Liên Thắng vừa trao giải xong đã chuẩn bị rời đi. Thừa Phong thèm thuồng nhìn bàn tay của người ta, suýt chút nữa đã chạy theo luôn.
Thầy Khổng kịp thời chặn cô lại ngay lối ra, túm lấy Thừa Phong và bảo sẽ dẫn cô đi xem "một thứ hay ho".
Dọc đường đi, Thừa Phong vẫn không ngừng tán thưởng thiết kế tinh tế và cảm giác kim loại của cánh tay máy đó.
Thầy Khổng một tay kéo cô, tay kia cầm lấy cánh của bé cú, nhẫn tâm phá vỡ giấc mơ của cô: "Đừng mơ nữa, thứ đó không bán được đâu, mà em cũng chẳng dùng được."
Thừa Phong còn đang mải mê suy nghĩ thì đã bị thầy Khổng dẫn ra khỏi thang máy.
Cô ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một cánh cửa chống trộm màu đen, giữa cửa treo một dải lụa đỏ. Nhìn dòng chữ trên đó, cô lặng người đọc thầm rồi bất giác đờ đẫn ra.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Thầy Khổng vẫy tay, "Qua đây đặt mật mã đi."
Thừa Phong vẫn chưa hoàn hồn, chậm rãi quay sang nhìn thầy Khổng.
Thầy Khổng trực tiếp kéo tay cô đặt lên khóa cửa, cài đặt xong mật khẩu rồi hé cửa ra, chuẩn bị mời Thừa Phong vào. Còn chưa kịp nói, trong khóe mắt ông đã thấy bóng đen vụt qua, người bên cạnh đã lao thẳng vào nhà.
Phòng được dọn dẹp sạch sẽ, đồ dùng cần thiết cũng đầy đủ, chỉ là không khí có chút lạnh lẽo.
Trên tường phòng khách treo một bức ảnh lớn, chụp lại cảnh Thừa Phong cùng bốn đồng đội sau trận đấu đồng đội, cả nhóm giơ tay làm những động tác ngộ nghĩnh trước ống kính.
Trong phòng ngủ cũng có một bức khác, chụp Thừa Phong ngồi trên xe bọc thép với dáng vẻ đầy khí thế sau khi đánh bại Hạng Vân Giang.
Thầy Khổng đóng cửa lại, hỏi: "Thích không?"
Từ phía sau tường vọng ra giọng nói hào hứng: "Thích ạ!"
Thầy Khổng lần theo tiếng nói, phát hiện Thừa Phong đã chạy vào phòng ngủ, đang nhảy tưng tưng trên giường. Ông lập tức nổi giận: "Dừng lại ngay! Xuống mau! Em định phá luôn giường mới luôn đấy hả?"
Thừa Phong nhảy xuống, như một con thỏ nhỏ tung tăng lao qua người ông, chạy thẳng vào phòng sách.
Thầy Khổng nhìn thấy chiếc cúp vàng bị cô vứt bừa ở chân giường, đau lòng ôm lấy: "Trời ơi, con nhóc Thừa Phong này! Sao lại ném đồ lung tung vậy chứ, đây là cúp vàng đấy!"
Thừa Phong chạy khắp phòng như cơn lốc, còn bé cú thì chọn ngay đỉnh của nhà cây cho mèo làm nơi đậu để thu thập dữ liệu. Không hổ là robot thông minh có tên liên quan đến mèo.
Đợi đến khi Thừa Phong bình tĩnh lại, thầy Khổng bảo sẽ dẫn cô đến một tòa nhà khác.
Đứng trước cánh cửa tương tự, Thừa Phong ngạc nhiên thốt lên: "Đừng nói là chỗ này cũng là nhà em nữa nhé?"
Thầy Khổng cười: "Em cũng có thể coi nó là nhà mình."
Cửa mở ra từ bên trong, một người phụ nữ với nét mặt hiền hậu bước ra.
Khác với vẻ điềm tĩnh của Chử Huyên, người phụ nữ này toát lên vẻ hoạt bát, nhiệt tình.
