Quân Sư Vương Phi

Chương 88

Tay ôm chặt miệng để tránh đau đớn mà rên rỉ, nhẹ nhàng mà xuống giường, lại vừa muốn hết sức rời đi, đột nhiên bị người bắt được, quay đầu nhìn, người vốn đang ngủ lúc này lại thật sâu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra nửa điểm buồn ngủ, nguyên lai hắn căn bản là không ngủ, hắn vẫn đều tỉnh.

“Ta…. Đi ra ngoài một chút.” Ngạo Quân hồi tâm cười với Cẩn Hiên một cái, thản nhiên nói, tay kia thì lại muốn bỏ tay Cẩn Hiên đang nắm tay nàng ra. độc đã phát tác, nàng không thể làm cho Cẩn Hiên nhìn đến bộ dáng thống khổ của nàng, tái kiên trì chỉ cần một chút thôi thì tốt rồi.

“Đi đâu?” Cẩn Hiên vẫn là nắm chặt tay Ngạo Quân, ngồi dậy, đôi mắt thâm thúy nhanh nhìn chằm chằm Ngạo Quân, tiếng nói giàu từ tính thản nhiên hỏi.

“Có…. Có việc….” Ngạo Quân quay đầu, thản nhiên nói, mồ hôi trên trán không ngừng mà chảy, nàng không thể làm cho Cẩn Hiên nhìn đến. Cẩn Hiên mau buông tay, ta duy trì không được nữa….

“Quân, đừng gạt ta, bộ dáng của nàng rõ ràng là thống khổ, nói cho ta biết, nàng rốt cục là như thế nào, không cần tái một người gánh vác hết mọi chuyện được không? Để cho ta chia sẻ với nàng được không?” Cẩn Hiên đem Ngạo Quân kéo lại cau mày, khan khan thanh nói.

Nhẹ nhàng mà vì nàng lau đi mồ hôi trên trán loạn chảy, Ngạo Quân mặt trắng bệch, cắn chặt môi, cố nén bộ dáng thống khổ, thật sâu làm Cẩn Hiên đau đớn, gắt gao cầm tay lạnh như băng của nàng, rất lạnh không hề có độ ấm: Vì cái gì? Ngay cả than thể cũng dần mất đi độ ấm…. không, không có khả năng, Quân, Quân chính là bị thương, sẽ không…. Cẩn Hiên bị chính ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng, liên tục lắc đầu….

“Cẩn Hiên, ta…. Chính là….” Ngạo Quân suy yếu nâng tay lên, nghĩ vốn vuốt lên ánh mắt Cẩn Hiên, cười muốn cho Cẩn Hiên an tâm, nhưng vừa mở miệng liền đau đến như dao cắt, một cỗ nhiệt lưu dâng lên, nàng đã mất đi năng lực ngăn chặn, phun ra một búng máu về phía trước, gips thổi vào trong phòng, đầu bạc bay lên, tóc đen còn lại rất nhanh biến thành trắng…. Màu đỏ máu tươi cùng màu trắng tạo thành một hình ảnh tuyệt mĩ.

“Quân, Quân, nàng đừng làm ta sợ, Quân….” Thanh âm Cẩn Hiên run run vang lên, đôi mắt thâm thúy lóe khủng hoảng chưa bao giờ có, chân tay luống cuống vì Ngạo Quân lau đi khóe miệng vết máu, nhưng càng lau càng nhiều, miệng Ngạo Quân không ngừng chảy máu.

Nhưng trả lời hắn là Ngạo Quân không thể khống chế thống khổ kêu lên một tiếng, hai tay gắt gao nắm lại, vẻ mặt mồ hôi đôi mắt như nam châm dần tan rã, đầu bạc rối tung trên cánh tay Cẩn Hiên.

