Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 81

Edit: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: Dung Cảnh, nguyenhien_8387, Sư Tử Cưỡi Gà

Màn đêm vừa buông xuống, vầng trăng sáng to treo trên trời cao, tỏa ra ánh sáng thuần khiết, ôm trọn tòa thành trong ánh bạc chói lòa, xa hoa.

Dưới ánh trăng mông lung, trong biệt thự của Thượng Quan Triệt chỉ có một căn phòng còn ánh đèn mờ nhạt, bao phủ cả căn phòng trong ánh sáng mập mờ.

Trong căn phòng, trên chiếc giường lớn xinh đẹp, Thượng Quan Triệt mặc chiếc áo sơ mi màu tím đè Vân Sở ngã trên giường, lúc này đang cúi đầu thâm tình hôn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

Trong khi Thượng Quan Triệt thâm tình hôn môi, trong lòng Vân Sở cũng dần hết giận, thời gian trôi qua, hôn sâu với Thượng Quan Triệt, ánh mắt Vân Sở từ từ trở nên mê ly.

Đôi tay theo bản năng quấn chặt cổ Thượng Quan Triệt, cơ thể được vây quanh bởi hương vị quen thuộc của Thượng Quan Triệt khiến cô ý loạn tình mê, từ từ đáp lại, khẽ giương đôi môi nhỏ, đỏ tươi, mỗi một nơi đều vô cùng xinh đẹp.

Thượng Quan Triệt hôn rất nhẹ, rất chậm, dường như rất nghiêm túc, tinh tế thưởng thức vẻ đẹp của cô, muốn khắc sâu mãi mãi hương vị của cô vào lòng.

Môi lưỡi giao hòa, cả người Vân Sở bỗng trở nên nhẹ bẫng, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn.

"Ừm......" Khóe môi không cẩn thận phát ra tiếng rên rỉ, tựa như thứ âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới, thắp sáng bầu trời đầy sao của đêm nay, làm cho Thượng Quan Triệt muốn dịu dàng cũng không được.

Càng hôn, càng kịch liệt, đến cuối cùng, hai người ôm nhau thật chặt, như hận không thể dung hợp hai cơ thể vào nhau.

"Sở Sở......" Thượng Quan Triệt nhịn không được nhỏ giọng kêu tên cô, hơi buông lỏng cô ra, cúi đầu nhìn gương mặt hồng hào của cô, tiếng tim đập vang vọng trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

Vân Sở đỏ mặt, đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, thở gấp nói: "Anh lừa em, tên lừa gạt."

Thượng Quan Triệt cười khẽ, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Là lỗi của anh, vốn định nhận lỗi với em nên anh giao tất cả của anh cho em. Còn chưa hài lòng sao?"

"Em muốn quà sinh nhật chứ ai thèm anh." Vân Sở mặt đỏ tim đập nhanh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Thượng Quan Triệt.

Thượng Quan Triệt giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cô nhìn mình, nói: "Thật sự không cần sao? Không cần thì anh đi đó."

"Anh đi đi, đi xa vào." Vân Sở giận dỗi nói, bĩu môi.

"Anh sai rồi, em yêu à, hôm nay là sinh nhật em, đừng mất vui được không?" Thượng Quan Triệt cười lấy lòng, giống như làm ảo thuật biến ra một cái hộp xinh xắn.

"Đây là món quà lớn của em —— anh, là món quà nhỏ. Nhắm mắt lại." Thượng Quan Triệt cười quyến rũ, làm cho Vân Sở nháy mắt cảm thấy hỗn độn rồi.

Mẹ ơi, người đàn ông này có thể đừng cười như vậy hoài được không, muốn chết quá, hồn của cô sắp bị anh câu mất rồi.

Cô nghe lời nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy lỗ tai mình truyền đến cảm giác mát rượi.

"Được rồi, mở mắt ra." Thượng Quan Triệt đỡ Vân Sở từ trên giường ngồi dậy, đẩy cô đến chiếc gương trước giường, ôm cô từ phía sau, hỏi: "Thích không?"

Lúc này Vân Sở mới nhìn thấy đôi hoa tai kim cương sáng lóa trên tai mình trong gương.

Kiểu dáng rất đơn giản, kim cương lóe sáng khiến đôi hoa tai hình giọt nước nổi bật lên vô cùng cao quý, xinh đẹp động lòng người.

Vân Sở vốn rất xinh đẹp, tối nay càng thêm chú ý ăn mặc, bây giờ còn đeo thêm đôi hoa tai xinh đẹp này, đủ để khiến tất cả cánh đàn ông mê đắm cô.

Thượng Quan Triệt cũng không ngoại lệ, nhìn vào gương thấy Vân Sở quyến rũ như thế, anh ôm chặt cô từ sau lưng, cúi đầu hôn vành tai cô, nói: "Không thích à?"

Vân Sở giương môi, trong mắt không tản đi được sự dịu dàng: "Thích, rất thích." Chỉ cần do anh tặng, dù là cái gì cô cũng thích, bao gồm cả anh......

Đương nhiên, cô sẽ không nói ra những lời này, tránh để người nào đó đắc ý.

"Thích anh không?" Thượng Quan Triệt cười, mặt cọ vào gò má Vân Sở, hơi thở ấm áp phả vào mặt Vân Sở, khiến cô cảm thấy ngứa cả người.

"Nhóc con" Thượng Quan Triệt ôm chặt cô, cúi đầu hôn cô lần nữa.

Dưới ánh đèn, hai người tiếp tục quấn quít, thâm tình hôn môi, chẳng phân biệt được anh hay em.

Nhiệt độ bên trong phòng tăng lên cao, sự tuyệt đẹp của màn đêm bắt đầu từ đây.

Vân Sở nhức mỏi cả người tựa vào lòng Thượng Quan Triệt, quần áo trên người chẳng biết đã bị Thượng Quan Triệt cởi ra lúc nào, cả người không những không cảm thấy lạnh ngược lại toàn thân nóng như lửa đốt.

Thượng Quan Triệt hôn theo cổ cô xuống, nụ hôn nóng bỏng, khiến cảm xúc của hai người cũng bắt đầu khó khống chế. Dưới sự kích tình, thân thể hai người run rẩy một hồi.

"A!" Vân Sở hô nhỏ giọng kêu, cơ thể đã được Thượng Quan Triệt ôm lấy, sau đó đặt lên giường.

