Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 17

Quần áo của Thừa Phong đã cởi được một nửa, bên trong chỉ còn chiếc áo thu đông rộng thùng thình kiểu của ông cụ. Nghe thấy tiếng bác sĩ Lâm hét lên, cô lại khoác áo ngoài trở lại.

Bác sĩ Lâm đẩy cửa bước vào, ánh mắt quét qua bộ đồ kỳ lạ của Thừa Phong. Anh ta hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một loạt cảm xúc khó tả, như thể đang trải qua cuộc chiến tâm lý cực kỳ gay gắt, chỉ tiếc là không có ngôn từ nào của loài người đủ để diễn đạt.

Cuối cùng, đôi môi anh ta khẽ run, đưa tay ôm trán, nở một nụ cười kỳ quái, giọng âm u thốt lên: "Đây là lỗi của Hạng Vân Gian. Tôi cứ nghĩ bốn người bọn nó, dù mỗi người chỉ mang theo một chút não thì ít ra cũng có thể gộp lại thành một cái não hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá tụi nó quá cao rồi."

Một kẻ ngốc và một bầy ngốc, không có gì khác nhau cả.

Anh ta cố nuốt lại câu chửi tục đã sẵn trên môi, giữ gìn sự điềm đạm của mình trước mặt Thừa Phong. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ đồ thu đông "ông cụ non" của cô, sự nhẫn nhịn của anh ta gần như sụp đổ. Thẩm mỹ của anh ta đã bị tổn thương sâu sắc, khiến anh ta bỗng nhận ra rằng kiên nhẫn là đức tính vô dụng nhất của loài người.

Bác sĩ Lâm nói: "Em cứ ở đây chờ nhé. Tôi sẽ đi tìm cho em vài bộ đồ khác."

Hầu hết nhân viên đi cùng trong đợt tuyển sinh lần này đều là nam, còn hai giảng viên nữ ở phòng hành chính thì lớn tuổi, không có đồ nào phù hợp với Thừa Phong. Bất đắc dĩ, bác sĩ Lâm phải đến trung tâm thương mại mua hai bộ.

Anh ta sợ Thừa Phong không quen mặc váy nên cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa ở cổ và một chiếc quần yếm đen, phong cách tương đối trung tính.

Khi sắp rời trung tâm thương mại, anh ta nhìn thấy một bộ tóc giả trưng bày ở quầy bên cạnh, chợt nhớ đến cái đầu trọc lóc của Thừa Phong, cảm giác đau đầu lại ùa về, anh ta bước vào rồi mua thêm một bộ tóc giả nữa.

Hiện tại, sao Chiến Hậu có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng Liên minh đang là giữa mùa hè. Bên trong phi thuyền có điều hòa nhiệt độ, mặc đồ mát mẻ như vậy mới là bình thường.

Thế mà ai đó lại mặc quần áo thu đông?

Sau khi mang đồ về cho Thừa Phong, bác sĩ Lâm thấy cô dường như thích bộ tóc giả hơn cả quần áo mới. Cô cầm nó lên ngắm nghía hồi lâu, đội lên đầu, rồi lén lút bước về phía góc tường, soi mình trong gương. Ánh mắt sáng bừng lên, tâm trạng của cô rõ ràng là rất vui.

Bác sĩ Lâm thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thay bộ đồ mới, cuối cùng Thừa Phong cũng trông giống một cô gái bình thường.

Nhưng cơ thể cô quá gầy guộc, bộ đồ cũ che giấu bấy lâu giờ bộc lộ hết dáng vẻ gầy trơ xương của cô. Làn da nhợt nhạt lộ rõ những mạch máu xanh, trải dài dọc theo cấu trúc xương gầy yếu, cùng với những vết sẹo chằng chịt trên tay và đầu gối, đây chính là dấu vết của cuộc sống khắc nghiệt ở sao Chiến Hậu.

Sau khi hoàn tất kiểm tra sức khỏe cơ bản, bác sĩ Lâm đóng cửa phòng y tế và đưa Thừa Phong về phòng nghỉ.

@ a i k h i e t

Bốn người Hạng Vân Gian vẫn đang nằm ườn trên sofa ở phòng khách.

Mấy ngày rồi bọn họ chưa về, các bạn học ở Liên Đại không ngừng nhắn tin hỏi về tân sinh viên.

Hạng Vân Gian thấy phiền, bật chế độ chặn tin nhắn, lôi anh em lên Tam Diêu chơi nhóm để kiếm điểm.

Khi Thừa Phong bước vào, không ai ngẩng đầu lên. Đến khi bác sĩ Lâm không vui khẽ "hừm" một tiếng, bọn họ mới lười biếng liếc mắt qua.

Chỉ một cái nhìn, cả đám đều khựng lại.