Thầy Khổng giới thiệu: "Đây là vợ thầy. Em có thể gọi là cô Điền."
Thừa Phong cúi chào: "Chào cô!"
Cô Điền kéo cô lại, làm động tác mà Thừa Phong vô cùng quen thuộc, bà vỗ nhẹ lên vai, rồi bóp tay cô, cười hiền: "Chào Thừa Phong, cô nghe về em lâu rồi, đây là lần đầu gặp mặt đấy. Vào nhà đi."
Thầy Khổng về đến nhà liền thả lỏng, đặt chiếc cúp vàng ngay ngắn lên bàn trà, thở phào nhẹ nhõm, cởi áo vest rồi ném lên lưng ghế sofa, gọi Thừa Phong: "Nhận nhà rồi, sau này không có cơm ăn thì qua nhà thầy, dù sao cũng gần mà. Tay nghề của cô em cũng rất giỏi."
Cô Điền nhanh nhẹn lôi từ góc phòng khách ra vài túi lớn, đặt xuống dưới chân Thừa Phong, mở miệng túi cho cô xem: "Nghe nói em thích đồ ăn vặt của hãng này, cô mua đủ loại cho em. Với lại hãng này trên mạng được đánh giá cao hơn, nên cô cũng mua thêm một ít. Chúc mừng em giành hạng nhất nhé!"
Thầy Khổng giơ tay nhấn mạnh: "Đó là cúp vàng 3 MVP đấy! Thiếu một danh từ là mất giá rồi!"
Vợ thầy quay sang hỏi: "Có phải giải nhất không?"
Ánh mắt bà lia qua khiến giọng thầy Khổng bất giác trùng xuống: "Phải."
Bà lườm ông: "Vậy ông nói linh tinh cái gì vậy?"
Phần lớn là những món như đồ nguội, bánh ngọt với hạn sử dụng ngắn. Thừa Phong kéo tay áo bà, nói: "Nhiều thế này em ăn không hết đâu."
"Ôi dào, đừng khách sáo. Cô biết sinh viên trường quân đội ăn khỏe lắm." Bà quay lại, cười rạng rỡ, xoa đầu cô, "Không hết thì chia cho bạn cùng phòng."
Thừa Phong nghĩ cô Điền có hơi hiểu lầm về khẩu phần của sinh viên quân đội, nhưng cũng không sao, vì giờ cô có rất nhiều bạn.
Cô lấy ra một hộp định mở thì bị bà kéo thẳng vào bếp: "Chắc chưa kịp ăn tối đúng không? Cô đã làm sẵn một bàn ăn khuya rồi, vào thử tay nghề của cô đi."
Thầy Khổng nghe vậy lập tức lao theo.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện đến tận hơn 10 giờ tối.
Khi chuẩn bị về ký túc xá, Thừa Phong cầm quang não lên mới phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc trong nhóm chat. Cô mở khóa màn hình, vừa kịp thấy avatar của Giang Lâm Hạ hiện lên.
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [【Ảnh】
@Diệp Quy Thừa, bên các em ăn mừng xong chưa? Rảnh qua đây một chuyến, không thì mai chắc không gặp được bọn anh đâu]
Trong ảnh là hành lý đã dọn xong, phía xa còn có một chồng hộp quà đỏ, là quà chúc mừng mà bốn người đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Thực ra, họ hoàn toàn có thể dùng robot chuyển phát chung để gửi quà cho Thừa Phong. Nhưng quà tặng mà không tự tay trao thì có vẻ thiếu ý nghĩa. Huống hồ sau khi tốt nghiệp, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau. Dù sao cũng là đồng đội đã từng sát cánh chiến đấu, trước khi chia tay cũng nên nói đôi lời.
