Bọn họ có lẽ là đội duy nhất trong lịch sử giải đấu này mà các binh sĩ đều tuyệt vọng cầu cứu Phó Chỉ huy đến thế.
Quay ngược dòng vài mùa giải trước, cảnh tượng này chắc chắn chưa từng xuất hiện.
Mấy đồng đội hoàn toàn vứt bỏ cả lòng tự tôn của bộ binh, nhưng phản ứng của Phó Chỉ huy lại rất lãnh đạm.
Thừa Phong như thể đang sống trong một thế giới bình yên hoàn toàn tách biệt với sự hỗn loạn xung quanh, đến cả lời động viên cũng rất hời hợt, cô nhẹ nhàng cất giọng: "Suỵt... bình tĩnh."
"Phó Chỉ huy! Cậu thật sự bỏ mặc bọn tôi chạy một mình à?"
"Hay là chúng ta gọi viện binh đi? Dù sao cũng đều là người của Liên Đại mà!"
"Tôi bị dí sát đến mức adrenaline loạn hết cả rồi. Cậu có thể nói sớm với tôi là tôi còn cơ hội sống không? Tôi sẵn sàng đối mặt với sự thật mà!"
"Tôi gọi cậu là chị bao nhiêu lần rồi mà vẫn không được sao?"
Thừa Phong nhanh chóng vẽ một lộ trình tẩu thoát bằng màu đỏ đậm nét trên bản đồ. Ba người liếc nhìn, cảm giác như cô đang cố tình dẫn bọn họ đi lòng vòng vậy.
Tuy vậy, ít nhất họ cũng có chút hy vọng. Ba thanh niên vừa hét vừa chạy, nỗ lực lao về phía điểm đến.
Sự kiên cường của bọn họ đã lan tỏa đến cả các đồng đội cách đó vài kilomet. Thanh niên số 1 cảm thấy như cổ mình đã bị một lưỡi dao đặt lên, căng thẳng đến mức khó thở.
Trong áp lực cực độ, tiềm năng bùng nổ mạnh mẽ. Ba binh sĩ liều mạng, không chỉ không bị hạ gục bởi hai mươi người đang truy sát mà còn kéo dài khoảng cách giữa họ và Quân đoàn 2.
Khi bọn họ bắt đầu nghĩ rằng Thừa Phong thực sự đang lợi dụng địa hình để giúp họ thoát thân, một mũi tên đỏ sáng chói bất ngờ xuất hiện trên bản đồ, ngay phía trước vài trăm mét.
"Được rồi, đến đây đi."
Lời nói vang lên tựa như âm thanh đến từ thiên đường.
Ba người giữ nguyên nhịp chạy, không kịp thở mà lập tức chuyển hướng theo mũi tên đỏ.
Khi bọn họ lao qua điểm đến, mọi thứ trông vẫn rất bình thường.
Tiếng thở dốc của họ hoàn toàn che lấp tiếng động khe khẽ từ bụi cỏ gần đó. Mãi đến khi tiếng cười quái dị phía sau bị loạt tiếng súng bắn phá tan, chuyển thành những lời chửi rủa tức tối.
"Chết mẹ!"
"Cẩn thận phía sau, có mai phục!"
"Mẹ kiếp! Liên Đại lại kết minh với Liên minh Lưu động rồi! Không biết xấu hổ!"
Ngược lại, đội Liên minh Lưu động thì lại hét lên trong vui sướng.
"Là thật kìa!"
"Thời khắc vinh quang của chúng ta đến rồi anh em! Lần này quyết không làm đội bét bảng nữa!"
"Hạ gục bọn Quân đoàn 2 nào!"
Ba người quay đầu lại nhìn đầy xúc động.
"Đừng dừng lại!" Thừa Phong nhắc, "Liên minh Lưu động đang bắn tùm lum, chỉ đang tranh điểm thôi."
Ba người vừa định chậm lại đã lập tức tăng tốc, gắng gượng bằng chút sức lực cuối cùng để thoát khỏi khu vực hỗn chiến.
Người của Quân đoàn 2 bị kéo chạy vòng vòng, giờ ngón tay vẫn còn run rẩy. Trước làn đạn bất ngờ ập tới, bọn họ rơi vào thế yếu rõ rệt, chẳng còn sức chống cự nữa.
Dù trình độ của sinh viên Liên minh Lưu động không bằng Quân đoàn 2, nhưng họ lại cẩn trọng hơn, sợ mình trúng bẫy của Thừa Phong nên tiện thể gọi thêm đội bên cạnh đến hỗ trợ.
Hai đội đồng thanh hét lớn, khí thế bừng bừng áp đảo hoàn toàn Quân đoàn 2 khiến họ tán loạn tháo chạy.
Trong lúc hỗn loạn, Thừa Phong lặng lẽ len vào giữa, tranh thủ thu hoạch điểm số.
