Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 172

Đây có lẽ là đêm thi đấu kích thích nhất của mùa giải này. Ngay cả người luôn giữ vẻ điềm tĩnh như thầy La cũng không kìm được mà da mặt khẽ co giật.

Ông định mở lời, thì cổ tay bị một bàn tay khác nắm chặt lại. MC trừng mắt sáng quắc, miệng há hốc vì kinh ngạc, nét mặt có phần cứng đờ, nén giọng hỏi: "Nghe nói giấc mơ của phần lớn sinh viên quân đội là trở thành lính Viễn chinh, đúng không?"

"Không cần nghe nói nữa." Thầy La thoải mái cười đáp, "Những người có thể vào được các trường quân đội hàng đầu đều lấy Quân Viễn chinh làm mục tiêu."

Chỉ những sinh viên xuất sắc nhất mới được tuyển vào thử huấn, sau đó là giai đoạn quan sát, đánh giá và thực chiến khắt khe không định kỳ...

Tiêu chuẩn chọn lựa cực kỳ nghiêm ngặt đại diện cho sức mạnh tuyệt đối và địa vị tối cao. Chiến trường nguy hiểm nhất, thành tích xuất sắc nhất đã gắn chặt ba chữ "Quân Viễn chinh" và "Vinh quang" với nhau.

Giọng nói của thầy La trở nên căng thẳng, nhưng vẫn không giấu được sự kích động, khẽ run lên: "Đối với Quân Viễn chinh, họ là tân binh. Còn đối với các sinh viên quân đội, những người này đã là cựu binh rồi. Đây là một đội hình viện trợ mạnh mẽ chưa từng có!"

MC vì quá phấn khích không tìm được lời nào để nói. Cô không rành về Quân Viễn chinh, nên không dám tùy tiện đưa ra bình luận. Ánh mắt lướt qua khung bình luận để tìm ý tưởng tương tác với người xem, nhưng ngay lập tức bị dòng tin nhắn như sao băng quét qua làm hoa cả mắt.

Trong suốt bảy tiếng trước, không có động thái quan trọng nào trong trận đấu, cộng thêm giờ đã khuya, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp giảm xuống còn chưa đến một phần mười ban ngày, phần lớn còn là tài khoản treo máy.

Năm phút trước, khung chat vẫn còn khá lạnh lẽo. Giờ đây, như một thùng xăng bị ném vào lửa, nó bùng cháy dữ dội. Số tiền thưởng trong trang cũng tăng vọt theo làn sóng nhiệt cuồng bất ngờ này.

[Không hổ là Tam Diêu! Đây mới là nền tảng của các người!]

[Tam Diêu, rốt cuộc các người đã đưa cho Bộ Quân sự bao nhiêu tiền hối lộ thế?]

[Tại sao mùa này lại có Quân Viễn chinh? Tại sao chứ! 【Ghen tị phát điên】]

[Không uổng công tôi thức trắng đêm! Tôi đi gọi bạn cùng phòng dậy, sau này họ nhất định sẽ biết ơn tôi!]

[Nhanh như vậy đã được sát cánh cùng Quân Viễn chinh, bất kể thắng thua, thí sinh hai phe Đỏ - Trắng lần này chắc chắn sẽ đi vào lịch sử]

Trong văn phòng, thầy Khổng ban đầu đi đi lại lại không yên, sau đó lại tựa sát vào bức tường phía sau, đứng ở góc xa nhất của màn hình, vừa gượng ép quan sát trận đấu, vừa đấu tranh nội tâm. Nhưng giờ đây, ông bất ngờ lao về phía trước.

Nếu không phải đồng nghiệp mắt nhanh tay lẹ kéo lại, người đàn ông cao gần mét chín này có lẽ đã đâm thẳng vào màn hình ảo để ôm lấy các học trò của mình.

Ông cười toe toét đến nỗi không thấy mắt đâu, quay sang những đồng nghiệp cũng đang thức đêm cùng, sảng khoái nói: "Cảm ơn Đào Duệ! Nếu không nhờ liên minh năm trường, chắc không ép ra được đội hình này rồi! Hahaha, Đào Duệ lần này đã lập công lớn cho Liên Đại rồi!"

Một giáo quan trẻ cũng bật cười, nhưng điềm tĩnh hơn nhiều. Anh đặt tay lên vai thầy Khổng, ép ông ngồi xuống ghế, rồi cầm hộp cơm khuya còn nóng đưa tới: "Thầy Khổng, xem thi đấu mà không màng ăn uống, coi chừng gầy đi đấy. Giờ bình tĩnh lại rồi thì mau bổ sung chút năng lượng đi."