“Người tới, mau tới! Hoàng Anh….” Cẩn Hiên gắt gao ôm Ngạo Quân, hướng phía ngoài phòng điên cuồng hét lên, đôi mắt khủng hoảng bịt kín một tầng hơi nước, trong lòng đau so với Ngạo Quân không kém, nhìn Ngạo Quân thống khổ như thế, nhận hết tra tấn như thế, hắn hận không thể đau thay nàng. Giờ khắc này hắn phát giác chính mình thật vô dụng, hắn bảo hộ không được người hắn yêu, ngay cả Quân rốt cục vì sao hội như vậy cũng không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng khổ, lại bất lực, hắn hận, hận….

“Môn chủ….” Đám người Thánh Tranh đã sớm canh giữ ở ngoài vừa nghe tiếng hét của Cẩn Hiên, tất cả đều vẻ mặt lo lắng phá cửa xông vào, nhìn đến Ngạo Quân trong lòng Cẩn Hiên thống khổ không thôi, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống, nhưng vẫn còn kết cục như vậy sao?

“Hoàng Anh, mau….” Cẩn Hiên vừa thấy Hoàng Anh đến lập tức quát, thanh âm không thể ức chế run run cùng sợ hãi….

Hoàng Anh vội vàng chạy tới, nắm lên tay Ngạo Quân, một phen bắt mạch, tay run run xuất ra kim châm vài cái vào Ngạo Quân, lại hoàn toàn vô dụng, Ngạo Quân vẫn là thống khổ như vậy, lại lấy ra viên thuốc cho Ngạo Quân ăn, vẫn là vô dụng, Ngạo Quân giống như càng ngày càng thống khổ, tóc đen trên đầu mau biến thành trắng.

Tuyệt vọng, Hoàng Anh hai tay hạ xuống, phanh một chút quỳ xuống, hai hàng thanh lệ rơi xuống khóc nói: “Môn chủ….” Độc đã phát tác, nàng bất lực, ngay cả để môn chủ giảm bớt thống khỏ nàng đều làm không được, đây là bi bạch, người trúng độc nhất định bị tra tấn đến chết

“ngươi quỳ xuống làm gì, không thấy Quân thống khổ sao? Mau giúp Quân.” Cẩn Hiên tam trầm xuống, đối Hoàng Anh giận dữ hét. Không, không có khả năng, Quân chính là bị thương, không có việc gì, sẽ không….

Hoàng Anh lại cúi đầu khóc, lời nói của Cẩn Hiên làm nàng khóc càng lớn, Thánh Tranh, Thánh Thanh, Thánh Tử, Thánh Lục cũng tất cả đều quỳ xuống, trên gương mặt tràn đầy nước mắt. Thánh Tranh một quyền đánh trên đất., lưu lại vết máu nhưng không có cảm giác, Thánh Thanh, Thánh Lục cúi đầu khóc, không dám nhìn hướng Ngạo Quân, không đành lòng xem nàng thống khổ, hai tay nắm chặt, móng tay đều thật sâu đâm vào thịt chảy ra máu, bên tai lại là tiếng thống khổ của môn chủ vọng lại, một tiếng chạm vào tâm bọn họ.

“Các ngươi đây đều là đang làm cái gì, không cần quỳ, đứng lên.” Cẩn Hiên thần thái hiện lên vẻ điên cuồng, đối đám người Thánh Tranh quỳ trên mặt đất giận dữ hét, bọn họ vì cái gì phải quỳ, Quân hoàn hảo tốt, Quân chính là nội thương phát tác mà thôi, bọn họ không phải nói Quân không có việc gì sao? Hiện tại vì sao phải quỳ? Không, không….

“A!” ngạo Quân lại kêu rên một tiếng, huyết mạch toàn than đảo lưu, đau đến hoàn toàn mất lý trí, một tay gắt gao bắt lấy cánh tay Cẩn Hiên, thật sâu nắm tay hắn khiến chảy máu, tất cả đều nhiễm máu, có của Cẩn Hiên, của Ngạo Quân….

“Quân, nàng làm sao vậy? Nàng nói cho ta biết, đừng dọa ta được không? Quân….” Cẩn Hiên huy khởi ống tay áo, bên lau máu trên miệng Ngạo Quân không ngừn trào ra cùng cái trán chảy mồ hôi, bên khàn khàn thanh nức nở nói, hốc mắt đỏ hồng.

