Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 25

Lần này Liên Quân đúng là tan tác thê thảm, nhưng thê thảm nhất không phải là số lượng binh lính họ mất đi.

Tổng Chỉ huy Liên Quân phân tích hùng hồn như viết luận văn đại học, cuối cùng lại "hoàn thành xuất sắc" việc cống nạp mạng của mình. Tin tức này lập tức leo lên bảng xếp hạng "Những pha ngáo nhất năm" ở Tam Diêu, đã vậy còn được truyền đi khắp các căn cứ khác khiến Chỉ huy của Quân đoàn 2 vốn đang ủ rũ vì thất bại liền cảm thấy được an ủi sâu sắc.

Chỉ có những người đồng cảnh ngộ mới là đồng minh chân chính!

Đồng minh càng thảm, tình cảm càng bền!

Từ nay trở đi, Liên Quân chính thức trở thành gia đình của họ.

Chỉ huy Quân đoàn 2 lập tức nhiệt tình tung cành ô liu về phía "người nhà".

Lúc này, tàn quân Liên Quân bơ phờ vừa trở về đang sắp xếp đội hình ở cổng căn cứ. Phó Chỉ huy thì bận rộn kiểm kê thương vong, trấn an tinh thần binh sĩ rồi gấp rút bầu chọn Tổng Chỉ huy mới. Họ hoàn toàn không có thời gian để ý đến nhóm Quân đoàn 2 đang đứng xem kịch.

"Thật lòng tôi rất đồng cảm với các cậu." Chỉ huy Quân đoàn 2 nói với vẻ mặt hết sức chân thành, kèm theo vài cái gật đầu đầy giả tạo, "Đây không phải điều tôi muốn thấy!"

Nói dối không chớp mắt, nụ cười còn chưa kịp giếm nữa!

Cậu ta tiến đến, vỗ vai Phó Chỉ huy Liên Quân, nhe răng nói: "Tôi hiểu cảm giác của cậu. Đồng cảm thật mà!"

Biểu cảm nửa cười nửa không, hài hước nhưng đậm chất châm chọc.

Phó Chỉ huy Liên Quân cuối cùng chịu không nổi, đuổi người đi: "Cút! Đang bận!"

Chỉ huy Quân đoàn 2 nghiêm túc lại, gật gù: "Tôi đã nhắc các cậu rồi mà. Đội 3 ở tuyến ba của Liên Đại rất gian xảo. Sao các cậu cứ thích chọn đường tầm thường thế?"

Phó Chỉ huy âm thầm phản bác, đó mà gọi là đường tầm thường à?!

Nhưng nghĩ lại thì đúng thật, vô liêm sỉ chính là phong cách quen thuộc nhất của bọn họ mà.

Mặt cậu ta đen thêm mấy tông.

Trong khi đó, các khán giả xem trực tiếp qua mạng chỉ tay cười nắc nẻ khi máy quay lia qua gương mặt non nớt của các binh sĩ Liên Quân. Họ không đồng cảm nổi, chỉ chăm chăm cười ở phần bình luận.

[Không biết Liên Đại thắng ba lần kiểu gì, nhưng Liên Quân thua kiểu gì thì giờ tôi rõ rồi.]

[Giáo quan của Liên Quân nên dạy họ bớt tự tin lại. Đâu phải ai cũng nể mặt họ chứ!]

[Ò e í e bác sĩ đây, chẩn đoán nhanh: Bệnh nhân chết vì toan tính quá đà.]

[Cô gái nhỏ ở Liên Đại giỏi ghê, phán đoán chuẩn, quyết định dứt khoát, đội còn rất đoàn kết, chẳng ai dám giở trò.]

[Dễ hiểu thôi, quân đội nào mà không sùng bái kẻ mạnh?]

[Chỉ mình tôi thấy họ điên à? Liên Đại vốn đã là mục tiêu cả bản đồ, giờ chọc thêm ba phe. Họ định chịu cả bản đồ vây đánh chắc?]

