Quân Sư Hệ Vip - Thối Qua

Chương 85

Thừa Phong đang đờ đẫn nhìn vào giao diện của quang não thì chợt nghe thấy tiếng Thẩm Đạm thô lỗ đẩy cửa xông vào.

Cô thuận tay hạ màn hình xuống, nhưng vừa khéo để Thẩm Đạm nhìn thấy bức ảnh của Đào Duệ.

Tay Thẩm Đạm còn đang đặt trên cánh cửa, đóng cửa được nửa chừng thì dừng lại, mang theo vẻ đau đớn như bắt quả tang, chất vấn: "Cậu tìm kiếm anh ta làm gì? Có phải cậu muốn bỏ tôi để theo con chó khác không?!"

Thừa Phong điềm tĩnh nói: "Anh ta được học bổng cao thật đấy."

Thẩm Đạm lập tức đẩy mạnh cánh cửa, đóng rầm lại, tiến tới cầm lấy quang não của Thừa Phong, đọc qua loa rồi lạnh lùng cười: "Xì, có gì ghê gớm đâu? Toàn là bốc phét cả!"

Cô ấy chỉ tay vào mình, tự mãn lật tẩy: "Tôi biết rõ học bổng của anh ta là bao nhiêu, không hề cao như vậy đâu! Tôi nói cho cậu biết, anh ta tự tăng giá trị của mình lên đấy, quá vô liêm sỉ!"

Cô chị khóa trên đang cặm cụi làm bài tập bên cạnh liếc mắt nhìn sang. Nhưng chưa kịp nghe rõ đầu đuôi thì đã bị cô bạn đối diện kéo lại.

Huấn luyện bận như vậy, không nên dính vào mấy cuộc nói chuyện của học sinh tiểu học.

Thừa Phong kéo một chiếc ghế gần đó, ra hiệu cho Thẩm Đạm ngồi xuống, chân thành hỏi: "Vậy thực tế là bao nhiêu?"

Thẩm Đạm ngẩng cao đầu, kiêu hãnh đáp: "Cỡ một nửa thôi. Cũng tầm giá trị của tôi."

Cô ấy nhấn mạnh lần nữa: "Của chúng ta là tầm như nhau!"

Nhưng thay vì ngưỡng mộ hay sùng bái, trên mặt Thừa Phong lại lộ ra một tia buồn bã.

Cô nghèo quá, giá trị của cô thấp quá. Ngay cả phần lẻ của người ta cũng không bằng.

Thẩm Đạm tò mò hỏi: "Cậu sao vậy?"

Thừa Phong chỉ lắc đầu, quay đi soạn tin nhắn gửi cho thầy Khổng.

Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】]

Thầy Khổng: [...]

Thầy Khổng: [Không có nhiều thế đâu, hơn nữa Đào Duệ thuộc hệ Chỉ huy của bọn họ]

Diệp Quy Thừa: [Vâng]

Thừa Phong chuyển sang tài khoản của thầy La, tiếp tục gửi tin nhắn.

Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】]

Thầy La: [...]

Diệp Quy Thừa: [Thẩm Đạm bảo với em là có đến một nửa là như này 【Hình ảnh】]

Thầy La: [Trường dựa vào thành tích trước đây, mà em thì văn hóa toàn rớt môn, lại chưa từng giành giải thưởng lớn nào cả]

Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】]

Thầy La: [Giáo quan huấn luyện ở căn cứ còn nói với thầy là em không nhớ nổi tên giảng viên dạy môn của mình. Chuyện này là sao đây? Thầy đã bao che giúp em rồi]

Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】]

Thừa Phong rất kiên định với mục tiêu của mình. Thầy La nhìn bức ảnh mà cô gửi, gõ vài chữ, nhưng mãi không nhắn lại.

Có lẽ vì bức ảnh đó quá chói mắt, làm tổn hại đến hình tượng quyền quý của hệ Chỉ huy Liên Đại. Sau một hồi cân nhắc, thầy La cũng quyết định tăng chút giá trị cho cô.

Thầy La: [Nếu em hoàn thành tốt kỳ huấn luyện ở căn cứ, thầy sẽ đề nghị nhà trường mỗi kỳ tăng thêm 5000 cho em]

Diệp Quy Thừa: [【Cú mèo giơ cánh tán thưởng】]

Thừa Phong tràn đầy động lực!

Tốt nghiệp kỳ huấn luyện thì có gì khó đâu?

Cô lập tức tắt giao diện, đăng nhập nội mạng căn cứ, quyết định tranh thủ đêm nay hoàn thành bản báo cáo phân tích.

Người chăm chỉ sẽ không bao giờ để bài tập lại cho ngày mai!

Sáng hôm sau, Thừa Phong vì thức khuya nên tận 9 giờ hơn mới dậy. Khu nhà huấn luyện yên tĩnh lạ thường. Cô ra ngoài ăn sáng cũng chẳng thấy mấy bóng người, khu ký túc xá thì trống không.