Người này... trông vừa quen, vừa không quen.

Tân Khoáng ấp úng hỏi: "Đây là ai vậy?"

Giang Lâm Hạ là người phản ứng nhanh nhất, đặt quang não xuống, nghiêm mặt nói với bác sĩ: "Bác sĩ Lâm, đừng tùy tiện biến một cậu trai thành cô gái chứ. Điều này dễ khiến em ấy gặp rắc rối về nhận thức giới tính, em ấy đã mơ hồ về chủng loại của mình rồi, anh lại muốn tăng độ khó cho thế giới quan của em ấy sao?"

Hạng Vân Gian cũng nhíu mày nói: "Nhóc ấy đã yếu ớt lắm rồi, gặp chuyện không vừa ý là không thèm để ý ai. Tôi còn định huấn luyện để em ấy trở nên rắn rỏi hơn. Đội chúng tôi không thể có hai Giang Lâm Hạ được."

Giang Lâm Hạ tức giận hét lên: "Cậu cút đi! Tôi như vậy hồi nào?"

Nghiêm Thận nói: "Sao lại mặc đồ như vậy? Em ấy chắc gì đã hiểu gì đâu. Chẳng phải mua cho em ấy đồ nam rồi sao? Hay là Thừa Phong không thích?"

Giang Lâm Hạ phàn nàn: "So với mấy bộ em ấy mặc lúc trước, đồ nam ở Liên minh tính ra cũng coi là thời thượng mà!"

Tân Khoáng đảo mắt ngập ngừng như hiểu ra điều gì nhưng không dám nói, ánh mắt bối rối liếc đi chỗ khác.

Bác sĩ Lâm cầm tập tài liệu báo cáo sức khỏe, đi tới vỗ mạnh lên đầu Giang Lâm Hạ và Hạng Vân Gian một cái rõ đau.

Nghiêm Thận ngồi xa, may mắn thoát nạn, nhưng nghe âm thanh trầm đục vang lên, não anh dường như cũng ong ong, trống rỗng.

Bác sĩ Lâm nghiến răng chửi: "Yếu! Ớt! Cái! Beep! Thừa Phong là con gái! Mấy đứa mù hết rồi à?!"

"Không thể nào!" Giang Lâm Hạ ôm đầu nhảy phắt lên sofa, gần như là kinh hoàng gào lên: "Không! Thể! Nào!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng khi nín thở nhìn Thừa Phong từ trên xuống dưới, bọn họ vẫn không thể nào liên kết người trước mắt với cậu nhóc trong ký ức của mình được.

Hình như khu vực trí nhớ trong não họ đã bị lỗi rồi.

"Nếu nói nhóc ấy là con gái thì..." Nghiêm Thận cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhưng vừa nói được nửa câu, anh phải nuốt một ngụm nước bọt để giữ bình tĩnh, "Cũng... Cũng khá giống đấy nhỉ?"

Giang Lâm Hạ khẽ gật đầu, dù biên độ gật rất nhỏ.

Bác sĩ Lâm tức đến mức bật cười.

Thừa Phong còn chưa nói gì, cả đám đàn ông này lại như bị sốc đến mức không còn biết phải làm sao.

Anh ta vỗ vai Thừa Phong, nói: "Mắng họ đi!"

Thừa Phong rất nghe lời, lục lọi trong từ điển của mình: "Biến thái."

"Làm vậy không được đâu, anh Lâm." Giang Lâm Hạ nhỏ giọng, "Đừng dạy cô bé mắng người."

Nghiêm Thận gần như là thì thầm: "Đặc biệt là từ "biến thái" đó."

"Làm các cậu đau lòng rồi hả? Tôi mặc kệ các cậu, về đi học lại lớp sinh học cấp hai đi." Bác sĩ Lâm khinh thường không thèm nhìn bọn họ, đẩy Thừa Phong đi, "Để đồ vào đi, tôi dẫn em đi ăn."

Thừa Phong: "Vâng."

@ a i k h i e t

Trên đường từ phòng đến căn tin, bọn họ không tránh khỏi gặp phải những tân sinh viên mới sắp nhập học.

Một nhóm thanh niên đi về phía họ, cười vui vẻ muốn chào bác sĩ Lâm, nhưng khi ánh mắt họ dừng lại trên mặt Thừa Phong liền không thể dời đi được, tự động bật ra một từ: "Đại..."

Từ "ca" ở sau, họ lại không thể nói tiếp. Cả đám đứng yên, chân như bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi đến khi Thừa Phong thản nhiên bước qua họ, họ mới bừng tỉnh lại, thì thầm: "Là đại ca à? Hóa ra đại ca còn có sở thích này sao? Giờ làm sao đây?"

Thừa Phong quay lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua họ.