[Cậu nói vậy thì tôi hỏi nhé, ngọt ngào với Liên Quân một chút thì họ sẽ bỏ qua sao? Đừng có mơ giữa ban ngày!]

[Có thể sẽ có lúc cần phải mạo hiểm, nhưng một lần mạnh mẽ lại có thể tạo ra sức mạnh to lớn dài hạn mà! Liên Đại xông lên!]

——

Sau một hồi tấu hài, Liên Quân đã chọn được Chỉ huy mới. Quân đoàn 1 cũng gia nhập kênh liên lạc của họ. Ba phe liên kết rồi ngay lập tức lên kế hoạch hợp tác.

Bỗng nhiên Chỉ huy Quân đoàn 2 hắng giọng hùng hồn: "Chúng ta đã rút ra được bài học đau đớn này, chúng ta phải càng thêm đoàn kết hơn. Liên Đại bá đạo như vậy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Hãy cùng chấm dứt sự ngông cuồng của họ đê!"

Nghe vậy, Chỉ huy Quân đoàn 1 không nhịn được buột miệng chửi tục. Ai thèm nghe bài diễn văn của cậu ta chứ. Cậu mạnh mẽ chuyển chủ đề: "Đừng có dò xét nhau nữa. Cứ lề mề thế này, để Liên Đại xem chúng ta như khỉ mà đùa giỡn à?"

"Mỗi phe cử 50 người tấn công phối hợp. Quân đoàn 2 quấy rối từ một phía khác, đồng thời phòng ngừa Liên Đại nhận viện trợ. Mục tiêu là chia rẽ lực lượng đối phương và phá vỡ phòng tuyến. Nếu không lấy được mạng thì phá hủy căn cứ, tiêu diệt NPC, hủy mọi vật tư của họ."

Liên Quân thì không có ý kiến gì.

Quân đoàn 2 nghe xong cảm thấy khá ổn. Trải qua việc nội bộ lục đục lúc trước đã có chút bóng ma tâm lý với việc hợp tác nên tương đối thích tự hành động hơn, khá hài lòng đối với việc sắp xếp này.

——

Cùng lúc đó, đội của Thừa Phong đang thu dọn chiến trường, nhặt từng món vũ khí và đạn từ xác quân địch bỏ vào thùng vật tư.

Cô còn yêu cầu bọn họ cởi áo khoác của kẻ địch.

Đối mặt với đống quần áo lấm bẩn, mọi người nhăn mặt chán ghét nhưng vẫn làm vì nghĩ rằng có thể cần cho nhiệm vụ. Thanh niên số 1 tò mò hỏi: "Chúng ta định cải trang, lẻn vào căn cứ của bọn họ à?!"

"Cậu nghĩ gì thế?" Thừa Phong thở dài. "Cậu thử đoán xem mình và họ khác gì nhau."

"Khác gì?" Thanh niên số 1 đầy tự tin đáp: "Tôi diễn giỏi lắm! Hồi cấp ba tôi là ngôi sao của hội diễn văn nghệ trường đấy!"

Thừa Phong im lặng một lúc, rồi nói: "Ồ."

Có vẻ khả năng diễn xuất và trí thông minh không hề có mối tương quan tích cực nào.

Sau khi thu dọn xong, mọi người quay lại khu an toàn. Một số thanh niên vẫn hứng chí, liền nhảy vào kênh trò chuyện hỏi: "Giờ làm gì tiếp đây? Tiếp tục ngồi đợi à?"

"Giải đấu đã đi được nửa chặng đường rồi mà vẫn chỉ có mấy trận xung đột nhỏ xíu. Cảm giác tiến độ năm nay chậm chạp ghê."

Thừa Phong đáp: "Sắp rồi. Đối thủ chắc chắn sẽ kéo đến bao vây."

Thanh niên số 1 mạnh miệng: "Không sợ bao vây! Quân đoàn 1, Quân đoàn 2 cũng chỉ đến thế thôi!"

Thừa Phong lắc đầu: "Lần này họ nghiêm túc thật đấy."

