Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 27

Quân đoàn 2 tiến vào căn cứ của Liên Đại như tiến vào một vùng đất không người.

Khắp các con phố đầy rẫy NPC đang lang thang và những thùng vật tư được đặt ngẫu nhiên như cả đống điểm số lượn lờ trước mặt họ, chẳng khác nào cơn mưa vàng làm họ ngỡ ngàng không tin nổi.

Ban đầu, cả đội vẫn cẩn thận di chuyển cùng nhau, vừa vui mừng vừa dè chừng, niềm hạnh phúc không giấu được qua lời nói.

"Liên Đại lần này yếu thế quá, bỏ cuộc luôn rồi sao? Có phải có âm mưu gì không?"

"Đến cả vật tư cũng không gom, cổng thành cũng chẳng giữ, kiểu hành động kỳ quái này khiến tôi hơi lo sợ."

"Chúng ta đã tấn công thẳng vào trung tâm rồi, giờ mà cứ lo chuyện hão huyền thì chẳng phải quá nhát sao? Có còn là binh sĩ của Quân đoàn 2 nữa không?"

Đội hình giữ được chưa đầy năm phút thì không ai cưỡng lại nổi sức hút, từng người bắt đầu tản ra, lấy khu vực tuyến năm làm trung tâm, len lỏi vào các ngõ ngách để thu thập vật tư.

Dù vậy, vẫn không có bất kỳ binh lính nào của Liên Đại xuất hiện ngăn cản.

Việc đối thủ im ắng như chết quả là một điều đáng mừng, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy bất thường, đến mức Chỉ huy của Quân đoàn 2 bất giác sinh ra một cảm giác lo sợ mạnh mẽ.

Cậu ta lập tức kết nối liên lạc với hai đồng minh còn lại, hỏi: "Tình hình bên các cậu thế nào?"

Ngay khi kết nối, cậu ta đã biết câu trả lời.

Chỉ cần nghe tiếng ầm ầm chấn động màng tai từ đầu dây bên kia là đủ hình dung sự dữ dội tại hiện trường.

Chỉ huy của Quân đoàn 1 đáp lại đầy ý nhị: "Chúng tôi bên này vẫn đang giằng co."

Chỉ huy Liên Quân gào lên: "Giằng co cái gì chứ!"

Trong quá trình giao tranh, cậu ta dần nhận ra điều bất thường.

Hễ có lính mặc quân phục Liên Quân xuất hiện gần đó, gần như ngay lập tức, tất cả nòng súng của Liên Đại sẽ tập trung nhắm vào họ. Điều này khiến tổn thất của Liên Quân cao gấp nhiều lần so với Quân đoàn 1.

Đã có không dưới mười lính của Quân đoàn 1 băng qua hỏa tuyến tiến vào thành. Trong khi đó, Liên Quân vẫn chưa có lính nào thoát được vòng vây.

Chỉ huy Liên Quân tự nhắc mình phải giữ bình tĩnh, nhưng chuỗi thất bại liên tiếp hôm nay và sự bất công rõ ràng khiến cậu ta không cách nào kìm nén.

Cuối cùng, cậu ta phẫn nộ hét lên: "Giằng co cái quái gì! Tại sao Liên Đại chỉ đánh chúng tôi thôi thế?!"

Chỉ huy Quân đoàn 1 đáp: "Có lẽ là vì các cậu vừa làm họ tức giận."

Lúc này, ngay cả đồng minh của mình, Chỉ huy Liên Quân cũng không ưa nổi, giọng đầy bực dọc: "Ai làm ai tức giận? Họ bắn thẳng vào Tổng Chỉ huy của chúng tôi mà đến giờ còn chưa chịu thương vong chút nào!"

"Bình tĩnh nào!" Chỉ huy Quân đoàn 2 vốn ngồi xem kịch, bỗng tỏ ra thông minh bất thường: "Rõ ràng đây là trò gây chia rẽ giữa chúng ta. Mối quan hệ đã mong manh rồi, cần cảm thông cho nhau hơn."

Cậu ta đoán rằng Liên Đại thả tuyến năm chính là vì lý do này.

Một là họ không đủ binh lực, hai là muốn lợi dụng cách đối xử khác biệt để kích động mâu thuẫn giữa ba phe.

Đồng thời, cậu ta cũng nhận ra một quy tắc mà suýt chút nữa đã bỏ qua: Tiêu diệt NPC và vật tư chỉ làm giảm điểm số của Liên Đại, chứ không tăng điểm cho Quân đoàn 2.

Quân đoàn 1 hiện tại đang chiếm ưu thế lớn, điểm số chắc chắn tăng vọt, vì vậy Quân đoàn 2 cũng phải nhanh chóng tập trung kiếm điểm bằng cách tiêu diệt lính của Liên Đại mới được.