Vân Sở đỏ mặt, thấy quần áo mình không chỉnh tề, cuối cùng vẫn hơi ngượng ngùng. Nhưng chợt hiểu ngày trước cô đã trốn được nhiều lần rồi, chỉ có tối nay là không thể trốn thoát.

Được thôi, trái tim cô sớm đã thuộc về anh, dâng cơ thể cho anh thì có sao đâu? Trừ anh ra, cô sẽ không yêu người khác nữa không phải sao? Nếu vậy, cô còn do dự gì đây?

Thôi đi, dù sao sớm muộn gì cũng đều là anh, suy nghĩ kỹ một chút, Thượng Quan Triệt cũng đợi lâu vậy rồi, nếu để anh tiếp tục chờ đợi chẳng phải anh nín đến mức hỏng luôn ư?

Nếu chọc tức anh nóng nảy, đến lúc đó anh đi tìm người phụ nữ khác, hoặc không cưỡng lại được sự hấp dẫn của những người phụ nữ khác, vậy người chịu thiệt thòi sẽ là mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Sở cảm thấy không có gì phải sợ, hít sâu, để bản thân thả lỏng, không nghĩ nhiều nữa.

Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, Vân Sở nhếch môi cười tà ác, đưa tay nâng cằm Thượng Quan Triệt lên, nói: "Anh yêu à, dường như, anh mới là món quà của em, có phải nên để em ra tay mới tốt hơn hay không?"

Chính anh vừa nói, tắm rửa sạch sẽ để cô hưởng thụ ấy. Hừ hừ......

"Hả?" Thượng Quan Triệt kinh ngạc nhìn Vân Sở, thấy đáy mắt cô trừ ngượng ngùng ra còn có giảo hoạt, lúc này cũng cười theo: "Thông thường thì em nên tự bóc quà, nhưng hình như có người nói anh già quá rồi, cô ấy không gặm nổi, cái này, không thể làm gì khác hơn để anh đến phục vụ em nhé."

Để cô chủ động? Vậy mặt mũi của đàn ông như anh phải để đâu hả? Không được, chuyện này không thể thương lượng. Thượng Quan Triệt cười quyến rũ, đáy mắt tràn đầy hài lòng.

Vân Sở không ngờ mình đùa giỡn lại bị người ta đùa giỡn lại, gương mặt tức giận đỏ bừng.

Thượng Quan Triệt không cho cô thời gian xấu hổ và tức giận, cúi đầu, lại tiếp tục hôn thêm lần nữa.

Nụ hôn nóng bỏng rơi vào ngực cô, sau đó từ từ đi xuống, đi xuống, khiến không khí càng tăng cao.

Quần áo trên người bị cởi ra từng món một, ném đi, chỉ trong nháy mắt, trên người Vân Sở cũng chỉ còn lại một lớp nội y đáng yêu.

Đáy mắt Thượng Quan Triệt xuất hiện ý cười hài lòng nhìn cơ thể nhỏ bé của cô, gật đầu: "Trưởng thành hơn rồi nha."

Vân Sở đỏ mặt, giận dữ trừng Thượng Quan Triệt, sau đó đưa tay cởi quần áo anh, đáng ghét, cô đã bị anh nhìn sạch nhưng cô còn chưa nhìn thấy của anh, thật không công bằng.

Thấy Vân Sở tức giận, không ngừng muốn cởi nút cài áo của anh, nụ cười của Thượng Quan Triệt càng rực rỡ, thấy Vân Sở cởi gần xong mới cởi nốt lớp nội y trên người Vân Sở, sau đó lột áo mình, cười nói: "Được rồi, bây giờ phần trên của chúng ta đã sạch bóng, công bằng rồi chứ?"

Vân Sở giật khóe môi, nghĩ thầm, anh là con giun trong bụng cô sao? Cô nghĩ gì cũng biết?

"Công bằng hơn rồi." Vân Sở cố trấn định quan sát thân trần của Thượng Quan Triệt, hài lòng sờ xuống, gật đầu nói: "Ừ, vóc dáng của chú già rất khá."

Thật ra, vóc người Thượng Quan Triệt đâu chỉ không tệ, đơn giản là hoàn mỹ, như được Quỷ Phủ thần công chế tạo ra, không thể soi mói. Nhưng vì không để cho con người này được nước làm tới, Vân Sở dối lòng nói không tệ.

Thượng Quan Triệt "Xì" cười một tiếng, dịu dàng nói: "Nhóc con thích là được rồi, sau này anh là của em, nếu em không thích, anh thật sự không biết phải làm sao mới tốt."

"Lỡ em không thích, anh chỉ có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ thôi, ha ha......" Vân Sở rất nể tình bày cách cho Thượng Quan Triệt.

Nhưng, nếu Thượng Quan Triệt thật sự đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô cũng không nỡ, vóc người hoàn mỹ như vậy mà, đi đâu tìm đây.

Nhưng mà hậu quả của việc nói một đằng nghĩ một nẻo của Vân Sở là, lần nữa bị Thượng Quan Triệt bắt được, mạnh mẽ ngăn chặn chiếc miệng nhỏ nhắn không thành thật của cô.

Ngoài cửa sổ ánh trăng trơ trọi, bên trong cửa sổ nhu tình vô hạn. Từng tiếng thở dốc nhỏ, làm người ta suy nghĩ miên man, nụ hôn nóng bỏng khiến cảm xúc hai người dâng cao, muốn ngừng mà không được.

Không cần nhiều ngôn ngữ, giờ khắc này, hành động có thể chứng minh tất cả.

Có người nói, yêu là không cần dùng ngôn ngữ để diễn tả, bởi vì dùng hành động chứng minh là tốt nhất.

Vân Sở vẫn cho rằng câu này rất đúng, ít nhất, nếu cô yêu một người, cũng sẽ không phải cả ngày đều nói "Em yêu anh", vì sẽ không dễ dàng nói ra. Hơn nữa, cô sẽ chọn dùng hành động để chứng minh suy nghĩ trong lòng cô.

Cô cảm thấy, chỉ cần vì người mình yêu, làm điều gì cũng đáng giá. Cô biết Thượng Quan Triệt cũng nghĩ vậy, nếu không thì sẽ không chịu đựng mãi, chưa từng làm chuyện gì tổn thương cô.

Cô biết, tối nay nếu cô không đồng ý, Thượng Quan Triệt chắc chắn sẽ không ép buộc cô. Cho nên, bây giờ cô cam tâm tình nguyện.

