Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 76

Thẩm Đạm vốn là kiểu người học thuật chính hiệu, là hình mẫu tiêu biểu nhất dưới nền giáo dục của Liên minh, điều này Thừa Phong đã biết từ lâu.

Cô ấy chắc chắn quen thuộc hơn với các thông số của mọi loại cơ giáp thuộc Liên minh, cũng như có sự chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi này, kết quả sẽ tốt hơn mình, Thừa Phong đã sẵn sàng tâm lý với chuyện đó, nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Đạm lại nộp bài nhanh đến vậy.

Nhìn hai ký tự Hán tự giản đơn trên màn hình, Thừa Phong sững lại trong giây lát, nhanh chóng gạt bỏ tạp niệm, thu hồi ánh mắt và tập trung vào mô hình 3D của mình.

Dựa theo yêu cầu bài thứ ba, cô sử dụng chương trình tính toán đã viết trước đó để xuất ra các đường hỗ trợ.

Màn hình ngay lập tức bị lấp đầy bởi các con số và đường nét với màu sắc khác nhau, tầng tầng lớp lớp, chồng chéo đan xen. Vùng tập trung dày đặc nhất thậm chí che khuất cả địa hình nền ban đầu, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến da đầu tê rần.

Lọc, cắt giảm, chỉnh sửa...

Thời gian trôi qua như cát chảy qua kẽ tay, không báo trước đã nhảy vọt thêm nửa tiếng.

Khi tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, không khí xung quanh nổ bùng với những âm thanh huyên náo. Các thí sinh rì rầm trao đổi, kiểm tra đáp án với người bên cạnh, rồi không kìm được mà thốt lên những tiếng than đau khổ. Giám thị nhiều lần giơ tay ra hiệu yêu cầu yên lặng nhưng không cách nào làm họ ngừng lại.

Bị đè nén suốt ba tiếng, nếu không than thở vài câu thì thật không thể giải tỏa được.

Mắt Thừa Phong khô rát và mỏi nhừ. Cô xoa nhẹ sống mũi, ngồi tại chỗ tổng kết lại màn trình diễn của mình trong kỳ thi, xác nhận không có sai sót lớn nào rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Bên ngoài, dòng người đông đúc đẩy nhau chen chúc. Những sinh viên vừa trải qua bài kiểm tra đầy tra tấn, bất kể có quen biết nhau hay không, chỉ cần gặp được người nào có vẻ dễ gần là lập tức bắt đầu than phiền.

"Khó quá trời quá đất! Rốt cuộc đề này có ý nghĩa gì vậy? Muốn nhắc nhở sinh viên rằng đừng quá tự mãn, thực ra cậu chẳng là gì hết sao?"

"Nói thật nhé, mấy câu hỏi cuối tôi thậm chí còn chẳng hiểu đang nói cái gì."

"Giám khảo đánh giá tôi cao quá rồi, đề thi như chạm tới tầng khí quyển, sợ tôi lấy được điểm chắc? Thật quá đáng!"

"Người bên cạnh tôi nộp bài trước cả tiếng đồng hồ! Thật khó tin! Chỉ xây một mô hình cơ bản cộng thêm vài đường nét thì ít nhất cũng mất hơn hai tiếng chứ? Làm tôi rối hết cả lên, đến cuối chẳng làm được gì cho ra hồn."

Tình bạn giữa những người trẻ tuổi nhanh chóng được xây dựng từ hoàn cảnh chung. Họ bắt tay nhau như những cuộc gặp gỡ trong cách mạng.

"Cậu cũng là đồng chí năm nhất hả?"

"Không, tôi năm ba."

"... Tạm biệt đàn anh."

"Ê đừng, nói thêm chút nữa đi!"

Rồi lại nhanh chóng tan vỡ.

Sự lạnh lùng và thực tế tầm thường của xã hội không ngừng lặp lại trên hành lang ngoài phòng thi.

... Đúng là nhân loại.

Thừa Phong lặng lẽ đi theo vài sinh viên năm ba, nghe họ trao đổi đáp án. Xác nhận rằng dù để trống hơn nửa bài thi, nhưng tỷ lệ làm đúng của cô vẫn cao, cô cảm thấy được an ủi đôi chút.

Dòng người từ từ tràn ra khỏi tòa nhà.

