Việc để Thừa Phong mở phòng livestream là quyết định sáng suốt nhất mà thầy Khổng cảm thấy mình đã đưa ra trong thời gian gần đây.
Ngày hôm sau, tổ nghiên cứu giảng dạy tiếp tục gọi sinh viên đến trò chuyện, trạng thái tinh thần của đám mầm non tổ quốc này đã thay đổi đáng kể.
Trước đó, họ thường lo lắng hỏi han về kỹ thuật huấn luyện và tương lai của cơ giáp thủ công. Giờ thì ngược lại, họ chẳng muốn nói chuyện nhiều, chỉ liên tục ám chỉ rằng thời gian của mình không nhiều, muốn quay về học gấp để xây dựng nền tảng vững chắc cho tổ quốc.
Chí hướng lớn lao, lạnh lùng quyết đoán. Thầy Khổng rất hài lòng, Thừa Phong chắc chắn là người có công lớn nhất.
Cô bé Thừa Phong thật đáng yêu, chỉ là ngoài việc không đi theo con đường thông thường và thỉnh thoảng kiểm tra sức chịu đựng của trái tim ông thì mọi thứ khác đều rất tuyệt.
Hai ngày sau đó, nhờ hiệu quả vượt trội của các buổi livestream và lời đề nghị mạnh mẽ từ những sinh viên bỏ lỡ lần trước, Thừa Phong đã bị thầy Khổng dỗ ngọt để tiếp tục kế hoạch này.
Ban đầu, Thừa Phong có chút ngần ngại về việc livestream, vì cảm thấy giai đoạn chập chững học hỏi của mình không đủ dũng mãnh và xuất sắc, có thể làm hỏng hình tượng lạnh lùng, thông minh của cô.
Nhưng các sinh viên của Liên Đại thì có việc cần đến cô, cộng thêm thầy Khổng liên tục khéo léo thúc ép, mọi người đều tỏ ra rất bao dung.
Qua mạng, đám thanh niên này ít nhiều cũng thừa hưởng căn bệnh giao tiếp siêu đẳng từ các tiền bối. Đến ngày thứ ba, thậm chí còn có nhóm đàn anh lập hẳn một đội chuyên tung hô, không ngừng spam lời khen có cánh trong phần bình luận.
Thừa Phong được thỏa mãn một cách tuyệt đối. Niềm vui gần đây của cô chính là từ các buổi livestream.
Tối ngày thứ ba, bộ phận truyền thông của công ty Tam Diêu thông qua Liên Đại gửi đến Thừa Phong một lời mời phỏng vấn.
Thầy Khổng tự trách mình. Ông đã mắc sai lầm rồi.
Có lẽ là do tuổi tác, hoặc cũng có thể là vì thời gian gần đây bị đám học trò nghịch ngợm làm tổn hao quá nhiều tế bào não, khiến ông ở tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã suy giảm.
Chỉ là một việc nhỏ mà ông nghĩ đến vài lần rồi lại quên mất, mãi đến chiều ngày hôm sau, sau khi dạy cả ngày dài và đang ăn cơm ở căng-tin, ông nghe thấy bàn bên cạnh nhắc đến hoạt động của Tam Diêu thì mới chợt nhớ ra. Ông vội vàng lấy quang não ra gọi ngay cho Thừa Phong.
"Không cần quá căng thẳng đâu. Gần đây việc cải tiến kỹ thuật thủ công đã có tiến triển, Tam Diêu muốn tìm vài người tiêu biểu để làm hoạt động quảng bá. Em chỉ cần nói vài cảm nhận, kinh nghiệm là được. Đương nhiên, những buổi phỏng vấn thế này có thể đem lại đầu tư thêm cho trường, nên cố gắng thể hiện xuất sắc một chút nhé..."
Khi nói đến từ "xuất sắc", thầy Khổng bỗng khựng lại, nhận ra từ này khi dùng cho Thừa Phong có thể là một lựa chọn vô cùng nguy hiểm. Ông lập tức bổ sung, "Nhưng không cần xuất sắc quá đâu! Khiêm tốn là truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc chúng ta!"
