Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 189.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Nhất Hạ đạt được cái đáp án này, trong lòng đã hiểu rõ.

Hinh Hinh cảm thấy được muốn nói cũng nói xong cùng cô, liền chuẩn bị ra ngoài.

"Cô có biết vì sao từ nhỏ tôi chán ghét cô như thế sao?" Giọng Minh Nhất Hạ vang lên sau lưng cô.

Hinh Hinh quay đầu lại, chờ Minh Nhất Hạ nói tiếp.

" Ngày đầu tiên cô tiến vào Minh gia, tôi bắt đầu chán ghét cô. Bởi vì cô bộ dạng xinh đẹp, cô vừa tiến đến giống như đoạt tất cả lực chú ý. Rõ ràng tôi mới đúng tam tiểu thư Minh gia, cô còn chói mắt hơn so với tôi." Nhất Hạ chậm rãi nói, "Tôi mới đúng công chúa Minh gia, tôi mới nên là đạt được muôn vàn sủng ái, dựa vào cái gì cô muốn phân đi lực chú ý thuộc về của tôi."

Hinh Hinh nghe bật cười: "Tôi chưa từng có cảm thấy được tôi phân đi một phần nào sủng ái thuộc về của cô."

Sủng ái là cái gì, cô cũng là ở sau khi kết hôn cùng Minh Ý mới thật sự cảm nhận được.

Minh Nhất Hạ cười khổ: "Cô chính là như thế này, luôn luôn thanh thanh lãnh lãnh, mỗi lần nhìn chúng ta đều đã giống như đang nói Minh Nhất Hạ cái ngốc tử ngu xuẩn này, tôi chỉ là không muốn ngoạn chơi với cô mà thôi..."

"..." Ông trời có mắt, Hinh Hinh chưa từng có ý nghĩ như vậy với Minh Nhất Hạ.

"Tại trường học, cô học tập vĩnh viễn đứng đầu danh sách, rõ ràng cô chỉ là bé gái mồ côi ở nhờ Minh gia, cô lại cao ngạo giống cái thiên kim tiểu thư, rất khó không cho người chán ghét." Minh Nhất Hạ lại nói.

"Thật xin lỗi, tôi khiến cô chán ghét rồi." Hinh Hinh nghĩ một đằng nói một nẻo nói.

"Biết vì sao tôi nhất định phải làm minh tinh sao? Bởi vì Minh Nhất Hạ tôi nhất định phải chói mắt so với cô, đứng cao hơn so với cô, càng được người chú ý hơn so với cô." Minh Nhất Hạ nói.

Lần này Hinh Hinh là thật chấn kinh rồi, cô thật sự không sẽ nghĩ tới Minh Nhất Hạ làm minh tinh sẽ là vì cô.

"Kết quả cô trở lại, còn biến thành một cái kiểm sát trưởng, cô cao cao tại thượng như thế, giam chú hai đến nhà giam để cho tôi và anh hai mất hết mặt, cô nói có phải tôi nên là càng hận cô hay không?" Minh Nhất Hạ chất vấn.

Hinh Hinh chỉ cảm thấy cô nói thật sự buồn cười, nhân tiện nói: "Cô muốn nghĩ như vậy, tôi cũng là không có biện pháp."

"Mậu Hinh, cô chính là chán ghét như thế này, mặc kệ người khác cảm xúc gì, cô có vẻ đều đã không sao cả." Minh Nhất Hạ nhíu mày, "Cô người như vậy thật sự là trời sinh một đôi cùng anh cả tôi."

"Cô lại hiểu biết anh cả cô bao nhiêu, hiểu biết Minh gia bao nhiêu?" Hinh Hinh hỏi lại.

Minh Nhất Hạ giật mình, nhìn Mậu Hinh mắt cũng không chớp một cái.

"Nhất Hạ, thực ra cô cái gì cũng không hiểu, nhưng mà không hiểu cũng có chỗ tốt của không hiểu, người như vậy hạnh phúc nhất." Hinh Hinh nói xong, thấy Minh Ý đi tới cửa.

"Đã khuya, tôi đi ngủ, chúc ngủ ngon." Mậu Hinh nói xong, từ bên người cô mà qua, hướng Minh Ý.

Nhất Hạ quay đầu, thấy anh cả nhà mình. Từ nhỏ, liền không thân mật cùng anh cả cô, không thể nói rõ là sợ hay là kính, ngay cả nói chuyện phiếm đều là không có.

"Đi ngủ sớm một chút đi." Tay Minh Ý tự nhiên rơi vào trên vai Hinh Hinh, nói với Nhất Hạ, "Em cũng ngủ sớm đi."

Minh Nhất Hạ nhìn Hinh Hinh đứng cùng anh cả, trước kia cô từ trước giờ không cảm thấy hai người kia sẽ cực kỳ xứng đôi, giờ phút này lại cảm thấy được bọn họ tại trên khí chất mà lại thần kỳ làm cho người ta có cảm giác phù hợp.

Ánh mắt hai người, động tác tựa hồ không có đụng chạm lại vô hình phù hợp, thật sự là thần kỳ.
Bình Luận (0)
Comment