Hai người kia lập tức sợ hãi, rụt cổ như chim cút, hai tay chắp lại cười giả tạo với cô.

Bác sĩ Lâm giữ lấy mặt Thừa Phong, quay cô lại, dặn dò: "Đừng để ý đến họ. Trong trường quân đội có rất nhiều kiểu người như vậy. Đừng đến gần đám cún độc thân này, sẽ gặp xui xẻo đấy."

Thừa Phong nghe không hiểu lắm, chỉ gật đầu.

Khi đến cổng căn tin, cô hỏi một câu khiến bác sĩ Lâm phải nghẹn lời.

"Người có tóc dài thì không thể làm đại ca sao ạ?"

Câu hỏi này làm bác sĩ Lâm phải đứng sững lại, anh ta ngậm miệng một lúc lâu rồi chỉ có thể đáp lại: "Em thích ăn gì? Tôi lấy cho em."

@ a i k h i e t

Sau khi Thừa Phong rời đi, Giang Lâm Hạ mới từ ghế sô pha rón rén bước xuống.

Bốn anh em đều rơi vào im lặng không ai nói câu gì, cơ thể nhũn ra, duy trì bầu không khí nghiêm trọng cho đến khi Thừa Phong quay lại.

Thật ra bọn họ đã điều chỉnh tâm tình xong rồi.

Người máy thì có phân biệt gì về giới tính đâu chứ? Đây chẳng phải chuyện xấu hổ gì cả.

Thừa Phong thiếu rất nhiều trải nghiệm xã hội bình thường, vẫn cần các "daddy" dẫn dắt.

Bọn họ tự nhớ lại, cảm thấy may mắn là chưa nói gì quá kỳ lạ trước mặt cô. Chỉ là cười nhạo chút xíu về mái tóc của cô thôi.

Bây giờ cô đã có tóc giả mới, chắc sẽ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.

Giang Lâm Hạ xảo quyệt chớp lấy cơ hội, khi Thừa Phong vừa ngồi xuống, anh liền đổ hết lỗi lên đầu người khác: "Thật ra là tại lão Hạng đấy, nhóc biết không? Lần đầu gặp cậu ấy nhận nhầm em là con trai làm bọn anh cũng bị lôi vào vũng lầy."

Đúng thật là vậy, Hạng Vân Gian không phản bác. Anh dựa vào tay vịn của ghế sô pha, mắt vô hồn nhìn một chậu cây xanh ở phía xa.

Thừa Phong: "Ồ."

"Không có ý gì đâu, con gái thì con gái thôi." Giang Lâm Hạ hạ giọng, nói nhỏ với cô, "Nhưng em nhất định đừng nói cho ai biết bọn anh đã ở nhà em nhé."

Thừa Phong im lặng, cúi đầu lấy ra chiếc quang não.

Trong lòng Giang Lâm Hạ hơi lo lắng, nhìn sang các anh em, không ngờ ba người còn lại cũng chẳng giúp gì được gì.

Anh liếc qua màn hình quang não của Thừa Phong, thấy cô đang loay hoay giữa diễn đàn và giao diện chính của Tam Diêu, lập tức hiểu ra rồi vội vàng lên tiếng: "Để anh dạy em! Anh dạy em!"

Thừa Phong nói: "Nhưng tôi không có tài khoản."

Giang Lâm Hạ: "Của anh, cho em mượn tạm! Em chơi thoải mái đi!"

"Cảm ơn anh." Thừa Phong cảm kích nói, "Khi nào tôi có thể đăng ký, sẽ trả lại cho anh."

Giang Lâm Hạ: "..." Chẳng lẽ nhóc đợi làm xong căn cước mới định trả ID cho anh sao?

Giang Lâm Hạ quay lại hỏi: "Tại sao lý lịch của em ấy vẫn chưa điều tra chưa xong thế?"

Thủ tục tra xét bối cảnh của Thừa Phong thực ra khá đơn giản.

Phạm vi hoạt động của cô hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà, mà nhà cô thì nghèo xác xơ, không có gì cần phải điều tra kỹ lưỡng. Chỉ cần xác minh xong với chính quyền địa phương là có thể tiến hành đăng ký hộ khẩu.

Phi thuyền không thể dừng lại sao Chiến Hậu quá lâu. Sau khi hoàn tất kiểm tra sơ bộ và chuẩn bị hồ sơ, quản lý quyết định quay về Liên minh, còn lại giao cho hệ thống xử lý dần.

Bọn họ cấp cho Thừa Phong một thẻ căn cước tạm thời, đủ để cô tự do hoạt động trong lãnh thổ Liên minh và vượt qua các trạm kiểm tra thân phận. Tuy nhiên, quyền lợi của thẻ bị giới hạn và sẽ hết hạn sau ba tháng.