Yêu quá sâu, khó có thể tự kiềm chế, Vân Sở quen biết Thượng Quan Triệt lâu như vậy, hôm nay cũng xem như nước chảy thành sông, hai người không có quá nhiều kiêng nể, nương theo cảm giác của mình, từng bước một đi về phía trước.......

Sau khi cởi xong quần áo, tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập kịch liệt đã trở thành khúc nhạc đệm tuyệt vời cho đêm nay.

"Chú già à!" Vân Sở xấu hổ cúi đầu, nhớ tới mình sắp trở thành người của Thượng Quan Triệt, trong lòng vẫn hơi sợ.

Đời trước cô sống được 25 năm, nhưng chưa từng quen bạn trai, càng không trải qua những điều này, cho nên, cô sợ cũng rất bình thường.

"Ngoan, đừng sợ, anh sẽ thật dịu dàng." Thượng Quan Triệt ôm cô thật chặt, cẩn thận hôn môi, để cô từ từ thả lỏng, từ từ dời lực chú ý của cô, từ từ quên mất sợ hãi.

Thượng Quan Triệt thừa dịp Vân Sở phân tâm, cũng bắt đầu làm công tác chuẩn bị cuối cùng.

Đều là lần đầu tiên, khó tránh khỏi hơi bối rối, cho dù là Thượng Quan Triệt, đối mặt với chuyện như vậy, cũng không thể tỉnh táo như ngày thường.

"A Triệt, sau này anh là của em đấy." Vân Sở nhỏ giọng gọi Thượng Quan Triệt, cơ thể hơi căng thẳng, cảm giác lạ lẫm để cho cô cảm thấy sợ hãi, đồng thời lại có một chút hưng phấn, có cảm giác kích thích muốn nếm thử.

"Đúng vậy, vui không?" Thượng Quan Triệt khẽ cười, biết cô sợ nên nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, Sở Sở nhà chúng ta dũng cảm nhất." Thượng Quan Triệt cười, lời nói vừa thốt ra khiến Vân Sở bật cười hì hì.

Đây xem như đang an ủi vậy, cô không phải cô gái nhỏ đâu, còn dũng cảm nhất đấy......

Người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang đùa giỡn, thật là.

Dời được sự chú ý của Vân Sở, Thượng Quan Triệt nắm chặt cơ hội, hoàn thành một bước cuối cùng.

"A, Thượng Quan Triệt, anh... tại sao anh không nói trước, đáng chết......" Vân Sở quát to, tức tối nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở nhíu thành một đoàn, hiển nhiên bị hành động của Thượng Quan Triệt dọa sợ.

Thấy khuôn mặt cô tái nhợt, Thượng Quan Triệt đau lòng, khẽ hôn cô, không có bất kỳ động tác khác, hô hấp lại càng dồn dập, trong giọng nói còn mang theo sự chịu đựng: "Ngoan, nhịn một chút thì sẽ tốt thôi, được không?"

Nghe giọng nói khó chịu của Thượng Quan Triệt, Vân Sở biết, giờ phút này tất nhiên anh rất đau, nhưng Thượng Quan Triệt vẫn chịu đựng, nhất định càng khó chịu hơn đúng không? Nhớ lúc trước, giữa mùa đông Thượng Quan Triệt còn phải chạy đi tắm nước lạnh, Vân Sở cũng hơi đau lòng.

Vì vậy, cô thử từ từ buông lỏng cơ thể, mơ hồ nói: "Anh nói đó, không được gạt em nữa."

Thấy dáng vẻ mê hoặc của Vân Sở, Thượng Quan Triệt vốn khổ sở khó nhịn, bỗng gọi nhỏ "Nhóc con!" Nói xong kích động trào dâng, dục vọng ẩn nhẫn đã lâu hoàn toàn bộc phát, ý thức nhanh chóng bị bản năng chi phối.

Vân Sở chịu đựng cảm giác không thoải mái, cắn môi im lặng chịu đựng tất cả. Cằm khẽ hếch, tiếng thở dốc dồn dập, cộng thêm khuôn mặt cô ửng hồng chính là phong cảnh đẹp nhất tối nay—— là phong cảnh chỉ thuộc về một mình Thượng Quan Triệt.

Đèn trong phòng bị tắt đi, bên trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh đèn bên ngoài cửa sổ không cam lòng xuyên qua khẽ hở của rèm cửa sổ, để lại những vệt sáng trên đống quần áo hỗn độn. Ánh sáng rọi vào như muốn nhìn trộm sự dịu dàng bên trong, nghịch ngợm đong đưa, khiến độ ấm của căn phòng một lần nữa vọt đến điểm cao nhất.

"Sở Sở, anh yêu em......"

Vân Sở xấu hổ đỏ bừng nở nụ cười hạnh phúc: "Ừ, em cũng thế, yêu anh!"

Lời hứa một đời được thắp lên trong đêm tối tuyệt vời này, chỉ có ánh đèn nhảy múa và bầu trời đầy sao chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.

Hơn một giờ sau.

Vân Sở không còn sức lực dựa vào lòng Thượng Quan Triệt, mệt mỏi híp mắt, khẽ hé môi, tham lam hít bầu không khí tươi mát.

"Nhóc con, sinh nhật vui vẻ......" Một khắc trước khi sinh nhật cô trôi qua, Thượng Quan Triệt kề vào tai cô, nhẹ giọng nỉ non.

"Mệt quá à chú già." Vân Sở chu môi, khẽ nở nụ cười, yên tĩnh dựa vào lòng anh, đôi mắt mê ly, khiến cô càng xinh đẹp động lòng người.

"Có thể đứng lên không?" Thượng Quan Triệt cười hỏi.

"Không đứng dậy nổi, không muốn động, đau lắm luôn." Vân Sở uất ức chu môi, nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích.

Đáy mắt Thượng Quan Triệt tràn đầy cưng chiều, nhìn dáng vẻ mệt mỏi lười biếng của cô, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Có điều, nhìn giường đệm và chăn quá dơ dáy bẩn thỉu, mặc dù Thượng Quan Triệt không có tính thích sạch sẽ (ý chỉ tính thích sạch sẽ quá đáng nhé), nhưng vẫn không chịu được.

Thượng Quan Triệt đứng dậy đến phòng tắm mở nước, lấy khăn tắm, bọc Vân Sở ôm lên, thả vào bồn tắm ấm áp, cười nói: "Ngoan ngoãn tắm sạch nha, anh đi thay drap giường."

