Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 71

Lần đầu tiên Hạng Vân Gian nhìn thấy trong đêm đen lại có hai đôi mắt sáng đến lạ kỳ như thế. Cũng là lần đầu tiên, cô con gái bất hiếu của anh lại bày ra vẻ mặt hiền hòa dễ mến như vậy với anh.

Bị sự cưng chiều bất ngờ này làm chấn động, anh kiềm chế không bật cười, chỉ bình tĩnh hỏi lại một câu: "Hai người đang bò dưới đất làm gì thế?"

Thừa Phong lồm cồm bò dậy, lau mặt, cố gắng nuốt ngược nước mắt trở lại rồi chỉnh lại ánh sáng từ đèn pin, chiếu thẳng vào hướng Hạng Vân Gian khiến anh phải nghiêng đầu tránh đi. Bóng của anh cũng vì thế mà lắc lư.

"Muốn uống nước!" Thừa Phong cất giọng cao vút, nghe đặc biệt thê thảm, "Dưới kia có nước!"

Hạng Vân Gian thông cảm nói: "Đáng thương quá."

Anh thò tay vào ba lô của mình, một bên lấy ra một quả cam, bên còn lại lấy ra một quả táo. Nhìn con gái đáng thương của mình, anh hỏi: "Cam hay táo?"

Thừa Phong nghẹn thở trong giây lát, đôi mắt vốn đã to tròn lại mở lớn hơn, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ bản thân. Cô hạ thấp giọng, đáp: "Cam!"

Hạng Vân Gian bật cười: "Gọi một tiếng ba đi."

Thừa Phong lập tức hét lên: "Ba!"

Hạng Vân Gian không nói không rằng, quăng luôn quả cam qua. Thừa Phong bắt được rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống bóc vỏ cam.

Nhưng khổ nỗi, tay trái cô chẳng còn chút sức, lại thêm đôi găng tay dày cộp khiến ngón tay chẳng linh hoạt. Cuối cùng, cô vẫn phải nhờ đến người đồng đội kém giác ngộ của mình.

Nghiêm Thận không hiểu vì sao bản thân vừa bị cô ghét bỏ, lại vừa phải giúp cô làm việc. Có lẽ đây chính là trạng thái chân thực của người cha già trong gia đình.

Mà Thừa Phong lại trừng mắt nhìn anh chằm chằm, sợ rằng anh sẽ giành mất quả cam lớn mà cô vừa đổi bằng một tiếng "ba" quý giá.

Hai người đều điên cuồng suy nghĩ, chuẩn bị báo cáo tội trạng với Hạng Vân Gian.

Nhưng Thừa Phong là người được ăn cam trước. Chỉ cần một múi cam, cô lập tức như được siêu thoát, lòng dạ cũng rộng lượng hơn hẳn. Khi mở miệng, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Trái cây từ đâu ra vậy? Sao lại có cam?"

"Từ căn cứ lấy về."

Hạng Vân Gian đi tới, chọn một chỗ ngồi xuống, cúi người quan sát hai người ở khoảng cách gần. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt và tứ chi của họ, cuối cùng mới phát hiện ra bộ dạng thảm hại không chịu nổi của cả hai.

"Hai người cùng làm nhiệm vụ, sao lại ra nông nỗi này?"

Nghiêm Thận nhận chai nước từ tay anh, giọng chua xót đáp: "Chính vì làm cùng nhau nên mới thành ra thế này."

"Ý anh là lỗi của em?" Thừa Phong kiên quyết và nghiêm túc phản bác, "Nếu không gặp được em, anh đã ngã ngựa ngay từ bản đồ đầu tiên rồi!"

Có đồng đội mới gia nhập, Thừa Phong chẳng buồn giữ lại chút tình bạn plastic nào với Nghiêm Thận.

Rất ngông cuồng.

Rất khí thế.

Rất đắc lý không tha người.

Cô tìm lại được cái uy của bà chủ.

"Đúng vậy..." Nghiêm Thận nuốt xuống nỗi nhục nhã, quay đầu hỏi: "Giữa đêm khuya sao cậu lại ở trên núi này?"

"Giang Lâm Hạ với Tân Khoáng đều đã quay lại. Chỉ còn hai người không có tin tức, tôi sợ hai người xảy ra chuyện. Bọn tôi kiểm tra vị trí xuất phát của nhau rồi quyết định chia ra đi tìm." Hạng Vân Gian hỏi tiếp: "Bộ đàm của hai người đâu?"

Thừa Phong thở dài.

Để giảm trọng lượng, cô đã vứt hết những thiết bị không cần thiết, bao gồm cả bộ đàm vốn chẳng mang lại cho cô lợi ích gì ngoài việc làm chân sai vặt cho Nghiêm Thận.