Không rõ vì lý do gì, bác sĩ Lâm không gửi báo cáo sức khỏe của Thừa Phong về trường mà chỉ nói với nhân viên phụ trách tuyển sinh: [Không có gì bất thường, sức khỏe tốt]

Đầu bên kia nhận được, vui vẻ gửi lại một chữ to: [Được!]

Đối với chuyện này, nhóm người Hạng Vân Gian cũng không ai dám hé răng.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ luôn thu đuôi cáo lại để làm người, không chỉ kiên nhẫn giải thích cho Thừa Phong về nội quy của Liên Đại, họ còn kiêm luôn vai trò người chơi cùng. Bọn họ thậm chí còn chơi các trò giải đố với cô.

"Giống như nuôi con gái vậy." Giang Lâm Hạ thở dài, "Một đứa con gái và bốn thằng cha vô trách nhiệm."

Đáng tiếc, Thừa Phong không mấy hưởng ứng: "Tôi chẳng có người cha nào trẻ như các anh cả."

Gần đến lúc hạ cánh, cả nhóm bắt đầu thu dọn hành lý. Ai về nhà thì chuẩn bị về nhà, ai về trường thì chuẩn bị về trường. Chỉ riêng Thừa Phong vẫn chỉ có một chiếc vali nhỏ và con người máy chiến đấu.

Hơn nữa kỹ sư kỹ thuật đã tháo rời người máy chiến đấu của cô rồi nhét vào một chiếc vali khác. Nếu không để một người máy hoàn chỉnh xuất hiện ở Liên minh sẽ dễ gây hiểu lầm.

Giang Lâm Hạ nhìn dáng vẻ thờ ơ của Thừa Phong, đột nhiên hỏi: "Nhóc có tiền không? Trợ cấp của Liên Đại bao giờ phát? Nếu rời khỏi bọn anh, nhóc có đủ ăn không?"

Nghiêm Thận đáp: "Ở miễn phí, mỗi ngày có 50 đồng trợ cấp bữa ăn. Nhưng học bổng thì chắc phải chờ nhập học chính thức, ít nhất phải sau giải đấu tân sinh viên mới có."

Giang Lâm Hạ lo lắng: "Nhưng em ấy vẫn phải mua đồ sinh hoạt chứ? Quần áo, đồ dùng cá nhân... với cả em ấy ăn nhiều thế, ký túc xá không có đồ ăn vặt thì sống sao đây?"

Giang Lâm Hạ tính tới tính lui, cảm thấy cần rất nhiều tiền.

Thừa Phong rút ví, chìa "gia tài kếch xù" của mình ra: "Tôi có hơn 200 đồng. Với cả, tôi còn tiền các anh trả khi ở nhờ."

"Ngoan xinh yêu đáng thương của ba ơi!" Giang Lâm Hạ lập tức đổi giọng, "Đừng nhắc chuyện ở nhờ nữa! Anh xin em đấy!"

"Ồ." Thừa Phong bình thản nói, "Tôi có tiền."

"Chút tiền đó để dành mua kẹo ăn đi." Giang Lâm Hạ nhìn quanh một vòng, không thấy Tân Khoáng nên nói, "Tìm lão Hạng đi, cậu ta có tiền. Cần xử lý hậu quả cũng tìm cậu ấy, chuyên nghiệp lắm đấy."

Hạng Vân Gian bật cười, ngoắc tay nói: "Lại đây, ba cho tiền."

Thừa Phong vẫn ngồi yên, mắt dán chặt vào quang não.

Giang Lâm Hạ thở dài: "Đúng là nghiện mạng còn đáng sợ hơn mọi bệnh tật."

... Con gái lớn rồi, cứng cáp rồi, không còn biết đến vẻ đẹp của xã hội nữa.

Hạng Vân Gian nhướng mày: "Muốn ăn thịt kho tàu, gà xé cay, bánh kem nhỏ không?"

Đúng là những món Thừa Phong yêu thích trên phi thuyền.

Chính xác mà nói, bất cứ thứ gì ngoài cải thảo đều khiến cô hào hứng, tất cả đều như gõ cửa một thế giới mới.

Thừa Phong đặt quang não xuống, hơi buồn bã.

Hạng Vân Gian lại ngoắc tay, nói: "Đợi nhóc đến giải đấu tân sinh viên, có tiền rồi thì trả anh sau."

"Còn không, đội của bọn anh còn thiếu một Phó Chỉ huy, tìm lâu lắm rồi. Nếu muốn thì gia nhập đội bọn anh đi. Lương tính theo công quỹ, không cần trả." Giang Lâm Hạ bổ sung, "Đội của bọn anh rất oách đấy, không thiếu tiền đâu."