Diệp Quy Thừa: [Các anh định đi đâu thế?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Đến quân bộ để tham gia huấn luyện thử chứ đâu. Kéo dài một năm rồi, không đi nữa thì sắp phải gọi bạn cùng khóa là tiền bối luôn rồi 【Chán nản】]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Trễ một năm, bù lại kéo ra được một sao Tử Vi. Dù hơi lệch so với kế hoạch, nhưng xem như cũng đạt mục tiêu một cách ly kỳ. Lúc đi huấn luyện chắc sẽ không mất mặt đâu 【Thở dài】]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Trừ lão Hạng]
Thừa Phong đã gõ đầu Hạng Vân Gian luôn mà.
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Lão Hạng đang khóc]
Diệp Quy Thừa: [Thật hả?]
Diệp Quy Thừa: [Em muốn xem]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [
@Hạng Vân Gian, cậu tự xem đi, con trẻ bị dạy thành ra thế này đều là do các cậu cả đấy]
Hạng Vân Gian không biết đang làm gì, không thèm đáp lại.
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [
@Diệp Quy Thừa, nếu tối nay em không qua đây, anh mang quà về nhà luôn đấy]
Diệp Quy Thừa: [Em qua ngay! Em đang xuất phát đây!]
Thừa Phong rút khăn giấy lau miệng, trong sự quyến luyến bịn rịn của thầy Khổng và cô Điền, cô mang theo quà chạy như bay ra cửa.
Thầy Khổng liếc qua phòng khách, vội vàng cầm lấy chiếc cúp vàng, hét to về phía cầu thang: "Cúp vàng của em đấy! Em không cần nữa à? Sao chạy nhanh thế hả?"
Giọng nói vọng lại từ dưới lầu: "Để ở chỗ thầy! Thầy tìm thời gian giúp em quyên góp cho Liên Đại nhé!"
Thầy Khổng vẫn tựa vào lan can, nghe vậy liền quay đầu lại, trao đổi ánh mắt sâu xa với vợ.
Nhận được cái gật đầu khẳng định, tay ông siết chặt chân cúp, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng cuối cùng lại buột miệng một câu trách yêu: "Đúng là phá gia chi tử mà!"
Thừa Phong ôm ba lô lớn nhỏ chạy một mạch đến ký túc xá nam.
Bình thường việc ra vào ký túc xá đều do máy móc tự động xác nhận danh tính, nhưng vì sáng nay nhiều tòa nhà trong Viện quân sự xảy ra không ít hỗn loạn, trường học cử hẳn giáo viên trực ban để kiểm tra, tránh lũ nhóc con không ai kìm cặp mà làm loạn.
Thừa Phong đi qua đi lại hai vòng ở ngoài, định gọi Giang Lâm Hạ xuống. Đúng lúc thầy giáo trực ban từ hành lang bên trong đi ra tuần tra, thoáng thấy bóng người liền bước lại gần.
Thừa Phong cười ngại ngùng, chuẩn bị lùi lại, không ngờ thầy trực ban kia lại gật đầu với cô, ánh mắt còn cố ý lơ đãng, đặt quang não lên bàn gần nhất, gõ gõ hai ngón tay, rồi rẽ vào cầu thang an toàn bên cạnh.
Cửa mở.
Thừa Phong nửa tin nửa ngờ bước vào, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới áp sát bàn làm việc, nghiêng đầu liếc vào màn hình quang não.
Thì ra là sơ đồ phân bố sinh viên trong tòa nhà.
Cô vội tìm tên vài người bạn, ghi lại từng người một.
Trong đó phòng của Chung Dật Tiệp ở gần nhất, chỉ trên tầng hai.
Bình thường giờ này, hành lang sẽ có không ít người đi lại. Nhưng hôm nay có thầy giáo trực, đám Tôn Ngộ Không đều ngoan ngoãn ở trong phòng.
Thừa Phong đi thẳng đến cửa phòng mục tiêu, gõ "Cốp cốp cốp" ba cái thật mạnh.
"Ai đó?"
Tiếng dép lê vang "bộp bộp" lại gần.
Chung Dật Tiệp vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi rộng thùng thình, mở cửa thấy Thừa Phong, không biết là do lạnh hay do giật mình mà cả người liền nổi hết da gà.