Dù kỹ năng bắn của cô chưa đạt đến trình độ cao nhưng cũng không đến mức quá kém. Đối mặt với đám "cừu non" đang bỏ chạy, cô dễ dàng hạ bốn người rồi rút lui trước khi quá lộ liễu, tiếp tục hành trình hội họp với đồng đội.
——
Ở phía Quân đoàn 1, Chỉ huy vẫn ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay gõ gõ vào đầu gối không ngừng.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, cậu ta bắt đầu nghi ngờ Quân đoàn 2 đã nhìn thấu lời nói dối của mình, cố ý để họ mòn mỏi chờ đợi.
Đồng đội xung quanh càng lúc càng tỏ ra sốt ruột, ánh mắt đầy ngờ vực.
Để giữ vững lòng tin của cả đội, Chỉ huy Quân đoàn 1 đành lần thứ ba gọi cho Quân đoàn 2.
Lần này cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng bên kia không rảnh để nghe, giọng khản đặc rống lên: "Rút lui! Về căn cứ! Hướng về căn cứ mà chạy! Viện binh đang trên đường tới! Liên minh Lưu động, các người điên rồi sao? Đừng có quá đáng thế!"
Tiếng súng dày đặc bên kia khiến tất cả bọn họ rùng mình.
Chỉ huy Quân đoàn 1 không nói một lời, vác súng lên bỏ chạy. Sau lưng, cả đội vội vàng bám sát theo.
Bọn họ vừa bắt đầu rút lui, thanh niên số 1 và đồng đội liền theo chỉ thị của Thừa Phong lén bám sát.
Vì sợ bị phát hiện, họ không dám tới gần, chỉ bắn bừa hai phát đạn để tạo vẻ diễn như thật.
Hành động tự lộ diện kỳ lạ này càng làm Quân đoàn 1 thêm tin rằng phía trước chắc chắn có mai phục.
"Đừng quan tâm!" Phó Chỉ huy Quân đoàn 1 tức tối nói. "Cố diễn như heo ăn thịt hổ à? Người Liên Đại đúng là mặt dày không ai bằng! Cứ thích diễn trò, buồn cười lắm sao? Nghĩ ai là đồ ngu chứ?"
"Không phải mặt dày, mà là đám người bọn họ ai cũng có cả tá bộ mặt!"
"Thật không tin nổi! Liên Đại lại liên minh với Liên minh Lưu động. Liên minh đó không phải chỉ lo nội chiến sao? Sao họ có thể bị Liên Đại thuyết phục được chứ?"
Cả đội vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn, đến khi không còn thấy kẻ địch, họ mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị quay về căn cứ.
Chỉ huy Quân đoàn 1 thở phào nhẹ nhõm: "May mà để Quân đoàn 2 đi dò mìn trước. Liên Đại lần này không định giữ yên lặng nữa rồi."
"Hừm, thắng thêm trận này nữa là bốn trận liên tiếp, bọn họ còn lý do gì để khiêm tốn nữa chứ?"
"Thế của họ mạnh quá, thế này không ổn chút nào."
Chỉ huy Quân đoàn 1 đang cau mày suy nghĩ cách làm suy yếu tinh thần của đội Liên Đại thì những tiếng súng trong ác mộng lại vang lên phá tan bầu không khí, đồng thời khiến đất bụi phía trước tung tóe. Một trận chiến mới lại bắt đầu.
Cả buổi sáng, bọn họ đều ở trong bầu không khí nghi ngờ, hoảng loạn. Chưa kịp phản ứng gì, cơ thể đã theo bản năng lao sang một bên, nhanh chóng chuyển sang tư thế chiến đấu.
"Lại là ai đây?!"
Phó Chỉ huy nheo mắt nhìn, phát hiện đối diện là đội du kích quen thuộc của Liên Đại. Cậu ta tức đến mức suýt xuất huyết não, gào lên:
"Mẹ nó! Âm hồn bất tán*!"
(*) Lẽo đẽo theo mãi không buông tha.Cả đội cảm thấy như mình đi đâu cũng gặp mai phục, cứ như bị nhốt trong một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Ai nấy đều nổi cơn thịnh nộ, buông lời chửi tục.
"Các người mai phục mãi không chán à?"
"Sao bên đó lại đông người đến thế này?"
"Ra trận là mang hết quân đi à? Liên Đại các người bị điên rồi sao?!"
Phía đội du kích của Liên Đại cũng ngớ người.
"Họ điên rồi à? Đang nói cái gì vậy?"
"Vừa bắt đầu trận mà đã xuất hiện ảo giác, thật đáng thương."
"Thôi thì cho họ về sớm nghỉ ngơi đi. Anh em, xông lên!"
Cuộc hỗn chiến nổ ra dữ dội. Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đánh đến nỗi suýt lôi cả hồn ra khỏi mình, ai nấy mặt mày méo mó, sát khí tràn trề.
Trong khi đó, khán giả lại cười như được mùa, hào hứng theo dõi trận chiến.
[Đoán đúng mà cũng sai hoàn toàn, đúng là phê thật.]