Thừa Phong: "Vâng..." Cô thầm nghĩ, bọn họ thường quên mất rằng cô không phải người của Liên minh.
Thầy Khổng lục tìm vài tài liệu từ hệ thống và gửi hết cho Thừa Phong. "Đây là danh sách câu hỏi họ dự kiến. Em xem có câu nào không muốn trả lời thì yêu cầu xóa. Tam Diêu thường phỏng vấn vào buổi trưa, nhưng giờ thời gian không kịp rồi, phải dời lại. Em xem tối nay có tiết nào không, để thầy xin phép nghỉ giúp."
"Tối nay em hẹn Chung Dật Tiệp rồi." Thừa Phong nhớ rõ mọi lịch trình của mình, "Phải chơi một trận với anh ấy trước. Sau 8 giờ tối em mới đi phỏng vấn được."
"Gì cơ?" Đũa trong tay thầy Khổng run lên, cuối cùng ông cũng nhớ ra chuyện này, "Em còn trận đấu với Chung Dật Tiệp sao?"
Thừa Phong đáp: "Không hẳn là đấu ạ." Vì không nghiêm trọng đến mức phải gọi là trận đấu.
Cô ngồi trong phòng ký túc xá, quay đầu liếc nhìn cửa chính rồi nhỏ giọng hỏi vào micro: "Có cần trang điểm không ạ? Phỏng vấn trực tuyến có thể bật chế độ làm đẹp không ạ? Chiều cao có chỉnh được không ạ?"
Đầu dây bên kia, thầy Khổng lưỡng lự một hồi, hỏi lại mập mờ: "Em có muốn hủy một cuộc hẹn không?"
"Hủy gì ạ? Hủy tóc à?" Thừa Phong nhìn vào gương soi, "Em thấy tóc mình ổn mà. Nếu được đội tóc giả thì càng tốt."
Thầy Khổng: "Cái gì cơ? Thầy hỏi là, em có muốn hủy trận với Chung Dật Tiệp không?"
Thừa Phong buông tay khỏi mái tóc, hỏi: "Tại sao ạ?"
Thầy Khổng lo rằng tâm lý của Thừa Phong sẽ bị ảnh hưởng.
Cô đã livestream ba ngày liên tục, những gì cô học được, trình độ ra sao, phong cách chiến đấu ưa thích đều bị phơi bày rõ ràng.
Với một bộ bài lộ tẩy thế này, làm sao đánh được?
Mà Thừa Phong lại rất hiếu thắng. Nếu chẳng may thua, tâm trạng của cô khi phỏng vấn có lẽ sẽ sụp đổ.
Ông im lặng một lúc. Không ngờ Thừa Phong lại hiểu lầm, cô hỏi nguy hiểm: "Có phải thầy xem thường em không?"
"Không, không, không!" Thầy Khổng lắc đầu lia lịa, giọng đầy cảm xúc, "Sao có thể chứ!"
Thừa Phong tạm tin, cúp máy.
Bảy giờ tối, Thừa Phong tắm xong và đăng nhập vào hệ thống. Chung Dật Tiệp đã online từ trước.
Anh ta đang chạy qua chạy lại trước màn hình lớn của quảng trường ảo Tam Diêu, thảo luận nhiệt tình với vài đàn anh của Liên Đại. Thấy Thừa Phong xuất hiện, anh ta giơ tay chào trước: "Chào buổi tối! Trước khi đấu, tôi muốn thành thật nói với cô em một điều, tôi đã theo dõi hết livestream của cô mấy ngày nay, nên giờ tôi đã nắm rõ mọi cách chơi của cô rồi nhé."
Thừa Phong thản nhiên: "Ồ."
"Thế này thì có vẻ không công bằng cho cô nhỉ." Khuôn mặt trắng trẻo của Chung Dật Tiệp thoáng vẻ bối rối, nhưng cuối cùng vẫn hào sảng nói: "Để công bằng, tôi sẽ nhường cô một tay, hoặc bỏ bớt một vũ khí. Cô thấy sao?"
Thừa Phong dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn anh ta, cân nhắc một hồi rồi không từ chối, chỉ nhướng mày hỏi lại: "Thật chứ?"
