên Đại đoạt MVP là chiến thuật đem lại hiệu quả cao nhất. Còn chuyện cuối cùng quân trường nào được lợi, chỉ cần không có hai MVP từ Liên Đại, cũng không đến nỗi mất mặt."

MC gật gù như ngộ ra: "Vậy phải tệ đến mức nào thì Thừa Phong mới có thể vuột mất cúp vàng?"

Thầy La đáp: "Chẳng hạn như toàn đội Liên Đại bị diệt, hoặc số người sống sót dưới 50. Hoặc nếu số lần tiêu diệt kẻ địch quá thấp, hiệu suất toàn đội kém, thì sau khi tính toán hệ số, điểm của Thừa Phong sẽ rất ít."

"À..." MC đảo mắt, nhìn còn lo hơn cả thầy La, "Vậy... có thể thuyết phục hai đồng minh còn lại hợp tác với mình không? Dù sao cũng là cùng một phe mà."

Thầy La mở nắp cốc, thổi khói nóng bốc lên, giọng chậm rãi: "Trước khi Liên Đại thể hiện rõ dấu hiệu suy yếu, không thể. Lý lẽ là thứ phải nói sau khi đã ăn vài cú đấm. Chưa bị đánh, lý lẽ nói không thông. Dù sao thì hiện giờ lợi thế của Liên Đại quá lớn."

MC suy nghĩ một lúc, không cam lòng hỏi tiếp: "Ý thầy là, nếu về sau tất cả đều yếu đi, vẫn có khả năng giải hòa? Vậy liệu có thể bảo toàn lực lượng, tất cả rút về hướng trên và dưới, ép hai đồng minh ra tay trước. Khi sức mạnh của mọi người đều bị phe Trắng tiêu hao đến mức nguy hiểm, rồi mới hợp tác lại?"

Thầy La cân nhắc một lúc, nói thẳng: "Quy định không cho phép đồng minh trong cùng một phe tấn công nhau. Chỉ có thể dựa vào phe đối địch để giảm sức mạnh. Vì vậy, trước khi chắc chắn Liên Đại mất khả năng giành MVP, tốt nhất đừng hy vọng quá nhiều về việc giải hòa."

"Hơn nữa, Khang Chấn Học nói đúng, Liên Đại không có quyền thua. Họ bắt buộc phải chặn phe Trắng, không thể buông xuôi."

Trong nhiều trường hợp, không dám liều lại chính là một điểm yếu chí mạng.

MC lưỡng lự: "Như vậy có hơi bất công không? Tôi nghe nói cơ chế của giải Tam Diêu vốn không ủng hộ kiểu nhắm mục tiêu quá mức này."

Thầy La lắc đầu, lần này không nói thêm.

Lúc này, Thừa Phong đã cùng đồng đội chạy đến phía Đông bản đồ, còn khoảng 200 mét nữa là tới kho vật tư quân sự.

Từ xa, có hai hàng lính đứng ở cửa làm nhiệm vụ canh gác. Thấy nhóm Thừa Phong đến, họ giơ tay chặn lại.

Quân phục của họ khác với đội của Thừa Phong, vì giặt nhiều lần nên màu sắc trông bạc phếch. Họ cũng lớn tuổi hơn, trông như những cựu binh ngoài 30.

Thừa Phong đi trước, xin phép nhận vật tư chiến đấu. Sau đó, dưới sự dẫn dắt của người lính đứng đầu, cả nhóm tiến vào trong kho vật tư. Vừa bước qua cổng lớn, một đội quân vũ trang chỉnh tề từ bên đường tiến qua với bước đi đều tăm tắp.

Thừa Phong dừng chân, quay đầu lại, tò mò hỏi: "Ở đây có bao nhiêu người?"

Thẩm Đạm hạ giọng đáp: "Hai nghìn NPC bảo vệ kho vật tư. Khi phe Đỏ sắp bị phá vỡ, họ có thể được gọi ra hỗ trợ, nhưng không đáng đâu. Ngoài việc mất điểm do NPC tử trận, còn bị trừ thêm điểm trách nhiệm của phe. Với lại, lúc họ chịu ra tay thì trận chiến phe cũng gần như thất bại rồi."

Thừa Phong chạy lên, ngẩng đầu, cười kiểu cầu tài học lỏm từ Giang Lâm Hạ, bắt chuyện: "Đại ca, chúng ta đều là người nhà, hay anh nhập hội với bọn tôi sớm đi?"

Đội trưởng NPC cười nhạt: "Hừ, chỉ với đám tân binh tép riu các người mà cũng đòi chỉ huy chúng tôi? Xì!"

Thừa Phong ngớ người, quay đầu mách: "Anh ta "xì" vào mặt em!"

Trần Hoa Nhạc xúi: "Em cũng "xì" lại đi, chửi nhau là việc phải tự lực cánh sinh mà."

Đám NPC này đúng là được lập trình một cách rất thô lỗ, không biết hệ thống đã đổ bao nhiêu oán hận vào đây nữa.

Thẩm Đạm nói: "Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, lũ NPC này chỉ hoạt động quanh kho vật tư thôi."

Nhưng Thừa Phong không nản, mặc kệ bị xúc phạm, vẫn chạy theo NPC kia hỏi: "Anh cần gì mới chịu nhập đội với chúng tôi? Có điều kiện gì không? Hay là cần làm nhiệm vụ gì đó trước?"

Cựu binh liếc xéo cô, biểu cảm ngạo mạn cực kỳ thật, vừa mở khóa cửa kho vừa gắt gỏng: "Đăng ký, lĩnh hàng. Để người thông minh ký giấy!"

Cuối cùng, nhóm Thừa Phong nhận được 3 thùng lựu đạn, 10 thùng đạn, cùng một số vũ khí nổ và vật tư phòng thủ. Quan trọng nhất, họ mượn được hai xe bọc thép và 30 xe mô tô quân sự. Lần nhận vật tư tiếp theo phải đợi sau ba tiếng nữa.

Thừa Phong chọn vài thành viên lái xe bọc thép, đem vật tư lên tuyến đầu cho đồng đội bổ sung.

Mỗi binh sĩ đều được phát một ba lô quân dụng cơ bản, nhưng đồ đạc bên trong khá ít, không thể đảm bảo tác chiến lâu dài.

Đoàn xe nhanh chóng phun khói rời đi.

Tính đến lúc này, đã mười phút trôi qua kể từ khi đăng nhập vào trò chơi.

Nhóm tiên phong của Giang Lâm Hạ báo cáo lại, cho đến giờ chỉ gặp khoảng chục tên lính đi trinh sát, chưa thấy bóng dáng đại đội nào cả.

Thừa Phong thở dài: "Xem ra Đào Duệ đã thành công hợp nhất ba trường rồi."

Liên Quân nổi tiếng chuyên chọc cứt cùng với Quân đoàn 2, đối thủ truyền kiếp của Quân đoàn 1, đều bị phân vào phe Đỏ. Chướng ngại lớn nhất của Đào Duệ ở phe Trắng gần như không còn nữa.

Phải nói, cách chia đội này trùng hợp đến mức khiến Thừa Phong nghi ngờ đây là một âm mưu.

Mà đúng như dự đoán, khi ở cùng đội với Nghiêm Thận, vận đen luôn đeo bám.

"Vật tư ít thật đấy."

Vừa than thở xong thì giọng của Nghiêm Thận vang lên trong kênh liên lạc.

Đội của Nghiêm Thận ở phía sau tuyến phòng thủ, là nhóm đầu tiên nhận được vật tư phân phát. Anh đặt thùng hàng bên cạnh, người hơi cúi thấp, nói: "Đào Duệ bên đó có thể lấy được gấp ba lần vật tư của chúng ta trong một lần, và dùng hết vào việc đánh úp đường giữa đấy."

Thừa Phong đáp: "Em biết. Cũng tốt thôi, điều này chứng tỏ bọn họ đáng giá hơn ta. Xem thử có thể vắt kiệt họ để nuôi béo mình không."

Chung Dật Tiệp tỏ ra cực kỳ đồng tình: "Tuyệt đấy! Tôi thấy rất khả thi!"

Giang Lâm Hạ dẫn đội bảo vệ tuyến đầu, đứng trong vùng tâm bão mà mãi không thấy ai đến, nên nói không căng thẳng là nói dối.

Nghe Thừa Phong chỉ đạo điều chỉnh vị trí, anh mới rảnh để xác nhận lại bản đồ, sau đó kinh ngạc kêu lên: "Thừa Phong, em không phòng hậu à?"

Thừa Phong bình tĩnh: "Đừng lo. Kể cả em có mở toang cửa lớn, bọn họ cũng không dám tiến sâu vào đâu."