Ánh nắng mùa đông lạnh lẽo đi cùng với làn gió rét buốt thổi vào mặt. Thừa Phong kéo chặt khăn quàng cổ, lấy quang não ra từ túi, nhận được một bức ảnh do Thẩm Đạm gửi tới.

Thẩm Đạm mua bốn cốc trà sữa từ máy bán hàng tự động gần đó, đang ngồi xổm trên bậc thềm trước phòng thi đợi họ.

Cô ấy cao ráo, dáng người thanh mảnh, trời lạnh nhưng chẳng thích mặc đồ dày. Tư thế co gối ôm chân khiến đường nét xương sống mượt mà của cô ấy hiện rõ dưới lớp quần áo, một vòng khí lạnh như bao trùm xung quanh.

Thừa Phong nhận lấy cốc trà sữa nóng mà cô ấy đưa, thấy khuôn mặt Thẩm Đạm lộ vẻ buồn chán và mệt mỏi. Uống hai ngụm, cô không kìm được hỏi:

"Cậu làm được hết bài à?"

Thẩm Đạm hơi nâng mí mắt, đáp: "Sao có thể? Có mấy câu mô hình quá phức tạp, không có đội ngũ phối hợp thì không thể nào làm được."

Thừa Phong: "Vậy sao cậu ra sớm thế?"

Thẩm Đạm nhún vai, thản nhiên nói: "Không làm được thì không làm được. Mấy thứ như mã lệnh, dù ngồi lì cả ngày cũng không thể tự nhiên mà ra."

Thừa Phong im lặng, hút một ngụm lớn cốc trà trong tay, nhẹ nhàng thở ra một làn hơi lạnh.

Hai người bạn cùng phòng khác vừa lúc cũng tìm đến, nghe được câu cuối cùng liền lớn tiếng phản bác:

"Thi chưa xong thì tôi tuyệt đối không ra! Đó là chút an ủi cuối cùng cho bản thân!"

"Câu đầu tiên làm mất hai tiếng! Khó khăn lắm mới xây xong mô hình, kết quả phát hiện đọc sai đề! Liên minh mà ra đề thế này thì có công bằng cho sinh viên năm nhất không?"

Hai người nói với vẻ bức xúc, Thẩm Đạm an ủi: "Không sao đâu, kỳ thi khó thế này chắc chắn không phải bài kiểm tra thông thường, có khi là một dạng tuyển chọn nào đó."

Thừa Phong ngẩng đầu hỏi: "Tuyển chọn gì?"

"Không biết nữa. Khu Học viện quân sự mỗi năm đều có đủ loại kiểm tra tuyển chọn, không kịp lần này thì chờ lần sau vậy." Thẩm Đạm tùy tiện vung tay, "Đi nào, ăn cơm thôi."

Thầy La thổi lớp hơi nóng trước mặt, nheo mắt nhấp một ngụm trà rồi tiện tay đặt chiếc cốc ngâm đầy kỷ tử lên bàn.

Ông uốn ngón trỏ, đẩy kính lên, ngồi thẳng dậy rồi hỏi: "Ai sẽ phụ trách chấm phúc khảo bài thi của năm nhất đây?"

Mấy thầy cô ngồi bên cạnh như gặp đại địch, lập tức lắc đầu từ chối.

"Để mấy người làm đi, tôi thấy hợp đấy."

"Đừng lo, hệ thống đã chấm một lượt rồi, chỉ là phúc khảo qua thôi. Đề thi của năm nhất để trống nhiều, chấm nhanh lắm."

"Tôi không chịu nổi đâu, tuổi già tim yếu rồi."

"Vậy thì rút thăm đi." Thầy La mở danh sách, "Đầu tiên rút vài bài của sinh viên để xem qua một lượt."

Đề thi lần này khá khó, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nếu sinh viên làm tốt quá, họ thậm chí sẽ cảm thấy hơi ngại. Chỉ cần xây được một mô hình cơ bản là họ đã hài lòng rồi.

Những bài thi đạt điểm cao được xếp đầu danh sách khiến họ không khỏi trầm trồ, đồng thời xoa dịu phần nào cảm giác lo lắng.

Sau khi xem xong một loạt bài điểm cao, thầy La cảm thấy đã nắm được mặt bằng chung, bèn rút file của Thẩm Đạm từ danh sách.