Cô lên nhóm hỏi mới biết phần lớn sinh viên đã lên núi hoàn thiện mô hình, còn một số ít thì đang ở phòng máy trên tầng ba để làm báo cáo phân tích.

Không có nhiệm vụ trong tay, Thừa Phong chẳng biết làm gì. Đôi mắt thâm quầng, cô bàn với Thẩm Đạm, quyết định loanh quanh gần khu nhà để xem xét, tiện thể luyện thêm vài kỹ thuật mô hình hóa mới.

Khu vực huấn luyện hầu hết đều là vùng đỏ cấm vào. Hai người đi men theo ranh giới một hồi, vô tình đến khu chuồng trại mà giáo quan từng nhắc đến.

Dù chỉ là chuồng heo nhỏ được đầu tư xây dựng bởi làng, vì thiếu kinh phí nên không có thiết bị chăn nuôi thông minh hiện đại, nhưng nhìn từ bên ngoài thì cũng khá ổn. Cách một khoảng xa mà không ngửi thấy mùi hôi thối nào thoát ra, chứng tỏ vệ sinh ở đây được quản lý khá tốt.

Thừa Phong muốn vào xem thử, nhưng bị Thẩm Đạm kiên quyết kéo lại.

Cô ấy nói đôi khi người ta không thể không tin vào tâm linh. Những nơi như chuồng heo thì không được bước vào quá ba lần. Tập huấn còn chưa biết kéo dài bao lâu, lỡ đâu nửa sau lại phải dính đến chỗ này thì sao?

Lời của Thẩm Đạm nghe hơi rợn người nên Thừa Phong thấy cũng hợp lý, liền kéo cô ấy quay về ngay khi trời bắt đầu tối.

Đúng 6 giờ tối, những thanh niên lấm lem bụi đất từ mọi hướng tập trung trong lớp học.

Giáo quan ngồi sẵn trên bục giảng, vừa xem xét bài tập của sinh viên, vẻ mặt bình thản, khó đoán được cảm xúc. Đợi chuông vang lên, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn đám sinh viên, chậm rãi hỏi: "Nghỉ một ngày, cảm thấy thế nào?"

Sinh viên mặt mày phờ phạc, nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.

Giáo quan dường như không để ý, gật đầu: "Xem ra cũng khá tốt."

Nụ cười của đám sinh viên lập tức cứng đơ.

Giáo quan gõ vài cái trên quang não, nói: "Báo cáo phân tích tiết trước tôi giao, tất cả đã nộp. Tôi đã xáo trộn tên và trường học rồi ngẫu nhiên gửi về tài khoản cá nhân của từng người. Nhiệm vụ của các em là dựa theo phong cách của mình để chấm điểm cho bạn học."

Thừa Phong tải tài liệu xuống, phát hiện mình nhận được báo cáo của một đàn anh năm ba từ Liên Quân. Email còn đính kèm một bản hướng dẫn ngắn về các điểm cần chấm.

Cô cảm thấy nhiệm vụ này rất mới mẻ, đọc qua các tiêu chí tham khảo ba bốn lần, ghi nhớ và hiểu rõ rồi mới bắt đầu xem xét kỹ lưỡng bài của đối phương.

Thực tế chứng minh, dù có khung tham chiếu chung, nhưng sinh viên được đào tạo dưới những hệ thống giáo dục khác nhau sẽ có cách tiếp cận công việc phân tích vốn rất mang tính chủ quan, hoàn toàn khác biệt.

Thời điểm chụp màn hình, chiến lược phản đòn, trọng điểm chú ý... tất cả đều không giống nhau.

Việc phân tích báo cáo của người khác là một cách thú vị để nhìn thấu phong cách và sở thích cá nhân.

Thừa Phong đọc chậm rãi, từng câu một, cố gắng từ góc độ thứ tư để hiểu tư duy của một chuyên viên phân tích dữ liệu về chiến tranh. Kết quả là, cô vừa đọc được một nửa thì đã nhận được thông báo có email mới.

Người chấm bài của cô đã hoàn thành xong.

Thừa Phong ngẩn ra một chút, tạm thời thoát giao diện, mở file phản hồi.

Người chấm bài là Đào Duệ.

Cô nhìn xuống phần điểm số.

75.

Mặt Thừa Phong lập tức sa sầm, khóe miệng giật giật, không vui "Chậc" một tiếng.

Giáo quan ngồi thoải mái trên ghế tựa, ánh mắt thoáng lướt qua phía cô, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Có thể thảo luận."

Thừa Phong đứng phắt dậy, cúi thấp người, đập mạnh một cái lên bàn đối diện, hỏi: "Tại sao tôi chỉ được 75 điểm? Các điểm cần chấm tôi đều làm đủ cả!"

