Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 174

Cư dân mạng thi nhau trả lời thay cho cô.

[Thống kê rồi, 397 người!]

[Nếu không phải quản lý cố tình cho một góc máy, tôi đã quên mất bên cạnh còn có Tân Khoáng nữa]

[Ai nói lão Hạng lần này tham gia giải đấu là không đáng? Trước mặt Quân Viễn chinh mà cũng làm được một phen ra trò!]

[Chúc mừng Liên Đại với số lượng tiêu diệt vượt mốc một nghìn! Đây không phải nhờ Quân Viễn chinh hỗ trợ đâu, mà là thành tích thật sự do chính Liên Đại tự tay đánh ra! Fan của Đào Duệ còn gì để nói nữa không?]

[Năm trường liên minh mà vẫn bị hạ hơn một phần ba, chậc chậc, phe Trắng lần này đúng là không ổn]

[Cái biểu cảm của Đào Duệ viết hẳn lên mặt là bối rối, chắc cái này đã vượt qua ngưỡng chấp nhận của chuyên viên phân tích dữ liệu rồi, haha!]

[Tính đủ đường không bằng trời tính, đây chính là số phận!]

Sự tĩnh lặng đặc trưng của lúc rạng sáng dường như cũng tan biến hoàn toàn trong tiếng pháo dữ dội từ các cơ giáp. Từng dãy ký túc xá của Liên Đại vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt. Có người thậm chí chạy ra ban công, đứng trước gió lạnh để cái không khí lành lạnh làm dịu đi cơn hưng phấn trong lòng.

Những người này đã có đủ kinh nghiệm để tự xây dựng tâm lý: Trận đấu còn chưa kết thúc, không thể phung phí quá nhiều cảm xúc. Cũng không thể hét bừa bãi, lỡ khàn giọng thì đến lúc có kết quả lại không tạo được khí thế.

Quan trọng nhất là, cú lật kèo ở mùa trước đã để lại bóng ma tâm lý nặng nề.

"Hay! Hay lắm!"

Thầy Khổng không nói nên lời, đứng phắt dậy, lại một lần nữa phấn khích đi qua đi lại trong văn phòng. Lần này đến cả giáo quan cũng không giữ nổi ông.

Ông nhảy ra phía sau lớp học, như một đứa trẻ giơ nắm đấm lên trời, sau đó rút quang não ra, lớn tiếng gọi cho vợ, nhờ bà ấy đặt giúp một phần cơm hộp cao cấp. Ông không có tâm trạng mà nghịch quang não nữa.

Hai vị giảng viên nhìn nhau, đều khá tò mò về địa vị của thầy Khổng trong gia đình. Đang nửa đêm nửa hôm lại gọi vợ đặt đồ ăn khuya, đúng là gan lớn thật.

Thầy Khổng cười hì hì: "Bà ấy cũng đang xem trận đấu, nhưng không hiểu lắm, thường chỉ xem phim truyền hình, thỉnh thoảng liếc qua số liệu một chút thôi."

Thầy Khổng quay lại, lòng vẫn còn tràn đầy xúc động, trong tâm trạng ấy nhìn ai cũng thấy dễ chịu. Ông hào phóng khen: "Biểu hiện của Hạng Vân Gian, rất tốt đấy."

"Đàn anh năm tư cả rồi, đều là chuyện nên làm mà." Giáo quan khiêm tốn đáp, "Dù sao Thừa Phong cũng khá hơn, công, thủ, hỗ trợ đều giỏi, hơn một nửa cục diện đại chiến là do em ấy mở ra."

Hai người bắt đầu tâng bốc lẫn nhau.

"Đâu có đâu, đó là nhờ sự nỗ lực của cả đội."

"Điều quan trọng là Thừa Phong không kiêu ngạo, có thể giữ vững đại cục."

"Không, không, nói về đại cục thì nhóc Hạng vẫn có tiếng nói hơn."

Cửa sổ xe đóng kín càng làm mùi máu tanh nồng thêm.

Thẩm Đạm báo cho Thừa Phong đáp án là hơn 350 người, con số không chính xác lắm.

Thừa Phong ước tính theo đó, cảm thấy Liên Đại chắc đã đạt gần chín trăm lần tiêu diệt.

Tuy nhiên, số liệu xuất sắc này vẫn không thể cho cô đủ cảm giác an toàn, bởi cô đã thổi bay cả những tòa nhà gần cổng thành, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu điểm nữa.