Một giáo quan khác đứng cạnh trêu: "Giờ thì có tâm trạng rồi chứ, ăn đi cho đủ sức!"

Thầy Khổng cười hề hề hai tiếng, chẳng hề để tâm, phất tay từ chối.

Sau khi không khí phấn khích dịu lại, khu bình luận bắt đầu có người thắc mắc, lực lượng viện trợ lần này có phải quá mạnh tay rồi không? Giải đấu quân sự lại để Quân Viễn chinh tham gia, chẳng khác gì cho trọng tài vào sân cả.

Mọi người tuy biết cơ chế cân bằng của Tam Diêu, nhưng không rõ chi tiết vì hệ thống đánh giá luôn được giữ bí mật. Nếu không có sự nhắm mục tiêu quá lộ liễu, Tam Diêu thường không can thiệp bằng các biện pháp thiên lệch.

Hơn nữa, sức mạnh của NPC điều khiển bởi AI thường rất yếu, đa phần kết cục là hợp tác bất thành, vừa mất thời gian vừa không hiệu quả. Vì vậy, thí sinh nhờ đến NPC viện trợ trong các mùa trước rất hiếm.

Một giáo quan vuốt cằm suy ngẫm: "Liên minh năm trường đúng là một yếu tố quan trọng, quá bất công với Liên Đại. Nhưng đó chưa phải nguyên nhân quyết định. Lúc đầu, thái độ của NPC rất cứng rắn, không chấp nhận giúp đỡ Thừa Phong."

Sau những tổn thất ban đầu, Liên Đại đã kịp thời ứng phó, xử lý nhanh nhạy, phán đoán chính xác, không hề phạm sai lầm. Có thể nói là rất đáng khen, nhưng tình thế vẫn không thuận lợi. Điều này trái ngược với mục tiêu đánh giá của trận đại chiến nên NPC mới dần nới lỏng thái độ.

Chưa kể bốn điều kiện mà NPC đưa ra, ngoài Thừa Phong ra, chẳng có Tổng Chỉ huy nào dám đồng ý.

Rủi ro lớn mới đổi được lợi ích lớn.

Thầy Khổng cười đến nỗi mặt cứng đơ, đưa tay xoa má, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy. Quân Viễn chinh với vai trò lực lượng cứu viện chủ yếu tác động đến tinh thần là chính."

Không tính điểm hạ gục, không tính điểm tiêu diệt, nhưng lại giảm điểm trừ do tử vong. Họ không nghe theo sự chỉ huy của Liên Đại, chỉ bảo vệ kho trang bị.

- Trong những điều kiện hạn chế này, vai trò lớn nhất, cũng là duy nhất của lực lượng viện trợ chính là bảo vệ số thí sinh còn lại của Liên Đại, nhằm đảm bảo khi kết thúc giải đấu vẫn còn trên một trăm người sống sót.

Điều này vừa đủ để bù đắp tổn thất lớn mà Liên Đại phải chịu ở giai đoạn đầu do sự bất công. Nếu cân nhắc kỹ, cách sắp xếp này rất hợp lý.

Thầy La lúc này cũng đang giải thích điều đó với người xem. Tam Diêu có đưa ra một số phản hồi nội bộ, nhìn chung khá thống nhất với quan điểm của họ.

Ngoài ra, cách bố trí lực lượng viện trợ hoàn toàn do Quân Viễn chinh tự quyết định.

Thầy Khổng nghe xong, lại hớn hở nói: "Điều này nói lên cái gì? Nói rằng nếu Liên Đại không lấy được MVP, thì đến cả người của Quân Viễn chinh cũng không chịu nổi!"

Chiến binh dẫn đầu Quân Viễn chinh thực sự đã không chịu nổi từ sớm. Anh ta đang cúi đầu nghịch móng tay, thở dài đầy oán thán: "Haizz, bây giờ Quân Viễn chinh hết giá trị rồi. Vào giải đấu quân sự cũng bị người ta khinh thường."

"Có sao?" Giang Lâm Hạ nhìn quanh, sau đó quay lại, tức giận nói, "Ai dám? Đúng là không biết xấu hổ!"

Thanh niên kia bị anh chọc đến bật cười: "Các người ở Liên Đại chắc học chuyên ngành vô liêm sỉ đúng không?"

Giang Lâm Hạ tươi cười thẹn thùng, đấm nhẹ vào ngực anh ta một cái: "Đúng thế, truyền thống gia đình cả mà. Tiền bối."

Chàng trai rùng mình, lùi lại hai bước tránh xa đám người này, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.

Dám nói bọn họ có cùng gốc rễ à!