Không ngờ Thượng Quan Triệt vẫn săn sóc như thế, Vân Sở cười gật đầu, nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh, mặt đỏ lên, nói: "Mặc quần áo vào, đừng để bị cảm."

Thượng Quan Triệt cười quyến rũ, gật đầu hôn vào mặt Vân Sở một cái: "Yên tâm đi, chồng em không phải gối thêu hoa."

Vân Sở "Xì" cười một tiếng, rồi sau đó nhìn anh chằm chằm: "Chồng gì mà chồng, đứng qua một bên đi."

Thượng Quan Triệt uất ức nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Bị em ăn sạch rồi, không phải chồng em thì là gì? Chẳng lẽ em muốn ăn vạ à?"

"Ai nói ăn sẽ phải kết hôn, hừ hừ......" Vân Sở nhíu mày, quay đầu.

Cô nghĩ chắc chắn cô rất thích tranh cãi với Thượng Quan Triệt, mỗi lần gặp mặt luôn cãi nhau không ngừng, nhưng cãi vả này lại không làm người ta cảm thấy phiền não, ngược lại có một sự hạnh phúc nhẹ nhàng.

Thượng Quan Triệt nhíu mày, gương mặt uất ức bỗng chốc trợn ngược, lập tức nhảy vào bồn tắm, cười tà ác: "Thế nào, chẳng lẽ bảo bối cảm thấy còn chưa đủ? Nếu một lần còn chưa đủ, anh không ngại tặng em thêm vài lần, thậm chí cả đời cũng không có vấn đề gì."

"Lưu manh, tránh ra, nhanh đi dọn dẹp giường đệm, em muốn tắm." Vân Sở bị Thượng Quan Triệt hỏi, lập tức mặt hồng tai đỏ, cuống quít đẩy Thượng Quan Triệt ra.

Thượng Quan Triệt lại ôm chặt lấy Vân Sở, không hề lui về phía sau: "Vậy em nói xem, đã ăn rồi mà vẫn không muốn kết hôn, muốn sao mới chịu kết hôn đây?"

Người này không bị gì chứ? Làm sao lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi? Chắc chắn là cố ý, Hừ!

Khóe môi Vân Sở co rút, lại thấy vẻ mặt Thượng Quan Triệt vô cùng nghiêm túc.

Vân Sở đảo mắt, cười nói: "Ừ, đầu tiên, anh phải chờ em đủ tuổi kết hôn. Sau đó, anh phải cầu hôn em, nhân nhượng em và dùng hành động thực tế chứng minh anh thật lòng yêu em. Em sẽ không gả cho người đàn ông chỉ biết khua môi múa mép đâu."

Nghe vậy, Thượng Quan Triệt khẽ cau mày, rồi sau đó tà ác động đậy cơ thể, cười nói: "Vậy cái chúng ta mới vừa làm, có tính là dùng hành động thực tế chứng minh anh yêu em không?"

Người này, sao cứ kéo đến chuyện ấy ấy vậy? Người đàn ông t*ng trùng lên não này thật sự đang cố tình gây sự đây mà. Nhưng mà, bây giờ cô mệt chết rồi, không còn chút sức nào.

Vân Sở bị dọa đến lông măng toàn thân đều dựng lên, mắt trợn tròn, nhìn Thượng Quan Triệt nói: "Này, anh đừng làm loạn nha, em...em không thoải mái......"

"Lát nữa sẽ làm em thoải mái......" Thượng Quan Triệt cười xấu xa, sau đó "ào ào" một tiếng, ôm Vân Sở ra khỏi phòng tắm, lăn lên giường lần nữa.

Chăn đệm vốn đã rất xốc xếch, bây giờ càng thêm rối loạn, triền miên kéo dài, để bọn họ khó lòng chia lìa.

Đêm đã khuya, ánh đèn ngoài cửa sổ cũng từ từ ngủ say, ánh trăng trốn vào tầng mây, không gian vô cùng tĩnh lặng, dường như toàn bộ thế giới đã chìm vào giấc ngủ.

Duy chỉ có ánh đèn trong căn phòng kia vẫn chập chờn, rèm che đung đưa, hai người vẫn tiếp tục công việc của mình, chứng minh bọn họ yêu nhau sâu đậm, không thể tách rời.

......

Sáng sớm hôm sau, lúc Vân Sở mở mắt, phát hiện Thượng Quan Triệt vẫn còn bên cạnh, ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng có thể tràn ra nước của anh, hô hấp của Vân Sở bỗng chậm lại.

Dáng dấp Thượng Quan Triệt vốn rất yêu nghiệt, rất đẹp, rất động lòng người, hôm nay dùng đôi mắt phượng màu nâu ấy, thâm tình nhìn chăm chú vào cô, mái tóc hỗn độn, làm nổi bật gương mặt hoàn mỹ của anh. Đáy mắt sâu thẳm, như có thể hút lấy người khác.

Sáng tinh mơ đã nhìn thấy "sắc đẹp" ướt át như thế, nhịp tim Vân Sở bắt đầu đập không đúng quy luật.

Cô cắn môi, mắt không nhúc nhích nhìn anh. Hai người cứ như vậy thâm tình nhìn nhau......

"Tỉnh dậy rồi sao? Tối hôm qua ngủ ngon không?" Thượng Quan Triệt chạm vào hai má cô, vén vài sợi tóc đen rơi trên gương mặt cô, dịu dàng hỏi.

Nhớ đến tối hôm qua, mặt của Vân Sở lại bắt đầu nóng rực, có chút ai oán nhìn anh nói: "Anh nói thử xem? Cả đêm quấn người ta không buông, em có thể ngủ ngon không?"

Thượng Quan Triệt vô tội đáp lại phẫn nộ của cô: "Ai bảo nhóc con nhà chúng ta hấp dẫn như vậy, em cứ quyến rũ anh, nên không thể trách anh, ai kêu anh không thể chống cự lại sức hấp dẫn ấy của em chứ?"

"Thì ra anh cảm thấy mọi chuyện đều là em sai sao?" Vân Sở trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, vẻ mặt tức giận khiến Thượng Quan Triệt ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhẹ nhàng xoa tóc Vân Sở, Thượng Quan Triệt cười lấy lòng: "Em không sai, là lỗi của anh, cho dù em sai, đó cũng là lỗi của anh, ai bảo em là nữ vương của anh chứ?"

