Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 274.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh không hé răng, cô vẫn lại là không tin, cô hiểu biết Minh Nhất Kỳ, mười tám tuổi bắt đầu cô liền biết Minh Nhất Kỳ đáng sợ cỡ nào, anh làm sao có thể có bệnh tinh thần a! Anh rõ ràng là người xấu xa như vậy!

"Nó là làm rất nhiều chuyện sai, bao gồm hành vi việc làm đối với Nhất Hạ, bao gồm đủ loại trước kia, mỗi một sự kiện lấy ra anh cũng không đáng tha thứ. Nhưng mà Hinh Hinh, tại dưới tình huống biết anh có bệnh tinh thần, anh nhất định phải cứu nó." Minh Ý ôn nhu giải thích, môi hôn tai nhọn của cô một cái.

"Sau khi cứu?" Hinh Hinh sau cùng chịu không nổi quay đầu nhìn anh, "Liền tính anh thật sự có bệnh tâm thần, kia lại như thế nào? Anh thể khống chế được anh sao? Anh có thể bảo đảm anh về sau đều sẽ không làm chuyện xấu sao? Minh Nhất Kỳ người này, cực kỳ đáng sợ."

"A Kỳ là vài năm nay mới càng đổi càng cực đoan." Minh Ý thở dài, "Chúng ta không cần nói mấy cái này, chúng ta không cần vì việc này không vui, tốt sao?"

" Minh Nhất, anh vẫn không hiểu em phẫn nộ ở đâu?" Hinh Hinh cực kì bất đắc dĩ nói.

"Anh biết, anh đều đã biết." Minh Ý đặt cô dưới người mình, "Anh đều đã biết, Hinh Hinh, anh đều đã biết."

Nói xong anh hôn môi của cô.

Người đàn ông này, anh cư nhiên ở phía sau còn có tâm tư hôn cô, Hinh Hinh đi đẩy anh, ai biết người đàn ông cầm tay cô, anh khí lực lớn, cũng là xảo diệu, cổ tay của mình đã bị anh ấn lên đỉnh đầu.

"Minh Ý! Tôi không cần, anh nghe, hôm nay nếu anh dám đụng đến tôi, anh chính là cưỡng bức." Hinh Hinh phẫn nộ trừng anh, sau đó một chữ một chữ cường điệu, "Tôi hiện tại không nghĩ muốn làm chuyện này với anh."

Minh Ý nghe lời này nở nụ cười, anh lại che lại môi của cô. Một bàn tay anh có thể cầm cổ tay cô để cho cô không thể động đậy, mà một cánh tay kia của anh liền đi lột bỏ áo ngủ của cô.

"Ưm..."

Hinh Hinh mở to mắt, không dám tin người đàn ông dám đối chính mình như vậy, nụ hôn của anh thật sự quá sâu, ngậm cánh môi của cô, tràn đầy nhu tình, hơi thở của anh lập tức rót vào tới, cô có phần phạm choáng váng. Cô cơ hồ thói quen anh hôn môi như vậy, thân thể cũng đối thích ứng toàn bộ của anh, một thoáng chốc liền đánh tơi bời, thiếu chút nữa liền muốn trầm luân.

Minh Ý không nói với Hinh Hinh quá, bởi vì kinh nghiệm tình cảm quá ít, anh thậm chí nhìn không ít bộ sách tình cảm con trai con gái. Anh tại tình cảm thật sự không quá am hiểu, sợ chính mình không cẩn thận chọc cô.

Anh nhớ rõ có quyển sách viết như vậy, cổ nhân nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa là cực kỳ có đạo lý, giữa vợ chồng mâu thuẫn lại lớn đều đã có thể thông qua chuyện nhẹ nhàng vui vẻ tới giải quyết.

Mà mấy ngày này, đây đó đều có chút áp lực, vận động như vậy mới có thể thật sự làm cho bọn họ phát tiết.

Nghĩ như vậy, đầu của anh chôn đến ngực của cô, diệt trừ quần ngủ của cô.

Dưới ánh sáng hôn ám, mâu quang người đàn ông đen như mực, không chuyển nhìn chằm chằm cô. Thân thể lên lên xuống xuống tại trên người cô. Ánh mắt cực kỳ thích, linh hồn Hinh Hinh đều đã đi theo run lên, thậm chí không dám nhìn lại ánh mắt anh.

Minh Ý lại không cho cô trốn tránh, tại cô xoay mặt khi đó anh liền bưng mặt cô hôn lên, không cho cô né tránh.

Đêm nay Minh Ý đặc biệt có thể lăn qua lăn lại, tới tới lui lui, mãi đến cô tinh bì lực tẫn. Bình thường hai người hoan hảo xong, anh nhất định chủ động rửa sạch. Nhưng tối hôm nay anh cũng trộm lười, chỉ dùng khăn tay đơn giản rửa sạch xong, liền ôm cô ngủ.

Buổi sáng Tiểu Sâm không thấy được Nhất Hạ, đặc biệt kỳ quái, thấy Hinh Hinh sắc mặt không tốt lắm, cực kì khó hiểu: "Ba ba, ba còn không có dỗ Hinh Hinh a...!"
Bình Luận (0)
Comment