Chỉ huy Quân đoàn 2 vừa định ra lệnh thay đổi chiến thuật ưu tiên hạ gục binh lính Liên Đại, còn chưa kịp nghĩ ra cách diễn đạt thì trong tai nghe đã vang lên tiếng hò hét hỗn loạn: "Chỉ huy! Căn cứ của chúng ta bị tấn công rồi! Khốn nạn! Đại học Lưu động tràn vào! Người cực kỳ đông, chắc chắn là đủ quân số rồi!"

Chỉ huy Quân đoàn 2 lạnh sống lưng, lập tức hét lên: "Tập hợp! Tất cả tập hợp khẩn cấp!"

Nhưng đám người còn chưa kịp tụ lại thì tiếng súng đã nổ liên hồi xung quanh.

Những binh lính của Liên Đại vốn "biến mất" trước đó bất ngờ xuất hiện như những bóng ma, ẩn nấp trong các con phố, tập kích vào đội hình Quân đoàn 2.

Chỉ huy Quân đoàn 2 cảm giác như gió cũng mang theo đạn bay về phía mình. Cậu ta hét lên một tiếng, ôm đầu lao về phía cột điện ven đường. Sau khi thở hổn hển, cậu ta nhắc nhở đồng đội ngừng hành động và cảnh giác trước các cuộc phục kích.

Đang định dùng bản đồ hướng dẫn đội né nguy hiểm, cậu ta nghe tiếng động cơ mô tô từ xa lao tới.

Một giây.

Hai giây.

Một chiếc mô tô đen lao vụt qua tầm nhìn của họ, rẽ ngoặt một cách ngoạn mục vào con phố nơi họ đang đứng. Lốp xe ma sát với mặt đường tóe lửa, đi theo những đường cong táo bạo.

Thân xe nghiêng như sắp đổ, nhưng lại bị chỉnh lại một cách mạnh mẽ.

Chỉ huy Quân đoàn 2 giơ súng lên, nhưng chưa kịp nhắm mục tiêu thì hai viên đạn đã bay tới.

Một viên sượt qua mặt cậu ta, viên còn lại trúng vào vai.

Một binh lính bên cạnh vội lao đến, dùng thân mình che chắn, bảo vệ cậu ta rút lui.

Chỉ huy ngồi bệt xuống đất, hai chân cố sức đạp ngược, chui vào một cửa hàng ven đường. Hai binh lính khác bám sát phía sau, dựng súng tại cửa sổ để bảo vệ cậu ta.

Nếu Quân đoàn 2 mất luôn Chỉ huy, lại do cùng một người hạ gục thì còn mặt mũi nào nữa? Hay là chọn một ngày đẹp trời, nắm tay Liên Quân nhảy từ sân thượng xuống cho rồi?

Chiếc mô tô vẫn lao vun vút trên phố.

Trên yên sau, Thừa Phong đứng thẳng, thân hình gầy guộc như thể có thể bị gió cuốn bay bất cứ lúc nào, nhưng hai chân lại móc chặt vào yên xe, phần thân trên giữ tư thế vô cùng vững vàng. Vai vác khẩu súng, dáng vẻ ngạo nghễ, đón gió ngông cuồng thách thức: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Đã vào sân nhà của bọn tôi, không hỏi bọn tôi có đồng ý không à?"

Chỉ huy Quân đoàn 2 thông qua cửa sổ kính vỡ quan sát bóng người bên ngoài, trong lòng khiếp sợ trước hai phát súng dứt khoát của đối phương, không dám dễ dàng lộ mặt.

Thấy bên kia im lặng, thanh niên số 1 chủ động khen ngợi: "Chị bắn chuẩn ghê! Em có cần chạy chậm lại không?"

Thừa Phong vỗ vai cậu, tỏ ra hài lòng với tốc độ nhanh như gió: "Không cần, cứ chạy đều đều là được."

"Chị giữ thăng bằng tốt quá!" Lời khen của thanh niên số 1 càng thêm lưu loát, buột miệng nói tiếp: "Em nghe nói đầu gà cũng giữ thăng bằng rất tốt!"

Trình Phong: "...??"

Thanh niên số 4 chịu không nổi đám người này nữa, cuối cùng tìm được cơ hội, không cho số 1 kịp chữa cháy liền lớn tiếng gào lên bằng giọng oang oang: "Quá đáng thật đấy trời ơi! Người gì thế này! Tôi chỉ biết đau lòng cho chị chứ không đời nào lại ví chị ấy với đầu gà đâu!"