Đã hơn 10h sáng, Vân Sở đứng dậy rửa mặt xong, vẫn cảm thấy cả người đều đau, ăn xong bữa sáng tình yêu Thượng Quan Triệt làm rồi trở về phòng nằm, chẳng muốn động đậy nữa.

Lúc này, hình như dưới gối có vật gì đó chạm vào cô, Vân Sở lấy ra, phát hiện đó là món quà hôm qua Thượng Quan Duệ tặng.

Nổi tính tò mò, Vân Sở cẩn thận mở hộp nhỏ kia ra, nhìn thấy bên trong là hai hộp áo mưa, mặt Vân Sở lập tức đỏ bừng, giận dữ vứt hai hộp đó xuống đất, tức giận nói: "Thượng Quan Duệ, cậu là tên khốn kiếp, muốn chết à!"

Nghe tiếng động, Thượng Quan Triệt nhanh chóng chạy đến, sau khi nhìn thấy hai hộp kia dưới đất, khóe môi giật giật, nhặt đồ lên, sâu xa nói: "Thì ra thằng nhóc A Duệ kia ngứa da, dám tặng em mấy thứ này, nếu mẹ anh biết, chắc chắn sẽ lột một lớp da của nó."

Nghe thế, sắc mặt Vân Sở càng khó coi hơn, muốn nói Thượng Quan Duệ tặng cô áo mưa, khiến cô cảm thấy rất lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng cách nói của Thượng Quan Triệt thật sự là hoạ vô đơn chí [1], làm cô tức cũng không được, không bực cũng không xong.

[1] họa vô đơn chí: ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

Nếu cô lại tiếp tục mắng Thượng Quan Duệ, vậy thì chẳng khác nào cô cũng đồng ý với Thượng Quan Triệt, muốn nhanh có em bé? Cho xin đi, cô mới vừa tròn mười tám tuổi, có con gì chứ, thật sự mới nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi.

Nhưng cô nghĩ thằng nhóc Thượng Quan Duệ kia cũng biết tối nay bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, nên cô vẫn cảm thấy rầu rĩ, vô cùng khó chịu.

Thấy Vân Sở buồn bực không lên tiếng, Thượng Quan Triệt ngồi xuống giường, nắm vai cô nói: "Muốn đến suối nước nóng không?"

Suối nước nóng? Nhớ đến suối nước nóng ở khu du lịch lần trước kia, hai mắt Vân Sở sáng lên, gật đầu nói: "Muốn chứ, không phải anh đã nói sẽ tặng nó cho em sao? Hình như em chưa nhận được giấy tờ đất đai đó, ha ha......"

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cô: "Ngày hôm qua đã định đưa cho em, nhưng lại quên mất, giữ kỹ đó, mất rồi thì đừng khóc với anh."

"Ừm ừm, em sẽ không làm mất đâu." Vân Sở không khách khí cầm lấy, nhớ đến suối nước nóng thoải mái đó, rốt cuộc không chịu nổi vắng lặng bò dậy từ trên giường.

Không ngờ, bọn họ vừa mới chuẩn bị xong, thì đúng lúc nghe tiếng gõ cửa.

Lúc sắp ra khỏi nhà còn bị quấy rầy, sắc mặt Thượng Quan Triệt rất khó nhìn, mặt đen lại ra mở cửa, nhìn thấy Thượng Quan Duệ, Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân ngoài cửa, nhíu mày không vui hỏi: "Các người đến đây làm gì?"

Niên Cẩm Hạo mập mờ nhìn Thượng Quan Triệt và Vân Sở, cười nói: "Thế nào, Thượng tá không hoan nghênh tôi tới à? Vậy không được đâu, hai người vui vẻ, cũng không thể bỏ tôi ở ngoài đây." Dứt lời lại nghiêng đầu hỏi Mộc Ngân: "Em nói phải không, tiểu Ngân tử."

Mộc Ngân cũng cười gian trá, vòng qua Thượng Quan Triệt đi đến bên cạnh Vân Sở nói: "Đương nhiên á..., Sở Sở, chúng mình là chị em tốt mà, sẽ không trọng sắc khinh bạn bỏ tớ lại chứ?"

Vân Sở đang ngậm một cây kẹo que, liếc mắt nhìn Niên Cẩm Hạo và Mộc Ngân kẻ xướng người họa, gật đầu nói: "Hình như là đúng, A Triệt à, em nghĩ tiểu Ngân tử và Niên tổng cũng nên ra ngoài hưởng lãng mạn mới được, không bằng chúng ta mang bọn họ theo nha?"

Đương nhiên Thượng Quan Triệt không vui, cuộc hành trình ngọt ngào với Vân Sở tự nhiên bị mấy người này làm hỏng rồi, anh vô cùng khó chịu.

Nhưng mà, Vân Sở đã nói vậy rồi, dù anh không đồng ý cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, nhìn đáy mắt Vân Sở lóe ánh sáng giảo hoạt, đã biết cô nhóc này tuyệt đối sẽ không có lòng tốt dẫn bọn họ đi chơi, sắp có trò hay để xem rồi.

Thượng Quan Triệt uất ức gật đầu: "Vậy cũng được, tôi cố gắng mang hai người theo vậy."

"Còn em nữa, anh, chị dâu, em cũng muốn đi." Thượng Quan Duệ bị lơ lập tức kích động nhảy ra tìm cảm giác tồn tại.

Kết quả là...... Lần nữa bị lơ đẹp.

"Thời gian không còn sớm, nếu muốn đi chơi, thì đi nhanh thôi." Thượng Quan Triệt kéo tay Vân Sở đang bị Mộc Ngân giữ, ôm vai cô, thẳng thắn đuổi người ra ngoài.

Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo được cho phép, đương nhiên rất vui vẻ ra khỏi cửa, nhưng Thượng Quan Duệ không tình nguyện, vẻ mặt anh ta đưa đám, nhìn Vân Sở và Thượng Quan Triệt, nói: "Anh, chị dâu, sao các người có thể tàn nhẫn bỏ em lại một mình chứ?"

Dường như bây giờ Vân Sở mới thấy Thượng Quan Duệ, kinh ngạc nói: "A, tiểu Duệ cậu cũng ở đây à?"

Đầu Thượng Quan Duệ xuất hiện ba vạch đen, ai oán nhìn Vân Sở.

