Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 74

Năm nay Thừa Phong nhận được rất nhiều quà Tết. Ngoài cây son mà Giang Lâm Hạ tặng mà cô gần như không dùng đến, còn có vài món đồ chơi mà cô hoàn toàn không cần.

Tình bạn giữa những người đàn ông, Thừa Phong không hiểu lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của đám người này khi muốn chia sẻ niềm vui với đám anh em, đến nỗi họ sẵn sàng móc sạch của cải để tặng quà.

Còn niềm vui của Thừa Phong, phải đến khi Chử Huyên mua cho cô hai bộ quần áo mới đón Tết, cô mới thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Dì Chử Huyên vốn thích tông màu lạnh nên đã mua cho Thừa Phong một chiếc áo khoác ngắn màu xám nhạt, và một chiếc áo len rộng đen trắng phối màu. Dưới lời khuyên của Hạng Vân Gian, dì lại mua thêm cho cô vài chiếc mũ.

Tủ quần áo của Thừa Phong ngày càng phong phú, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn về chiếc ví đang ngày càng mỏng đi.

Điều làm cô vui hơn nữa là, vì sự trêu chọc của Chử Huyên, Hạng Vân Gian và Nghiêm Thận đã tự giác cất những khẩu súng mô hình lại, thay vào đó, họ gửi cho cô một bao lì xì.

Thừa Phong nhận lấy trong nhóm, còn rất lễ phép đáp lại: "Cảm ơn anh Thận!"

Mới trước còn âm thầm phê phán con robot mini của người ta, giờ đã biết gọi "anh" rồi. Hạng Vân Gian nhìn thấy "đoạn mã lạ" này của cô, không khỏi trêu đùa: "Nuôi nhóc thì phải được gọi là mẹ luôn chứ nhỉ?"

Thừa Phong chẳng bận tâm, cũng vui vẻ gửi lại cho họ một phong bao lì xì.

Mọi người háo hức mở ra xem. Tổng giá trị là "88.88", không có gì lạ, nhưng khi chia đều cho bốn người, mỗi người chỉ nhận được "22.22".

Giang Lâm Hạ: "..."

Không thể không thừa nhận, rõ ràng là bọn họ đang tự thôi miên chính mình..

"Không có tiền." Thừa Phong vừa nói vừa cười, "Lần sau sẽ bù lại, nhất định luôn. Em sẽ bảo cú mèo ghi sổ cho các anh."

Trước khi nhóm này vì khác biệt quan điểm mà sắp tan rã, cuối cùng Tết cũng đã đến.

Vào đêm Giao thừa, Giang Lâm Hạ và Tân Khoáng đều có kế hoạch riêng nên mọi người thường sẽ ăn mừng sớm một ngày.

Dì Chử Huyên nói không muốn tham gia vào cái hội nhóm con trai này, đồng thời cũng tỏ ra hơi đồng cảm với Thừa Phong nên bà vội vã cầm túi xách rời đi.

Hạng Vân Gian gọi đồ ăn ngoài, Tân Khoáng mang đến một thùng rượu trái cây. Cả nhóm tụ họp vui vẻ rồi bắt đầu chương trình của ngày hôm đó.

Thừa Phong chứng kiến cách mà hội con trai này ăn mừng dịp lễ.

Chơi game theo chế độ đội nhóm, chơi game theo chế độ đơn, chơi game theo kiểu chia nhóm nhỏ.

... Không thể không nói, cô thật sự rất thích.

Khi Thừa Phong chơi game, bé cú mèo sẽ rất im lặng, như thể đang quan sát và đánh giá kỹ năng chơi game của cô.

Chỉ có điều, một số trò chơi có cách chơi khá mới lạ, không có trong cơ sở dữ liệu của nó. Thỉnh thoảng, nó nhìn mãi mà vẫn phải tra cứu lại quy tắc trò chơi.

Thừa Phong chơi một lúc rồi ra bàn ăn.