Thấy bầu không khí đã nhẹ nhõm hơn, Thừa Phong thở ra một hơi dài rồi lên tiếng: "Trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu thôi, các đồng chí!"

Viện quân mang lại cho họ 10% cơ hội sống sót, nhưng 90% còn lại vẫn phải do chính họ giành lấy.

Để chiến thắng, Liên Đại chỉ còn cách duy nhất: Tích lũy số điểm tiêu diệt.

Dùng số lượng ít nhất, với tinh thần bất khuất nhất, lao vào chiến trường nguy hiểm nhất.

Trong màn đêm tĩnh mịch, dường như có điều gì đó đang rạo rực.

Dưới bầu trời đen kịt, vang lên từng tiếng hô vang đồng thanh.

"Giết--!"

Âm thanh vọng lại từ bốn phương tám hướng. Dòng cảm xúc dâng trào nhanh chóng lan tỏa qua từng tiếng hô.

Những con hẻm tối tăm, những mái nhà không một bóng người.

Bên cạnh thi thể đồng đội, dưới ánh sáng lờ mờ.

Hơn ba trăm người ôm chặt vũ khí, nghiêm trang đồng thanh đọc khẩu hiệu của Liên Đại: "Bước vững, đi xa, kiên cường bất khuất!"

Liên Đại tất thắng!

Cùng lúc đó, phe Trắng cũng nhận được thông báo từ hệ thống về việc phe Đỏ đã nhận được cơ giáp.

"Cơ giáp thủ công? Chẳng lẽ là Thừa Phong? Sao có thể chứ!" Một thanh niên bên cạnh Đào Duệ kêu lên, "Chiếc hạng nặng trước đó là do Tân Khoáng lái đúng không? Sao Liên Đại lại có thể sở hữu đến hai chiếc được chứ? Đồng minh của họ cũng đồng ý à?"

Đào Duệ thoáng chút do dự.

Một người khác nói: "Có thể không phải là Thừa Phong? Trong Liên Quân hoặc Quân đoàn 2 có ai khác giỏi điều khiển thủ công không?"

"Trừ Thừa Phong ra, trong top 100 Chiến binh điều khiển cơ giáp thủ công không có ai khác cả! Ai lại dám mạo hiểm chơi thủ công trong đại chiến thế này chứ?"

Bất kỳ biến số nào cũng dễ dàng gây ra sự bất an. Đào Duệ lập tức cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người: "Không quan trọng, đừng để bị ảnh hưởng. Dù bên kia là Hạng Vân Gian và Thừa Phong, chúng ta vẫn đánh. Đi nhận cơ giáp ngay!"

Cơ giáp trong chiến trường không mang lại tác dụng quá lớn.

Nếu chiến đấu hết sức, lượng điện còn lại của cơ giáp thậm chí không đủ cho nửa giờ vận hành. Bất kỳ phát pháo nào gây tổn hại đến kiến trúc đều sẽ bị trừ điểm lớn nên không ai dám hành động liều lĩnh. Vũ khí nóng cũng chỉ chiếm chưa đến một phần tư khoang chứa, đúng là thiếu trước hụt sau.

Thực lực của các thí sinh xuất sắc nhất từ các trường quân đội không khác biệt quá nhiều, không ai dám đảm bảo trong vòng hơn 10 phút sẽ gây được sát thương đáng kể mà không tổn thất chính mình.

Đào Duệ hít sâu một hơi: "Tất cả! Tập hợp, xếp hàng!"

Sự tĩnh lặng kết thúc vào lúc 1 giờ 30 phút sáng.

Ba cơ giáp đi đầu, đội hình Chiến binh xếp gọn gàng hai bên, luôn sẵn sàng tấn công.

Âm thanh cơ giáp lăn bánh trên mặt đường vang lên ầm ầm trong đêm khuya. Những khối kim loại khổng lồ từ xa dần tiến gần, khiến chút buồn ngủ cuối cùng của các thí sinh hoàn toàn tan biến.

Phe Trắng ngoài cơ giáp hạng nặng còn nhận thêm một chiếc Phá Quân và một chiếc Lôi Bạo phù hợp với cận chiến. Các cơ giáp này được điều khiển bởi những thí sinh nằm trong top 15 điểm số Chiến binh cơ giáp.

Thừa Phong ngồi trong xe bọc thép, tạm thời chuyển quyền chỉ huy cho Trần Hoa Nhạc.

Thẩm Đạm theo sát xe để phòng trường hợp NPC không đáng tin, lúc Thừa Phong cần thì còn có người hỗ trợ. Trần Hoa Nhạc thì tiếp tục trụ lại kho vũ khí.