"Đương nhiên! Dù sao tôi cũng là đàn anh mà." Chung Dật Tiệp nhét hai tay vào túi, tỏ vẻ trầm ổn, cao thâm khó lường, "Cô rất giỏi, nhưng kiểu đánh tấn công bất ngờ của cô chỉ hiệu quả khi đối thủ không chuẩn bị thôi. Nếu bị nghiên cứu kỹ sẽ khó mà nổi bật. Một chiến thuật giỏi phải bền vững và đa dạng."
Anh ta nhếch miệng cười nhạt: "Nhưng tôi tin cô sẽ có tương lai xán lạn."
Thông thường, thời gian công bố phỏng vấn cá nhân rất ngắn. Chỉ một, hai ngày sau khi phỏng vấn, nội dung sẽ được đăng trên trang web chính thức.
Nội dung chủ yếu là các cuộc đối thoại thường lệ, đánh giá từ giảng viên xen kẽ với vài đoạn video trận đấu và sinh hoạt hàng ngày giữa bạn bè.
Vì người được phỏng vấn là sinh viên nên Tam Diêu rất cẩn trọng trong việc xử lý, đảm bảo không có nội dung vi phạm hay nhạy cảm. Những câu từ dễ gây tranh cãi cũng sẽ được phóng viên chủ động nhắc nhở chỉnh sửa. Vì vậy, việc duyệt hậu kỳ, thầy Khổng cũng không quan tâm lắm.
Khi thành phẩm được gửi lên, đồng nghiệp ở bộ phận giáo dục chính trị đã xem qua và cảm thấy nội dung không có vấn đề gì, thậm chí khá thú vị, liền thông qua phương án chỉnh sửa của Tam Diêu.
Trưa ngày thứ ba, video phỏng vấn đầu tiên của Thừa Phong chính thức được đăng tải trên trang web của Tam Diêu.
Thầy Khổng ăn cơm xong, quay về văn phòng nghỉ trưa. Nghe tin, ông lập tức điều chỉnh ghế thành chế độ nằm, đeo tai nghe, nhàn nhã mở trang web lên xem.
Khung cảnh đầu tiên của buổi phỏng vấn cá nhân Thừa Phong không phải là cô, mà là gương mặt lạnh lùng của thầy Khổng.
Nhìn thấy cảnh này, thầy Khổng giật mình, hoàn toàn không ngờ mình lại xuất hiện ngay ở đầu video.
Ông tạm dừng video, nhìn chằm chằm chính mình trong màn hình một lúc lâu rồi bất giác thở dài đầy khó chịu.
Sao mà trông mình như Diêm Vương đòi mạng thế này? Có đến mức xấu vậy không?
Trong video, phóng viên hỏi với giọng điềm tĩnh: "Thầy nghĩ Thừa Phong là kiểu sinh viên như thế nào? Nói sơ qua cũng được."
Thầy Khổng nghe thấy chính mình trả lời rất bài bản: "Thừa Phong là sinh viên năm nhất chuyên ngành Cơ giáp thủ công mà có biểu hiện xuất sắc nhất về mọi mặt trong năm nay. Tôi đang nói là toàn Liên minh, không chỉ riêng Đại học Liên hợp. Em ấy cần cù, nghiêm túc, tỉ mỉ, hơn nữa còn có tài năng xuất chúng. Thậm chí tôi dám tự tin khẳng định rằng em ấy đại diện cho hướng phát triển tương lai của lĩnh vực lái thủ công trong ngành cơ giáp."
Phóng viên tiếp lời: "Xem ra mọi người đều đặt kỳ vọng rất lớn vào Thừa Phong. Hơn nữa, trong lần cải tiến kỹ thuật này, biểu hiện của em ấy đúng là rất nổi bật."
Dựa trên kinh nghiệm những năm qua, những đoạn tâng bốc kiểu này sẽ không kéo dài quá lâu, và gương mặt khó ưa của thầy Khổng cũng nhanh chóng biến mất.
Tuy nhiên, video vẫn không chuyển cảnh. Tam Diêu dường như quá ưu ái thầy Khổng, tiếp tục chiếu những đoạn liên quan đến ông.