Rượu mà Tân Khoáng mang tới có vị ngọt ngọt, thêm chút nước có ga, rất hợp khẩu vị của Thừa Phong. Cô ăn đến khi gần no, đặt đũa xuống rồi mở quang não trả lời những tin nhắn lộn xộn mà mình nhận được.

Tin nhắn xuất hiện đầu tiên trên khung chat là một câu ngắn gọn, dễ hiểu.

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [【Liên kết trang web】]

Thừa Phong nhìn cái tên này mãi mà không nhớ ra là ai, cô nhấp vào trang cá nhân và phát hiện mọi thông tin đều xa lạ.

Dòng chữ ký của người đó ghi: Có thể gửi lì xì, không được nói chuyện. Có thể dạy kèm, không được miễn phí. Có thể chơi game, không được cùi bắp.

Quá bá đạo mà lại hợp lý.

Bấm vào mục album ảnh, quả nhiên là Thẩm Đạm.

Thừa Phong nhấp vào liên kết, chuyển sang giao diện video.

Video này đăng trên trang chủ của Tam Diêu, mới phát hành chưa đầy nửa ngày đã có hàng chục triệu lượt xem, nhìn vào độ nóng của phần bình luận thì thấy cộng đồng mạng rất ủng hộ.

Tuy nhiên, trong video chỉ toàn những gương mặt lạ hoắc chúc mừng năm mới trước màn hình, Thừa Phong tua nhanh qua một lượt, chẳng tìm thấy gì nổi bật, lại chẳng quen ai nên cô buồn chán tắt đi.

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Năm sau tôi chắc chắn sẽ xuất hiện trên đó 【Nắm đấm】]

Diệp Quy Thừa: [Cái này là gì? Tại sao phải lên?]

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Đại diện cho những sinh viên xuất sắc của các khóa trước, những người đứng đầu trong quân đội. Ngoài ra, sinh viên của các trường quân đội hàng đầu cũng có cơ hội. Hình như đây là một bảng danh sách nổi tiếng do Tam Diêu làm]

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Họ còn hỏi tôi sao năm nay không có mặt trên đó, thật là trớ trêu mà? 【Vung tay】]

Nghe có vẻ khá ấn tượng.

Diệp Quy Thừa: [Những năm trước cũng có à?]

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Có hết. Dưới có danh sách đấy]

Thừa Phong nhấp vào danh sách và bắt đầu tìm video theo năm tháng.

Thật ra, Thừa Phong không biết ba mình học đại học năm nào. Ông qua đời quá sớm, lúc đó cô còn nhỏ, cộng với việc ba cô có chút né tránh quá khứ của mình, chẳng bao giờ chủ động nhắc đến trước mặt Thừa Phong. Cô chỉ vô tình thấy những chiếc huy hiệu mà ba cất giữ, mới biết ông đã sống ở Liên minh suốt một thời gian dài.

Trong những năm tháng sống cùng nhau, họ đã chuyển nhà nhiều lần. Hầu hết đồ đạc đều không còn giá trị lưu giữ, chỉ có chiếc vali cũ là ông luôn mang theo bên mình. Nhưng dù là vật quan trọng như thế, ông lại hiếm khi mở ra, nó luôn chỉ được giấu trong góc nhà. Trong những đêm khuya lạnh lẽo, ông ngồi đó, trầm tư nhìn về phía đó.

Mặc dù ba cô là người từ sao Chiến Hậu, nhưng có lẽ những ngày tháng dễ chịu và bình yên nhất của ông lại trôi qua ở Liên minh.

Trước đây Thừa Phong không hiểu lắm. Cô chưa từng trải qua hai cuộc sống đối lập như vậy. Nhưng sau khi ba qua đời, cô phần nào có thể cảm nhận được.

Trong những tình cảm gửi gắm, luôn có sự bối rối đối với tương lai và chính bản thân mình.

Đôi khi, tốt nhất là không nhìn thấy gì, vì một khi đã thấy sẽ nhận ra mình đã lún quá sâu và không thể làm gì được, từ đó cũng không thể tự mình xoa dịu nỗi đau.