Giọng cậu ta quá lớn, không cần dùng thiết bị liên lạc cũng truyền khắp bản đồ nhỏ.

Thừa Phong lập tức biết người kia đang trốn ở tầng hai, cửa sổ phía Đông của tòa nhà đối diện. Những người bạn Quân đoàn 2 cũng biết điều này.

Chỉ huy Quân đoàn 2 đè tay trái đã bị thương nghiêm trọng, chân thành hỏi: "Liên Đại năm nay phải chăng lại tuyển nhiều người mắc bệnh thần kinh như vậy?"

Một binh sĩ bên cạnh khô khan đáp: "Khó nói lắm, không phải thiên tài thường hay có chút vấn đề sao?"

"Cái này cậu nói đấy... nhìn tôi giống người có vấn đề sao?"

"Nhưng nếu cậu tự luyến thì trông khá giống đấy."

"Cút đi đồ hỗn xược nhà cậu!"

Chỉ huy Quân đoàn 2 nghiến răng nghiến lợi rồi nói trong kênh liên lạc: "Chúng tôi tạm thời không quay về được, các cậu bên đó cố gắng chống cự."

"Chống không nổi đâu Chỉ huy ơi! Đối phương hoàn toàn đánh loạn xạ, bắn phá không phân biệt, cứ như là một lũ liều mạng ấy! Toàn là kẻ điên, ai mà đỡ nổi chứ?"

Trong căn cứ của Quân đoàn 2, Lưu Đại đang thỏa sức tàn phá.

Bọn họ không chỉ có lợi thế về số lượng mà tiền tuyến còn liều mạng xông lên, để đồng đội phía sau giẫm lên xác mình tiến tới, như thể sẵn sàng treo bảng hiệu "mạng đổi mạng là lời."

Bọn họ hiểu cơ hội để các phe kiềm chế lẫn nhau không còn nhiều, từng giây từng phút đều vô cùng quý giá. Một khi Liên Đại bị công phá, mục tiêu tiếp theo chắc chắn sẽ là họ.

Trận chiến lần này, họ có thể tạo ra cục diện như thế nào sẽ quyết định hướng đi của toàn bộ giải đấu.

Đây là lần Lưu Đại cách vị trí Quán quân gần nhất. Lòng khao khát chiến thắng khiến Lưu Đại đạt được mức độ đoàn kết chưa từng có.

Chỉ huy Quân đoàn 2 không có mặt ở căn cứ để điều phối, Lưu Đại tấn công quá bất ngờ, căn cứ Quân đoàn 2 liền rơi vào thế một chiều.

Mười lăm phút sau, tên của Liên Đại đổi thành màu đỏ, biểu thị rằng điểm bảo vệ thành phố của họ đã gần chạm đáy, trận chiến sắp kết thúc.

Chỉ huy Quân đoàn 2 chưa thể thoát khỏi vòng vây thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Dù không biết điểm số cụ thể, cậu ta đoán rằng giấc mơ bốn lần vô địch liên tiếp của Liên Đại đã tan biến, phần nào giúp cậu ta giảm bớt áp lực.

Tuy nhiên, ngay sau đó, câu ta liền hiểu rõ thế nào là "phong thủy luân chuyển."

Năm phút sau, tên của trường Quân sự Quân đoàn 2 cũng đổi thành màu đỏ.

Cả thành phố giờ đây tan hoang như vừa bị đàn châu chấu càn qua, đâu đâu cũng thấy xác chết và tàn tích.

Lính của Lưu Đại sau khi nhận được tin, reo hò như những tên cướp chiến thắng, kéo nhau rời khỏi căn cứ Quân đoàn 2. Một nửa quay về bảo vệ căn cứ, nửa còn lại tiếp tục tiến công căn cứ Liên Quân.

Quân đoàn 2 trong lòng tràn đầy oán khí và sát ý, định lao vào giao chiến sống chết với Lưu Đại. Nhưng Chỉ huy của họ vẫn giữ được bình tĩnh, giọng điệu trở nên điềm tĩnh hơn, khích lệ: "Vẫn còn cơ hội! Anh em đừng bỏ cuộc! Theo họ sang Liên Quân bổ sung nhu yếu phẩm, tiêu diệt vài người, kiếm thêm điểm. Đừng quên mấy lần Liên Đại lật ngược thế cờ cũng là nhờ vậy!"

Nghe vậy, binh sĩ Quân đoàn 2 cảm thấy có lý. Họ nhanh chóng nhặt súng lên, bám sát theo Lưu Đại, cùng nhau tiến công căn cứ Liên Quân.

Dù Liên Quân đã bố trí một số người phòng thủ nhưng vẫn không ngờ trận chiến khốc liệt giữa Quân đoàn 2 và Lưu Đại lại kết thúc chóng vánh rồi lan sang nhà mình.