"Trời má!" Anh vung tay, theo bản năng định đóng sập cửa lại, nhưng bị Thừa Phong nhanh chân chặn trước.
"Cho anh này." Thừa Phong nhét một túi quà vào tay anh, "Quà đấy."
Chung Dật Tiệp mơ màng như sương mù, đón lấy túi theo phản xạ, ngơ ngác hỏi: "Em vào đây bằng cách nào?"
"Thì có chân là được chứ sao?" Thừa Phong nói, mắt liếc ngang qua ngực trần của anh, xác nhận từ trên xuống dưới toàn thân trắng bóc, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Trước khi đối phương kịp nổi cơn thẹn quá hóa giận, cô rụt ánh mắt lại, định rời đi. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại đá chân chặn cửa, lần này tiếp tục dúi thêm một túi quà nữa.
Chung Dật Tiệp cáu kỉnh hét lên: "Em muốn làm gì đây!"
Thừa Phong nói: "Nhờ anh đưa cái này cho Trần Hoa Nhạc giúp em."
Trần Hoa Nhạc đã bắt đầu tập huấn thử từ lâu, không còn ở Liên Đại nữa. Hôm nay tham gia tiệc tối, tạm thời ngủ nhờ ở phòng bạn.
Anh ấy có phong thái rất giống bậc trưởng bối, Thừa Phong ngại làm phiền, nhỡ đâu lại gặp phải một người không mặc quần áo nữa thì thật sự quá xấu hổ.
Tây Qua vừa ngậm bàn chải đánh răng từ phòng tắm bước ra, Thừa Phong đã biến mất tăm. Dù không nghe được gì, nhưng thấy Chung Dật Tiệp ôm đầy túi quà, Tây Qua liền xuýt xoa: "Tôi cũng muốn đổi chỉ số IQ để lấy ngoại hình đẹp! Thật tốt quá đê, muộn thế này còn có người mang đồ ăn tới. Mà này, giờ cậu còn hút cả fan nam nữa à?"
Mặt mày Chung Dật Tiệp cứng đờ, anh quay lại, nhả ra một từ rành rọt: "Cút!"
Phòng của Hạng Vân Gian ở tầng năm, Thừa Phong trực tiếp đi thang máy lên.
Giang Lâm Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng để xuống đón, ăn mặc rất chỉnh tề, vừa thấy Thừa Phong đứng bên ngoài, ngơ ngác hỏi: "Sao em lên đây được?"
Thừa Phong đáp: "Đổi câu hỏi mới thú vị hơn đi."
Giang Lâm Hạ lùi lại một bước, nói: "Vào đi." Rồi quay vào trong hô lớn, "Các anh em chú ý hình tượng nhé, Thừa Phong đến rồi!"
Cùng với tiếng sột soạt, Nghiêm Thận và Tân Khoáng bước ra từ phòng của mình.
Phòng khách gần như không còn chỗ để đặt chân, nơi nơi đầy rẫy các linh kiện máy móc, mô hình, dụng cụ thể thao nằm rải rác khắp nơi.
Thừa Phong cẩn thận bước vào, đứng yên ở một góc gần ghế sô pha.
Còn bé cú thì chẳng khách sáo chút nào, vỗ cánh phành phạch rồi đáp ngay lên đầu Nghiêm Thận làm tổ.
"Chậc." Thừa Phong khẽ lẩm bẩm, "Bừa bộn quá."
Cô nhớ lại lần trước, bốn người này vừa đến sao Chiến Hậu đã tỏ vẻ ghét bỏ phòng cô lắm.
Cô thích sưu tầm các linh kiện bỏ đi, nhưng nhìn cảnh này, sở thích tích rác của đám người này thật sự chẳng khác gì cô.
"Đều hữu dụng cả, được chưa? Tụi anh đang nghĩ cách phân loại và sắp xếp theo hình dạng để giảm thiểu tối đa kích thước đồ đạc." Giang Lâm Hạ thô bạo hất đống đồ trên bàn qua một bên, nói, "Em đứng đây đợi một lát. Mấy thứ này chủ yếu là đồ của thủ quỹ thôi. Bọn anh dọn xong ngay."