Lại nghe Vân Sở nói tiếp: "Cậu cũng thấy đấy, chúng tôi đều có đôi có cặp, một mình cậu, không biết xấu hổ đi theo hả?"

Nghe vậy, Thượng Quan Duệ từ buồn bã như đưa đám, biến thành bất lực, lệ rơi đầy mặt. Anh ta cắn áo nói: "Chị dâu, chị thật nhẫn tâm, huhu...... Các người bắt nạt em còn cô đơn."

Thượng Quan Triệt không nhịn được vứt Thượng Quan Duệ ra ngoài, khóa cửa chính lại, miễn cưỡng nói: "Không cam lòng? Vậy thì tìm bạn gái đi."

"Anh......huhu......" Thượng Quan Duệ bị câu nói của Thượng Quan Triệt đánh về nguyên hình, một mình ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn, trên đầu một mảnh u ám.

Ai oán nhìn Thượng Quan Triệt rời đi, Thượng Quan Duệ đứng lên, vẻ mặt tối tăm tản ra trống rỗng, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ thâm trầm.

Sau đó Thượng Quan Duệ lên xe, nói với tài xế: "Đến bang Huyễn Dạ."

Người kia gật đầu: "Vâng."

Xe rít gào, nhanh chóng đi đến bang Huyễn Dạ.

Một tiếng đồng hồ sau, xe đã dừng lại ngoài bang Huyễn Dạ, Thượng Quan Duệ mặc chiếc áo khoác màu đỏ sậm, tóc ngắn màu vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Phía sau anh ta có ba người, vẻ mặt mỗi người đều vô cảm, khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.

Nhìn thấy Thượng Quan Duệ, vệ sĩ giữ cửa ngăn bọn họ lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Duệ thì lui ra.

Một đường đi vào, Thượng Quan Duệ đi thẳng đến văn phòng của phó bang chủ bang Huyễn Dạ, văn phòng phó bang chủ nằm ngay bên cạnh văn phòng bang chủ, lúc này Vân Sở không ở đây, bên trong chỉ có Hàn Anh và Vân Cảnh đang bận rộn.

Thấy Thượng Quan Duệ vào, trên mặt hai người thoáng qua khó hiểu, đứng dậy cảnh giác nhìn anh ta.

Khuôn mặt đáng yêu của Thượng Quan Duệ bỗng thay bằng nét cười xinh đẹp, nói: "Vân thiếu gia, đã lâu không gặp."

Thấy Thượng Quan Duệ, Vân Cảnh cau mày, hỏi: "Cậu là......"

Thượng Quan Duệ không trả lời Vân Cảnh, ngược lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Anh, cười nói: "Vị này chính là chú Hàn à? Ngày hôm qua nghe anh và chị dâu nhắc đến chú, tôi còn nói có cơ hội nhất định phải đến đây gặp chú một chút, không ngờ gặp mặt nhanh như vậy."

Ánh mắt Hàn Anh sâu thẳm, sau đó đã hiểu ra điều gì, kinh ngạc nói: "Cậu... cậu là em trai của A Triệt?"

"Không sai, tôi là Thượng Quan Duệ." Thượng Quan Duệ nói xong, miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cười rực rỡ: "Anh từng bảo tôi nếu rãnh rỗi thì đến đây học tập chú nhiều hơn, hôm nay vừa lúc có việc, nên đến chào hỏi trước, chú Hàn sẽ không cự tuyệt chứ?"

Học tập? Học gì với ông? Hàn Anh khó hiểu nhìn Thượng Quan Duệ, thấy mắt anh nghiêm túc thì gật đầu một cái. Trong lòng càng bội phục ánh mắt của Thượng Quan Triệt. Anh liếc mắt thì đã có thể nhìn thấy bản lĩnh của ông sao? Nếu không vì sao lại bảo Thượng Quan Duệ đến học tập ông chứ?

Thật ra, chỉ cần An Linh Nguyệt mở lời, Hàn Anh tuyệt đối sẽ không từ chối, nhưng ông cũng hiểu, An Linh Nguyệt và Vân Cảnh đã là quá khứ, có một số việc An Linh Nguyệt không thể mở lời. Hơn nữa, bây giờ hai anh em Thượng Quan Triệt có thể chấp nhận ông, tự mình đến tìm ông, khiến ông càng thưởng thức hai người họ, từ đó, sẽ dạy hết bản lĩnh của mình cho bọn họ.

Không thể không nói, Thượng Quan Triệt là người rất lợi hại.

"Tiểu thiếu gia chú ý đến tôi... làm sao tôi có thể từ chối chứ? Có điều, học với tôi, chỉ sợ sẽ rất vất vả......" Hàn Anh thấy da dẻ Thượng Quan Duệ mịn màng, nhìn như đại thiếu gia được ăn sung mặc sướng, anh xác định có thể chịu được cực khổ, có thể giữ vững kiên trì không?

Hình như nhớ ra điều gì, đáy mắt Thượng Quan Duệ thoáng lạnh lẽo, kiên quyết nói: "Chú yên tâm, nếu anh tôi tin chú, giao tôi cho chú, đương nhiên tôi sẽ không lười biếng."

Dứt lời, Thượng Quan Duệ nhìn Vân Cảnh, cười nói: "Nhưng mà, trước mắt, tôi muốn một người từ chỗ Vân thiếu gia, không biết Vân thiếu gia có thể bỏ những thứ yêu thích không?"

Vân Cảnh kinh ngạc nhìn Thượng Quan Duệ, nhỏ giọng nói: "Ai?"

"Âu Dương Tự." Thượng Quan Duệ dứt khoát trả lời, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: "Hắn ta làm vài anh em quan trọng của tôi bị thương, tôi phải đòi lại món nợ này."

Nhớ đến đám người Lương Hạo bị thương, đáy mắt Thượng Quan Duệ tràn đầy lạnh lẽo. Người của anh ta đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nếu bị thương cũng sẽ không nặng như vậy. Nhưng tên Âu Dương Tự kia lại quá ngoan độc, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, cứ thế để người của anh bị thương nghiêm trọng đến vậy.

Anh ta luôn bao che khuyết điểm, lần này Lương Hạo thiếu chút nữa mất mạng, đương nhiên anh ta không thể bỏ qua như vậy.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Cảnh khẽ biến đổi, nhớ đến Âu Dương Tự đang bị giam trong nhà kho, hơi do dự cúi đầu.