Đó là quê hương của ông, ông cũng chẳng thể làm gì. Ông cũng từng nghĩ đến một cuộc sống tốt hơn, nhưng ông không có cơ hội.

Dựa vào những mảnh ký ức ít ỏi và độ tuổi của ba, Thừa Phong tìm kiếm các video gần với năm tháng đó, nhưng không hề thấy bóng dáng của ông.

Tuy nhiên, cô lại phát hiện một liên kết gợi ý ở dưới cùng trang web, đó là danh sách sinh viên xuất sắc được các trường quân đội hàng năm giới thiệu.

Thừa Phong ngẩng đầu lên, định uống một ngụm nước. Vừa chạm tay vào chiếc bình thủy tinh, một bàn tay gầy mảnh với các khớp ngón tay rõ rệt đã vươn tới, ấn mạnh lên thân bình. Không biết từ lúc nào Hạng Vân Gian đã ngồi cạnh cô, bày trò nghịch ngợm giữ chặt bình rượu.

Thừa Phong nghi ngờ liếc anh một cái, nhưng anh chẳng hề hay biết, chỉ lười biếng trò chuyện với người ngồi đối diện.

Thừa Phong vỗ vỗ tay anh ra hiệu. Ngón trỏ Hạng Vân Gian chỉ giật giật, vẫn không chịu buông tay. Thừa Phong đành phải từ từ tách từng ngón tay của anh, lấy bình nước ra.

Sau khi rót nước xong, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu rồi nhìn anh một cái, đúng lúc ánh mắt của Hạng Vân Gian cũng nhìn xuống, đối diện với cô.

Hạng Vân Gian nhíu mày, liếc nhìn quanh mặt cô và chiếc cốc rồi nhẹ nhàng quay đi, từ bỏ việc giáo huấn cô con gái ngang bướng của mình.

Thừa Phong tiếp tục làm việc của mình.

Trong danh sách sinh viên xuất sắc của Đại học Liên minh, Thừa Phong tìm thấy tên ba mình. Một tấm ảnh thẻ cỡ 4x6, dưới ảnh là dòng chữ ký mạnh mẽ — Diệp Cảnh.

Ba cô lúc đó để tóc ngắn, mỉm cười ngại ngùng, đứng giữa đám sinh viên quân đội, nhìn có vẻ dịu dàng, yếu đuối. Rất khác biệt so với người sau này, lạnh lùng và u ám. Nhìn ông giống như một người bình thường vậy.

Thừa Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt trong ảnh, quan sát mãi, gương mặt mờ dần trong ký ức lại rõ ràng trở lại. Nhưng ngay lập tức lại bị khuôn mặt ngây ngô trong ảnh thay thế, mất đi những nếp nhăn và những dấu vết của thời gian.

Cô không ngờ rằng mình sẽ biết về cuộc đời của ba theo cách này, sau hơn mười năm xa cách.

Dưới bức ảnh, đánh giá về Diệp Cảnh là: "Tính cách kiên cường, khả năng quan sát tinh tường, một Chiến binh trinh sát xuất sắc". Khác hẳn với ấn tượng của Thừa Phong về ông.

Thừa Phong chụp lại màn hình làm kỷ niệm, rồi chuyển sang xem các video phỏng vấn cá nhân trên Tam Diêu, hy vọng tìm thêm dữ liệu khác.

Tiếc là, dù đã lục lọi tất cả các mục trên Tam Diêu, cô vẫn không tìm được gì đáng chú ý.

Mỗi người để lại dấu ấn của mình trên mạng có rất nhiều, nhưng qua thời gian, chỉ còn lại rất ít tên tuổi.

Diệp Quy Thừa: [Còn nữa không?]

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Cái gì còn nữa không?]

Diệp Quy Thừa: [Cái đó á?]

Dáng Vẻ Trầm Tĩnh Của Bạn Là Đẹp Nhất: [Cậu đang nói gì vậy?]