Ông mở nắp cốc giữ nhiệt, hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dùng trà kỷ tử với táo đỏ để hạ hỏa. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ông gõ ngón trỏ, nhấn vào nút hiển thị.

Mô hình 3D xuất hiện lơ lửng phía trên bàn họp, chầm chậm xoay tròn, hiển thị qua lại giữa các góc nhìn xa và gần.

Các thầy cô chuyên môn lặng lẽ xem hết, nhất thời không biết nên đánh giá thế nào. Cuối cùng, thầy La bật cười, phá vỡ sự yên lặng: "Thẩm Đạm đúng là hiểu thấu đáo ý nghĩa của câu "biết khó mà lui"."

Những câu không nên làm, cô ấy thực sự không viết chút nào, thậm chí không thử sức để kiếm điểm. Bài thi quá mức sạch sẽ, đơn giản đến nỗi giống như những tay buôn gian trá cố ý bớt cân thiếu lạng.

Tuy nhiên, sau lần bị giảng viên nhận xét thẳng thắn trước đây, cô ấy cũng có chút cải thiện. Trước khi đưa ra đáp án, cô ấy gắng gượng bổ sung một vài bước trung gian. So với chính mình trước kia đó đã là tiến bộ rồi.

Thầy La nói: "Điểm cao hơn tôi dự đoán. Xem ra những ngày ngâm mình trong đấu trường vẫn thu được chút thành quả."

Thẩm Đạm là số ít sinh viên thích phân tích độc lập cách vận hành của cơ giáp, và khả năng phân tích của cô ấy cũng khá tốt. Tuy nhiên, tầm nhìn tổng thể của cô ấy hơi hạn chế, nhưng cô ấy lại cực kỳ nhạy bén trong xử lý dữ liệu thuần túy.

Một thầy trung niên bên cạnh gật đầu: "Rất nhiều Chỉ huy thích có một trợ thủ như Thẩm Đạm. Phong cách này thực ra không có gì xấu, từ góc độ Chỉ huy mà nói, nó có tính thích ứng cao nhất."

Thầy La tìm đến tên Thừa Phong trong danh sách rồi nhấn để hiển thị.

Trong căn phòng tối, ánh sáng từ mô hình chiếu rọi, thay đổi liên tục.

"Chà." Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, nói: "Bỏ trống nhiều thật."

Thầy La mở mô hình câu hỏi đầu tiên. Hàng loạt ghi chú tầng tầng lớp lớp khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Nếu Thẩm Đạm theo đuổi sự tối giản, thì với sự toàn diện của Thừa Phong lại hoàn toàn trái ngược. Hệ thống ghi chú cẩn thận, tỉ mỉ, phức tạp, như quá trình phân tích do một cỗ máy để lại, ẩn sau mô hình núi băng chỉ lộ ra một góc.

"Câu này..." Trợ lý bên cạnh ngập ngừng, lẩm bẩm: "Hình như chưa có ai làm đúng hoàn toàn nhỉ?"

Anh ta mở dữ liệu hệ thống, quả nhiên, câu hỏi cuối cùng của đề bài đầu tiên, phần lớn sinh viên đều bỏ qua. Một số ít đưa ra mô hình sơ bộ, còn vài người thì may mắn chọn đúng đáp án.

Chỉ có Thừa Phong, thông qua việc lặp đi lặp lại các tính toán dựa trên kiến thức cơ bản, kết hợp dữ liệu đã biết trong thư viện tài liệu, cứng rắn sử dụng phương pháp phân tích phức tạp hơn tiêu chuẩn nhiều lần để vẽ ra bản đồ cuối cùng.

Phân tích mô hình của câu này vốn đã rất phức tạp, mục đích chính là để kiểm tra một kiến thức của sinh viên năm ba. Thêm vào đó, khối lượng tính toán quá lớn, ngay cả khi thí sinh biết cách làm cũng bị giới hạn bởi thời gian mà từ bỏ. Huống chi Thừa Phong lại không quen thuộc với các thông số của cơ giáp.

Xét về kết quả, cô hoàn toàn dựa vào tinh thần liều lĩnh mà làm đúng được câu hỏi này. Việc để trống hơn nửa bài thi phía sau cũng trở nên dễ hiểu.

Mấy thầy cô gật đầu nhận xét:

"Hiệu suất thao tác của Thừa Phong rất nhanh."

