Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 233.1

Editor: Quỳnh Nguyễn

Minh Chí Côn chấn kinh nhìn cháu trai, Minh Ý hỏi những lời này đại khái cũng không nghĩ tới muốn ông trả lời, bởi vì anh tươi cười là hiểu rõ như thế.

"Ông vẫn không tin cháu, cho dù cháu vẫn nói với ông, cháu có thể tùy thời giao ra toàn bộ Hoàn Vũ ông vẫn không tin. Ông không tin một người đàn ông không có một chút tham luyến đối với quyền thế, ông phòng cháu giống phòng người ngoài." Minh Ý cười khổ, "Ông nội, cháu còn có lý do gì ở lại Hoàn Vũ?"

"A Nhất." Minh Chí Côn cầm tay Minh Ý, "Những lời này là Cổ Bá nói với cháu? "Cổ Bá nói không thể tin, nếu là ông nội phòng cháu, lúc trước liền đều không kêu cháu về công ty. Cổ Bá chẳng qua là nhất thời tức giận, nói hưu nói vượn mà thôi "

Minh Ý chỉ là nhợt nhạt cười, sau đó nói: "Ông nội, cháu mong ông đáp ứng, sang năm cháu liền giao ra công ty, tất cả cổ phần công ty cháu cũng không giữ, giao ra hết, đến lúc đó cháu không còn liên quan Hoàn Vũ."

"Không được, không được, A Nhất." Minh Chí Côn lại vẫn luống cuống tay chân, lập tức nói, "Cháu cảm thấy được A Kỳ và ba vào công ty sẽ ảnh hưởng hoạt động công ty mà nói, không làm cho bọn họ vào công ty là được. Liền theo cháu nói, không làm cho bọn họ tham dự bất luận hoạt động gì của công ty, tất cả nghe theo cháu."

Minh Ý không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn lão nhân.

"Còn có, ông tăng cổ quyền cho cháu đến 10% có được hay không? Ông nội tin tưởng nhất ỷ lại nhất chính là cháu, cháu tuyệt không có thể rời khỏi, cháu vừa rời khỏi Minh gia liền xong rồi." Minh Chí Côn nói hốc mắt đều đã đỏ, "Cháu giúp Minh gia, đều là cốt nhục chí thân a!"

"..." Nghe lời này, Minh Ý lại cười khổ không thôi, "Lời này, ông nên là nói cùng ba và A Kỳ."

Minh Chí Côn nhìn đến băng lãnh và kiên quyết từ trong mắt Minh Ý, trong lúc này thật không biết làm sao bây giờ, ông ngồi ở trên ghế dài bên cạnh, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.

"A Nhất, nếu là cháu đi, Minh gia liền xong rồi." Minh Chí Côn nói.

Minh Ý cười: "Ông nội, Minh gia đã sớm xong rồi."

Nói xong, anh đi ra ngoài.

Minh Chí Côn sắc mặt xanh trắng, lúc lão phu nhân tiến vào nhìn đến bạn già như vậy, vội hỏi đây là làm sao vậy?

"A Nhất, anh thật sự là quá thông minh, cái gì đều bị anh xem thấu." Minh Chí Côn cảm thán như vậy.

Lúc này Hinh Hinh vốn định chăm sóc Tiểu Sâm tắm rửa, tắm xong cho con trai Minh Nhất Hạ tìm cô nói chuyện phiếm.

"Mẹ tôi đuổi một nhà thím Lý đi ra rồi. "Minh Nhất Hạ nói, "Thím Lý là theo mẹ tôi cùng nhau gả đến Minh gia, trong trí nhớ của tôi mẹ tín nhiệm thím Lý nhất rồi. Trước biết Nhạc Vi cấu kết cùng ba, mẹ tôi đều đã chịu đựng không nhúc nhích thím Lý, lần này rốt cục thì nhịn không được rồi."

"Chỉ sợ nhìn cũng chướng mắt." Mậu Hinh hiểu biết Tống Mạn Vân, chuyện này nháo đến chỗ này, mặc kệ tình chủ tớ bao năm, nhìn đều đã chướng mắt.

"Mấy ngày này không khí trong nhà là lạ, cho nên tôi cũng không muốn ở." Minh Nhất Hạ nói, "Tôi thật sự là không thể tưởng được, ba tôi như thế nào có thể nháo thành như vậy. Người phụ nữ Nhạc Vi kia có cái gì tốt a?"

Mậu Hinh không nghĩ muốn đánh giá chuyện này, lúc này Minh Ý trở về phòng.

" Thu thập một chút, chúng ta trở về ngủ." Minh Ý nói.

Hinh Hinh cực kỳ ngoài ý muốn, cô cho rằng tối hôm nay khẳng định ngủ tại Thủy Đàn Cung, cô tắm rửa xong cho Tiểu Sâm rồi.

"Tiểu Sâm đâu?" Minh Ý nói xong vào bên trong, Tiểu Sâm ngồi dưới đất bày bàn cờ của bé, anh vài bước qua đi thu thập bàn cờ cho con trai, ôm lấy bé, "Tiểu Sâm, chúng ta về nhà đi ngủ."

"Tốt nhất." Tiểu Sâm ngoan ngoãn ôm Minh Ý, cực kỳ nhu thuận.

Mậu Hinh và Minh Nhất Hạ tiến vào, đều đã cảm giác Minh Ý có chút không thích hợp, nhưng mà không cần ngủ ở chỗ này, Hinh Hinh cầu còn không được.

"Tôi đây cũng đi cùng với hai người, thuận xe." Minh Nhất Hạ nói.
Bình Luận (0)
Comment