Phóng viên hỏi: "Thầy nghĩ lần cải tiến kỹ thuật lần này sẽ có tác động như thế nào đến sự phát triển của cơ giáp thủ công?"
Thầy Khổng cúi đầu suy nghĩ một lúc, hơi nhún vai điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói: "Lần này, hiệu suất của cơ giáp thủ công quả thật có sự nâng cao đáng kể, nhưng hiện tại các sinh viên vẫn chưa thể phát huy hết lợi thế của phần cơ giáp này."
Phóng viên tiếp tục hỏi: "Thừa Phong thì sao, em ấy cũng chưa làm được à?"
"Lẽ ra Thừa Phong cũng chưa thể." Thầy Khổng nói, "Cải tiến hiệu suất không phải lúc nào cũng theo chiều hướng tích cực, như việc tăng tốc độ chẳng hạn. Mỗi người đều có một giới hạn tiếp nhận nhất định, vượt qua giới hạn đó, tay lái cơ giáp sẽ không thể kiểm soát an toàn, người điều khiển sẽ cảm thấy không thoải mái và dễ dàng mắc sai sót. Dù Thừa Phong là một thiên tài, giới hạn của em ấy rất cao, nhưng em ấy cũng cần một quá trình huấn luyện dài và khắt khe. Không thể làm mọi thứ ngay lập tức được."
Màn hình chuyển cảnh, đột ngột xuất hiện video trận đấu giữa Thừa Phong và Chung Dật Tiệp. Cơ giáp màu đen như tia chớp lao qua bản đồ, góc nhìn hiện tại thậm chí không thể hoàn toàn bắt kịp được hình dáng của cô. Màn hình dần thu nhỏ lại, bao quát nửa bản đồ, cuối cùng mới rõ ràng thấy được quỹ đạo hành động của Thừa Phong.
Chung Dật Tiệp ở phía sau đuổi không kịp, bị bỏ lại càng lúc càng xa, hét lên: "Tại sao cơ giáp thủ công lại nhanh như vậy? Cải tiến kỹ thuật mới lắp thêm tám động cơ đẩy, thế có công bằng không? Cô chạy hoài đi, có chịu đấu đàng hoàng không hả?"
Câu trả lời cho anh ta là một quả tên lửa đuổi theo từ khu phố đối diện.
Chung Dật Tiệp vội vã chặn lại. Hai quả đạn nhỏ va vào nhau trên không trung, tạo thành những tia lửa đỏ rực như pháo hoa. Đồng thời, một làn khói trắng dày đặc lan tỏa theo sóng xung kích của vụ nổ.
Chung Dật Tiệp không thể chịu nổi nữa, mở kho vũ khí, gào lên: "Nếu cô chơi như thế, đừng trách tôi không khách sáo!"
Tiếng nổ chói tai lắng xuống trong một giây, màn hình trở lại cảnh thầy Khổng, mọi thứ dường như trở lại bình lặng.
Phóng viên hỏi: "Thừa Phong chiến đấu theo phong cách nào?"
Thầy Khổng đã trả lời rất nhẹ nhàng, cố gắng bảo vệ hình ảnh của Thừa Phong, không dùng từ ngữ nào quá gay gắt.
"Thừa Phong trông có vẻ là một người rất ngoan ngoãn, làm gì cũng theo khuôn phép, huấn luyện chuyên môn cũng khá vững. Nhưng thực ra, cách chơi của em ấy lại không tuân theo những quy tắc nhỏ, hiểu biết của em ấy về cơ giáp thủ công cũng khác biệt so với người bình thường. Nói đúng hơn, em ấy không theo xu hướng chủ đạo. Vì thế, khi em ấy làm những thao tác kỳ lạ, mọi người sẽ gật đầu, nghĩ "Ồ, điều này rất bình thường mà". Nhưng nếu em ấy làm một động tác chuẩn như sách vở, thì ngược lại, chúng ta sẽ thấy bất ngờ, nghĩ "Hôm nay em ấy sao vậy? Có phải đồ ăn ở căng tin không hợp khẩu vị không?""
Để thể hiện sự thân thiện, thầy Khổng nói xong câu đùa khô khốc đó rồi cố gắng tạo ra một nụ cười cứng ngắc, khẽ cười vài tiếng.