"Tư duy suy luận cũng cực kỳ nhạy bén."

"Thua ở phần kiến thức nền tảng. Nhưng tỷ lệ chính xác của những câu đã làm đạt gần 100%."

"Nếu cho em ấy thêm thời gian, tôi nghĩ những câu sau cũng có thể làm ra."

"Nhưng chữ "nếu" đó không có ý nghĩa gì cả. Tốc độ bản thân nó đã là yêu cầu quan trọng nhất của Chỉ huy loại B rồi."

Thầy La cảm thán: "Đúng là một sinh viên rất cá tính. Không biết phải dẫn dắt ra sao."

Kết quả kỳ thi được công bố sau một ngày.

Thừa Phong nhận được tin nhắn thông báo liền lên trang web để kiểm tra điểm số của mình, lúc này mới biết đây là kỳ thi chung của nhiều Học viện quân sự.

Cô không rõ tiêu chuẩn tuyển chọn lần này là gì, nhưng từ bảng thống kê kết quả có thể thấy rõ sự chênh lệch rất lớn.

Phía đầu bảng gần như toàn là sinh viên năm ba, điểm trung bình của họ gấp bốn đến năm lần so với nhóm sinh viên năm nhất ở cuối bảng.

Thừa Phong tìm kiếm tên mình, phát hiện mình nằm ở vị trí trung bình khá. Không quá tệ, nhưng cũng chẳng xuất sắc.

Thẩm Đạm đạt tổng điểm cao hơn cô 13 điểm, thuộc nhóm điểm cao. Cô ấy cũng là sinh viên năm nhất có thành tích tốt nhất trong kỳ thi lần này.

Thừa Phong luôn khó chịu với thất bại của bản thân, huống hồ kỳ thi này còn phơi bày nhược điểm chí mạng của cô. Sau khi thi xong, cô ở lì trong ký túc xá tìm tài liệu, cố gắng bù đắp thiếu sót, nhưng lại không quá để tâm đến thứ hạng.

Cô lướt đến một bài viết thảo luận liên quan, thấy sinh viên hệ Chỉ huy từ các trường quân sự lớn đều đang bàn tán, bèn đọc lướt qua.

[Thẩm Đạm khá ghê đó, thậm chí chen được vào nhóm của sinh viên năm ba]

[Giờ là lúc tôi nói đây. Haizz, đều là sinh viên từ những trường quân sự hàng đầu, tại sao vẫn có sự chênh lệch lớn như vậy?]

[Thừa Phong lần này cũng không ổn. Cả học kỳ trước đều chìm trong luyện kỹ năng điều khiển thủ công, suýt nữa tôi quên mất cô ấy thuộc hệ Chỉ huy. Coi thường phân tích dữ liệu, kết quả là thế này đây]

[Thực ra việc so sánh thế này không công bằng với sinh viên năm nhất, chẳng có gì đáng nói cả]

[Nói về Thừa Phong thôi, dù sao cô ấy chỉ là sinh viên đặc cách đến từ hành tinh Chiến Hậu. Những chuyên ngành thiên về năng lực cá nhân như vậy thì thôi đi, không lẽ thực sự có người so sánh cô ấy với những chuyên viên hàng đầu của Liên minh sao?]

[Cậu có thể luôn tin tưởng vào Đào Duệ! Quả nhiên chỉ cần có anh ta, pháo đài Chỉ huy của Quân đoàn 1 sẽ mãi mãi vững chắc nhất!]

[Đúng là mỗi người ăn gạo không giống nhau. Huống chi Đào Duệ là dân chuyên ngành, suất vào quân đoàn viễn chinh đã chắc như đinh đóng cột. Nếu anh ta không thi tốt mới thật sự bất thường]

Thừa Phong quay lại bảng điểm, mới nhận ra người đứng đầu kỳ thi lần này chính là Đào Duệ. Thực ra điểm số của những sinh viên top đầu chênh lệch không quá lớn, dao động từ 87 đến 92 điểm. Nhưng thời gian làm bài của Đào Duệ chỉ là 2 giờ 31 phút, trong khi những người ngay sau hắn đều mất đủ 3 giờ mới rời khỏi phòng thi.

Ngoài ra, trong top 10 thí sinh, Đại học Liên minh chỉ chiếm một suất. Thành tích thật thảm bại.