"Anh yên tâm, tôi sẽ giữ lại mạng cho gã. Dĩ nhiên, nếu Vân thiếu gia đau lòng, vậy thì thôi." Thượng Quan Duệ giễu cợt nhìn Vân Cảnh, ánh mắt đầy hàm ý, khiến Vân Cảnh có cảm giác xấu hổ 

"Giữ lại mạng của cậu ta là được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người mang cậu ta ra ngoài." Vân Cảnh hơi đắn đo, nhỏ giọng nói.

Chuyện Âu Dương Tự làm thật sự khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng dù sao cậu ta cũng do mình nuôi lớn, nếu có thể, Vân Cảnh không muốn lấy mạng cậu ta.

Thượng Quan Duệ gật đầu cười nói: "Như vậy thì thật sự cảm ơn Vân thiếu gia."

Dứt lời, chợt nhớ ra gì đó nói: "Chú Hàn, mẹ nói đã lâu không gặp chú, nếu rảnh rỗi có thể đến nhà tôi ngồi một chút, mặt khác, chờ chuyện bên chú chấm dứt, tôi sẽ đến học tập chú."

Hàn Anh gật đầu, vẻ mặt khẽ biến đổi, trong mắt xuất hiện một chút ít hoài niệm.

Đối với ông mà nói, tuổi trẻ đã từng khinh cuồng, những ngày liều mạng đi theo An Linh Nguyệt là quãng thời gian tốt đẹp nhất đời này, nhưng ông biết không thể trở về được nữa rồi, có một số việc, ông chỉ có thể để trong đáy lòng mà hoài niệm thôi.

Muốn gặp nhưng sao không gặp được......

......

Xe từ từ lái vào bên trong khu du lịch suối nước nóng, Vân Sở và Mộc Ngân đồng thời xuống xe, nhìn khu du lịch xinh đẹp trước mắt, Mộc Ngân kích động không thôi.

"Woa, nơi này thật đẹp, tớ nhìn thấy quảng cáo về nó lâu rồi, không ngờ hôm nay đã có cơ hội vào." Mộc Ngân liếc nhìn xung quanh, đáy mắt tràn đầy mừng rỡ và kích động.

Nghe Mộc Ngân khen ngợi, Vân Sở lập tức có cảm giác tự hào mãnh liệt, mặc dù trang trí và xây dựng ở đây không có quan hệ gì với cô, nhưng từ nay về sau nơi này chính là của cô, Mộc Ngân khen ngợi đồ của cô, đương nhiên cô cảm thấy tự hào rồi.

Vì vậy, Vân Sở cũng nói theo Mộc Ngân: "Đúng vậy, cậu xem kìa kiến trúc đẹp biết bao nhiêu, còn nữa, bên kia còn có nông trại vui vẻ, chơi cũng vui, ha ha, chỗ tốt đó."

"Thật sao, còn có nông trại vui vẻ à? Tớ nhớ lúc tớ còn nhỏ đã đi với lão đại đến nông thôn, không biết ở đây có vui như vậy không, Sở Sở, chúng ta cùng đi xem đi." Hình như Mộc Ngân luôn cảm thấy hứng thú với những việc mới mẻ, rất dễ dàng bắt đầu trở nên kích động.

Dứt lời, lại cau mày, nói: "Nhưng mà, tớ thấy nơi này xinh đẹp như vậy, bên trong chắc chắn rất đắt đúng không?" Mặc dù bên cạnh cô đều là người có tiền, nhưng bản thân cô thật sự là người nghèo mà!

Thấy khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngân xụ xuống, Vân Sở cười gian trá: "Chắc chắn là đắt rồi, nhưng nếu về sau cậu muốn thường xuyên đến, mình sẽ giảm nửa giá cho cậu, thế nào?"

"Nửa giá? Thật sao? Sở Sở cậu quen với ông chủ làng du lịch này hả?" Mộc Ngân không hiểu nhìn Vân Sở.

Thượng Quan Triệt khóa kỹ xe rồi đi ra thì nghe thấy câu này, nhíu mày, nói: "Đương nhiên, cô ấy có quan hệ rất tốt với ông chủ đấy."

"Thật không? Các người quen nhau lúc nào? Sao tớ không biết cậu quen ông chủ ở đây vậy?" Mộc Ngân không thấy nụ cười xảo quyệt của hai vị kia, vẫn ngu ngơ hỏi tới.

Niên Cẩm Hạo thấy Mộc Ngân bị bắt nạt, không nhìn nổi, ôm vai cô dẫn đi, rồi sau đó không vui nói với hai người sau lưng: "Tiền của người mình mà các người cũng muốn hả? Chưa từng thấy ai hại bạn như vậy."

Nói xong rồi cười với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân tử, em yên tâm, về sau chúng ta đến đây, toàn bộ miễn phí hết, em muốn chơi gì cũng được."

Mộc Ngân nghĩ Niên Cẩm Hạo muốn tài trợ cho cô chơi, nên hơi ngượng ngùng muốn từ chối.

Niên Cẩm Hạo nhìn thấu tâm tư Mộc Ngân, nói tiếp: "Nợ ghi cho Sở Sở, em cứ chơi là được."

Vân Sở bất mãn nhìn vẻ mặt hả hê của Niên Cẩm Hạo: "Niên tổng muốn theo đuổi tiểu Ngân tử của tôi thì không thể như vậy đâu, tương lai cậu ấy sẽ là người của anh, tiền thì không nỡ bỏ ra, thật sự quá keo kiệt rồi?"

"Không thể nói thế, em cũng biết, bây giờ tiểu Ngân tử còn chưa phải là người của anh, không phải cô ấy vẫn là của người của em sao?" Niên Cẩm Hạo nhíu mày, hả hê nhìn Vân Sở.

Vân Sở kinh ngạc, khó chịu cắn môi, thầm mắng: không hổ là làm ăn, gian thương phải không, bàn tính của Niên Cẩm Hạo này vang to hơn so với người khác đấy.

Thượng Quan Triệt nhéo gương mặt tức giận của Vân Sở, cười nói: "A Hạo, cậu làm vậy, không sợ Sở Sở nhà chúng tôi không giao tiểu Ngân tử cho cậu sao? Đắc tội với mẹ vợ, thì không có quả ngon để ăn đâu."

"Đùa à, cậu muốn làm cha vợ của tôi, kiếp sau đi." Niên Cẩm Hạo tiện tay ném kẹo cao su về phía Thượng Quan Triệt, khiêu khích nhìn anh.

