Giản Dung chạy đến
trước mắt Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, thuận tay lau nước mưa trên mặt, trầm
giọng hỏi: “Trời mưa lớn như vậy, không ở nhà ngây ngốc, sao chạy ra
đây?”
Lúc ấy, còi tập hợp khẩn cấp vừa vang lên, anh không kịp
giải thích gì thêm với Ôn Uyển, lập tức vội vã chạy tới nơi này, chỉ
không ngờ Ôn Uyển cũng sẽ chạy tới đây, trong lòng sốt ruột lại đau
lòng.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung trước mắt, giọng nói hạ thấp nhưng rất rõ ràng: “Em không yên lòng về anh, nên tới xem một chút.”
Thời gian yên bình quá nhiều khiến Ôn Uyển cho là có thể yên lặng theo Giản
Dung như vậy, cho đến khi đầu bạc, dù cuộc sống bộ đội khô khan kham
khổ, có có thể có Giản Dung ở đây, tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng cô
quên mất Giản Dung mặc quân phục, bộ quần áo đại biểu người đàn ông này
không thuộc về riêng cô, còn thuộc về quân đội, thuộc về nhân dân, anh
muốn vì bộ quần áo này mà dâng hiến bất cứ lúc nào, chuẩn bị làm nhiệm
vụ bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì,
không có gì không yên lòng, trở về nhanh chút, mưa lớn như vậy, bị bệnh
thì làm thế nào?” Giản Dung đưa tay muốn sờ mặt Ôn Uyển, nhưng vẫn nhịn
được, “Trở về nhanh chút đi, anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đi tiền
tuyến chống lũ.”
Anh có thể hiểu được tâm tình Ôn Uyển, dù sao
đây cũng là lần đầu tiên Ôn Uyển theo quân, không hiểu bọn họ phải ra
ngoài làm nhiệm vụ, trong đại viện, những chị dâu khác sợ rằng đã thành
thói quen, hàng năm dù ít hay nhiều, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ luôn phải làm nhiệm vụ.
Dùng lời đoàn trưởng nói, quân đội không uổng công nuôi bọn họ, lựa chọn nghề nghiệp quân nhân này, đầu tiên là dâng hiến, thứ hai là vô tư dâng hiến.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, mím môi, không quay người lại, mà thấp giọng không thể nghe thấy: “Em có thể đi tiền tuyến không?”
Tiền tuyến chống lũ, không ai rõ ràng hơn cô, đó là chỗ nào, lúc vừa tới
bệnh viện quân khu, trong bệnh viện cũng phái y tế tới tiền tuyến chống
lũ giúp một tay, bác sỹ có chút lý lịch, đương nhiên là không muốn đi.
Mới tới rất dễ bị chèn ép, Ôn Uyển lại không có bất cứ đặc quyền gì, chuyện như vậy đương nhiên rơi trên người cô, đi theo người trong viện ra tiền tuyến, ở nơi này cô mới khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là tai nạn vô tình, cái gì gọi là động lòng trắc ẩn.
Bạn không trải qua, xem
trên ti vi vốn không cách nào cảm thấy, tai nạn trước mắt, con người có
bao nhiêu yếu ớt, nơi đó khổ biết bao nhiêu.
Có lần đầu tiên thì
sẽ có lần thứ hai, trong hai năm đầu Ôn Uyển cũng không ít nhiệm vụ lớn
nhỏ, sau cho dù có lý lịch, mọi người vẫn sẽ chụp mũ, lấy mấy chữ quang
minh chính đại gì mà có kinh nghiệm, đẩy Ôn Uyển đi tiền tuyến.
Ngược lại Ôn Uyển không có gì, cô sẵn lòng đi, dù sao học y, lại là quân
nhân, đó là trách nhiệm của cô, chỉ cần có thể có cơ hội, bỏ ra năng lực của mình, cô đặc biệt sẵn lòng đi.
Giản Dung nghe xong lời Ôn
Uyển nói, lập tức kinnh hãi, không thể tin nhìn Ôn Uyển, không hề suy
nghĩ lập tức cự tuyệt, nói với Ôn Uyển: “Lúc khẩn cấp như này em không
được càn quấy, nhanh về đi.”
Trong ngày thường, cô nhóc này tùy
hứng một chút, tính khí lộn xộn anh cũng có thể hiểu được, nhưng vào lúc này, sao cô nhóc này có thể hồ đồ chứ? Nơi đó không thể đùa giỡn, nghe
nói mấy ngày nay mưa to liên tiếp cho đến bây giờ, thành phố N lại gần
núi, cái gì cũng có thể phát sinh.
Tai nạn trước mắt, dù là ai cũng không thể dự đoán trước, ngay cả anh cũng không bảo đảm.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung, đưa tay nắm áo mưa Giản Dung, mở miệng lần nữa,
giọng nói mang theo vài phần cầu khẩn: “Giản Dung, anh phải tin tưởng
em, được không? Trước kia ở bệnh viện em đã từng đi tiền tuyến rất nhiều lần, em có kinh nghiệm.”
Cô biết Giản Dung sẽ tức giận, nhưng vẫn hy vọng Giản Dung có thể đồng ý cho cô đi theo đơn vị.
Giản Dung nhíu chặt chân mày, nhìn Ôn Uyển, quả đấm trong tay nắm chặt, Ôn
Uyển nhìn Giản Dung như vậy biết người đàn ông này tức giận không ít,
buông Giản Dung ra, Ôn Uyển chạy tới trước mặt chính ủy và đoàn trưởng
Triệu.
Đứng thẳng trước mặt đoàn trưởng Triệu, Ôn Uyển cất cao
giọng nói: “Báo cáo đoàn trưởng, tôi thỉnh cầu đi cùng đơn vị, tiến về
tiền tuyến trợ giúp, tôi có kinh nghiệm hơn tiểu Trạch.”
Cô không chỉ vì Giản Dung, cô là bác sỹ,
lại còn là quân y, đúng như ngày tới theo quân với Giản Dung, cô đã nói
không chỉ đến theo quân, cũng là đến làm việc, khi Giản Dung nghe chỉ là lời nói bốc đồng của đứa bé, nhưng Ôn Uyển nói là thật lòng thật dạ.
Nhiều lúc, thân là quân nhân, tình riêng của phụ nữ đều phải tạm thời bỏ xuống, không chú ý được nhiều như vậy.
Đoàn trưởng Triệu không tin nhìn Ôn Uyển, rất giật mình, ngay cả Giản Dung
và chính ủy cũng không thể tin, không ngờ cô nhóc này trực tiếp thỉnh
cầu với đoàn trưởng trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả thời gian
cũng lặng im.
Giọng nói mạnh mẽ của Giản Dung vang lên, hô to với tiểu Trạch đang đứng yên phía bên kia: “Tiểu Trạch bước ra khỏi hàng,
Ôn Uyển đứng vào hàng ngũ!”
Đoàn trưởng Triệu quay đầu nhìn Giản
Dung, không ngờ thằng nhóc này lại đồng ý, theo ở một chỗ ngốc nghếch
lâu như vậy, trong lòng đoàn trưởng Triệu biết rõ ràng, Ôn Uyển chính là thịt trái tim của Giản Dung, ai cũng có người để nhớ mong, điểm này
đoàn trưởng Triệu đồng cảm cỡ nào.
Tiểu Trạch nhìn Giản Dung, hơi khó xử, mở miệng: “Phó đoàn Giản, tôi…”
Cậu muốn nói để cho cậu đi, chỗ đó quá khổ, vốn không phải chỗ của con gái, người không đi tiền tuyến vốn khó có thể lĩnh hội, nhất là bọn họ đi
cứu nạn, cái gì cũng phải lấy quần chúng bị nạn là thứ nhất.
“Phí lời cái gì, bước ra khỏi hàng!” Giản Dung ngước mắt nhìn tiểu Trạch,
tieép tục quát: “Ôn Uyển từ bệnh viện lớn, có kinh nghiệm hơn cậu, đưa
hòm thuốc cho cô ấy.”
Lời này nói ra lúc tức giận, không lựa lời
mà nói, nhưng không có lựa chọn nào khác, ai cũng là người, cởi quân
trang mọi người đều giống nhau, anh không thể có lòng riêng, càng không
thể thiên vị Ôn Uyển.
Ôn Uyển không nhìn Giản Dung, tự mình đi
tới, nhìn tiểu Trạch, đưa tay nhận lấy hòm thuốc trên lưng tiểu Trạch,
khóe miệng nhếch ra cười, ý bảo tiểu Trạch không cần để ý.
Chính ủy vẫn luôn trầm mặc, không nói gì, đây đều là tính tình cố chấp, tính cách hai người giống nhau, không ai chịu thua.
Lệnh đã ra, là lệnh của Giản Dung, đoàn trưởng Triệu cũng không thể nói gì
nữa, ngẩng đầu nhìn đám lính trước mặt, nghiêm giọng quát: “Tôi không
hy vọng trong quá trình cứu tế, mọi người sẽ nhiễu loạn gì, phải coi
quần chúng là thứ nhất, phải hiểu được vô tư dâng hiến, không phụ lòng
tấm áo của mình! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!” Tất cả đám lính trăm miệng
một lời, âm thanh kia vang xé trời, lẫn vào tiếng mưa rơi, một lần lại
một lần vang dội, khí thế to lớn, đây chính là bọn họ, chiến sỹ rắn rỏi, Giản Dung không nhìn Ôn Uyển, đứng lẳng lặng ở đó.