NPC lái xe, tự nhấm nháp cảm giác ấy, một lúc lâu sau mới nghi hoặc nói: "Hai người các người tính toán tôi đúng không? Giấu một lá bài tẩy thế này! Biết vậy tôi đã không nên điều thêm hai đội Quân Viễn chinh đến giúp."

Thừa Phong khẽ cười, ngả người trên ghế rộng, cơ thể nghiêng về phía Hạng Vân Gian, nắm tay nói: "Anh Hạng, sau này em cũng muốn hợp tác với anh để thi đấu."

Hạng Vân Gian giơ tay đụng nắm đấm với cô. Thừa Phong lại bật cười, nhìn ngây ngô hẳn.

Hạng Vân Gian phụ trách phòng thủ tiền tuyến, tuy không ra sân nhiều nhưng tinh thần luôn căng thẳng, liên tục gần 20 tiếng không nghỉ. Lúc này, dưới ảnh hưởng của trạng thái suy kiệt từ debuff Tam Diêu, anh thấy hơi buồn ngủ, cũng tựa vào Thừa Phong, nhắm mắt lại.

Thẩm Đạm ngoái đầu nhìn, thấy hai người họ mệt mỏi dựa vào nhau, bèn gọi: "Anh Hạng có thể ngủ, còn Tổng Chỉ huy vĩ đại, cậu phải tỉnh táo đấy."

Giang Lâm Hạ hào hứng nói: "Tổng Chỉ huy và anh Hạng cứ ngủ đê, phần còn lại để bọn này lo. Liên Đại đông người thế, chẳng lẽ toàn ăn không ngồi rồi à!"

Thừa Phong bị đánh thức, vội nói: "Tôi đâu có định ngủ."

"Các người quên tôi rồi à?" Một giọng nói đầy oán thán chen vào, "Các người giỏi lắm."

Giang Lâm Hạ "Ặc" một tiếng, đúng là không nhớ tới Tân Khoáng thật.

Anh ấy vẫn còn bên phe Trắng, đánh nhau kịch liệt với cơ giáp hạng nặng của đối phương.

Giọng Tân Khoáng đầy căm phẫn: "Các người rời đi mà không quan tâm tôi? Không chào một tiếng luôn? Thừa Phong thì thôi, nhưng lão Hạng à!"

Cú nhảy cứu đồng đội cuối cùng đó đúng là cảm động, nhưng anh thậm chí còn không nhận được một ánh mắt đáp lại.

Rõ ràng là ba cơ giáp cùng xuất quân, rõ ràng anh đợi lệnh lâu nhất, vậy mà ngay cả vị trí làm nền cũng không có.

Hạng Vân Gian nói: "Chủ yếu là sợ làm phiền cậu. Cậu cứ tập trung chiến đấu, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ công lao của cậu."

Nghe như đang chuẩn bị cho anh hy sinh vậy.

Giang Lâm Hạ cũng phối hợp phát ra một lời an ủi hời hợt, bảo rằng mọi người vẫn rất trân trọng tình cảm giữa họ. Dù không sâu sắc, ít nhất lợi ích cũng gắn chặt.

Tân Khoáng nhìn vào lượng năng lượng còn lại của mình, cười lạnh.

Không chỉ bên Liên Đại chẳng ai quan tâm, ngay cả bên cạnh, Lôi Bạo và Phá Quân cũng không ngó ngàng đến anh.

Hai cơ giáp đó chuyển thẳng sang trạng thái chờ, đứng nguyên tại chỗ đợi Đào Duệ tập hợp đội, để mặc Tân Khoáng quần thảo với đám đối thủ xung quanh mà không có ý định can thiệp.

Điều khiển cơ giáp hạng nặng này, chẳng nhẹ nhàng hơn so với lao vào đánh giáp lá cà.

Khi phe Trắng tập hợp xong đội hình, chạy về phía trước theo dòng người, bảng điều khiển của Tân Khoáng cũng sáng đèn đỏ, năng lượng hoàn toàn cạn kiệt, khoang lái tự động bật ra.

Tân Khoáng nghẹn một hơi, ngay lập tức bị đám thí sinh phe Trắng đổ cơn giận lên người, bắn đầy lỗ thủng, oan ức chết thay cho Thừa Phong và Hạng Vân Gian.

Sự hy sinh của anh không gây ảnh hưởng gì lớn, chỉ là mất đi một điểm xanh nhỏ bé trên bản đồ mà thôi.