[Pha phản logic này khiến tôi cười bò. Không biết Quân đoàn 1 thảm hơn hay Quân đoàn 2 thảm hơn đây?]
[Xem lại replay trận này chắc chắn Quân đoàn 1 thảm hơn rồi. Vừa phải chịu cơn thịnh nộ của Quân đoàn 2, vừa phải đối mặt với sự thật là mình bị chơi xỏ.]
[Chỉ sáu người mà đánh ra trận như cả đội dốc toàn lực. Phó Chỉ huy Liên Đại quá lợi hại! Cộng thêm thiên tài điều khiển thủ công kia, không biết phòng tuyển sinh của họ năm nay nhận bao nhiêu tiền thưởng nữa.]
[Phó Chỉ huy này không chỉ lợi hại mà là áp đảo toàn diện. Kỹ năng lập mô hình và phân tích dữ liệu đều vượt trội.]
[Thống kê thương vong ra rồi! Sau màn đánh loạn này, Quân đoàn 1 mất 11 người, Quân đoàn 2 mất 14 người. Vậy mà cả hai đội không bị quét sạch, quả nhiên là trường quân sự hàng đầu nha [Vỗ tay]]
[Anh em đồng cảnh ngộ nắm tay nhau, ai thắng trước là chó. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng với liên minh ngốc nghếch này rồi.]
——
Sau khi bụi mù lắng xuống, đám thanh niên chạy thục mạng cuối cùng cũng đổ gục xuống đất, mệt đến mức thở hổn hển, gối đầu lên cỏ nghỉ ngơi.
Thanh niên số 1 xác nhận không còn nguy cơ xung quanh nữa, ngồi tựa vào một tảng đá, giọng mệt mỏi hỏi: "Trùm nè, tại sao lại để cho Liên minh Lưu động lấy điểm bên tuyến Đông thế? Gọi người Liên Đại tới cứu viện chẳng phải tốt hơn sao?"
Trên quần áo Thừa Phong vẫn còn dính đầy lá cỏ, cô cúi đầu phủi sạch, nhẹ nhàng trả lời: "Điểm số đưa cho Liên minh Lưu động hay Liên Đại thực ra cũng như nhau thôi."
Thanh niên nằm bẹp dưới đất giơ tay lên, lắc lắc ngón trỏ phản đối: "Sao mà như nhau được! Chúng ta đâu phải đồng minh, dù là đồng minh thì cũng không thể giống nhau!"
Thừa Phong hỏi: "Nếu các cậu phải chọn hợp tác với một bên, các cậu sẽ chọn ai?"
Các thanh niên hơi khó chịu khi phải nghĩ đến câu hỏi này.
"Bên nào cũng tệ, chẳng muốn hợp tác với ai."
"Nhìn vết xe đổ của Quân đoàn 1 và Quân đoàn 2 đi, tôi thấy đơn thương độc mã cũng ổn."
"Dĩ nhiên mạnh thì phải liên minh với mạnh!"
"Không! Tôi nghĩ ra rồi!" Thanh niên số 1 bừng tỉnh, nói: "Chọn bên yếu nhất! Như thế ít nguy hiểm hơn!"
"Đúng vậy, Liên minh Lưu động chính là con dao sắc nhất trong chiến lược "mượn dao giết người"." Thừa Phong vác súng lên, bước đi, tiếp lời: "Đưa điểm cho họ, đồng thời cũng xây dựng lòng tin, mở ra cơ hội hợp tác lần sau. Hiện tại Liên Đại bị tấn công từ bốn phía, mỗi chiến binh đều rất quan trọng. Giai đoạn đầu cứ giảm thiểu thương vong là tốt nhất."
Nếu Liên Đại có thể giành Quán quân, họ sẽ không ngại để Liên minh Lưu động giành lấy vị trí Á quân.
Với điều kiện là bọn họ chịu phối hợp.
——
Tại thị trấn, hơn mười người của đội Liên Đại ở lại phòng thủ đã buồn chán đến mức sắp ngủ gật, chỉ còn dựa vào việc lắng nghe chỉ thị chiến đấu trong kênh đội để duy trì tinh thần. Nhưng càng nghe càng ngứa ngáy muốn tham gia.
Bọn họ tranh thủ chêm vào vài câu nịnh nọt, cố gắng lấy lòng Thừa Phong.
"Chị đại ngầu lòi ơi, sao chị lại có thể thông minh như vậy chứ?"
"Chị ơi, cho em theo chị đi đánh giải nhé?"
"Chị dẫn em theo với. Em rất ngoan, không mắc lỗi, không đổ thừa đâu. À mà chị biết không, vừa nãy số 4 nói xấu chị đấy, bảo chị bỏ chạy một mình. Quá đáng thật luôn, lúc ấy em tức đến mức muốn mắng cậu ta luôn á."
Số 4 ngồi gần đó giật bắn mình, gào lên: "Điên thật đấy! Mẹ nó cậu là trà xanh à?!"
Thừa Phong: "Chúng tôi về rồi. Xem tình hình trước đã."