Hai bạn cùng phòng của Thừa Phong vừa xem xong điểm liền tức đến mức muốn đập máy.

"Tôi 35 điểm, tôi đã biết mà. Mọi người đều lén lút làm bài tập trước, không nói cho tôi biết!"

"Tôi 46 điểm!"

"Chúc mừng cậu nhé, vượt mức trung bình rồi! Nhưng tại sao cậu lại được 46 điểm? Không phải cậu nói kỳ nghỉ đông chỉ ăn với chơi thôi sao đồ chó?"

"Cảm ơn cậu! Nhưng này, đại ca với nhị ca thì có gì mà phải so đo? 46 điểm mà cậu cũng ghen tị, điên à?"

Thừa Phong hỏi: "Đào Duệ là ai? Giỏi lắm hả?"

Hai người kia đang cãi nhau, nghe thế thì khựng lại.

Cô gái tóc ngắn nhún vai, bật cười khẽ, đưa tay ôm vai bạn mình. Hai người đồng thanh, cao giọng hô khẩu hiệu đầy khí thế.

"Thần thánh muôn đời!"

"Ánh sáng của hệ Chỉ huy!"

"Vị vua của chiến trường lớn!"

"Huyền thoại bất bại!"

"Bến cảng của chiến thắng!"

Thừa Phong: "......"

Cô kinh hãi ngả người ra sau, dán chặt lưng vào ghế sofa.

"Là kiểu người như thế đấy." Cô gái tóc ngắn vuốt lại mái tóc của mình, thở dài: "Tổng Chỉ huy mà, luôn hấp dẫn hơn Phó Chỉ huy, đặc biệt là khi lật ngược tình thế. Một trận chiến có thể quyết định sinh tử của hàng ngàn người, ánh hào quang còn rực rỡ hơn cả MVP hệ Chiến binh."

Thừa Phong tò mò hỏi: "Anh ta không phải là chuyên viên phân tích dữ liệu sao?"

"Đúng, anh ta là chuyên phân tích dữ liệu. Nhưng Chỉ huy loại A chưa chắc làm được công việc của Chỉ huy loại B. Ngược lại, Chỉ huy loại B, nếu có đủ kinh nghiệm lại có thể đảm nhiệm vai trò Tổng Chỉ huy." Cô gái tóc ngắn khoanh tay, nhớ lại rồi nói: "Vị trí Chỉ huy trên chiến trường lớn không bắt buộc phải là Chỉ huy loại A. Gia đình Đào Duệ có truyền thống quân sự, được tuyển thẳng vào Quân đoàn 1. Quân đoàn 1 cũng rất chú trọng bồi dưỡng anh ta, anh ta đã nổi danh qua ba trận đấu liên tiếp ở giải đấu lớn. Nhưng Liên Đại chúng ta, mấy năm gần đây dường như không có người nào dẫn đầu đạt được vị trí tuyệt đối cả."

Người bạn cùng phòng bên cạnh bổ sung: "Hạng Vân Gian có tầm nhìn chiến lược không tệ, nhưng anh ta là Chiến binh."

Cô gái tóc ngắn gật đầu, tiếc nuối: "Mặc dù việc Đào Duệ cướp cơm của Chỉ huy loại A cũng đáng vui, nhưng người Quân đoàn 1 kiêu ngạo quá rồi. Lập trường khác biệt, tôi không thích anh ta lắm."

Người bạn kia liên tục lắc đầu: "Hơn nữa, khẩu hiệu của Quân đoàn 1 thật sự quá trẻ trâu. Tôi chịu không nổi, thật sự không nổi."

Thừa Phong quay đầu nhìn Thẩm Đạm. Cô ấy đang nằm trên sofa, mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, bất động như một cái xác suốt nửa ngày.

Thừa Phong ghé sát lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt chuyển động đột ngột của cô ấy, giật mình hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

"Tôi đang suy tư." Thẩm Đạm ngồi dậy, xoa mặt rồi nói: "Tôi nghe thấy rồi. Đào Duệ ấy à, trước đây từng nghe qua, nhưng không biết nhiều lắm. Nghe các chị khóa trên đánh giá thì anh ta là một tên thần kinh kiêu ngạo đấy."
Bình Luận (0)
Comment