Tân Khoáng đứng sau Nghiêm Thận, lén lút định nhổ vài sợi lông của bé cú.
Thừa Phong tìm mãi không thấy người, liền hỏi: "Hạng Vân Gian đâu?"
Giang Lâm Hạ đứng thẳng dậy, mở miệng là buông lời trách móc: "Lão Hạng cứ làm mình làm mẩy!"
Nghiêm Thận cũng phụ họa: "Lão Hạng cứ làm mình làm mẩy."
Giang Lâm Hạ nói tiếp: "Chiều nay kêu là lệch nhịp sinh học không ngủ được, giờ lại chê tụi anh ồn, chạy lên sân thượng rồi."
Thừa Phong đặt đồ xuống, chỉ giữ lại mấy gói khoai tây chiên treo trên cổ và hai túi bánh nhỏ dễ xử lý, sau đó nháy mắt ra hiệu với bé cú, định đi ngay: "Em lên xem sao rồi đi luôn, khỏi chờ em. Hộp quà thì đem bỏ vào tủ ký gửi giúp em nhé, tạm biệt."
Giang Lâm Hạ cảm thấy con nhóc này thật vô tâm, nhưng cũng buồn cười: "Tạm biệt cái gì mà tạm biệt! Không có gì muốn nói với tụi anh à?"
Thừa Phong tặng thêm tám chữ đầy cảm hứng: "Chúc anh may mắn, thượng lộ bình an."
Bé cú bay qua, cô bỗng nảy ra ý tưởng, bổ sung thêm bốn chữ nữa: "Có duyên gặp lại." Nói xong, cô xoay người rời đi, thái độ hờ hững đến mức khiến người khác câm nín.
Giang Lâm Hạ tức tối hét lên phía sau: "Không ai trị được con nhỏ đó à?!"
Từ tầng năm lên sân thượng chỉ còn hai tầng nữa, Thừa Phong quyết định leo cầu thang.
Cánh cửa sắt khép hờ, cô lách qua khe cửa đi ra, liền thấy ngay người đang nằm nghỉ dưới ánh sáng màu cam vàng.
Bé cú vỗ cánh bay tới, đậu gọn trên mặt Hạng Vân Gian.
Thừa Phong không rõ từ khi nào nó đã quen cái thói kỳ quặc này, nhưng quả thật đây là cách rất hiệu quả để gọi dậy. Đúng như dự đoán, Hạng Vân Gian lập tức giơ tay lên.
Bé cú nhận thấy nguy hiểm liền tự giác nhảy xuống đất, đứng cạnh đầu anh, ánh mắt dần tối lại, chuyển sang chế độ chờ.
Tạo vật của tự nhiên không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Tiếng gió đêm khi thì rít lên the thé, khi lại dịu dàng, hòa với âm thanh của lá rừng xa xa, tạo thành một bản giao hưởng biến điệu kỳ quái.
Hạng Vân Gian nhắm một mắt, ngoái lại nhìn cô, một tay chỉ sang bên cạnh.
Thừa Phong tháo gói khoai tây chiên trên cổ xuống, ném qua: "Cho anh đấy."
Ngữ điệu hào phóng đến mức khiến Hạng Vân Gian không khỏi nghi ngờ, không biết đây có phải khoai tây chiên dát vàng hay không.
Thừa Phong nằm xuống bên cạnh anh. Có sự che chắn của lan can, gió đêm đã dịu đi, luồn qua người họ như dòng nước chảy.
Cả hai đều im lặng.
Dưới ánh đèn đêm, bầu trời mờ ảo, những đám mây trôi lững lờ như làn khói mỏng, che khuất ánh sao không đủ sáng, không đủ trong.
Những đêm ở sao Chiến Hậu thường như vậy. Chỉ là lạnh hơn, u ám hơn, và đượm vẻ chết chóc.
Trong đầu Hạng Vân Gian thoáng hiện lên hình ảnh ngôi nhà cũ kỹ và bóng dáng người gầy guộc bên trong đó.