Thừa Phong đến kho trang bị, sau khi đỡ Hạng Vân Gian xuống xe, cô khách sáo an ủi anh một chút để tránh việc anh cảm thấy quá thất vọng sau khi đăng xuất.

Trọng tâm cuộc thảo luận trên kênh vẫn xoay quanh Đào Duệ, trong khi Giang Lâm Hạ đã nhìn thấy mấy chiếc cơ giáp mở đường của phe Trắng từ xa. Tất cả mọi người đều tập trung cao độ, chờ đợi đợt tấn công của quân địch.

Liên Quân và Quân đoàn 2 không thể để đường giữa bị phá vỡ hoàn toàn, nên sau khi bàn bạc, họ cẩn thận điều mỗi bên hai trăm người đến hỗ trợ.

Bọn họ vốn định nhân cơ hội này lén lút làm gì đó, nhưng lần này phe Trắng tấn công mạnh mẽ, không hề để lộ sơ hở nào.

Hai tay lái cơ giáp dường như đã rút kinh nghiệm từ thất bại trước Thừa Phong, thay đổi lối đánh từ thận trọng sang táo bạo và mạnh mẽ. Hễ thấy nhóm lính phe Đỏ tập trung, bất kể có phù hợp hay không, có phá hủy công trình hay không, họ đều đạp, đấm một cách thô bạo. Dù không dùng vũ khí nóng, họ vẫn gây ra sát thương cực lớn.

Giang Lâm Hạ hốt hoảng kêu lên: "Mụ nội nó, tàn bạo thật!"

Có cơ giáp mở đường, mấy trinh sát tuyến đầu hoàn toàn không tìm được góc để phản kích, lập tức bị tiêu diệt. Nhóm đồng đội phía sau cũng bị dọa đến run rẩy.

Ai muốn đụng đầu với thứ này chứ? Dùng thân xác để đối đầu cơ giáp chắc phát điên mất!

Thừa Phong lập tức ra lệnh: "Rút lui, rút lui ngay!"

Giang Lâm Hạ dẫn đầu bỏ chạy.

Sinh viên Liên Đại luôn sẵn sàng bỏ chạy khi cần, ý thức cao và hành động nhanh, lập tức vòng qua một hướng khác và tản ra hai đường trên - dưới để chạy. Để lại mấy đồng minh phản ứng chậm hơn nửa nhịp đang đứng chửi ầm lên.

Đồng minh Đồng Tuần giận dữ hét: "Thừa Phong, cô định bỏ đường giữa luôn à?!"

Khang Chấn Học không biết Thừa Phong đã giành được bao nhiêu điểm hạ gục trước đó, khi thấy cảnh này cũng không khỏi nhảy dựng lên: "Tại sao cơ giáp phe Trắng vẫn còn nhiều năng lượng thế này? Thừa Phong, hai người các cô là MVP mà, đánh hai đối hai còn không hạ được chúng sao?"

"Quay lại!" Đồng Tuần như con mèo xù lông, gào lên, "Không bàn nữa! Đường giữa không thể bỏ! Chúng ta phải hợp tác chân thành, đây là giải đấu, không được tùy tiện như thế!"

Thừa Phong lại bình tĩnh hẳn, chậm rãi nói với hai đồng minh: "Đừng hoảng. Chúng tôi đâu có rút hết. Nhìn đi, lính bắn tỉa của chúng tôi vẫn còn đó mà. Nghiêm Thận, các anh sao rồi? Chân của anh ngắn hơn em à?"

Nghiêm Thận vốn núp trên cao chờ cơ hội bắn tỉa, đội của anh chủ yếu chuyên về tập kích. Nghe Giang Lâm Hạ hét lên hốt hoảng, anh định quay lại hỗ trợ chặn hậu. Nhưng vừa nhận ra tình thế không ổn, anh lập tức lao xuống cầu thang, nhưng vẫn chậm một bước.

Khi leo được hai tầng, vừa nhìn qua cửa sổ cầu thang, anh thấy lính phe Trắng đã cưỡi mô tô quân sự lao tới gần.

Anh vội rụt đầu lại, dựa lưng vào tường, không dám lên cũng không dám xuống, cầm bộ đàm nói: "Cứu với, lão Hạng!"

Với hiểu biết hạn chế nhưng chính xác của mình, anh biết trong vòng bạn bè, chỉ có Hạng Vân Gian mới đáng tin.

Thừa Phong tiếc nuối báo: "Anh Hạng của anh treo máy đi ăn rồi, thân xác còn do em cõng về nè."

Nghiêm Thận thở dài cam chịu, quyết định im lặng, kiên nhẫn chờ thời cơ.

Ngoài phố, tiếng la hét hỗn loạn và bước chân dồn dập vang vọng khắp nơi.

"Xông lên-! Anh em báo thù!"

"Thừa Phong, ra đây chịu chết đi!"

Vì đội hình phe Đỏ rối loạn và không chống cự, phe Trắng tiến như vũ bão. Thừa Phong thúc giục mọi người nhanh chóng chạy về kho trang bị, chẳng mấy chốc đã có hơn hai trăm người xông vào cổng lớn.

Hôm nay cục diện trên chiến trường quả thực thay đổi như mây gió, biến hóa khôn lường.

Đào Duệ vừa chiếm lại ưu thế, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn. Hắn quan sát bố trí trên bản đồ, hỏi tay lái cơ giáp: "Còn bao nhiêu năng lượng?"

Lôi Bạo đáp: "5%. Tiết kiệm thì còn đánh được 5 phút."

Phá Quân: "Hầy, tôi chỉ còn 4% thôi. Sợ nhất là bị rò điện."

Họ đang ở gần kho trang bị, màn hình giám sát phóng to đủ để thấy rõ cổng kho.

Lôi Bạo bỗng nói: "Ơ... quân phục của mấy người phía trước không giống. Liên Đại mời NPC hỗ trợ à?"

Biểu cảm lạnh lùng của Đào Duệ hơi giãn ra, ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ: "Mời NPC hỗ trợ cũng phải trả giá không nhỏ, ít nhất điểm chết sẽ nhân đôi... cũng là chuyện tốt."

Nhưng giọng hắn lại không chắc chắn, vì việc để NPC có điểm chết cao hơn đứng trước lính phe mình là điều bất thường.

Tuy nhiên, luật hỗ trợ của Tam Diêu mỗi lần đều khác nhau. Có lẽ lần này, coi như một dạng bù đắp cho phe liên minh năm trường, NPC chết sẽ không bị trừ điểm.

Lôi Bạo im lặng một lúc lâu, sau đó mơ hồ nói: "Hình như... không đơn giản vậy đâu!"

Nhóm NPC đứng tản ra, số lượng ít ỏi. Lôi Bạo định giết thử hai người để đánh giá trình độ của họ, nhưng qua tất cả góc quay của camera, anh ta đều không tìm được mục tiêu nào dễ hạ.

Liên Đại có ba chuyên viên phân tích dữ liệu, việc di chuyển chính xác không phải là điều gì quá bất ngờ. Điều khiến họ kinh ngạc là đám NPC này có kỹ năng bắn súng chuẩn đến khó tin.

Lôi Bạo và Phá Quân đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy tốc độ tấn công. Trước đó, nhóm Chiến binh phía sau họ phối hợp trơn tru, tiến quân không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nhưng khi đối mặt với nhóm NPC này, chỉ cần sơ hở một chút, một cái đầu ló ra trong một giây ngắn ngủi là lập tức bị hạ gục bằng một phát bắn gọn gàng.

Hai tay lái cơ giáp thấy thế đều không khỏi biến sắc.

Lũ NPC này, hoặc là người thật, hoặc là đang dùng hack!

Nếu là người thật, chắc chắn họ sở hữu kỹ năng vượt xa hầu hết các sinh viên quân đội.

... Phải tiêu diệt bọn họ!

Lôi Bạo thầm nghiến răng, lập tức nâng trường đao lên, chém về phía một NPC gần đó.

NPC đó đang chạy tìm góc bắn, lỡ đi hơi xa bên ngoài. Cảm nhận được bóng đen trên đầu áp sát, anh ta liếc mắt một cái, ngay lập tức căng cơ, bật người như mũi tên bắn ngược về phía cơ giáp.

Lôi Bạo thật sự bị sức bật của anh ta làm kinh ngạc, nhưng tốc độ của anh ta vẫn không bằng cơ giáp.

Khi thấy vũ khí kim loại khổng lồ gần như chạm đến người, NPC đột ngột dừng lại, cánh tay cơ giáp cũng khựng lại giữa không trung sau một tiếng động vang lên.