Nhưng trả lời hắn vẫn như cũ là rên rỉ thống khổ của Ngạo Quân, cũng đã không hề giống vừa rồi kịch liệt,bởi vì nàng đã mất lực, hô hấp đã sắp mất.

“Vương gia, môn chủ…. Môn chủ sợ là…. Muốn đi.” Thánh Tranh khẽ nâng đầu lên, nghẹn ngào nói. Đến giờ khắc này, không còn cần gạt vương gia nữa, có lẽ nên làm cho vương gia có chuẩn bị, tuy rằng thực tàn nhẫn, nhưng bọn hắn là bất lực, môn chủ đã hết sức.

“nói bậy bạ gì đó? Không được rủa Quân….” Cẩn Hiên nâng lên đôi mắt đỏ bừng, thân mình run rẩy rống giận một tiếng, y bào vung lên, Thánh Tranh lập tức đụng vào một bên tường, theo khóe miệng tràn ra máu tươi.

Cẩn Hiên cúi đầu, thâm tình nhìn Ngạo Quân, khóe miệng khinh câu, cười giống như tự nói: “Quân…. Quân tối hôm qua đã đáp ứng làm vương phi bổn vương, đáp ứng cùng bổn vương dạo chơi thiên hạ, Quân là người giữ chữ tín, nàng sẽ không nuốt lời, Quân sẽ không nuối lời, sẽ không, Quân, nàng nói có phải hay không?”

Cẩn Hiên thì thào tự nói, làm cho đám người Thánh Thanh khóc càng lớn: Vương gia có phải hay không chịu không nổi đả kích này, điên rồi? Hắn giờ phút này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm bọn họ sợ, bọn họ tình nguyện nhìn hắn nổi giận giống vừa rồi, tình nguyện hắn đánh bọn họ, cũng tốt hơn giống như bây giờ. Ông trời rất tàn nhẫn, người như thế, trời đất tạo một đôi như thế, vì cái gì nhất định chia lìa bọn họ đâu? Vì cái gì?

“Làm sao vậy? Quân, Quân làm sao vậy?” Ngạo Tuyết nghe được động tĩnh lập tức chạy tới, bị một màn trước mắt hoàn toàn cấp dọa ngây người, mạnh vọt đến bên giường hét lớn, nhìn đến Ngạo Quân thống khổ không chịu nổi, cảm thấy tâm trầm xuống, dần dâng lên một cỗ bất an.

Chính Hiên cùng Gia Luật Ưng chạy lại đây, hai người đều vọt tới bên giường, Chính Hiên đứng sau Ngạo Tuyết, nhíu chặt mày nhìn Quân trong lòng Cẩn Hiên.

“Âu Dương Cẩn Hiên, Quân tại sao có thể như vậy?” Gia Luật Ưng run run lớn tiếng hỏi, trong đôi mắt tà khí thật sâu bất an cùng thống khổ.

Nhưng Cẩn Hiên như là không có nghe thấy lời nói bọn họ, gắt gao ôm Ngạo Quân, tựa hồ như vậy có thể làm Ngạo Quân bớt thống khổ, nhếch môi cắn ra máu, vẫn như cũ nói nhỏ gì đó?

“Quân rốt cuộc làm sao vậy?” Ngạo Tuyết cuối cùng nhìn không được hét lớn, cầm tay Hoàng Anh giận dữ hét: “Hoàng Anh ngươi nói a! Quân rốt cuộc như thế nào hội đột nhiên như vậy? Vì cái gì giống như…. Ngươi là nữ thần y vì cái gì lại khoanh tay đứng nhìn? Nói.”

“Hoàng thượng, ô ô…. Môn chủ nàng…. Ta cứu không được, ta cái gì đều làm không được…. Ô ô…. Ta…. Chỉ có thể nhìn môn chủ nhận hết tra tấn rời đi…. Ô ô….” Hoàng Anh bên khóc lớn bên nói, nàng hận chết chính mình.