Thừa Phong cảm thấy đầu óc mình hơi mơ màng, giống như sau mấy ngày không ngủ, mọi suy nghĩ cứ rối tung lên. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, tập trung để suy nghĩ từ ngữ thì bỗng nghe thấy một giọng nói như sấm rền từ đối diện: "Nghe tôi nói này!"

Thừa Phong bị dọa giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm Hạ một chân đặt lên ghế, một tay khoác lên vai Tân Khoáng, tay còn lại vung lên chuẩn bị có một bài diễn thuyết đầy hào hứng.

"Phải ghi nhớ hết cho tôi! Đừng coi lời tôi nói như gió thoảng qua, mỗi câu đều là chân lý đấy!"

Thừa Phong ngoan ngoãn bật chức năng quay video, hai tay lắc lư cầm lấy quang não, chỉnh hướng vào người trong màn hình để quay.

Sau đó, Giang Lâm Hạ bắt đầu mời rượu, rồi lại bắt đầu hát, đến lúc kích động, anh ta còn ôm lấy các anh em bên cạnh, từ chức vô địch giải đấu Liên minh đến MVP trong các cuộc thi nội bộ của Quân Viễn chinh đều nhận hết.

Tiền tuyến mạnh nhất của quân đoàn cơ giáp và Đại sứ ngoại giao chính thức ra đời đêm nay!

Thừa Phong dùng hết lý trí cuối cùng để vỗ tay cho người đàn ông vĩ đại này, rồi sau đó lập tức gục xuống và ngủ luôn.

Khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Trong căn phòng yên tĩnh, một chút hương hoa nhài phảng phất, rèm cửa dày cản ánh sáng ấm áp của mặt trời tạo ra không khí uể oải khiến người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Thừa Phong bị bỏ lại trên sofa, ngủ đến mức chảy cả nước miếng.

Cô lau miệng, ngồi dậy và vươn vai.

Trên màn hình quang não còn đang hiển thị năm sáu dấu chấm hỏi mà Thẩm Đạm gửi cho cô.

Thừa Phong nhắm mắt lại, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, nặng nề đưa tay nhấp vào phần mềm ảnh.

Đoạn video mới nhất, đúng như cô nghĩ, là cảnh Giang Lâm Hạ cởi áo khoác cùng Tân Khoáng hát quân ca. Nghiêm Thận bị anh đè lên bàn, khuôn mặt đầy vẻ "Tôi muốn báo cảnh sát".

Thừa Phong nghe lại một lần, cảm giác mệt mỏi vì rượu hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ mãnh liệt, đó là cầm cây gậy gần đó chạy đến trước mặt Giang Lâm Hạ, đánh thẳng vào trán anh ta một phát.

Giọng hát này có khả năng kỳ diệu đến mức có thể chữa khỏi mọi bệnh tật trong chốc lát.

Thừa Phong không chịu nổi, liền gửi video này vào nhóm.

Dù Giang Lâm Hạ uống khá nhiều tối qua, nhưng vì thói quen sinh hoạt nhiều năm, anh tỉnh dậy rất sớm. Vừa mở mắt chuẩn bị đón chào một ngày tuyệt vời thì đoạn video này đã đột ngột cắt ngang.

Điều đau đớn nhất trên đời có lẽ là sáng hôm sau khi say rượu, lại có người giúp bạn nhớ lại mọi chuyện. Thậm chí còn điên cuồng quay video.

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [??]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Ai cho phép em quay video vậy? Sao lại có kẻ phản bội trong nhóm chúng ta?!]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Nhóc đang xúc phạm hình ảnh vinh quang của anh!]

Diệp Quy Thừa: [... Anh đã xúc phạm cơ sở dữ liệu của quang não em]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Xoá đi! Ngay lập tức! 【Rút súng】]

Diệp Quy Thừa: [Đã xóa rồi. Nhưng gửi vào nhóm để lưu lại]

Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Giải tán nhóm thôi, quản trị viên đâu rồi? @Hạng Vân Gian!!]
Bình Luận (0)
Comment