Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 168.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tìm một lát đã tới buổi trưa, Mậu Hinh không tìm được quà sinh nhật thích hợp, thật sầu não.

Kết quả Cố Tiểu Nam bước vào, thả một cái hộp trước mặt cô.

Mậu Hinh mở ra, bên trong là một cái nơ con bướm hồng nhạt.

" Tiểu Nam!". Mậu Hinh tức giận trừng mắt.

"Mậu kiểm, chúc chị một đêm vui vẻ.". Tiểu Nam bỏ của chạy lấy người.

Mậu Hinh nhìn nơ con bướm kia, da đầu ngứa ngáy.

Muốn cô tặng anh một cái nơ con bướm, cô thật sự không thể!

Sắp đến giờ tan tầm, Minh Ý gọi điện thoại tới: "Lát nữa chúng ta tới xem khách sạn tiệc cưới, thử đồ ăn, anh đưa Tiểu Sâm đến rồi."

Mậu Hinh một phen sửng sốt: "Nhất định phải là hôm nay sao?"

Hôm nay là sinh nhật anh, anh nhất định phải đi thử thức ăn sao?

"Sao vậy, em có việc?". Minh Ý hỏi.

" Ngày mai thử đồ ăn cũng được mà.". Cô nói.

"Đã hẹn khách sạn, thử xong món ăn họ còn điều chỉnh menu. Nếu em không rảnh, anh đưa Tiểu Sâm tới trước, chờ em xong việc anh lại đi đón em.". Minh Ý nói.

"Em chưa nói không rảnh.". Anh ở phương diện này thật sự hấp tấp, sinh nhật mình lại đi thử đồ ăn. Trong lòng Hinh Hinh có chút sốt ruột, nhưng lại không tình nguyện tự nhiên mà nói mình muốn tổ chức sinh nhật cho anh.

" Lát nữa anh đón em.". Minh Ý nói xong, cúp điện thoại.

Mậu Hinh nhìn điện thoại, trong lòng cực kỳ phức tạp, tới cửa hàng bánh đặt một chiếc bánh ngọt.

Chỉ chốc lát sau Minh Ý đã tới, cô vốn không muốn nhận cái nơ con bướm kia, sau cùng ngẫm lại vẫn cầm nhét vào trong túi.

Khi Mậu Hinh lên xe, Minh Ý nhìn cô đen mặt, liền hỏi: "Thẩm vấn trên tòa không thuận lợi sao?"

"Không phải.". Dù sao cũng không vui, hơn nữa người đàn ông kia còn bày ra vẻ mặt không để tâm, giống như hôm nay cũng hệt như mọi ngày.

"Hinh Hinh, không phải mẹ đến kỳ sinh lý chứ?". Tiểu Sâm ngồi ở phía sau tò mò, "Không phải mà, kỳ sinh lý của Hinh Hinh mới vừa kết thúc?"

Mậu Hinh nhìn Tiểu Sâm cũng không chịu để tâm, lại càng tức không thể đánh cho một cái. Đương nhiên Tiểu Sâm không biết hôm nay là sinh nhật anh nên có thể tha thứ, nhưng anh không thể không nhớ đi!

Ba người đi khách sạn thử đồ ăn, kết quả Tiểu Sâm vui vẻ quá đỗi, mỗi món ăn đều ăn không ít, miệng dính đầy dầu.

"Tiểu Sâm, không được ăn quá nhiều.". Hinh Hinh ngăn cản con trai.

"Không có việc gì, bé đang lớn, thích ăn cứ để bé ăn nhiều.". Minh Ý nói, "Em không thử sao?".

"Không muốn ăn." Mậu Hinh hơi dỗi, mặt trầm xuống nói.

Giờ khắc này Minh Ý thật đúng là không hiểu được tính tình của cô, không biết vì sao hôm nay tâm trạng cô kém như vậy, vừa vào khách sạn mặt liền trầm xuống, ngay cả nụ cười tươi tắn cũng không thấy.

"Vậy em muốn ăn gì, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn.". Ngược lại Minh Ý rất kiên nhẫn dỗ dành.

Mậu Hinh nhìn người đàn ông này, trong lòng nghẹn, cảm thấy buồn bực, không thoải mái, nói: "Em không muốn ăn."

"Hinh Hinh, mau ăn cái này.". Tiểu Sâm cũng bất chấp giơ tay, tóm lấy một miếng thịt đút cho cô, đương nhiên bé cũng ăn đến nỗi miệng đầy dầu.

Cô không từ chối con trai được, đành phải há miệng ăn hết. Miệng đầy thịt còn có dầu, hương vị lại cực kỳ không tệ. Chỉ là Minh Ý nhìn mình, cô theo bản năng lấy tay che miệng.

"Ăn ngon mà!". Tiểu Sâm muốn Hinh Hinh tán thành.

"Ừm.". Miệng đầy thịt, cô căn bản nói không ra lời. Cô quay đầu, thấy Minh Ý đang nhìn mình, còn rút giấy đưa qua.

Bình Luận (0)
Comment