“Cái gì rời đi? Không, không, Quân nàng ngày hôm qua hoàn hảo, còn theo ta đùa giỡn, sẽ không, sẽ không….” Ngạo Tuyết mạnh đem Hoàng Anh đẩy ra, nổi giận gầm lên một tiếng, hướng bên giường nắm chặt tay Ngạo Quân đã mất lưc buông xuống, bên lẩm bẩm nói, làm như như vậy liền có thể cho chính mình hy vọng. Nhưng là tay Ngạo Quân lạnh băng lại như một chậu nước lạnh tiêu diệt hy vọng của nàng, tay Quân tuy rằng lạnh như băng lại chưa từng giống giờ phút này hoàn toàn giống như không có nhiệt độ cơ thể, không….

“Quân, không Quân, nàng đã nói chúng ta vẫn là bằng hữu, chẳng lẽ nàng gạt ta sao? Nàng muốn lấy phương thức này trừng phạt ta gây tổn thương nàng sao? Ta van cầu nàng đứng lấy phương thức này trừng phạt ta, nàng có thể giết ta, có thể thật sâu tổn thương ta, nhưng mời nàng không cần lấy phương thức tàn nhẫn trừng phạt ta được không, Quân….” Gia Luật Ưng mạnh quỳ rạp xuống, đối Ngạo Quân cúi đầu run run khẩn cầu, tâm vừa mới sống lại giờ lại đau đến tê liệt.

Ngạo Quân bây giờ có thể nghe được Cẩn Hiên, Tuyết cùng Gia Luật Ưng bi thống, khóc tê tâm liệt phế, nàng rất muốn đứng lên an ủi bọn họ nhưng nàng đã không còn lực, thân thể nàng còn đang chịu thống khổ thật lớn, lại chỉ có thể thấp giọng rên rỉ.

“Quân, thượng cùng bầu trời hạ cùng hoàng tuyền, nàng phải đợi ta nga, không cần lại bỏ ta một mình.” Cẩn Hiên đột nhiên triển khai một cái cười ôn nhu, nhẹ giống bên tai Ngạo Quân nói.

Không…. Cẩn Hiên, không cần…. Ngạo Quân muốn hô to ra, lại căn bản là vô lực, thần chí đang tan rã.

Cẩn Hiên cười, chậm chạp vươn tay sẽ hướng trán mình đánh lên, Chính Hiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, trầm thấp nói: “Cẩn đệ, đệ muốn làm gì.”

“Hoàng huynh, buông tay.” Cẩn Hiên lãnh đạm nói, vẫn như cũ thâm tình nhìn Ngạo Quân, hắn phải thật sâu khắc hình ảnh nàng vào đầu.

“Cẩn đệ, Quân nàng sẽ không muốn đệ làmvậy.” Chính Hiên vẫn như cũ nhanh cầm lấy tay Cẩn Hiên, trầm giọng khuyên nhủ. Nhưng hắn hiểu được Cẩn đệ lúc này là cỡ nào mất hết can đảm, chính hắn cũng trải qua, chính là hắn vẫn không đành lòng nhìn Cẩn đệ trước mặt hắn tự hại mình.

“Buông tay, hoàng huynh, huynh hẳn là hiểu được cảm thụ của ta, không phải sao?” Cẩn Hiên lời nói nhẹ nhàng không hề có độ ấm, ngữ khí tuyệt vọng cùng mệt mỏi như vậy. Lúc trước Vũ Tình trúng độc, hoàng huynh cũng muốn tự tử theo, loại cảm thụ sống không bằng chết này hoàng huynh tối rõ ràng. Quả nhiên, Chính Hiên hơi hơi sửng sốt một chút, Cẩn Hiên nhân cơ hội thoát khỏi kiềm chế của Chính Hiên, khi Chính Hiên phản ứng lại mạnh mẽ hướng trên đầu đánh xuống.

“Cẩn Hiên….”

“Vương gia….”

Mọi người chỉ kịp kinh hô, nhưng không cách nào ngăn cản.