Còn Nghiêm Thận thì cho rằng đã gần đến vị trí căn cứ, bộ đàm không còn tác dụng mấy nên cũng thẳng tay vứt đi.

Hai người liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều ẩn chứa những lời chưa kịp nói, nhưng lại ngầm hòa nhau trong những tia trách móc không lời.

Hạng Vân Gian chống cằm, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa hai người. Anh muốn châm thêm một chút lửa để làm bùng lên cuộc tranh cãi, nhưng lại sợ mình sẽ bị cuốn vào và tự thiêu mất.

Lúc này, người xem trong phòng livestream đã không nhịn nổi cười.

[Chúc mừng Thừa Phong, chính thức thoát khỏi chế độ đen đủi ngầm!]

[Hình như tôi vừa nghe thấy hàng loạt tiếng "ba" vang lên liên tục. Kéo lại xem thử, không phải ảo giác đâu!]

[Màn xuất hiện của anh Hạng này, dù là giữa đêm tối nhưng lại tỏa sáng như thần linh giáng thế vậy]

[So sánh thế này, Nghiêm Thận đúng là hố đồng đội chính hiệu!]

[Bài hát "Thần tài đến" cuối cùng cũng vang lên trong kênh của Thừa Phong! Tôi xúc động quá!]

[Giờ tôi có thể yên tâm xem chưa? Hôm qua theo dõi cả ngày suýt bị đau tim]

Ba người tiếp tục lên đường, bởi họ lo rằng không kịp đến trạm căn cứ để quẹt thẻ trước buổi trưa.

Thừa Phong sau khi uống nước và ăn bánh ngọt đã hừng hực khí thế chiến đấu, không cần chuẩn bị sẵn các bản báo cáo tội trạng mà chỉ cần mở miệng là tuôn.

"Anh ta bóc lột em, còn chèn ép em nữa." Thừa Phong cất giọng như muốn khóc, "Em đã cõng ảnh đi suốt sáu tiếng đồng hồ..."

Nghiêm Thận lập tức ngắt lời: "Điều này đã hoàn toàn thoát ly thực tế, Thừa Phong à."

Thừa Phong phẫn nộ phản bác: "Ba tiếng cũng đã quá lâu rồi!"

Hạng Vân Gian rõ ràng thiên vị, quay sang hỏi người anh em của mình: "Sao cậu lại thế này?"

"Không phải còn khá tốt đấy à?" Nghiêm Thận nhún vai, vô trách nhiệm đáp: "Còn sống là tốt rồi."

Nếu tiêu chuẩn chỉ là còn sống... thì quả thật không có gì để phản bác.

Thừa Phong tức giận nói: "Phần lớn trong đó là nhờ nỗ lực của em!"

Hạng Vân Gian dừng lại, ra hiệu cho cô: "Lại đây."

Anh khỏe mạnh, tay chân linh hoạt, lại được nghỉ ngơi ở căn cứ, hệ thống đã điều chỉnh mọi chỉ số về trạng thái tốt nhất. So với hai người đã mấy lần leo từ ranh giới sinh tử trở lại, anh khác biệt hoàn toàn. Đối với anh, cõng Thừa Phong chẳng khác gì đeo một cái balo nặng dùng để huấn luyện.

Anh nhấc Thừa Phong lên lưng, bảo cô ôm chặt rồi một tay bám vào vách núi, cẩn thận nhảy qua các đoạn đường hẹp rồi leo xuống.

Những viên đá nhỏ theo động tác của anh lăn lóc rơi xuống, âm thanh xa dần, vọng lại trong đêm yên tĩnh như có hồi âm.

Đến một bục đá an toàn, anh quay lại, vẫy tay bảo Nghiêm Thận đi theo lối của mình.

Nghiêm Thận đứng yên, cúi đầu, ánh đèn soi thẳng qua anh, chiếu vào bóng tối sâu thẳm trong đôi mắt.

Ánh mắt của Nghiêm Thận, lạnh lùng như không khí ban đêm, rơi lên người Hạng Vân Gian khiến anh cảm thấy rùng mình.

Anh ta còn chiếu thẳng đèn vào mặt Thừa Phong để ám chỉ.

Hạng Vân Gian "hừ" một tiếng, lạnh lùng đáp: "Mơ đi! Lăn xuống đây mau!"

Nghiêm Thận cuối cùng cũng hiểu rõ địa vị thấp kém của mình trong nhóm, đành tự lực cánh sinh mà nhảy xuống.

Lúc hai người cùng Thừa Phong tiếp tục hành trình, kênh livestream gần như yên ắng như tắt tiếng.

Hạng Vân Gian không phải người nói nhiều, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, kênh livestream lại trở nên sôi động. Anh khéo gợi chuyện bằng những câu hỏi ngắn gọn.

Nghiêm Thận đơn giản kể lại những khó khăn mà anh và Thừa Phong đã trải qua sau khi gặp nhau.