Đồng tử của Lôi Bạo co rút, sau một thoáng hoảng loạn, anh ta nhận ra hệ thống cơ giáp bị kẹt, cánh tay không thể tiến thêm. Anh ta lập tức điều chỉnh tư thế, chuyển sang giơ chân đạp xuống. Nhưng NPC như đã đoán trước, nhanh chân di chuyển sang hướng khác.

Tư thế đứng của Lôi Bạo không ổn, anh ta xoay người đuổi theo bóng dáng NPC, suýt chút nữa mất thăng bằng, phải vội vàng dừng lại.

Chỉ trong tích tắc xoay người đó, NPC đã nhân cơ hội chạy vào con hẻm, ép sát vào một tòa nhà cao lớn, quay đầu cười khẽ với phía anh ta.

Từ nụ cười đó, Lôi Bạo đọc ra sự chế giễu, khinh miệt. Một hơi tức tối từ góc độ vọt thẳng lên, nghẹn ở cổ họng anh ta, ép ra khỏi thanh âm một câu chửi thề.

Hôm nay anh ta mới ăn được một bữa, trước đó đã bị Thừa Phong chọc tức một lần, giờ lại bị biểu cảm của một NPC làm gan run lên, đến mức dạ dày bắt đầu co thắt.

Đào Duệ nghe thấy hơi thở của anh ta lúc nhanh lúc chậm như đang cố kìm nén điều gì đó, còn loáng thoáng có tiếng nghiến răng, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

"NPC này có vấn đề!" Lôi Bạo thở hổn hển, giọng thô cứng, "Nó chạy vòng số 8 quanh cơ giáp của tôi! Mẹ nó chứ, chuyện này cũng có thể xảy ra hả?!"

Mười lăm người đứng đầu kỳ khảo hạch Chiến binh! Để đối thủ toàn thân rút khỏi chân cơ giáp của mình, cho dù có là may mắn, anh ta cũng không thể chấp nhận!

Phá Quân nghiêm mặt nói: "Tôi nghi đây là cựu binh. Nếu lần này Thừa Phong thắng, cô ta sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử lái cơ giáp thủ công giành 3 MVP, mà e là cả mười mấy năm nữa cũng chẳng ai làm lại được. Thành tích chưa từng có này chắc chắn thu hút không ít người của quân đội."

Đào Duệ trầm ngâm, nhất thời không nói gì.

Ngược lại, phía Liên Đại lại vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.

Trong kho trang bị, không ít thí sinh cũng chứng kiến màn thoát thân kỳ diệu này, vừa trợn mắt há miệng, vừa vỗ tay nhiệt liệt theo Tổng Chỉ huy.

NPC vừa thoát hiểm đội mũ lưỡi trai, cười hì hì nói: "Sao rồi? Tạm ổn chứ?"

"Đừng nói là ổn! Đây phải gọi là xuất thần nhập hóa mới đúng!"

Thế gian này đâu thiếu những lời khen nịnh của Quân Viễn chinh. Một đám người thi nhau tâng bốc, sợ mình nói thiếu từ sẽ bị thiệt thòi.

"Không hổ danh là Quân Viễn chinh, phản xạ và phán đoán này quả thực nghìn dặm mới có một!"

"Mỗi động tác tưởng như ngẫu nhiên đều được tính toán tỉ mỉ, nhất là bóng lưng kia, phong thái tiêu sái như gió!"

Trong lòng chàng thanh niên ấy đang đắc ý, một thí sinh hét lên: "Đại ca! Đại ca giúp chúng em kiếm thêm hai điểm hạ gục đi! Anh bắn vào chân tay bọn họ, còn chúng em kết liễu! Cầu xin anh đó, đại ca!"

Đám thí sinh phản ứng rất nhanh, vừa nghe đã lao nhao như đàn gà con gặp mẹ, háo hức gọi: "Đại ca! Tiền bối! Xin anh đấy, anh ơi!"

Hai chữ "Anh ơi" ngọt xớt đến mức khiến chàng thanh niên rùng mình.

Quả nhiên, mỗi lời khen đều đã gắn sẵn giá tiền từ trước.

Những người khác trong Quân Viễn chinh cũng không thoát khỏi, liên tục bị làm phiền.

Một đám đàn ông lớn đầu chịu không nổi giọng điệu cố ý ngọt ngào đó, đành đau đầu đồng ý qua loa: "Biết rồi, biết rồi. Cả lũ lăn qua đây!"