So với trận đấu giữa hai phe, cuộc hỗn chiến ba bên phức tạp hơn nhiều.

Quân đoàn 2 mang theo oán hận, trút giận lên Liên Quân, đánh với tinh thần như gặp kẻ thù truyền kiếp. Kết hợp với các "đội cảm tử" của Lưu Đại, bọn họ thể hiện sức công phá không gì cản nổi.

Lính Liên Quân vừa chiến đấu vừa báo cáo tình hình cho Chỉ huy, đồng thời khuyên cậu ta nhanh chóng từ bỏ việc đối phó Liên Đại để quay về xử lý tình hình.

"Cái lũ chó nhãi này thật không thể tin được! Dám đến đây kiếm điểm từ chúng ta! Quân đoàn 2 gần như dốc toàn lực rồi, chúng ta có nên đi dọn sạch nhà tụi nó, tiễn chúng ra khỏi cuộc chơi luôn không?"

"Cậu muốn đồng quy vu tận với Quân đoàn 2 à? Tôi thấy không đáng! Đừng phí công vì mấy kẻ không xứng!"

"Chỉ huy, cậu bị lừa rồi! Tôi thấy Quân đoàn 1 cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Cẩn thận họ lật mặt, làm một ván quét sạch bốn phe."

Liên Quân vốn đã chịu sự ngắm bắn đặc biệt từ Liên Đại ở một đường tiến công, giờ chỉ còn lại chưa đến một nửa lực lượng. Nghe tin căn cứ bị đồng minh tập kích, cùng một loạt cảm xúc tiêu cực, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Chỉ huy hét lên: "Khốn kiếp! Các người có ý gì? Coi thường Liên Quân chúng tôi đúng không?!"

Chỉ huy Quân đoàn 1 vốn lắng nghe màn than phiền từ đầu tới giờ cũng nổi giận, mắng: "Liên quan gì đến chúng tôi? Đến giờ cậu mới biết bộ mặt thật của Quân đoàn 2 sao? Nhắm thẳng vào họ mà bắn! Đừng nã loạn xạ khắp nơi!"

Ngay khi vừa dứt lời, tai nghe của Chỉ huy Quân đoàn 1 vang lên báo cáo từ lính trinh sát.

"Chỉ huy, có vài tên lính Liên Quân cứ quanh quẩn ngoài căn cứ chúng ta, trông rất đáng nghi."

"Liên Quân sắp sụp đổ, chúng ta cần đề phòng họ phản công."

"Quân đoàn 1 hiện đang chiếm ưu thế rất lớn! Hãy tập trung xử lý một cái căn cứ để tránh họ hồi sinh lực lượng đã!"

Ngay lúc Chỉ huy Quân đoàn 1 định chất vấn Liên Quân, vài binh sĩ mặc quân phục Quân đoàn 2 bất ngờ lao ra từ trong thành, nhập vào đội hình của Liên Đại rồi nhắm súng vào họ.

Liên Quân cười lạnh: "Tuyệt nhỉ, hai phe tên đỏ đã hợp tác rồi sao?"

"Kẻ thức thời mới là anh hùng. Tôi không hiểu sao các anh còn hợp tác với Quân đoàn 1, không sợ bị đâm sau lưng à?" Một thanh niên đội lốt quân Quân đoàn 2 cười chế nhạo, "Cẩn thận đấy, bạn hiền à!"

Mối quan hệ vốn mong manh giữa Liên Quân và Quân đoàn 1 lập tức sụp đổ vì sự nghi ngờ.

Tổng Chỉ huy Liên Đại lớn giọng châm chọc: "Liên Quân, các cậu ngốc vậy sao? Nhìn tình hình đội ngũ của mình đi, tên đỏ tiếp theo là các cậu đấy! Còn ở đây đấu với chúng tôi, thật sự muốn dâng chức quán quân cho Quân đoàn 1 sao? Tôi không biết các cậu thích làm người may áo cưới cho người khác như vậy đấy!"

Thanh niên số 1 hô hào đầy nhiệt huyết: "Vô sản toàn thế giới đoàn kết lại! Các tên đỏ cần đoàn kết!"

Nhận ra tình thế không ổn, Chỉ huy Quân đoàn 1 ngay lập tức ra lệnh rút lui, gần như la cùng lúc với Chỉ huy Liên Quân: "Rút lui!"

"Anh em, giết Quân đoàn 1 trước!"

Cục diện chiến trường đột nhiên đảo lộn. Tất cả mũi nhọn hướng về Quân đoàn 1.
Bình Luận (0)
Comment