Ở kênh Chỉ huy, tình hình sùng sục như nồi lẩu bốc khói.

Năm phút trước, đội trinh sát báo tin có ít nhất 150 người từ phe địch đang chuẩn bị lập đội hình tiêu diệt họ. Cả kênh liền chìm trong bầu không khí nặng nề.

Dù mọi người đều đoán trước được tình hình này, nhưng không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến thế.

"Phải làm gì bây giờ? Tinh thần đội mình đang lên cao. Hay là ra tay trước? Loại được một phe thì cũng gom được ít điểm, còn hơn là ngồi chờ chết."

"Cậu nghĩ một căn cứ lại dễ loại như vậy à?"

"Đừng, tôi nghĩ giờ nên gọi hết quân về bảo vệ thành đã. Sĩ khí có cao mà về nhà thấy nhà mất nóc thì có nghĩa lý gì nữa chứ?"

"Liên Đại từ trước đến giờ toàn chơi chiến thuật vu hồi, cứ tiếp tục thế này thì đừng nói vô địch, top 3 cũng khó mà giữ."

"Mọi người đừng lúc nào cũng nghĩ tới vô địch. Khó quá thì cứ thả lỏng, làm hết sức thôi!"

Tổng Chỉ huy cảm thấy như có một quả núi đè lên đầu. Cả làn gió thổi qua cũng nặng nề áp lực. Tiếng bàn tán của đồng đội khiến cậu ta muốn nghẹt thở, nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn an mọi người.

Dù tự nhủ bản thân phải lạc quan, nhưng cậu ta thừa hiểu nếu kỷ lục 3 năm vô địch liên tiếp của Liên Đại kết thúc dưới tay mình thì tội danh "kẻ hủy diệt vinh quang" chắc chắn sẽ theo cậu ta cả đời.

Bốn năm tới cậu ta chỉ muốn đổi tên để sống thôi.

Tổng Chỉ huy quét một vòng danh sách trong đội, như bị ma xui quỷ khiến, cậu ta gọi:

"Ừ thì... đội 3, ý cậu thế nào?"

Thừa Phong hơi ngạc nhiên vì cậu ta chủ động hỏi mình, vì Tổng Chỉ huy đặc biệt từ trước đến giờ có vẻ không ưa phong cách chiến đấu của cô lắm.

Cô thẳng thắn đưa ra phương án tối ưu: "Gọi mọi người về đi. Cố thủ hết sức. Chẳng thể nào mãi giữ ưu thế được đâu."

Đồng đội ngập ngừng, tiếc rẻ: "Không tranh vàng nữa à? Dù sao chúng ta cũng là đội ba lần vô địch. Thua thảm hại thế này thì quê độ quá."

"Ngay từ đầu chúng ta đã không nên chủ động, không mạnh mẽ..."

"Nếu trận này kết thúc như thế, thì cái danh vô địch nhờ nhặt của hời của Liên Đại coi như gắn chặt rồi, mà là nghĩa tiêu cực ấy. Giáo quan chắc lôi cổ chúng ta ra xử mất."

Nhìn một đám người cúi đầu rũ rượi, Thừa Phong bực mình: "Tôi đâu có nói là bỏ cuộc tranh Quán quân!"

Tổng Chỉ huy ngơ ngác nói: "Không phải cậu bảo chỉ chuyên về phòng thủ tấn công sao? Sao lại còn muốn tranh giành ưu thế? Dù sao đi nữa, phòng thủ cũng sẽ tiêu hao rất lớn."

"Ý tôi là, những lần chiến thắng của Liên Đại không phải dựa vào sự khiêm tốn theo nghĩa đen, tức là khiêm tốn về sự hiện diện, mà là giữ điểm số và số lượng thương vong của mình đồng nhất hoặc thấp hơn một chút so với các phe khác, khiến mình trông không tạo thành mối đe dọa. Đây mới là khiêm tốn thực sự." Thừa Phong nói, ""Quân tử ẩn tài trong mình, đợi thời cơ mà hành động". Đây là điều mà chỉ IQ cao mới có thể làm được. Vào thời điểm then chốt, ra đòn quyết định, nhặt lợi, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Chỉ cần chờ đợi đúng lúc thôi."

