Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 100

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô thích nhị thiếu nha! Lý do rất đơn giản, lại giống như đẩy anh xuống địa ngục. Ngày đó anh rời khỏi Minh gia, về doanh trại bộ đội, cũng không hỏi qua chuyện Minh gia. Mãi đến khi cô gọi điện thoại cho anh thông báo cô rời khỏi Tân Thị, nhưng có một ngày sẽ trở về.

Anh nhận ra có gì không đúng, lập tức chạy về Tân Thị, cô đã đi. Ngay sau đó biết tin cô hiến giác mạc cho Giang Nguyệt Đình bị chứng thoái hóa giác mạc.

Nghĩ tới đây, anh nắm chặt tay.

"Người đàn ông như Minh Nhất Kỳ không đáng để người ta thích." Mậu Hinh nói. Hơn nữa, cô chưa từng động lòng với người đàn ông kia." Minh Nhất, nếu anh nói tới  quan hệ hợp đồng, em sẽ suy xét. Nếu anh còn có ý nghĩ khác, đề nghị trước kia sẽ không thành."

Thân thể Minh Ý cương cứng, ngược lại nở nụ cười: "Được, vậy là quan hệ hợp đồng."

Mậu Hinh nghe anh nói, không biết là mất mát hay thả lỏng, cô nói: "Vậy anh không thể làm những hành động bên ngoài hợp đồng."

Minh Ý lập tức hiểu, cô ám chỉ nụ hôn hôm nay, anh nói: "Được."

Đoạn đối thoại cùng anh, tiêu hao đi không ít khí lực của Hinh Hinh.

Mưa vẫn rơi nặng hạt ngoài cửa xe, còn kèm theo sét đánh, mà không gian bên trong lại an tĩnh khiến người ta hít thở không thông.

Điện thoại Minh Ý vang lên, là Tạ Tam gọi tới, hỏi vị trí của anh. Anh nói thông tin đoạn đường, cùng Tạ Tam nói vài câu đơn giản.

Mậu Hinh nghe giọng của anh, trong lòng khổ sở, rõ ràng không phải việc anh gánh vác, cuối cùng vẫn liên lụy tới anh.

Minh Nhất, Minh Nhất, anh không nên là người Minh gia, lại càng không nên liên quan tới em.

Một lát sau Tạ Tam đến, Tạ Tạ cùng đi theo, bọn họ cầm ô lớn bước tới.

Minh Ý xuống xe trước, ôm lấy Tiểu Sâm.

"Để em ôm!!" Cô nhớ rõ tay anh bị thương.

"Để anh ôm, không có việc gì." Anh nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Sâm, tay trái nâng mông bé lên, để Tiểu Sâm tựa trên vai anh.

Sau khi lên xe, Tiểu Sâm vẫn chưa tỉnh táo, tựa vào lòng Minh Ý ngủ.

"Tân Thị đang có bão số 4, chúng ta tới được đây quả là kỳ tích, chỉ sợ tối nay không thể trở về." Tạ Tam vừa lái xe vừa nói.

"Nhưng sáng sớm ngày mai tôi phải đi làm." Mậu Hinh nói.

"Theo thời tiết này, ngày mai sẽ phải nghỉ thôi."Tạ Tạ nói.

Mậu Hinh vừa nghe tối hôm nay không thể  trở về, có chút sốt ruột, cô vốn rất nhiều việc, giờ không quay về sao có thể không nóng nảy.

Trở lại biệt thự, bọn họ không tránh khỏi bị dính chút nước mưa. Mậu Hinh thu xếp tắm rửa, thay quần áo cho con trai. Tiểu Sâm còn chưa ngủ no, lúc tắm rửa lại muốn thiếp đi. Chờ cô tắm xong cho bé, con trai không mở mắt ra được nữa.

Có thể vì trời mưa, tay Mậu Hinh lại bắt đầu đau, ôm con trai cực kỳ vất vả.

Lúc này, Minh Ý gõ cửa phòng tắm: "Có cần anh giúp không?"

"Tay anh đang bị thương mà?" Mậu Hinh quan tâm tay anh bị thương.

Anh nhìn tay phải mình nói: "Mới vừa đổi thuốc, đã kết vảy, không sao rồi, giờ Tiểu Sâm có vẻ nặng, để anh ôm."

Anh nói xong, đã ôm lấy Tiểu Sâm.

Mậu Hinh cũng không kiên trì, hiện tại Tiểu Sâm thật sự quá nặng, ôm bé thật sự rất khó khăn.

Minh Ý ôm Tiểu Sâm trở về phòng, để bé nằm trên giường xong nói: "Để bé ngủ thêm tối đa nửa giờ, lát ăn tối phải gọi."

"Em đi chuẩn bị bữa tối." Mậu Hinh cảm thấy hai người ở bên như vậy cực kì ấm áp, phòng chỉ có hai người bọn họ, ở giữa có con trai, lúc trước bọn họ còn nói chuyện kia, khiến cho từng tế bào của cô đều khẩn trương.

"Không cần, Tạ Tạ đang chuẩn bị với Tạ Tam."Anh nói, "Em tắm trước đi."

Bình Luận (0)
Comment