Thừa Phong do dự một hồi, thừa nhận mình không thể chịu được sự hấp dẫn này.

Năng lực kiềm chế ăn cải thảo mười mấy năm đã không còn gì nữa rồi.

Cô yên lặng đứng lên, đi đến trước mặt Hạng Vân Gian rồi ngoan ngoãn giơ tay ra như một đứa con bất hiếu giả vờ ngoan ngoãn.

Hạng Vân Gian rút quang não, chuẩn bị chuyển khoản cho cô.

"Tôi muốn tiền mặt." Thừa Phong nói.

"Để làm gì? Để tiện gói ghém trốn đi à?" Hạng Vân Gian nhắc nhở, "Hầu hết các nơi trong Liên minh đều sử dụng ví điện tử để thanh toán."

Anh lấy mấy trăm đồng cuối cùng trong túi ra đưa hết cho Thừa Phong, nói: "Anh sẽ rút thêm tiền đưa nhóc. Chỉ có làm con cái nhà bọn anh mới có thể sung sướng như vậy, biết không hả?"

Đứa con bất hiếu đã chạy đi mất, chẳng để lại chút ngọt ngào nào cả.

Hạng Vân Gian lắc đầu, tự giễu: "Nếu em ấy thật sự là con gái tôi, sau khi lớn lên nhất định sẽ rút ống thở của tôi mất thôi."

Giang Lâm Hạ nghe vậy cười lớn, đắc ý nói: "Cho nên mới nói điều quan trọng nhất đối với trẻ con là sự đồng hành. Cậu xem Thừa Phong ân cần, thân thiết với tôi hơn biết bao? Thậm chí ẻm còn biết nói cảm ơn với tôi rồi."

"Cậu?" Hạng Vân Gian lạnh lùng liếc nhìn anh, "Cậu chính là kẻ lừa đảo mà sau này sẽ ngày ngày đến nhà tôi bán thực phẩm chức năng, đúng không?"

Giang Lâm Hạ cười lớn: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không bóc lột mỗi mình cậu đâu. Tôi sẽ phối hợp với thủ quỹ để giảm bớt gánh nặng cho cậu."

@ a i k h i e t

Khi phi thuyền hạ cánh, xe buýt của trường đã đợi sẵn ở sân bay.

Giang Lâm Hạ và hai người kia chào tạm biệt, gọi xe riêng về nhà. Chỉ còn Hạng Vân Gian đi cùng đoàn người.

Nhân viên dẫn các tân sinh viên rời khỏi sảnh chờ, lên xe buýt hướng đến Đại học Liên minh.

Những học sinh này được sinh ra khi quê hương họ vẫn là một vùng chiến sự, bom đạn vang rền khắp nơi, họ từng phải di chuyển từ hầm trú ẩn này sang hầm trú ẩn khác để lánh nạn.

Sau chiến tranh, quá trình tái thiết kéo dài hàng thập kỷ, nhưng vẫn chưa thể khôi phục ánh hào quang năm xưa.

Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một đô thị hiện đại mà chỉ có thể dùng từ "hoành tráng" để miêu tả. Lúc ngồi trên xe ngắm nghía, quang cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ về thế giới này.

Những thanh niên vốn ồn ào như nồi cháo đang sôi sục đột nhiên lặng thinh.

Hâm mộ, ngạc nhiên, xa lạ... nhưng trước sự chênh lệch quá lớn này, mọi cảm xúc cũng trở nên nhạt nhòa.

Họ chỉ lặng lẽ nhìn. Nhìn những con người trên phố đầy sức sống và niềm vui, nhìn những công trình mang tính biểu tượng tồn tại qua hàng thế kỷ, nhìn những quy tắc và trật tự hoàn chỉnh của thành phố, nhìn vẻ đẹp được tô điểm bởi hòa bình lâu dài.

Ánh mắt tập trung, khuôn mặt trầm lặng.

Và rồi, họ thầm mong rằng một ngày nào đó, hòa bình cũng sẽ ưu ái tinh cầu của họ giống như vậy.

@ a i k h i e t

Xe buýt dừng lại trước cổng trường. Mọi người xách ba lô lục tục đứng lên, thẳng lưng theo thứ tự xuống xe.

Thừa Phong ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn qua cửa sổ, nhận ra những giảng viên và giáo quan từng xuất hiện trong video cũng đang ở đây chào đón bọn họ.

Họ đứng thành hàng, nụ cười thân thiện, bắt tay từng sinh viên đi qua, sau đó nhờ các tình nguyện viên hướng dẫn sinh viên nhận thông tin phòng ký túc xá.

Khi xe gần trống, Thừa Phong mới bước xuống.

Giảng viên khoa Cơ giáp thủ công thấy cô, có chút kinh ngạc. Ông không nhớ rằng danh sách tuyển chọn đặc biệt năm nay có nữ sinh.

Cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo, trông rất đáng yêu. Nếu từng gặp qua, ông chắc chắn sẽ có ấn tượng. Nhưng niềm khao khát tìm kiếm nhân tài đã khiến ông không để ý kỹ.

Ông nhanh chóng bắt tay Thừa Phong, đưa mắt nhìn lại vào xe.

Ông ngơ ngác hỏi: "Còn ai không?"

Hạng Vân Gian bước xuống sau cùng, trả lời: "Hết rồi, mọi người đều xuống cả rồi."

"Vậy... Thừa Phong đâu?" Giảng viên lo lắng hỏi, "Em ấy đâu rồi?"

Thừa Phong: "..."

Cô kéo tay áo ông thầy mét chín cao hơn mình cả cái đầu, chỉ vào bản thân, mỉm cười thân thiện.

Giảng viên Cơ giáp thủ công ngẩn người, miệng há hốc, tất cả những gì ông đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều biến mất trong nháy mắt.

"A... A?"

Hạng Vân Gian uyển chuyển nói: "Có một chút sự cố nhỏ."

Một vài giảng viên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt hoang mang nhìn Thừa Phong. thầm nghĩ, chỉ có chút thời gian ngắn như vậy đâu thể làm phẫu thuật thay đổi giới tính được nhỉ?

Khi bọn họ hiểu ra, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Mẹ, này rốt cuộc là sở thích kỳ quái hay là... một cô bé thật sự đây?

Nên bắt đầu giới thiệu như thế nào nhỉ?

Kiên nhẫn Thừa Phong chỉ kéo dài được ba giây, sau đó cô quay người đi luôn.

Giảng viên Cơ giáp thủ công vội vàng kéo cô lại, nói: "Chờ chút, bạn học! Tôi họ Khổng, có thể gọi tôi là thầy Khổng, hoặc là chú Khổng, sao cũng được. Bạn học bao nhiêu tuổi rồi? À, cô bé này trông thật đáng yêu."

Câu hỏi này... không hiểu sao, nghe có hơi đáng sợ.

Hạng Vân Gian cảm thấy khoa Cơ giáp thủ công có thể sẽ bị hủy trong tay vị giảng viên này.

Giáo quan đẩy ông ấy ra, nở một nụ cười thân thiện hơn, nói: "Chào bạn học Thừa Phong. Chào mừng em gia nhập Đại học Liên hợp. Mặc dù ngành quân sự của chúng tôi có ít nữ sinh, nhưng chúng tôi đã có rất nhiều nữ chiến sĩ xuất sắc. Hy vọng em sẽ là người tiếp theo."

Thừa Phong được khích lệ, lễ phép cúi đầu: "Cảm ơn ạ."

Giáo quan cảm động vô cùng, ông cảm thấy quá xúc động đi.

Giữa đám rừng hoa kỳ lạ, một bông hoa bình thường của quê hương đã nở ra, yên tĩnh và trong sáng.

"Người có tài năng đều rất cá tính. Em yên tâm, từ trước đến nay Liên Đại luôn tôn trọng và bao dung! Chỉ cần em không làm ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội, em có thể sống ở nơi này rất tốt!"

Nhưng Thừa Phong không cảm thấy mình quá kỳ quái đến mức cần phải được bao dung.

Thầy Khổng lại thử tiến lại gần: "Chuyên ngành của em vẫn chưa quyết định..."

Giảng viên hệ Chỉ huy nhanh chóng cắt lời: "Em có nghe về giải đấu tân sinh viên chưa?"

Thừa Phong đã nghe thấy cái tên này, thông minh trả lời: "Có thể kiếm tiền!"

Giảng viên hệ Chỉ huy cười nói: "Đúng vậy, có thể kiếm tiền."

Thừa Phong gật đầu.

"Nhưng số lượng có hạn." Giảng viên hệ Chỉ huy nói: "Mỗi trường quân sự chỉ có thể chọn nhóm sinh viên có điểm cao nhất của từng chuyên ngành để tham gia. Tình huống của em hơi đặc biệt, em không có học bạ trung học, là sinh viên được tuyển chọn đặc biệt qua kỳ thi của trường, và thời gian nhập học của em muộn hơn các sinh viên khác một tháng. Theo lẽ thường, em không đủ điều kiện tham gia."

Thừa Phong quay người, dùng ánh mắt dò hỏi Hạng Vân Gian.

Giảng viên hệ Chỉ huy tiếp tục nói: "Nhưng điểm tổng kết của em rất cao, sau khi thảo luận trong nhóm tuyển sinh, chúng tôi vẫn muốn cho em một cơ hội."

Thầy Khổng lộ vẻ mặt tức giận.