Đào Duệ ngồi ngay đối diện, nghe vậy liền ngẩng đầu, bình thản nói: "Phong cách của cô không phù hợp tiêu chuẩn của tôi. Những gì tôi muốn xem thì phần lớn cô không có. Giáo quan bảo là chấm điểm theo thói quen cá nhân, nên tôi chỉ có thể cho cô 75 điểm."

Thừa Phong hít một hơi sâu, hỏi lại: "Vậy bài của anh đâu?"

Có một sinh viên ngồi cách mấy hàng ghế giơ tay lên: "Ở chỗ tôi."

Thừa Phong bước nhanh tới, mượn quang não của cậu bạn, lướt từ đầu đến cuối một cách nhanh gọn. Cô tập trung xem các ảnh chụp dữ liệu và mô hình cơ giáp.

Giáo quan đổi tư thế, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy hứng thú. Hai tay đan vào nhau, chống dưới cằm, im lặng quan sát họ.

Năm phút sau, Thừa Phong ngẩng đầu lên, từng đường nét trên khuôn mặt đều lộ rõ vẻ không tán thành, như thể đang nhìn một đứa trẻ con đang nghịch bùn.

"Cầu kỳ rườm rà."

Bản báo cáo phân tích của Đào Duệ dài hơn báo cáo của Thừa Phong cả chục trang, chứa đựng một lượng lớn số liệu thống kê. Đặc biệt, phần nửa sau là các đề xuất chiến lược, với hàng loạt phương án khiến Thừa Phong chỉ biết nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người viết dài dòng như vậy. Những việc có thể giải quyết trong một chiêu thì hắn lại phân tích thành một mớ phức tạp.

Thừa Phong khẳng định chắc nịch: "Anh chắc chắn là không biết đánh nhau đúng không?"

Đào Duệ bình tĩnh đáp: "Điểm mấu chốt của phân tích dữ liệu là tuân theo số liệu, chứ không phải phán đoán thô sơ của cô. Cô là Phó chỉ huy, không phải Chiến binh, không nên để kinh nghiệm cá nhân chi phối quá nhiều."

Trong đầu Thừa Phong hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.

"Cái gọi là tuân theo số liệu của anh, kết luận là để cơ giáp thực hiện lối di chuyển lắt léo sao?"

Đào Duệ đứng dậy, xoay người đối mặt với cô, nhấn rõ từng chữ: "Đó là để bảo vệ tài sản của Liên minh, cần phải đảm bảo cơ giáp còn nguyên vẹn nhất có thể."

Thừa Phong hỏi lại: "Anh đã cân nhắc đến rủi ro của cách vận hành đó chưa? Chỉ để giữ nguyên vẹn cơ giáp mà cố ý kéo dài chiến tuyến, khiến người lái rơi vào tình huống bị động hơn. Trong các tiêu chí đánh giá ban đầu của anh, điểm này chiếm tỷ trọng khá lớn. Anh..."

Thừa Phong ngập ngừng, không thể nói rằng hắn quá tập trung vào việc bảo vệ tài sản, vì bản thân cô cũng quan tâm đến điều đó.

Cô kéo màn hình lên một chút, ngẩng đầu nói: "Hơn nữa, tôi không nghĩ cách vận hành của tôi nhất định sẽ làm hỏng cơ giáp."

Đào Duệ đáp, giọng lạnh nhạt: "Tôi nghĩ mỗi tay lái đều nên trân trọng cơ giáp của mình. Và tôi tin rằng một Chiến binh đủ điều kiện lái cơ giáp hoàn toàn có thể thực hiện được những đề xuất tôi đưa ra. Cách của cô có thể không làm hỏng cơ giáp, nhưng tôi không thấy cô xem xét điều này. Lối đánh của cô đơn giản, trực diện và rất thô bạo. Tôi không thể cho phong cách chiến đấu đó điểm cao được."

Đây là lần thứ hai Thừa Phong nghe hắn nói từ "thô bạo", lần này cô đã nghiến răng ken két.

Thẩm Đạm định an ủi cô vài câu. Gặp người như Đào Duệ thì ngoài cầu thần bái phật, tốt nhất là nên giữ bình tĩnh, việc gì phải tự làm khó mình?

Nhưng Đào Duệ bất ngờ quay sang Thẩm Đạm, chân thành thốt lên một câu rất dễ gây chia rẽ: "Bản báo cáo của Thẩm Đạm thì rất toàn diện. Với một chuyên viên phân tích dữ liệu, việc cô có biết đánh nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng là cô có thể quản lý nguồn lực và cân nhắc lợi ích hay không. Còn những vấn đề khác, nên để Chiến binh lo liệu."

Thẩm Đạm lúng túng ngả người về phía sau, không hiểu sao hắn lại kéo cô ấy vào phe mình.

"Điều đó còn tùy vào cách anh định nghĩa lợi ích." Thừa Phong nói. "Thậm chí nguy hiểm cũng để Chiến binh chịu sao?"

Đào Duệ hỏi lại: "Chẳng lẽ không nên như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment