Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 42

Xuống xe, Vân Sở đi theo Mộc Ngân nghênh ngang đi vào cửa lớn bang Huyễn Đạ, đi thẳng lên lầu, nhìn khắp nơi xung quanh. Cũng không thèm để ý đến đám người luôn đi theo phía sau bọn họ, hoặc có thể nói hôm nay cô đã dám quanh minh chính đại đi đến đây thì cũng đã không sợ bị phát hiện.

Cô là người thừa kế hợp pháp duy nhất của bang Huyễn Dạ, cô có quyền đến xem địa bàn của mình. Còn Vân Cảnh chỉ dùng thủ đoạn lừa gạt, nói Vân Sở vẫn còn là vị thành niên cho nên anh ta mới tạm thời đảm nhận vị trí lão đại của bang Huyễn Dạ thôi.

Nói cách khác, chỉ cần Vân Sở còn sống thì sau khi tròn mười tám tuổi sẽ có tư cách thừa kế bang phái, mà đến lúc đó, nếu Vân Cảnh còn không chịu buông tay thì lời nói dối của anh cũng sẽ bị vạch trần.

Cũng chính vì như vậy cho nên Vân Cảnh mới có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đưa Vân Sở vào chỗ chết. Chỉ khi Vân Sở chết đi thì bang Huyễn Dạ này mới thật sự trở thành vật trong túi Vân Cảnh anh.

Đương nhiên, Vân Sở cũng không nhất thiết phải chết, chỉ cần cô cứ ngây ngốc không biết cái gì thì cũng giống thế. Vân Cảnh cũng hiển nhiên không muốn Vân Sở đi vào cái chết, Vân Ngạo Thiên là ân nhân cứu mạng anh, còn Vân Sở lại là con gái duy nhất của ông, mục đích của anh chính là muốn Vân Sở tự mình giao vị trí người thừa kế bang Huyễn Dạ này vào tay anh.

Nhưng đối với Vân Sở mà nói thì cho dù Vân Cảnh có mục đích gì thì bọn họ cũng sẽ không thỏa hiệp.

Vân Ngạo Thiên chết, nếu nói không hề có một chút nào liên quan đến Vân Cảnh thì có đánh chết cô cũng không tin, cái loại lòng lang dạ sói có thể hãm hại bất kỳ ai này cô không tin được, cũng không thể tin được. Cho nên, những thứ thuộc về mình, nhất định cô sẽ nắm chặt trong tay, tuyệt đối không để người khác cướp đi.

Đi dạo trong bang Huyễn Dạ nửa ngày, Vân Sở thuận lợi khiến đám người luôn nhìn chằm chằm mình cảm thấy phiền chán, hoàn toàn không có sức lực, không đi theo Vân Sở nữa.

Vân Sở biết, bọn họ đã thả lỏng cảnh giác đối với bản thân, cô lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ để lượn lờ trước mặt mấy người đó, hiện tại cũng đã đến lúc nên vào chuyện chính sự rồi. Khóe miệng cô cong lên, dẫn Vân Hàn và Mộc Ngân đi đến một kho hàng ở một góc trong bang Huyễn Dạ.

Kho hàng này ở một góc rất hẻo lánh, canh phòng rất yếu, có thể nói là không có người nào canh giữ ở đây. Xác định phía sau không có người đi theo, ba người bọn họ quang minh chính đại đi vào trong kho hàng, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Vân Sở đi theo Mộc Ngân và Vân Hàn, đi đến một căn phòng nhỏ phía bên kia.

Bên trong cũng khá sạch sẽ, trên đó có bày vài cái bàn cùng với vài cái ghế dựa, đây cũng là kho hàng duy nhất có cửa sổ, rất hiển nhiên là bình thường kho hàng này luôn có người ở đây.

Ba người vừa bước vào bên trong thì bắt gặp ngay một người người đàn ông khoảng trên năm mươi tuổi cũng đang bước ra khỏi căn phòng.

Ông mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt đeo một chiếc kính đen, tóc ngắn được chải chuốt vô cùng gọn gàng, thậm chí còn lóe sáng lên. Trên miệng ngậm một điếu xì gà, nhìn như vậy thật sự có vài phần khí phách.

Nhưng khi nhìn thấy người này Vân Sở lại lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Lưu trưởng lão, đã lâu không gặp."

Giọng nói Vân Sở lạnh nhạt, thiếu đi tính trẻ con vốn dĩ nên có trong đó, hoàn toàn tương xứng với vẻ bề ngoài lúc này của cô, trông có vẻ giàu kinh nghiệm mà lại hào phóng tao nhã, cả người tản ra lực uy hiếp khiến chân mày Lưu trưởng lão phải nhíu chặt lại.

Cô gái này thật sự là Vân đại tiểu thư tùy hứng ngang ngược trước kia sao? Chỉ cần một câu nói có thể khiến cho Lưu trưởng lão nhận ra, cô bé trước mắt này dường như không còn giống như trước rồi.

Ông lộ ra một nụ cười thân thiết, nhìn Vân Sở nói: "Đại tiểu thư, đã lâu không thấy, gần đây thế nào rồi?"

"Cám ơn sự quan tâm của Lưu trưởng lão, cuộc sống của Sở Sở như thế nào chắc hẳn Lưu trưởng lão cũng biết. Nếu đã ở trong hoàn cảnh như vậy thì dù có muốn tốt cũng không có khả năng." Vân Sở tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn Lưu trưởng lão đang nhíu mày, từ đầu đến cuối trên miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Vừa bước vào cô đã cảm giác được, Mộc Ngân nói Lưu trưởng lão này vẫn còn trung thành với bản thân nhưng chỉ sợ là có mục đích khác. Cũng không biết ông có phải là thám tử của Vân Cảnh hay là muốn dùng sức mạnh của chính mình để lật đổ Vân Cảnh đây?