Thượng Quan Triệt tiếp được, mở ra đút hai viên cho Vân Sở, rồi cười ha hả: "Tôi không muốn cũng không được mà, ai bảo tiểu Ngân tử nhà cậu là của Sở Sở nhà chúng tôi......"

Dọc đường đi, hai người đàn ông này vừa cãi vả, vừa cười vui, ngược lại vui thú hơn nhiều, không hề có một chút nhàm chán.

So với việc chỉ có hai người ra ngoài thì Vân Sở vẫn thích nhiều người đi chơi cùng nhau hơn, nhiều người náo nhiệt, chơi cũng vui hơn.

Nhưng mà, dường như Niên Cẩm Hạo và Thượng Quan Triệt bị khơi lên tranh luận, dọc đường cứ công kích lẫn nhau, tài ăn nói kết hợp với dùng từ vi diệu, làm Vân Sở và Mộc Ngân kính nể không thôi.

Vì vậy, khi bọn họ ngồi ở bờ hồ câu cá, Vân Sở tràn đầy cảm xúc nói: "Hôm nay nghe hai người đấu võ mồm, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Mộc Ngân gật đầu: "Đúng đó, bây giờ mới biết tài ăn nói của tớ thật dở tệ."

Vân Sở nói tiếp: "Đúng vậy, còn mạnh mẽ hơn mấy dì bán đồ ăn ở chợ."

Nghe mấy câu trước đó của Vân Sở, Thượng Quan Triệt và Niên Cẩm Hạo còn có thể đắc ý, nhưng khi nghe câu sau, quả thật muốn từ trên trời rơi xuống địa ngục.

Quá lắm rồi phải không... vậy mà dám so sánh người anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng như bọn họ với mấy bà dì bán thức ăn ở chợ sao?

Nhìn hai người đàn ông này yên lặng, Vân Sở thầm cười trộm, tập trung nhìn cần câu, nghĩ thầm, vừa rồi nhất định là hai người bọn họ quá ồn, nên đuổi hết cá của cô rồi. Hoặc do bọn họ nói quá ghê gớm, làm mấy con cá đều mê muội, nếu không tại sao không có con cá nào cắn câu chứ?

Cả Mộc Ngân cũng câu được một con cá nhỏ, còn thùng nhỏ sau lưng cô thì trống rỗng. Nhìn lại Thượng Quan Triệt và Niên Cẩm Hạo, cũng đã được gần nửa thùng rồi.

Không công bằng, thật không công bằng, người hiền hay bị bắt nạt mà, ngay cả cá cũng bắt nạt đến đầu cô nữa.

Lúc này, cần câu Vân Sở bỗng nhúc nhích, hai mắt Vân Sở sáng lên, lập tức kéo cần câu lên, vốn tưởng rằng lần này cô có thể câu được một con cá lớn, để ba người kia thấy sự lợi hại của cô, ai ngờ, vừa kéo cần câu lên, mắc vào đó lại là......

Vân Sở lấy đồ xuống, phát hiện đây là một chiếc......

"*** nó, giày thối của ai đây!" Vân Sở mất bình tĩnh, há miệng lớn tiếng kêu lên.

Khinh người quá rồi phải không, ngồi đây hơn nửa ngày, mông cô cũng đau rồi, cần câu của cô vẫn không động, thật vất vả mới có gì đó mắc câu, nhưng câu lên lại không phải cá......

"Cái này gọi là mong có người nguyện mắc câu, Sở Sở, chắc chắn cá vô duyên với em, ngược lại giày này rất có duyên với em đó." Niên Cẩm Hạo thấy Vân Sở có vẻ tức giận, khẽ cười nhạo cô.

Không ngờ một giọng nói lạnh lẽo bỗng xuất hiện bên cạnh bọn họ: "Thật sao? Xem ra không thừa nhận tôi có duyên với em cũng khó."

Dứt lời, chiếc giày bên cạnh Vân Sở bị một bàn tay to lấy mất.

Vân Sở ngẩng đầu, khi thấy rõ người bên cạnh, khóe môi giật một cái, tức giận cười nói: "Thầy Lam, trùng hợp vậy sao?"

Thấy Lam Băng Tuyền, một giây trước Niên Cẩm Hạo đang chế nhạo Vân Sở thì bây giờ bị Thượng Quan Triệt ác độc trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là nhún vai, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ai biết anh ta chỉ nói một câu mà cũng có thể đắc tội với vị này chứ? Trời đất chứng giám, anh ta thật sự không biết giày này của Lam Băng Tuyền, nếu biết, đánh chết anh ta cũng sẽ không nói Vân Sở có duyên với chiếc giày này.

Chỉ thấy, Lam Băng Tuyền một chân mang giày, chân còn lại chỉ mang chiếc vớ màu trắng, bởi vì phải đi trên thảm cỏ một lúc lâu, nên chiếc vớ kia đã bẩn thỉu, có vẻ hơi nhếch nhác.

Đôi mắt lạnh lẽo của Lam Băng Tuyền nhìn Vân Sở, bởi vì trời nóng, cô đã cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc một bộ váy màu trắng, nhìn qua cổ áo rộng rãi, Lam Băng Tuyền thấy rõ ngực Vân Sở có vài vết hôn nhạt.

Vốn cả người Lam Băng Tuyền đã lạnh lẽo nay càng lạnh hơn, Vân Sở rùng mình, không biết mình đã đắc tội gì với vị này, không phải cô không cẩn thận câu được giày của anh ta sao? Anh ta không cảm ơn mình thì thôi, còn nhìn cô như vậy, có ý gì hả?

Vân Sở không cam lòng trừng lại, một đôi mắt bồ câu trợn to, bởi vì bất mãn mà phồng má, khiến cô trông rất thu hút, rất mê hoặc.

Lam Băng Tuyền dời mắt, lạnh lùng nói một câu: "Cảm ơn", rồi xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lẽo cho Vân Sở.

Đầu Vân Sở đầy mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Băng Tuyền đã đi xa nói: "Cả ngày cứ rét như băng, dọa chết người đấy, cái người thật khó hiểu, thật kỳ lạ."

Mới vừa nói xong, chỉ thấy Thượng Quan Triệt đứng dậy, kéo cô nói: "Được rồi, đừng tức giận vì những người khó hiểu như vậy, nếu cá không thích em, còn có anh thích em, chúng ta đi chơi cái khác thôi."
Bình Luận (0)
Comment