“Ngạo Quân….” Ở thời khắc tối nguy cấp, ngoài phòng một thân ảnh màu lam nhảy lên, vội vàng kêu.

Cẩn Hiên dừng lại, Chính Hiên lập tức bắt được tay hắn, gắt gao bắt lấy.

“Đông Phương, ngươi rốt cục đến đây.” Thánh Tranh vừa thấy người tới lập tức vọt qua, mắt lộ hy vọng nhìn người trước mắt, tóc tai hỗn độn lôi thôi không thể ức chế nghẹn ngào nói.

“Ngạo Quân, ta đến chậm, cho ngươi bị nhiều thống khổ như vậy, thất thải liên mau….” Đông phương Tuấn Hạo ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn Ngạo Quân trong lòng Cẩn Hiên chịu khổ, từ trong lòng lấy ra một cái hộp, giao cho Thánh Tranh. Nhận được thư của Thánh Tranh, hắn lập tức ra roi thúc ngựa, không thể nghĩ được vẫn là làm cho Ngạo Quân nhận tra tấn, một đầu bạc trắng kia, đôi mắt nhắm chặt kia, y bào nhiễm đầy máu kia, mồ hôi che kín hai má, hết thảy đều thật sâu đau đớn ánh mắt hắn.

“Thất thải liên, môn chủ được cứu rồi, Hoàng Anh mau….” Thánh Tranh tiếp nhận thất thải liên, mặt lộ sắc vui mừng quay đầu đối Hoàng Anh nói.

“Vương gia, thỉnh buông môn chủ, Hoàng Anh muốn lập tức cho môn chủ uống thuốc.” Hoàng Anh tiếp nhận thất thải liên, nín khóc mỉm cười hít một hơi, đối Cẩn Hiên còn ôm Ngạo Quân nói.

Cẩn Hiên lập tức lại giống như sống lạo, nhẹ nhàng mà buông Ngạo Quân, mắt lộ hy vọng nhìn Hoàng Anh. Quân được cứu rồi sao? Đông Phương Tuấn Hạo đưa tới thất thải liên chính là cứu Quân sao?

Gia Luật Ưng, Ngạo Tuyết, Chính Hiên cũng là vẻ mặt hy vọng nhìn chằm chằm chiếc hòm trên tay Hoàng Anh.

“Vương gia, chúng ta trước đi ra ngoài, có thất thải liên, môn chủ…. Không có việc gì.” Thánh Thanh hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người vây quanh giường liếc mắt một cái nói. Chính là nàng chưa nói, thất thải liên chỉ có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng môn chủ, chính là đóa thất thải liên cuối cùng.

Cẩn Hiên thật sâu nhìn Ngạo Quân lần nữa, đi ra ngoài: Quân thật sự hội không có việc gì sao? Thất thải liên thật sự có thể cứu Quân sao?

Tất cả mọi người đi ra ngoài, Hoàng Anh mở hòm ta, thất sắc quang mang theo trong hòm lập tức phát ra….

Tất cả mọi người ngoài phòng chờ đợi, Cẩn Hiên suy sụp ngồi xuống, hoàn toàn giống như không có tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, khẩn trương hai tay ứa ra mồ hôi lạnh. Gia Luật Ưng, Đông Phương Tuấn Hạo cũng là vẻ mặt vô lực nhìn chằm chằm cửa phòng, cũng không nhúc nhích, hết thảy đều tĩnh, ngay cả hô hấp cũng đều thật cẩn thận.

“Vương gia, các người yên tâm, có thất thải liên, môn chủ nhất định hội vượt qua một kiếp.” Nhìn mọi người không cảm xúc, Thánh Tranh ánh mắt hoa đào chợt lóe, cười cười nói. Dung lý buồn cười có ngay cả chính mình đều không chấp nhận được, thật sâu lo lắng.

“Đúng vậy! Đông Phương, may mắn ngươit tới đúng lúc! Ha ha….” Thánh Thanh lại khôi phục bộ mặt gian trá cười ha ha vỗ bả vai Đông Phương Tuấn Hạo nói, ngữ khí là vô cùng thoải mái, như là tâm băng rốt cục buông xuống, chính là cái cười kia cũng không đạt đến đáy mắt.

“A…. đúng lúc? Ta nói sẽ không tái làm cho Ngạo Quân chịu đau khổ, đối với ngươi vẫn là không có làm được, ta thật vô dụng….” Đông Phương Tuấn Hạo tự giễu cười một tiếng, mạnh đánh đầu chính mình một chút, tự trách nói. Nếu hắn lại dừng lại hắn vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại Ngạo Quân nữa.

“Đông Phương, vì bang chủ tìm kiếm thất thải liên, ngươi đã muốn tiêu hao hết tâm lực, đừng tự trách nữa.” Thánh Tranh vỗ vỗ bả vai Đông Phương Tuấn Hạo, vẻ mặt mệt mỏi cùng không đành lòng nói.

Đông Phương tình cảm đối môn chủ các nàng đều biết, lúc trước hắn mang môn chủ về, thế gian đồn đại Mạc Quân đã chết, Đông Phương liền mỗi ngày say rượu, chuyện gì cũng không để ý, Đông Phương sơn trang loạn thành một đoàn, ngay cả sinh bệnh nặng cũng không ngừng uống rượu, nếu không phải hắn đúng lúc tới nói cho hắn chân tướng, chỉ sợ thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương Tuấn Hạo sớm mất. Nửa năm này, Đông Phương hắn cơ hồ tan hết gia tài, vì môn chủ tìm thất thải liên, vì môn chủ tìm phương pháp giải độc, nhiều lần tự mình đi chỗ hiểm, vì thất thải liên ngay cả mệnh cũng không cần.

“Tranh, còn tìm không được phương pháp giải độc sao? Hoàng lão vẫn là không có biện pháp sao?” Đông Phương Tuấn Hạo nhanh bắt lấy tay Thánh Tranh vẻ mặt vội vàng hỏi. Thất thải lien trong thiên hạ chỉ còn lại có một đóa này, nếu còn tìm không đến phương pháp giải độc, cho dù lúc này có thể cứu Ngạo Quân nhưng thế gian không còn thất thải liên, Ngạo Quân vẫn là không cứu được sao?

Đám người Thánh Tranh suy sụp cúi đầu xuống, lắc lắc đầu thở dài, Thánh Lục mệt mỏi tựa vào khung cửa vô lực nói: “Ta đã muốn dùng bồ câu đưa thư cho Hoàng lão, nhưng một chút tin tức cũng không có.”

“Giải độc? Có ý tứ gì?” Cẩn Hiên vẫn như cũ mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, thanh âm bình tĩnh hỏi. Quân hội như vậy, là vì trúng độc sao? Chẳng lẽ là nửa năm trước, Thành Vũ Doanh nói là không thuốc giải sao? Kia rốt cuộc là một loại độc thế nào ngay cả Thánh Hoàng đều giải không được.

Thánh Tiên Môn mọi người liếc nhìn nhau một cái, gật đầu, Thánh Tử mở miệng thở dài nói: “Ai, đến giờ phút này cũng không giấu các người nữa, môn chủ nàng nửa năm trước trúng độc tên bi bạch, là một loại độc thất truyền mấy trăm năm, người nghe nói loại độc này không có mấy, càng đừng nói giải độc, ngay cả Hoàng lão cũng chỉ là nghe qua có độc này, nhưng đối giải độc lại không biết, cho dù tra hết các loại tịch cổ điển cùng tìm không ra cách chế độc bi bạch, phương pháp giải độc, nửa năm này, môn chủ đều là dựa vào Đông Phương tìm thất thải liên tạm thời ngăn chặn độc tính, kỳ thật bi bạch vẫn đều không có giải, môn chủ bạc đầu cũng bởi vì vậy.”

“Bi bạch? Quân nửa năm trước nhất định là bị tra tấn có phải hay không? Cho dù hiện tại có thất thải liên cũng chỉ có thể tạm thời bảo trụ Quân có phải hay không?” Cẩn Hiên thản nhiên hỏi, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì, mồ hôi lạnh nhanh kiết lại.