Cô mặc một bộ quần áo không vừa vặn, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ rộng thùng thình. Cô ngồi xổm bên cạnh đống tàn tích của một con robot, lặng lẽ thực hiện những bài tập cơ bản tẻ nhạt, dường như chẳng có ý nghĩa gì trong góc phòng không ánh sáng.
Cô cố gắng sống, rất nỗ lực, cũng rất bướng bỉnh, nhưng cuộc sống của cô chỉ là miễn cưỡng tồn tại.
Không biết vì sao, cô chẳng thể nào hoặc không cách nào xử lý các quy tắc của con người một cách bình thường. Cách cô đối mặt với sự cô đơn chỉ là đắp một tấm chăn cũ lên con robot bỏ đi. Bóng dáng đứng yên tĩnh của cô luôn toát lên vẻ cô độc mơ hồ, như không tìm thấy điểm tựa.
Dù khuôn mặt luôn tỏ ra hờ hững, nhưng lại khiến người khác không thể yên tâm.
Đôi mắt cô dường như chẳng chứa đựng gì, nhưng lại làm người khác nhìn vào mà xót xa khôn nguôi.
Hạng Vân Gian nhắm mắt, những hình ảnh mơ hồ đó dần tan biến trong bóng tối.
Cơn gió cuộn bụi thổi qua, làm cay mắt anh.
Anh duỗi cánh tay, khoác lên vai Thừa Phong, nhẹ nhàng cười: "Sao thế, luyến tiếc bọn anh à? Hay là không có bọn anh, em cảm thấy bất an?"
Thừa Phong còn chưa kịp trả lời thì từ dưới lầu bỗng vọng lên tiếng hét lớn:
"Thừa Phong ở đâu!"
"Thừa Phong đến ký túc xá chúng tôi rồi hả?"
"Câm miệng! Cậu điên à? Sắp tốt nghiệp rồi mà còn muốn bị thầy mắng sao?"
Cả hai cùng đứng dậy, tựa vào lan can nhìn xuống dưới.
Đám người bên dưới dường như càng thêm náo loạn: "Thừa Phong, cho tôi chạm thử vào cúp vàng đi!"
"Thầy ơi, cậu ấy không phải người tầng ba chúng em, là từ trên chạy xuống đấy! Đây là vu oan!"
Tiếng bước chân hỗn loạn.
Nhiều tiếng hò hét vang lên hơn:
"Tôi không sợ! Chưa đến giờ tắt đèn, cùng lắm là bị phạt quét dọn thôi! Thừa Phong, em ở đâu?!"
"Giang Lâm Hạ, mở cửa ra! Có con gái ở trong ký túc xá, sao cậu dám khóa cửa hả?"
"Các cậu đúng là đáng ghét! Thừa Phong, mau báo cảnh sát đi!"
Hạng Vân Gian bật cười, nhưng ngay sau đó cảm nhận được cánh tay mình bị người ta vỗ nhẹ.
Thừa Phong nhướng một bên lông mày, nghiêm túc nói: "Em đã có thể tự kết bạn với rất nhiều người rồi."
Cô đã có thể sống tốt hơn.
Hạng Vân Gian cong môi cười, trêu: "Chúc mừng em đã lén học được kỹ năng sống cần thiết của loài người."
Thừa Phong định nói gì đó, nhưng bị anh làm nghẹn lời. Sau chút lưỡng lự, cô tiến một bước về phía anh: "Nghe nói bạn bè khi sắp chia tay... có thể bắt tay hoặc ôm nhau."
Cô nghiêm túc chìa tay phải ra.
Ánh mắt Hạng Vân Gian hơi cụp xuống, nụ cười thoáng qua nhìn vào tay cô. Nhưng thay vì bắt tay, anh chậm rãi đưa tay ra, kéo Thừa Phong vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, áp bàn tay lên lưng cô. Anh dùng giọng nói rất dịu dàng, khẽ thì thầm: "Chào mừng gia nhập xã hội loài người."
[Chính văn kết thúc]