Lần chuyển cảnh tiếp theo của Tam Diêu không theo cách làm quen thuộc nữa, chuyển nhanh như một cú vỗ tay.
Sau cảnh thầy Khổng cười ngượng ngùng lại quay lại video trận đấu giữa Chung Dật Tiệp và Thừa Phong.
Sau cuộc đuổi bắt kéo dài, cuối cùng Thừa Phong cũng từ bỏ việc biểu diễn kỹ thuật, xuất hiện ngay trước mặt Chung Dật Tiệp tại vị trí chính diện của Ngũ Tíc.
"Tôi hiểu rồi!" Chung Dật Tiệp mạnh tay ấn nút bắn, hưng phấn lớn tiếng nói, "Tôi đã đoán được rồi!"
Anh ta nghĩ Thừa Phong sẽ tái hiện lại màn chơi lả lướt trước đó, biến hình, sử dụng động cơ đẩy và súng gió, kéo hết sức lực trong thời gian ngắn rồi lùi lại để tránh, vậy nên anh ta đã nhắm một nửa đạn vào Thừa Phong, nửa còn lại nhằm vào đường lùi của cô.
Cơ giáp thủ công thực hiện một động tác biến hình sau lưng cực kỳ chuẩn mực, thêm vào đó là một cú xoay người, rồi áp sát mặt đất lao ngược lại về Ngũ Túc.
Chung Dật Tiệp tức tối mắng một câu, vừa lùi lại vừa đổi hướng nòng pháo.
Cơ giáp thủ công áp sát tường trong làn pháo lửa, thân cơ giáp bắt đầu xuất hiện sự co giãn và biến hình.
Chung Dật Tiệp lại nghĩ rằng cô sắp bay lên. Trong bốn ngày qua, ngay cả trong giấc mơ, anh ta cũng lo sợ động tác này.
Nếu không phá hủy được đôi cánh chim kém chất lượng này, có lẽ Thừa Phong sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời anh ta. Chung Dật Tiệp lập tức quen tay nhắm vào không trung, bắn một phát pháo.
Thế nhưng, cơ giáp đen lần này không biến hình hoàn chỉnh mà bám sát tường, mở kho vũ khí bên trái và bắt đầu phản kích sau một chấn động nhẹ.
Chung Dật Tiệp trợn tròn mắt, hét lên đầy bất mãn: "Cái quái gì vậy!! Hoàn toàn không hợp lý!!"
Thầy Khổng đứng đằng sau, tay chắp sau lưng, khoé mắt vì chuyển động cơ mặt mà tạo thành vài nếp nhăn, ánh mắt tràn ngập sự tự hào dành cho học trò xuất sắc của mình.
"Em ấy là người có tính cách khiêm nhường. Thông thường, sinh viên ở độ tuổi này khá tự mãn, thêm vào việc tham gia thi đấu nên dễ bị ảnh hưởng bởi không khí, thích nói vài câu khiêu khích hay đùa giỡn. Nhưng cảm giác mà Thừa Phong mang lại cho tôi là sự trầm tĩnh, những thứ phù phiếm bên ngoài khó lòng ảnh hưởng đến em ấy. Em ấy cũng không hành động bốc đồng."
Giữa tiếng pháo nổ rền vang, xen lẫn là giọng nói có phần ngạo nghễ của Thừa Phong: "Đến đây đi, không phải anh muốn nhường tôi một kho vũ khí sao? Hay tôi nhường anh hai cái nhé?"
"Sao hôm nay anh toàn chơi trò đấm tay vào ngực vậy? Anh không sợ vỡ à?"
Thầy Khổng nói tiếp: "Dù chiến thắng cũng không tự mãn, không thích gây chú ý. Em ấy dành nhiều thời gian để tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo."
Cơ giáp thủ công của Thừa Phong đứng bên cạnh tàn tích của Ngũ Túc, chọn một vị trí có ánh sáng rực rỡ, giơ hai cánh tay cơ giáp lên, làm một động tác tạo dáng với khoảng không vô hình, tiếng cười nghe đầy vẻ gian tà: "Hê hê hê~"
Chung Dật Tiệp không rời khỏi trận đấu, liên tục lẩm bẩm với vẻ không cam tâm. Đại loại như "Tại sao?", "Sao lại thế này?", "Có phải cô cố tình gài bẫy tôi không?", "Sao cô gian xảo thế?".