“Ân.” Thánh Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu. Chung quy là muốn biết đến không phải sao?

“Quân, là ta hại Quân, là ta, là ta….” Gia Luật Ưng cực kỳ bi thương ngửa mặt lên trời hô to, trong lòng vô cùng tự trách cùng tuyệt vọng” Vì cái gì chết không phải hắn? Là hắn hại Quân, đều là bởi vì hắn, Quân mới có thể như vậy, Quân mới có thể….

“Không, tiểu Hiên tử, sẽ không, ta thật vất vả mới gặp lại Quân, vừa mới biết Quân không chết, vì cái gì? Vì cái gì hiện tại muốn nói cho ta Quân tùy thời đều có thể rời đi, tiểu Hiên tử, ta không cần, ta muốn Quân hảo hảo mà còn sống, tiểu Hiên tử….” Ngạo Tuyté vùi đầu trong lòng Chính Hiên không ngừng khóc.

“Tình nhi….” Chính hiên chỉ có thể ôm chặt Ngạo Tuyết, nhẹ nhàng mà trấn an nàng kích động, hắn đau lòng nhưng hắn bất lực.

‘Chi’ một tiếng, cửa mở ra, Hoàng Anh vẻ mặt mệt mỏi không chịu nổi theo từ bên trong ra, Cẩn Hiên chạy nhanh lên đón, sốt ruột hỏi: “Quân thế nào?”

“Thất thải liên đã ngăn chặn bi bạch không được nữa, môn chủ đều có thể tùy thời…. Đều có khả năng phát độc, đến lúc đo môn chủ thật sự liền….” Hoàng Anh nói xong lại tuôn lệ, nói không được nữa.

“Ta muốn vào xem Quân.” Cẩn Hiên lui về phía sau từng bước, thảm đạm cười, ngữ điệu bình tĩnh nghe không ra cảm xúc gì.

“Ân, môn chủ còn không có tỉnh, bây giờ còn thực suy yếu.” Hoàng Anh gật đầu nói, tránh ra cho Cẩn Hiên đi vào.

“Tình nhi, đi nghỉ ngơi trước! Để cho Cẩn đệ cùng Quân hảo hảo một mình một lát.” Chính Hiên bên đau lòng vuốt tóc Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn quét mọi người một cái, nhẹ nhàng nói.

“Ân.” Ngạo Tuyết hiểu rõ gật đầu, theo Chính Hiên ly khai, tuy rằng nàng thật sự rất muốn vào xem Quân, nhưng lúc này hẳn làm đem thời gian lưu cho Cẩn Hiên, nếu thật sự…. Thật sự thời gian không còn nhiều vậy làm cho Quân cùng Cẩn HIên hảo hảo ở chung đi.

Gia Luật Ưng cước bộ vừa muốn đi tới, có chút đăm chiêu nhìn Cẩn Hiên đi vào, tự giễu mà tuyệt vọng cười, xoay người ly khai.

Đông Phương Tuấn Hạo đi về phía trước cuối cùng vẫn là xoay người rời đi: Ngạo Quân hiện tại cần không phải là hắn, người muốn gặp cũng không phải là hắn.

Đám người Thánh Tranh cũng lặng yên không tiếng động ly khai.

Cẩn Hiên nhẹ nhàng mà ngồi bên giường, run run cầm tay Ngạo Quân, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, thâm tình nhìn Ngạo Quân hơi thở vững vàng ngủ yên, một đầu bạc lại khôi phục đến chỉ còn hai thùy tóc bạc trên trán, rối tung trên giường.

“Quân, ngủ ngon, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng vui vẻ qua mỗi ngày.” Cẩn Hiên nhẹ nhàng mà nắm tay Ngạo Quân, triển khai chút tươi cười động tình lẩm bẩm nói.

Trong lòng hắn đã có quyết định, hắn hội thực hiện lời hứa, làm cho Quân mỗi ngày vui vẻ, cho dù chỉ có một ngày…
Bình Luận (0)
Comment