"Hai người sao lại xui xẻo đến thế?" Hạng Vân Gian kinh ngạc hỏi: "Trước đây có vậy không? Tôi chẳng ấn tượng gì cả."

Nghiêm Thận bình thản đáp: "Không có cơ hội để thử."

Nói xong, Nghiêm Thận như nhớ ra điều gì, bổ sung: "Lần đầu hợp tác, tôi đúng là rất xui. Em ấy trở mặt, ám sát tôi luôn."

Hạng Vân Gian: "Chuyện đó tạm chấp nhận được... Ê này, đừng siết cổ anh, đồng chí Thừa Phong, chiếu đèn xuống dưới một chút. Đúng rồi. Giờ anh đang giúp nhóc đấy, hiểu không? Nếu nhóc đói thì cứ lấy đồ ăn trong túi anh mà ăn. Nhưng mà nếu không bám chắc mà rớt xuống thì anh cũng chẳng kéo nổi đâu."

Đã đi qua con đường núi này một lần, lần thứ hai, Hạng Vân Gian tỏ ra cực kỳ thành thạo. Ba người không gặp phải trục trặc gì lớn khi vượt qua đoạn núi nguy hiểm nhất.

Đến gần chân núi, Thừa Phong yêu cầu được tự đi. Hạng Vân Gian đồng ý, nhưng không lâu sau, vết thương trên cánh tay trái khiến cô sốt cao. Với một bảng trạng thái đầy hiệu ứng bất lợi, cộng thêm những chấn thương ngầm ở các khớp, bước chân cô loạng choạng, phải chạy lúp xúp mới theo kịp hai chàng trai chân dài.

Hạng Vân Gian thử nói chuyện vài câu nhưng thấy cô phản ứng chậm chạp, bèn lại cõng cô lên và nhanh chóng di chuyển về phía căn cứ.

Bờ vai của Hạng Vân Gian rất rộng, bên ngoài bộ quân phục còn gắn nhiều trang bị. Thừa Phong đặt cằm lên vai anh, theo từng bước chân của anh mà bị lắc qua lắc lại đến đau ê ẩm.

Tuy nhiên, trên người Hạng Vân Gian lại có một cảm giác an toàn đặc biệt. Mùi vị này khiến ý thức của Thừa Phong bắt đầu mơ hồ, mắt cô díu lại.

Trong cơn mơ màng, tai cô nghe thấy tiếng nói từ thiết bị liên lạc bên tai Hạng Vân Gian, giọng của hai đồng đội khác. Cô cố gắng mở mắt ra, qua màn sương mờ, cô thấy một tòa tháp cao đã hiện lên trong tầm mắt. Trên bức tường bên ngoài, logo của Liên minh sáng rõ.

Đã tới căn cứ.

Giọng Hạng Vân Gian vang lên nhẹ nhàng: "Cuối cùng cũng thi xong, mai được nghỉ rồi. Cậu đã thu dọn đồ chưa?"

Nghiêm Thận đáp: "Chưa. Tôi vẫn đang dọn."

"Kỳ nghỉ đông chỉ có mấy ngày, chẳng đủ để cảm nhận được niềm vui nghỉ ngơi gì cả." Giang Lâm Hạ xen vào, "Còn mười sáu phút nữa là hết giờ. Hai người làm trò gì mà lâu lắc thế này?"

Tân Khoáng ngạc nhiên: "Không bị lạc à?"

Giang Lâm Hạ hỏi: "Thừa Phong đâu? Ngủ quên trong lúc thi à?"

Thừa Phong cố ngẩng đầu lên để đáp lại, nhưng cơ thể không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa. Giao diện liên tục nhấp nháy ánh sáng đỏ. Cô liếc qua bảng trạng thái và thấy nhiệt độ cơ thể đã leo lên gần 40 độ.

Đối với máy móc, con số này thật sự chẳng là gì. Vì vậy, cô gắng gượng giơ hai ngón tay lên, làm ký hiệu V đầy chiến thắng.

Hạng Vân Gian tăng tốc, nói: "Nhanh quẹt thẻ đi, không thì bị ngắt kết nối mất!"

Chỉ vài phút sau, Thừa Phong nghe thấy thông báo từ hệ thống: 【 Kỳ thi lần này chính thức kết thúc. Chúc mừng thí sinh đã vượt qua thành công! Sau khi rời khỏi khu vực thi, vui lòng không làm ồn, tuân theo hướng dẫn của giám thị để rời khỏi khu vực một cách nhanh chóng. 】

Thừa Phong cuối cùng cũng yên tâm. Cô bấm chọn thoát ra, ngắt kết nối với thiết bị truyền cảm. Vừa thoát khỏi khoang mô phỏng, cô đã bật dậy tràn đầy năng lượng, lao ra ngoài như một cơn gió.
Bình Luận (0)
Comment