Xét đến việc các trường quân sự chắc chắn đã có thỏa thuận ngầm trước trận đấu để cô lập đội của Thừa Phong, Đào Duệ sẽ tránh làm mất lòng hai trường còn lại. Nếu tiến sâu gần kho vũ khí, rất có thể sẽ khiến Liên Quân và Quân đoàn 2 cảnh giác.

Do đó, trong điều kiện có lợi cho mình, Đào Duệ chỉ tập trung hoạt động ở tiền tuyến đường giữa.

Vậy nên, mục đích chính của phòng tuyến mà Thừa Phong lập ra không phải để ngăn bước phe Trắng, mà là để tiêu diệt càng nhiều mục tiêu càng tốt, đồng thời giữ nguyên lực lượng.

Giang Lâm Hạ nghe cô giải thích xong, liền thả lỏng, vỗ tay khe khẽ: "Không tệ nha, Thừa Phong. Xem ra em không căng thẳng chút nào."

Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng.

Đội của Giang Lâm Hạ giữ vai trò tiên phong phía Nam, còn Hạng Vân Gian phụ trách phía Bắc.

Chung Dật Tiệp cùng một đàn anh khác bảo vệ tuyến sau.

Nghiêm Thận và đội bắn tỉa xen kẽ giữa các đội hình.

Đội của Tân Khoáng lo hậu cần và hỗ trợ du kích.

Số thí sinh còn lại giữ vị trí an toàn, chờ thay thế khi đồng đội hy sinh.

Chưa đầy mười phút, một nghìn người của Liên Đại đã vào đúng vị trí. Khả năng tổ chức và phân tích thông tin này cho thấy bộ não của Thừa Phong hoạt động hoàn toàn bình thường, thậm chí rất đáng tin cậy.

Giang Lâm Hạ chưa kịp thở phào, từ đường giữa bỗng vang lên tiếng động ầm ì, nặng nề như bánh xe khổng lồ đang lăn trên mặt đất.

Một cơ giáp hạng nặng dẫn đầu lao thẳng tới, kích hoạt thiết bị nổ mà mọi người đã cài sẵn.

Khi nguy hiểm bị vô hiệu hóa, cơ giáp lập tức lùi lại, theo sau là một hàng binh lính mang lá chắn chống đạn tiến lên như vũ bão.

Bụi vàng từ vụ nổ lan khắp nơi. Giang Lâm Hạ đứng tuyến đầu, mạo hiểm bắn thử, nhưng không đủ rõ để ngắm, góc bắn cũng không thuận lợi, không thể xuyên thủng lá chắn của đối phương. Anh lập tức liên lạc với Hạng Vân Gian để đổi vị trí, tìm cách tấn công từ phía sau.

Giang Lâm Hạ nấp sau cửa sổ, hơi thò người ra, phóng to hình ảnh trong ống nhòm thám sát, báo cáo với Thừa Phong: "Số lượng... hiện giờ chưa tới một ngàn đâu. Đường giữa tầm năm đến sáu trăm người thôi... Không giữ được nữa, anh bị lộ rồi, rút trước đây."

Thừa Phong nghi ngờ: "Không đúng? Chỉ có năm, sáu trăm người thôi à? Sao họ không tận dụng lợi thế quân số mà đánh phủ đầu từ đầu?"

"Giờ không phải vấn đề số lượng." Hạng Vân Gian nói, giọng nặng nề, "Bọn họ lao nhanh kinh khủng!"

Tốc độ tiến công của phe Trắng nhanh đến bất ngờ, gần như lao thẳng vào cơn mưa đạn để xông vào thành phố, khiến Thừa Phong cảm thấy kỳ lạ.

Chạy nhanh vậy để làm gì? Tự nộp mạng vào giữa lòng quân địch sao?

Cô mím môi, ngồi xổm xuống, cùng hai đồng đội cập nhật dữ liệu về đối phương. Đang suy nghĩ thì Giang Lâm Hạ đột nhiên hét lớn trong kênh: "Bọn họ không chỉ đi đường giữa! Họ chia làm ba hướng tấn công cùng lúc! Ba hướng đều có quân!"

Giọng anh đầy giận dữ khó kiềm chế:

"Má nó! Liên Quân với Quân đoàn 2 thực sự mở toang cửa cho tụi nó vào! Phe Trắng định bao vây chúng ta từ ba phía!"
Bình Luận (0)
Comment