Sắp xếp xong xuôi, Thừa Phong nói qua bộ đàm: "Tân Khoáng, cơ giáp hạng nặng phụ trách đẩy lui đối phương. Bọn chúng quá cồng kềnh, chúng ta không thể di chuyển tự do."

Tân Khoáng đáp gọn: "Rõ."

Thừa Phong tiếp tục: "Anh Hạng, chúng ta cùng hành động."

Hạng Vân Gian đã đứng chờ sẵn trên đường, ánh mắt nhìn về phía hai cơ giáp trong tầm ngắm, nhàn nhạt đáp lại: "Ừ."

Hai người chưa từng hợp tác vận hành cơ giáp đôi, cũng chưa thảo luận trước về chiến thuật cụ thể. Chủ yếu vì họ không ngờ có cơ hội như thế này, nhưng việc chữa cháy vào phút chót thường không mang lại hiệu quả cao trong thực chiến.

Họ chỉ có thể trông cậy vào sự ăn ý kiểu con mèo Schrödinger* của mình.

(*Khái niệm này được nhắc đến rất nhiều trong văn học, phim ảnh và triết học, thường để mô tả những tình huống mơ hồ, tồn tại đồng thời hai khả năng hoặc trạng thái không rõ ràng cho đến khi có sự can thiệp)

Ngồi trước bảng điều khiển, còn chưa bắt đầu thao tác, cơ bắp trên cánh tay của Thừa Phong đã có chút co giật nhẹ vì phấn khích.

Cô nâng tay vỗ nhẹ lên vai mình, thư giãn phần cổ và vai đang căng thẳng quá mức.

Cơ giáp thủ công từ từ di chuyển đến bên cạnh Hạng Vân Gian, đứng song song với anh.

Tất cả thí sinh của Liên Đại tập trung dọc theo con đường chính, sẵn sàng quét sạch bất kỳ kẻ địch nào xâm nhập thành phố.

"Chờ lâu rồi." Thừa Phong hạ giọng, nói, "Chỉ huy sẽ giúp các cậu khai màn đợt tấn công đầu tiên."

Giọng nói trầm thấp, ẩn chứa cảm xúc dâng trào gần như không thể kìm nén. Cảm giác hưng phấn mãnh liệt tràn vào não bộ khi cô chạm vào cần khởi động của cơ giáp thủ công.

Hạng Vân Gian bật cười, nghiêng đầu, rút ra một thanh vũ khí dài từ vai cơ giáp, vung lên tạo thành một vệt sáng lạnh lẽo trên không trung, chỉ thẳng về phía trước.

Hãy xem liệu hai MVP Chiến binh có thể tạo ra kỳ tích mới không.

Trong vô số ánh nhìn, Tân Khoáng là người đầu tiên hành động, lao thẳng về phía cơ giáp hạng nặng của đối phương.

Thừa Phong và Hạng Vân Gian gần như khởi động cùng lúc. Tiếng ồn chói tai của động cơ đẩy mở hết công suất xé toạc không khí, cuốn lên một luồng nhiệt khí mạnh mẽ.

Cơ giáp thủ công có tốc độ khởi động nhanh hơn một chút so với cơ giáp cảm biến. Hạng Vân Gian lập tức giảm tốc, chủ động lùi về phía sau cơ giáp thủ công.

Thừa Phong gõ nhanh mã lệnh, trong lúc tăng tốc đã mở hai nòng pháo phía sau cơ giáp, lập tức khai hỏa.

Phản lực từ loạt pháo khiến cơ giáp thủ công khựng lại trong tích tắc, vừa đúng lúc Hạng Vân Gian vượt lên từ bên cạnh, vung thanh trường đao ngang qua, chém thẳng về phía Phá Quân của đối phương.

Người điều khiển cơ giáp phía đối diện chỉ thấy hai chiếc cơ giáp đỏ đen lao tới với tốc độ cực nhanh, ánh sáng nhè nhẹ trên thân tạo cảm giác áp bức khủng khiếp. Anh ta ngay lập tức nâng nòng pháo lên chặn lại, đồng thời giơ thanh trường đao để phòng thủ.

Tuy nhiên, phản ứng cơ thể không đủ trơn tru, cộng thêm ánh sáng chói lòa từ loạt pháo đã làm mờ tầm nhìn.

Cú chém đầu tiên, anh ta chặn được đòn của Hạng Vân Gian, nhưng Hạng Vân Gian không dừng lại. Anh cứng rắn chống lại dư chấn từ loạt pháo, xoay cổ tay, vung thêm một nhát chém từ góc xiên xuống.