Đào Duệ nghe Lôi Bạo kể lại tình hình, đồng thời thông qua dữ liệu trên bảng điều khiển phát hiện ra số lượng tử vong của phe mình ở đoạn đường gần kho trang bị tăng lên đáng kể.

Lực lượng chủ chốt của họ đã bị Thừa Phong cắt giảm gần 400 người, hiện giờ quân số không còn chiếm ưu thế. Năng lượng của hai cơ giáp cũng sắp cạn kiệt, để tránh kích hoạt hệ thống phòng thủ tự động của kho trang bị, không thể va chạm bừa bãi. Nếu cứ tiếp tục quấn lấy đám NPC này ở đường giữa, chắc chắn sẽ không đáng.

Đào Duệ quyết đoán thay đổi chiến lược, nói: "Chuyển xuống đường dưới! Đẩy trại Liên Quân, chiếm tháp tín hiệu để cày điểm!"

Vấn đề chí mạng nhất của phe Đỏ vẫn là thiếu đoàn kết.

Hiện tại, quân số phe Liên Đại đã ít, bản thân khó tự bảo toàn. Đường dưới không quan trọng, Quân đoàn 2 chắc chắn không dốc toàn lực để đối phó.

Họ sẽ dùng chút năng lượng cuối cùng của cơ giáp để mở đường, sau đó lần lượt đột phá, tiêu diệt đường dưới rồi tiến lên. Bỏ hẳn ý định tấn công đường giữa.

Chậm mà chắc, giống như năm ngoái, dù không giành được chiến thắng ở đại chiến, vẫn còn cơ hội tranh MVP.

Tăng số điểm hạ gục! Tích lũy điểm số!

Lôi Bạo đáp lời, dẫn đội chuyển hướng xuống đường dưới.

Áp lực ở đường giữa giảm mạnh, Giang Lâm Hạ vui mừng nói: "Đào Duệ từ bỏ đường giữa rồi. Chúng ta có nên hỗ trợ đường dưới không?"

Thừa Phong cười: "Cơ hội cày điểm tốt vậy mà!"

Cô ra lệnh, giữ lại 110 người ở kho trang bị, các thí sinh còn lại đều được điều đến đường dưới.

Khi Lôi Bạo và Phá Quân cuối cùng đến nơi, năng lượng của cơ giáp đã cạn, chỉ còn lại những cuộc giao chiến lặp đi lặp lại.

Thừa Phong cùng hai Phó Chỉ huy cập nhật tình hình chiến đấu theo thời gian thực, hướng dẫn đồng đội tiến hành các đợt di chuyển nhỏ lẻ và tập kích bất ngờ.

Mắt Trần Hoa Nhạc và Thẩm Đạm đỏ ngầu, đôi tay gần như hoạt động chỉ bằng bản năng để nhấn nút.

"Giết!"

Trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều chung một suy nghĩ: Giết thêm một người nữa! Chiến thắng có thể sẽ thuộc về chúng ta!

Mùi máu tanh và khói thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Trận chiến mịt mù trời đất này kéo dài đến tận 5 giờ 14 phút sáng.

Các sinh viên thức trắng cả đêm đều cảm nhận rõ sự kiệt sức, nhưng vẫn không ngừng lê bước chân chạy khắp nơi.

Những khẩu súng trên tay họ đã nóng rực, mọi thông tin xung quanh trở nên mơ hồ, ngay cả khái niệm thời gian cũng dần trôi xa. Cho đến khi hệ thống Tam Diêu chính thức phát thông báo, tuyên bố trận đại chiến kết thúc, những linh hồn như thoát khỏi cơ thể cuối cùng cũng quay trở lại.

Phe Đỏ phòng thủ thành công!

Nhận thêm 50% điểm thưởng cơ bản!

Một nhóm người đặt vũ khí xuống, mở bản đồ, mới nhận ra tổng số người trong chiến trường đã giảm xuống còn một nghìn.

Ngay sau đó, các thí sinh mặc quân phục khác nhau từ từ bước ra từ bóng tối, nhìn nhau mỉm cười, vẫy tay chào hỏi.

Dòng chữ vàng lơ lửng trên không trung hiện lên, nhưng chưa công bố ngay kết quả cuối cùng. Do các yếu tố tham khảo quá nhiều, hệ thống đang tính toán điểm số của từng trường và thực hiện xác minh thủ công.