Nghe thấy lời nói của Vân Sở, trong mắt Lưu trưởng lão xẹt qua một tia độc ác, khiến Vân Sở hoàn toàn hiểu rõ được chuyện này.

Ông ngồi xuống trên ghế tựa, thản nhiên cười nói: "Lời nói này của đại tiểu thư, tôi nghe thế nào cũng không hiểu? Tuy rằng lão đại đã mất nhưng dù sao đại tiểu thư ngài vẫn là đại tiểu thư, làm thế nào mà lại có thể không tốt chứ?"

Vậy mà lại có thể giả bộ giỏi như vậy? Vân Sở nhún vai nói: "Lưu trưởng lão, chúng ta đều là người quanh minh chính đại, tình cảnh của tôi như thế nào, ông hẳn là phải rõ hơn bất kỳ ai. Mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, không cần phải thăm dò nữa, nếu như ông tin tưởng tôi thì hợp tác với tôi, còn nếu không tin lời tôi thì chúng ta từ biệt từ đây."

Nghe thấy lời nói gọn gàng, linh hoạt mà lại đi vào trọng tâm của Vân Sở, trong mắt Lưu trưởng lão xẹt qua một tia mơ màng, đại tiểu thư vô dụng này trở nên thông minh từ khi nào vậy? Ông nhìn cô lớn lên, dáng vẻ hiện tại của cô so với trước đây quả thật cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Lưu trưởng lão, Vân Sở cười khổ: "Lưu trưởng lão, không cần nghi ngờ, tôi chính xác là Vân Sở. Một người nếu không đi vào con đường chết thì sẽ không tỉnh ngộ, trước kia tôi quá ngu muội nên mới có thể để một con sói dã tâm bừng bừng kia xoay quanh. Hiện tại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay nên cũng chỉ có Lưu trưởng lão mới có thể giúp đỡ tôi."

Câu nói của cô hợp tình hợp lý khiến Lưu trưởng lão nghe vào cũng phải thở dài một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, nói: "Xem ra tôi lựa chọn đứng về phía đại tiểu thư là chính xác, Vân Cảnh này chính là một ngụy quân tử không bằng cầm thú, có thể lừa Vân Sở cô chứ sao có thể lừa được tôi. Một người đàn ông có dã tâm lớn như vậy chỉ biết đưa bang chúng ta vào vực sâu. Chỉ có điều, năng lực của đại tiểu thư cô vẫn còn quá yếu, hiện tại toàn bộ trong bang đều là người của hắn, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn."

Nghe thấy câu nói này, Vân Sở biết Lưu trưởng lão đã động lòng, chỉ cần cô đưa ra một chút thực lực chỉ chắc chắn Lưu trưởng lão này sẽ kiển trì đứng về phía cô.

Trước khi đến đây, cô từng bảo Vân Hàn điều tra về vị Lưu trưởng lão này, biết được trước kia ông luôn thầm mến mẹ cô Lan Hiểu Nguyệt, trước khi Lan Hiểu Nguyệt chết còn bảo ông không được đối nghịch với Vân Ngạo Thiên, cố gắng trợ giúp Vân Ngạo Thiên, còn bảo ông cố gắng chăm sóc thật tốt cho Vân Sở.

Tuy rằng không biết người đàn ông này còn bao nhiêu tình nghĩa đối với người mẹ đã chết của cô, nhưng giờ phút này ông có thể nói ra là ông không về phe Vân Cảnh đã là quá tốt rồi. Hiện tại là lúc cần dùng người, cho dù Lưu trưởng lão cũng có thể không tin tưởng cô nhưng cô cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn tín nhiệm ông.

Chỉ cần thế lực của bản thân mạnh mẽ hơn thì cô cần gì phải sợ hãi người đàn ông này nữa?

Nghĩ như vậy, Vân Sở cười nói: "Việc này Lưu trưởng lão cứ yên tâm đi, tuy rằng hiện tại tôi không phải là đối thủ của anh ta nhưng chỉ cần hai chúng ta hợp tác với nhau thì nhất định có thể đánh đổ anh ta."

Lưu trưởng lão nheo mắt lại, nhìn cô gái đầy khí thế trước mắt này, dường như có thể nhìn thấy được cô gái với nụ cười tươi như hoa năm đó, trong mắt chợt lóe lên đau thương.

Ông gật đầu: "Được, trong vòng ba tháng, nếu cô có thể cho tôi nhìn chút bản lĩnh của cô thì tôi sẽ toàn lực phối hợp với cô."

Vân Sở giơ một ngón tay ra, vui vẻ quơ quơ trước mặt Lưu trưởng lão nói: "Trong một tháng ông sẽ nhìn thấy thành tích của tôi, đến lúc đó, hy vọng Lưu trưởng lão có thể thực hiện đúng như lời nói ngày hôm nay là đứng về phía tôi."

Lưu trưởng lão cười ha hả: "Ha ha ha. Được, không hổ là con gái của Hiểu Nguyệt, thúc thúc tin tưởng cháu nhất định có thể làm được." Ông nói xong, tay vỗ vỗ lấy bả vai Vân Sở, trong mắt tràn đầy kiên định.

Giờ phút này, Vân Sở biết, cô đã thành công, người đàn ông này đã về phe bọn họ rồi.

Cô cười ngọt ngào, nói rất phối hợp: "Cám ơn sự khích lệ của thúc thúc, nhất định Sở Sở sẽ cố gắng hết sức, cướp lại toàn bộ những thứ thuộc về cháu."

HẾT CHƯƠNG 42
Bình Luận (0)
Comment