Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 195.1

Editor: Quỳnh Nguyễn

Sáu giờ buổi chiều, Minh Ý gọi điện thoại cho cô vẫn không đả thông. Anh khẽ nhíu mày, nghĩ thầm cô tăng ca thêm điện thoại lại không để bên cạnh phóng tay sao?

Anh cũng vô tâm đi làm, liền lái xe ra ngoài. Vừa đến Luật Chính Tư, khi anh đi lên, vừa lúc đụng tới Tiểu Nam.

"Minh tổng, anh tới đón Mậu kiểm sao? Cô rất sớm liền đi rồi." Tiểu Nam nói.

Minh Ý nhíu mày: "Không phải cô nói cô muốn tăng ca sao?"

Tiểu Nam ngớ ra: "Vốn cô hình như là muốn tăng ca."

Minh Ý lập tức nghe ra nơi không thích hợp, liền hỏi: "Sau đó a?"

Tiểu Nam nghĩ nghĩ vẫn lại là nói: "Sau đó Minh nhị thiểu đến đây, hai người không biết nói gì đó ầm ĩ đặc biệt lợi hại. Minh nhị thiếu cấp cho Mậu kiểm một cái bản nhật kí, còn làm Mậu kiểm tức khóc. Minh nhị thiếu đi rồi, Mậu kiểm nhốt mình tại văn phòng vẫn không ra. Vừa đến 5 giờ rưỡi, cô liền đi rồi."

Trong lòng Minh Ý căng thẳng, một cái bản nhật kí? Anh nhớ rõ năm đó cô đã từng bởi vì một cái bản nhật kí, còn để cho Minh Nhất Hạ đại náo một hồi ở Minh gia.

Anh lại gọi điện thoại cho Mậu Hinh, vẫn không đả thông. Minh Ý có phần sốt ruột, anh gọi điện thoại cho Minh Nhất Kỳ: "Em chạy tới nói với Hinh Hinh cái gì?"

Giờ phút này Minh Nhất Kỳ đang điên hảo, nghe được anh trai hỏi như vậy liền ha ha hai tiếng: "Chẳng qua là nói chuyện cũ cùng cô thôi!"

"Em và cô không có chuyện cũ gì?" Minh Ý nói.

" Anh, anh rất không hiểu biết em và cô, em và cô có rất nhiều rất nhiều quá khứ, nếu thật sự muốn nói ra, có thể nói ba ngày ba đêm." Minh Nhất Kỳ nói.

Minh Ý biết từ chỗ em trai người này không có khả năng hỏi ra cái gì, bốp tắt điện thoại.

Anh trở về nhà một chuyến, Tây Tử và Tiểu Sâm đang đùa, Minh Ý hỏi Hinh Hinh trở về chưa?

"Không có nha!" Tiểu Sâm lộ ra vẻ mặt lo lắng, "Không thấy Hinh Hinh nữa sao?"

"Không có, ba là hỏi một chút mà thôi." Minh Ý hôn trán Tiểu Sâm một phen, "Tây Tử, cô ở nơi này chăm sóc Tiểu Sâm một chút."

Tây Tử gật gật đầu: "Lão Đại, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Sâm."

Minh Ý chạy ra ngoài, anh suy nghĩ Mậu Hinh có thể đi chỗ nào? Anh có chút nóng lòng, không ngừng gọi điện thoại cho cô, vẫn gọi không thông. Để cho anh khó chịu là, Mậu Hinh không có bạn bè tại Tân Thị, để cho anh tìm cũng không biết tìm từ đâu.

"Hinh Hinh, em ở đâu? Nghe được trả lời nhắn lại."

Anh không ngừng lặp lại cái nhắn lại này, lái xe tìm trên đường cái Tân Thị. Nhưng lúc này là cao điểm tan tầm, lập tức chắn trên đường, anh bị mắc kẹt ở trên đường không thể động đậy được.

Anh chưa từng có nôn nóng giống ở một khắc này như vậy, giống như có 1000 con kiến gãi trong lòng, để cho anh không ngừng ấn còi.

Cũng là lúc này, Minh Ý nhận được điện thoại, là mẹ Tống Mạn Vân gọi tới.

"A Nhất, vừa mới mẹ nhận được điện thoại Nhất Kỳ, nói anh bị người theo dõi, có người muốn giết anh. Nghe giọng anh, rất nguy hiểm." Trong giọng nói Tống Mạn Vân tràn đầy lo lắng.

"Anh đắc tội nhiều người, có người muốn giết anh cực kỳ bình thường." Lúc này Minh Ý không tâm tình quan tâm chuyện này, "Mẹ, hiện tại con có việc, không nói rồi."

"Đây là em trai con, con cư nhiên mặc kệ chết sống của anh." Tống Mạn Vân dần dần gay gắt trong điện thoại.

Nhưng Minh Ý đã cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Mậu Hinh, vẫn đang không thông.

Bên ngoài bắt đầu mưa tới, từng giọt mưa rơi ở trên cửa kính xe, anh ngẩng đầu nhìn trời, lúc này trời đã tối đen, ở dưới đèn đường có thể thấy mưa lớn đập xuống.

" Hinh Hinh, rốt cuộc em chạy đến chỗ nào?" Minh Ý thì thào tự nói.

Hinh Hinh đi đâu vậy? Cô từ Luật Chính Tư ra, gọi xe đi Hoàn Vũ. Cô cũng không biết mình đang làm cái gì, cô để cho tài xế xe taxi đừng ở ven đường, cô lẳng lặng ngồi.

Sau đó xe Minh Ý từ ga ra bên cạnh Cao ốc đi ra, cô thấy được anh bên trong xe, một tay anh đánh tay lái, một tay gọi điện thoại.

Anh gọi điện thoại cho ai? Là gọi điện thoại cho cô sao? Cô nghi hoặc, muốn tìm ra điện thoại, phát hiện điện thoại sớm đã không pin, tắt điện.
Bình Luận (0)
Comment