Chỉ huy các trường quân đội lớn đều âm thầm tính toán điểm số.

Đào Duệ nhắm hờ mắt, rà soát lại tình hình của phe Đỏ.

Mặc dù không công phá được thành, nhưng trong một nghìn người sống sót cuối cùng, số lượng giữa hai phe không chênh lệch nhiều.

Trong 487 người còn lại của phe Trắng, Quân đoàn 1 chiếm đến 276 người, rõ ràng là đội có số người sống sót nhiều nhất trong các trường quân sự, điểm hạ gục cũng cao nhất.

Trong trận giao tranh khốc liệt cuối cùng, số lượng hạ gục của đội Quân đoàn 1 đã vượt ngưỡng một nghìn. Họ còn kiếm được điểm nhờ chiếm trại, tháp tín hiệu, và thậm chí đã tấn công lén một số NPC tuần tra quanh kho trang bị.

Điểm kiếm được từ hệ thống khi tiêu diệt NPC thấp hơn, nhưng vẫn là một trợ lực hiệu quả.

Như vậy, cho dù Liên Đại có 50% điểm thưởng cơ bản, trừ đi điểm bị khấu trừ do phá hủy công trình và cái chết của NPC, thì với số lượng người sống sót của Quân đoàn 1, cộng thêm tác động từ trọng số, khả năng cao vẫn vượt qua được họ.

Liên Quân và đội Quân đoàn 2 hoàn toàn không theo kịp nhịp độ của hắn, càng không cần phải nói đến khả năng áp đảo.

Vì vậy, Quân đoàn 1 lần này có hy vọng rất lớn giành được MVP.

Đào Duệ ngẩng đầu, khẽ gật với Phó Chỉ huy đi cùng, trên gương mặt lần đầu tiên trong trận chiến này lộ ra nụ cười thoải mái.

Ở phía bên kia, Đồng Tuần đang ngồi xổm trên mặt đất, tay lướt trên quang não, phân loại và tính toán.

Phe Đỏ có 50% điểm cộng nhờ chiến thắng, nên MVP chắc chắn sẽ nằm trong nội bộ họ.

Liên Đại trước đó tổn thất quá nhiều người, để giữ vững cột mốc một trăm người sống sót, họ hầu như không tham gia vào giai đoạn chiến đấu ác liệt nhất. Dù cho điểm hạ gục ở giai đoạn đầu khá cao, nhưng về sau không thu được mấy kết quả. Nếu liều lĩnh giả định, thì tổng số người họ hạ gục cũng chỉ khoảng chín trăm

Đội của họ có số lượng người sống sót cao nhất, còn đến 201 người. Hơn nữa, chất lượng binh lính của họ cũng vượt trội, chắc chắn số điểm hạ gục sẽ cao hơn đội Quân đoàn 2.

Cho nên, MVP nhiều khả năng sẽ thuộc về Liên Quân.

Khang Chấn Học cũng có suy nghĩ tương tự Đồng Tuần.

Mặc dù đội của họ chỉ còn 175 người, nhưng Liên Đại gần như bị quét sạch, chỉ có thể chơi phòng thủ ở giai đoạn sau, rõ ràng không có cơ hội.

Đồng Tuần có phong cách rụt rè, chắc chắn không thể có màn trình diễn nổi bật ở trận chiến cuối cùng.

MVP đại chiến cuối cùng sẽ thuộc về đội Quân đoàn 2!

Vì vậy, ngay trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi sau khi chiến trường lớn kết thúc, tất cả khán giả đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu.

Lính của cả bốn trường quân sự đồng loạt reo hò, ăn mừng chiến thắng MVP cho trường mình.

Trong đó, các thí sinh của Liên Đại là ồn ào nhất. Bọn họ hét to, chạy đi đập tay với NPC, tháo mũ ném lên trời, lao ra đường phố rồi hét những câu chẳng ai nghe rõ.

Các thí sinh của đội Quân đoàn 1, Quân đoàn 2 và Liên Quân đều nhìn họ với ánh mắt đầy thương hại.

Liên Đại điên rồi à?

Chắc là kích thích quá mạnh đấy.

Đúng là đáng thương thật.

"Chuyện này..." MC bật cười, nói, "Tôi không thường xuyên xem các giải đấu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cả bốn trường đều nghĩ mình giành chiến thắng."

Lão La dừng lại một chút, nói tiếp: "Thật ra, tôi cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này."
Bình Luận (0)
Comment