Lưỡi dao kim loại chịu áp lực cao tạo ra những tia lửa xanh tím dọc thân cơ giáp địch. Một vết hằn đen kéo dài từ vai trái xuống đến eo.

Phá Quân buộc phải lùi lại, gần như áp sát vào đội hình Chiến binh phía sau. Thấy vậy, Lôi Bạo lập tức lao tới chắn lại.

Hai người điều khiển không cùng trường quân đội, cũng chẳng hiểu gì về nhau.

Lôi Bạo thành công ngăn cản Phá Quân lùi sâu hơn, vị trí đứng lại gây cản trở cho động tác tiếp theo của Phá Quân.

Đội Chiến binh phe Trắng nhanh chóng điều chỉnh đội hình, tránh xa khu vực nguy hiểm. Khi tình hình ngày càng rối loạn, Hạng Vân Gian đã rút lui về sau để ổn định.

Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Đào Duệ cảm thấy tim mình thót lên, còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, cơ giáp thủ công ở phía sau đã chớp lấy thời cơ tấn công lần nữa.

Những ngón tay thon dài của Thừa Phong lướt qua bảng điều khiển từ trái sang phải, gõ nhanh một loạt nút bấm, rồi mạnh mẽ đẩy cần điều khiển lên phía trên bên phải.

Sáu nòng pháo đồng loạt khai hỏa, ánh sáng đỏ rực nhắm thẳng vào đại quân phe Trắng.

Chỉ có cơ giáp thủ công mới có thể bắn ra một lúc sáu quả pháo như thế.

Phá Quân và Lôi Bạo dựa vào bản năng và kinh nghiệm cố gắng chặn ba quả pháo mỗi bên. Trong cơn hoảng loạn, họ vung vũ khí khóa chặt đường đạn, suýt nữa mới kịp phá hủy đợt tấn công diện rộng của Thừa Phong.

Ánh sáng từ loạt pháo gần như chiếu sáng cả bầu trời.

Bầu trời âm u như bị phủ bởi lớp sương mù dày đặc, dưới làn khói bốc lên lại càng trở nên nặng nề hơn.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, cả hai người cảm giác da đầu mình tê dại. Họ như đang bước trên ranh giới sinh tử, bất lực tìm cách sống sót.

Quá sức áp đảo.

Không đợi đối phương kịp hoàn hồn, Hạng Vân Gian vừa rút lui đã lập tức xoay hướng, lao thẳng về phía đội hình Chiến binh.

Ở khoảng cách gần như vậy, không thể dùng vũ khí nhiệt. Nhưng với trọng lượng hàng chục tấn, bản thân cơ giáp đã là một vũ khí sát thương khủng khiếp.

Trong lúc Hạng Vân Gian tiến lên mạnh mẽ, anh giậm một chân xuống, lợi dụng thế đà vung thanh trường đao, rồi cúi người nện mạnh xuống mặt đất.

Những binh sĩ không kịp tránh né trong khu vực đều bị đè chết ngay tại chỗ.

Đào Duệ cảm nhận rõ máu trong người đang cuộn trào qua từng mạch máu, âm thanh như dòng sông đang chảy xiết bên tai. Mí mắt trái của hắn co giật không ngừng.

Một loạt động tác quá nhanh khiến người khác không kịp phản ứng. Sự phối hợp giữa hai người gần như không có một khe hở.

Một người kiềm chế, một người tấn công. Nhịp điệu được nắm bắt hoàn hảo, chỉ cần chậm hoặc nhanh hơn một chút cũng sẽ tạo cơ hội cho đối phương phá vỡ thế phòng thủ.

"Khốn kiếp--!"

Người điều khiển Lôi Bạo cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, buột miệng chửi thề.

Đào Duệ còn nghe thấy ai đó hét lên: "Chắc chắn là Hạng Vân Gian và Thừa Phong!"

Nhưng là ai căn bản không quan trọng, điều đáng sợ nhất chính là sự phối hợp ăn ý giữa hai Chiến binh mạnh mẽ.

Đào Duệ trở nên hoảng hốt.

Hai MVP Chiến binh liên tiếp, thực sự mạnh đến vậy sao?

Ánh mắt hắn hướng về cổng thành.

Dù pháo kích đã bị chặn lại, nhưng dư chấn chưa bị triệt tiêu hoàn toàn đã phá hủy gần như toàn bộ các công trình quanh cổng thành.

Hai người họ hoàn toàn không quan tâm đến việc bị trừ điểm vì phá hoại công trình.

Quả thật là không kiêng nể gì cả.
Bình Luận (0)
Comment