Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 255.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Có thể làm nhiều lắm hay không!" Nhất Hạ nhìn những thứ đồ ăn này, vốn tâm tình rất tệ, lúc thực vật lộ ra hương khí, mỗi dạng đồ ăn đẹp giống tác phẩm nghệ thuật, cô phát hiện mình đói bụng.

Trước kia cảm thấy được Mậu Hinh làm đồ ăn ăn ngon, anh cả làm đồ ăn ăn ngon, hiện tại cảm thấy được phần lớn làm đồ ăn như vậy mới là nấu ăn. Anh cơ hồ đem nấu cơm trở thành một loại nghệ thuật, mỗi một đồ ăn đều phải cầu tận thiện tận mỹ, tại hương vị yêu cầu hoàn mỹ.

"Tốt." Anh để cho Nhất Hạ hỗ trợ mang đồ ăn sang, anh còn chưng cơm ngũ vị hương, vừa thấy chính là gạo tốt nhất chưng thành.

Nhất Hạ ngồi vào đối diện anh, nhìn những món ăn này không biết hạ đũa như thế nào, chỉ hỏi anh: "Anh Miêu, mỗi ngày anh đều đã làm cơm như vậy sao?"

"Không nhất định, có bạn tới mới làm." Miêu Từ Hành thấy cô bất động, "Nếm thử xem."

Nhất Hạ gắp một khối cây cải củ, nếm một ngụm, cảm giác cây cải củ kia cùng thịt kết hợp, ăn cô đều đã nuốt luôn đầu lưỡi rồi. Cô vẻ mặt thỏa mãn: "Ăn ngon."

Xem cô như vậy, Miêu Từ Hành nở nụ cười: "Vậy thì ăn nhiều một chút."

Cô lại ăn một ngụm cơm, chỉ cảm thấy cơm này thật là thơm: "Thật sự ăn ngon."

Trên mặt Miêu Từ Hành treo nụ cười thản nhiên, xem Nhất Hạ ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, mỗi một dạng đồ ăn cô nếm vào trong miệng giống như đều là món ngon hiếm có, để cho anh người đầu bếp này cực kì thỏa mãn.

"Sao anh không ăn?" Nhất Hạ nhìn anh không nhúc nhích, theo bản năng lập tức gắp khối cây cải củ thả trong chén anh.

Miêu Từ Hành sửng sốt một phen, anh thích sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường cùng bạn giống Minh Ý bọn họ cùng nhau, mặc dù anh không thích loại đồ ăn gắp tới gắp đi, nhưng bởi vì là bạn làm cho mình chấp nhận một chút. Nhưng mà loại đồ ăn người ta nếm qua này, là tuyệt không có.

Minh Ý bọn họ cũng đều biết thói quen mình, sẽ không làm hành động như vậy, nhưng Nhất Hạ cũng không biết.

Anh cúi đầu xem đồ ăn cô gắp, mà lúc này cô đang nhìn mình, anh cúi đầu kẹp lên bỏ vào trong miệng. Liền cái quá trình này anh cũng không có một tia phản cảm, ngược lại thật sự cảm thấy được cây cải củ làm rất mĩ vị.

"Có phải ăn ngon hay không?" Nhất Hạ vẫn còn không quên.

"Uh`m." Chính anh làm, chẳng lẽ anh sẽ không biết sao?

"Em cũng cảm thấy ăn ngon." Nhất Hạ ăn không ít đồ ăn cùng cơm, cô làm cái ngành nghề này, có chút ăn kiêng. Rất nhiều khi sẽ ăn uống điều độ, gần đây không công tác, buông ra rộng bụng ăn, may mà cũng không béo.

Ăn ăn, cô cảm thấy được hơi lạnh, đã nói: "Anh Miêu, anh có phải bật điều hòa hay không?"

"Không có." Miêu Từ Hành buông bát đũa, sắc mặt khẽ biến, lập tức để cho công nhân tới thu thập đông tây."Đi thôi, tôi mang cô về nhà."

"A...." Nhất Hạ cũng ăn không sai biệt lắm, cô thấy Miêu Từ Hành cầm áo khoác khoác lên cho cô, sau đó ôm cô ra ngoài.

"Làm sao vậy, anh Miêu." Nhất Hạ cảm thấy được càng ngày càng lạnh, cảm giác có nhiều chỗ ngứa, cô liền muốn đưa tay đi gãi.

Miêu Từ Hành thấy cô như vậy, một tay lấy cô đi nhanh đi về phía trước.

"Anh Miêu." Nhất Hạ đã giật mình, vòng tay ôm bên gáy của anh, nhìn mặt của anh ngây ra.

"Vùi đầu đến trong lòng tôi." Miêu Từ Hành sợ cô bị nhận ra tới, vội nói.

Nhất Hạ trái lại cực kỳ nghe lời, vùi đầu đến trong lòng anh, không cho người nhìn đến mặt cô.

Chỉ là cô thật sự càng lúc càng khó chịu, thân thể ngứa lợi hại, để cho cô nhịn không được vặn vẹo thân thể. Miêu Từ Hành ôm cũng xuống lầu, một đường đến ga ra.
Bình Luận (0)
Comment