Thừa Phong do dự gật đầu.

Giảng viên hệ Chỉ huy lại nói: "Nhưng..."

Lúc này, Thừa Phong chỉ có một suy nghĩ.

Nói nửa chừng, mỗi câu đều có một sự chuyển hướng, thật sự rất dễ làm người ta bực mình.

Giảng viên hệ Chỉ huy vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Chúng tôi đánh giá điểm của em dựa trên Chỉ huy loại B, tức là phân tích và xây dựng mô hình dữ liệu, vì thực hành mô phỏng không kiểm tra được khả năng điều khiển cơ giáp của em. Mà giải đấu tân sinh viên, để đảm bảo công bằng, cũng không bao gồm thao tác máy móc."

Thừa Phong đợi một lúc, không nghe thấy câu tiếp theo, tưởng là giảng viên thiếu người đỡ lời liền nói: "Nhưng?"

Giảng viên hệ Chỉ huy bật cười: "Không có nhưng. Em có muốn tham gia giải đấu tân sinh viên với vai trò là Chỉ huy loại B không?"

Nghe có vẻ là sự kiện rất lợi hại, sẽ có nhiều người tham gia.

Nhưng Thừa Phong không rõ lắm về vị trí Chỉ huy loại B, huống chi là các trách nhiệm liên quan.

"Tôi chưa chơi bao giờ." Thừa Phong do dự nói: "Toàn là trò chơi của loài người các ông."

"Không có gì đặc biệt đâu. Chỉ cần cùng với các Phó Chỉ huy khác để hoàn thiện dữ liệu chiến trường, xây dựng mô hình và hướng dẫn tân sinh viên lên kế hoạch tấn công đúng đắn." Giảng viên hệ Chỉ huy dừng lại một chút, "Giống như em đã làm trong trận diễn tập vậy."

Nguyên lý nghe có vẻ khá đơn giản.

Người máy chiến đấu của cô có chức năng phân tích bản đồ cực kỳ mạnh mẽ, Thừa Phong đã học theo nó, cộng thêm khả năng cảm nhận không gian và khoảng cách bẩm sinh, quá trình học hỏi tuy không hệ thống nhưng đã rèn luyện khả năng tính toán dữ liệu mạnh mẽ.

Nếu mã lệnh không thay đổi, Thừa Phong cảm thấy mình có thể làm được.

Cô nhìn người đối diện, cảm thấy mình có thể dùng từ "cường đại" để miêu tả bản thân.

Chỉ là có chút xấu hổ.

"Không sao đâu, em có hai ngày để suy nghĩ. Hạn chót đăng ký danh sách của tôi là ngày kia." Giảng viên hệ Chỉ huy có vẻ rất thân thiện, giọng điệu bình tĩnh như âm thanh máy móc của Thừa Phong, tạo ra sự hòa hợp kỳ lạ, "Nhân tiện, tôi xin giới thiệu. Tôi họ La."

Thừa Phong: "Chào chú."

Thầy Khổng lại mỉa mai: "Nhưng giải đấu quân sự chính thức có cả đối kháng cơ giáp đấy. Cô bé à, lần này chỉ là tân sinh viên gặp gỡ nhau thôi, không đại diện cho chuyên ngành em sẽ chọn sau này đâu. Em có thể suy nghĩ thêm."

Giáo quan nói: "Để lại thông tin liên lạc nhé, nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho em sau. Chừng nào em quyết định rồi thì thông báo cho tôi bằng quang não nhé."

Thừa Phong trực tiếp đưa quang não cho ông.

Sau khi xong thủ tục chào đón, Hạng Vân Gian cầm vali của cô, ra hiệu đưa cô đến ký túc xá.

Đi giữa đường, Thừa Phong dường như đang suy tư gì đó, ánh mắt nhìn về phía anh.

Hạng Vân Gian khích lệ cô: "Kiếm tiền để nuôi sống bản thân. Cuộc sống sẽ đầy đủ hay không phụ thuộc vào lần này. Giải đấu tân sinh viên công khai, rất dễ kiếm tiền đấy."

Thừa Phong gật đầu thật mạnh.

@ a i k h i e t

Viện quân sự của Đại học Liên hợp khá giàu có. Trong hai năm qua đã xây dựng thêm một số tòa nhà, sinh viên đều được ở phòng đơn.

Hạng Vân Gian đưa cô đến trước cổng ký túc xá rồi rời đi, Thừa Phong theo chỉ dẫn tìm phòng của mình.

Vì đây vẫn là kỳ nghỉ, nên cả tòa nhà ký túc xá hầu như không có người. Thừa Phong dọn đồ vào rồi khóa cửa lại.