Biểu cảm của thầy Khổng trở nên đặc biệt ngây thơ, vô tội. Tam Diêu làm dịu ánh sáng trong khung hình khiến khí chất hung hăng tự nhiên của ông cũng bị làm mềm mại, trông như một người đàn ông trung niên bình thường không giỏi bộc lộ cảm xúc.
"Em ấy có thế giới riêng của mình, có lẽ không giỏi giao tiếp với người khác. Tuy nhìn bề ngoài trẻ tuổi, mong manh nhưng thực chất lại rất độc lập." Thầy Khổng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, thận trọng nói: "Mỗi người đều có môi trường trưởng thành và nền tảng sống khác nhau, vì thế trong nhận thức xã hội sẽ tồn tại những khác biệt nhất định. Việc giao tiếp không chắc chắn sẽ đạt được sự tương đồng hoàn toàn."
Tam Diêu thêm một đoạn nhạc nền cảm động vào đây.
Khán giả vẫn đang đắm chìm trong tiếng "Hê hê hê" vừa rồi nên nhất thời chưa thể hòa nhập vào không khí này.
Thầy Khổng tiếp tục: "Trước đây chúng tôi cũng rất lo lắng rằng tình trạng này sẽ khiến em ấy gặp phải những trải nghiệm không vui trong quá trình học tại Liên minh, vì vậy đã cố gắng giúp em ấy hòa nhập vào tập thể. Đồng thời cũng hy vọng mọi người có thể bao dung hơn, đừng quá dùng các quy tắc xã hội để giới hạn hay phê phán em ấy. Em ấy cần một không gian tự do để trưởng thành. Mong rằng em ấy sẽ kết giao được những người bạn tốt."
Ngay giây sau, một nhóm thanh niên mặc đồng phục chính thức của Liên Đại tụ tập, sau khi nghe câu hỏi của phóng viên liền chen chúc tiến đến trước máy quay, tranh nhau nói:
"Thừa Phong không thể nào không làm được! Cậu ấy cái gì cũng làm được!"
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa chị ấy và chúng tôi là chị ấy siêu đỉnh!"
"Quy tắc là thứ có thể linh hoạt với người mạnh. Tôi chỉ hy vọng Thừa Phong bao dung tôi nhiều hơn một chút, tất nhiên tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"
"Tôi không phải bạn của Thừa Phong, tôi là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của em ấy!"
"Em gái ơi, đội cố định của các anh đang chờ em đấy!"
Cuối cùng, nhân vật chính của buổi phỏng vấn cũng xuất hiện.
Phóng viên hỏi: "Bạn nghĩ ở giai đoạn hiện tại, mình cần cải thiện điều gì không?"
Thừa Phong trả lời: "Nhiều lắm. Rất rất nhiều."
Phóng viên: "Vậy bạn có khuyết điểm nào cần sửa chữa không?"
Thừa Phong suy nghĩ hồi lâu, rồi không chắc chắn đáp: "Không có?"
Phóng viên: "Nếu có ai đó phê bình bạn, bạn sẽ làm gì? Bạn có cảm thấy buồn không?"
Thừa Phong vẫn giữ gương mặt không biểu cảm, nhưng mọi người lại có thể thấy thoáng chút vẻ giễu cợt: "Chắc chắn là vấn đề của họ. Tôi sẽ cố gắng... đồng cảm với họ."
Khung hình cuối của buổi phỏng vấn là một căn phòng trống trải, nhạc nền xúc động quen thuộc, thầy Khổng gật đầu đầy chân thành.
Thầy Khổng tắt video, nhắm mắt lại, tựa người vào ghế nằm.
Ông giơ tay lên ấn vào ngực, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dưới da cùng nhịp đập yếu ớt nhưng nhanh chóng.
Hay rồi.
Vẫn còn sống.
Cuộc sống thật tươi đẹp, vì thế hãy tránh xa Thừa Phong.