Kết quả mà các chương trình máy tính khó có thể tính toán được chính là những gì mà con người gọi là kinh nghiệm và trực giác.

Cô thẳng thắn nói: "Hy sinh một nửa quân, thế là đủ. Tước mạng của đối phương được bao nhiêu thì tước, sau đó lại bắt đầu lại."

Lúc nãy Tổng Chỉ huy còn cho rằng quyết định lần này của Thừa Phong quá bảo thủ, nhưng nghe xong, cậu ta mới nhận ra cô có thể còn táo bạo hơn mình tưởng.

"Vậy sau đó thì sao? Liên Đại chỉ còn nửa quân số, làm sao xoay chuyển được tình thế?"

Thừa Phong nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, hãy gọi tất cả đội ngũ về đã."

Tổng Chỉ huy không còn cách nào khác ngoài tin tưởng cô. Cậu ta lập tức gọi tất cả đội du kích đang ở ngoài về, tập hợp toàn bộ binh sĩ, chuẩn bị đối phó với cuộc tấn công của kẻ địch.

Đội 3 đã có hai lần thắng lợi trước địch, nhưng khi nghe nói về đội quân đông đảo của đối phương, họ vẫn cảm thấy lo sợ, huống chi các đội khác còn chưa làm quen với phòng thủ trong trận đấu.

Thanh niên số 1 vẫn lắng nghe Thừa Phong nói chuyện, tâm trạng vẫn rất u sầu. Chờ lúc cô im lặng, cậu ta hỏi: "Chúng ta cũng phải đi chịu chết à?"

"Hy sinh là tất yếu." Giọng điệu của Thừa Phong giống như đang nói về một chuyện bình thường, "Liên Đại cần khiêm tốn hơn."

Thanh niên số 1 muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng cậu ta nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi không muốn chết, cũng không muốn nhìn người khác chết."

Thừa Phong ngạc nhiên nói: "Đây chỉ là một trò chơi thôi, cái gọi là hy sinh chỉ là một chuỗi dữ liệu thôi, có gì mà không muốn? Đương nhiên chiến thắng mới là quan trọng nhất."

"Bởi vì chúng ta là đồng đội mà!" Thanh niên số 1 nói.

Thừa Phong dừng tay, ngẩng đầu quay lại nhìn cậu ta.

Cô suy tư, có chút bối rối, nhìn chằm chằm vào cậu ta, không chắc chắn lặp lại một câu: "Đồng đội?"

"Chúng ta không phải sao?" Thanh niên số 1 lớn tiếng khẳng định, "Chắc chắn là đồng đội! Chúng ta phối hợp cùng nhau lâu như vậy mà!"

Thừa Phong lẩm bẩm như thể đang suy nghĩ gì đó: "Đồng! Đội!"

Thanh niên số 1: "??"

Anh em bên cạnh lo lắng hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

Thừa Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt và vẻ mặt trở nên kiên định. Cô giơ tay lên, nâng ngón tay cái với họ.

Rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của các thành viên trong đội, cô nở một nụ cười chân thành nhất trong trận đấu này.

"Á?" Giang Lâm Hạ suýt nữa rơi xuống từ sofa, anh thay đổi tư thế, nghiêng người về phía màn hình, hỏi: "Em ấy đang có ý gì đây? Có phải nhỏ người máy này bị lỗi rồi không."

Nghiêm Thận cũng rùng mình: "... Biểu cảm thật kỳ lạ."

Hạng Vân Gian lần đầu tiên phản ứng với bọn họ, buồn cười nói: "Có lẽ ý của em ấy là "cứ để tôi lo" ấy mà."

Có thể xác định rồi, từ "đồng đội" chính là cái bẫy để dụ người máy vào tròng.

Cảm xúc của cô nhóc này thật dễ đoán.
Bình Luận (0)
Comment