Thẻ sinh viên tạm thời không thể đăng ký tài khoản trên diễn đàn, nhưng thẻ sinh viên của Liên Đại thì có thể.

Thừa Phong ngồi trên giường, chụp ảnh thẻ sinh viên rồi nhập thông tin của mình.

ID: Diệp Quy Thừa

Giới thiệu: Một người máy.

Cô viết xong mấy chữ đó rồi xóa đi, biết mô tả như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Cô ẩn chữ đi.

Một người ***.

Đây chính là sự bí ẩn của một người máy!

Thừa Phong đã dùng tài khoản của Giang Lâm Hạ, cô nhớ rõ ID của anh, chủ động thêm anh làm bạn bè đầu tiên của mình.

Quả nhiên, thanh niên nghiện mạng đã online, tin nhắn liên tục hiện lên.

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Thừa Phong? Ôi mẹ ơi, anh suýt quên nhóc còn có cái tên này nữa đấy.]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Nhóc viết chữ gì trong chỗ bị ẩn ở phần giới thiệu vậy? Không phải từ "máy" bị ẩn đấy chứ? Nhìn vậy rất không nghiêm túc đấy.]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Thôi, mở rộng vòng bạn bè đã. 【Danh thiếp】 【Danh thiếp】 Kết bạn với bọn Hạng Vân Gian đi]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Giải đấu tân sinh viên cố lên, anh sẽ xem phát trực tiếp cùng nhóc nhé. 【Cười lớn】]

Diệp Quy Thừa: [Ờm]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [? Nhóc có vấn đề gì sao? Nhóc gõ nhanh thế mà trên mạng vẫn ít lời như vậy à?]

Thừa Phong đã đóng cửa sổ trò chuyện.

Cô trả lời giáo quan, nhận lịch thi đấu của giải đấu tân sinh viên và các quy tắc thi đấu. Cô đọc kỹ từ đầu đến cuối, thấy không có quy định gì đặc biệt cả.

Liên Đại, Quân đoàn 1, Quân đoàn 2 và các trường quân sự nhỏ khác sẽ cùng tham gia chiến đấu. Tính điểm cuối cùng dựa trên số lượng giết, số lượng tử vong và số lượng vật tư. Trường nào có điểm cao nhất sẽ thắng.

Một câu tóm gọn, đó là quyết định bằng nắm đấm. Các quy định thừa chỉ làm giảm sự phát huy của sinh viên mà thôi.

Giáo quan lại gửi cho cô một bức ảnh quảng cáo.

Bức ảnh được làm rất lòe loẹt, với màu đỏ tươi khiến Thừa Phong cảm thấy nóng mắt.

Trên đó viết rằng Liên Đại đã liên tiếp ba năm giành quán quân giải đấu tân sinh viên. Nếu năm nay lại giành được cúp sẽ tạo nên lịch sử của giải đấu.

Mong rằng tất cả các sinh viên sẽ mang theo hy vọng và sự tin tưởng của các tiền bối, cùng nhau phấn đấu và đạt được thành tích mới!

Giáo Quan: [Đại học Liên hợp của chúng ta là mạnh nhất! 【Chạy đi nào】]

Thừa Phong đánh một dòng chữ rồi xóa đi.

Cô nghi ngờ quay lại diễn đàn, tìm kiếm hai từ khóa, thấy có người đăng bài tương tự vào vài ngày trước.

【Giải đấu tân sinh viên, Đại học Liên hợp rất mạnh à?】

Một tiêu đề đơn giản, không ngờ dưới đó lại có một cuộc tranh cãi ầm ĩ.

[Vua nhặt của hời!]

[Một cái trường chuyên đi nhặt của hời mà dám gọi mình là mạnh nhất?]

[Người ta nói là rất mạnh chứ không phải mạnh nhất, lầu trên điên rồi à?]

[Lầu trên chắc là người của Quân đoàn 1, không phải họ thua đến điên rồi sao? Năm nào cũng khoe khoang mà năm nào cũng thua, vị trí thứ hai còn không giữ nổi, còn Liên Đại thì ba năm liên tiếp đều chiến thắng, không phục thì chỉ có thể tặc lưỡi thôi.]

[Sao tất cả đều đổ lỗi cho người của Quân đoàn 1 thế? Có vấn đề gì à? Quân đoàn 2 không biết đánh sao?]

[? Tôi fuck các người, Quân đoàn 1 ngày nào mà không đụng đến chúng tôi thì không thấy vui sao?]

[Liên Đại mà còn không mạnh à? Đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe.]

[Lão nhị, lão tam, lão n lại ở đây mỉa mai lão đại. Hahaha!]

[Không thể kéo dài mãi được đâu, năm nay Liên Đại chắc chắn sẽ thua! Tôi nói rồi đấy.]
Bình Luận (0)
Comment