Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng

Chương 287.2

Editor: Quỳnh Nguyễn

A Đào có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên cảm thấy được người đàn ông này không phải đơn giản mình nghĩ, từ phản ứng vừa rồi đến xem nói không chừng anh đều cũng có thân thủ, chỉ là anh căn bản khinh thường động thủ cùng mình.

"Vị tiên sinh này, anh vừa rồi nói chuyện với ai? Người nào cấp cho anh lá gan hung hãn như vậy..." Một cái người đàn ông tóc vàng đi tới, ngón tay chỉ trước mặt Miêu Từ Hành, ai biết anh nói đến nửa đường, Miêu Từ Hành đột nhiên đưa tay tại sau cổ anh một chút, anh đột nhiên giống im bặt nói không ra lời.

Anh miệng mở rộng, khi đóng khi mở lại nói không ra lời.

"Sao lại thế này a?" Những người khác đều dọa đến chỗ, "Diệp thiếu như thế nào đột nhiên nói không ra lời rồi."

A Đào hoảng sợ nhìn người đàn ông, đột nhiên cảm thấy được người đàn ông trước mắt này cực kỳ không dễ chọc. Anh nhìn vô hại, lịch sự thanh thanh sấu sấu, vừa ra tay nhưng là một chiêu trí mạng.

Cái Diệp thiếu kia nắm cổ họng mình, đại khái đột nhiên nói với mình không ra, sợ hãi sắc mặt đều đã đỏ lên, vẻ mặt không từ bỏ.

"Miêu tiên sinh, đây là có chuyện gì?" A Đào giận dữ, "Anh có biết đây là cố ý đả thương người sao?"

"Yên tâm, trong một giờ anh ta nói không ra lời thôi, tối hôm nay ngủ một giấc thì tốt rồi." Miêu Từ Hành nói, "Đào Tiên Sinh cũng biết cái gì kêu cố ý đả thương người sao? Vậy cậu mới vừa động thủ tính cái gì?"

Lúc này Nhất Hạ đã trở lại, xem một đám người đều đã vây quanh Miêu Từ Hành, cô chen lách mày: "A Đào, cậu đây là làm gì nha? Anh Miêu là bạn tôi cậu không biết sao?"

"Hạ Hạ, anh không biết chọc chỗ nào Diệp thiếu, để cho Diệp thiếu nói không ra lời. Người bạn em quá kỳ quái, tốt nhất rời xa anh." A Đào nói.

Nhất Hạ nhìn về phía Diệp thiếu lại vẫn há hốc miệng muốn gọi lại kêu không ra tiếng tới, vẻ mặt nhàn nhạt: "A..., Diệp thiếu người này thanh âm khó nghe, lại vẫn thích gọi bậy, khẳng định là đắc tội anh Miêu, anh Miêu mới sẽ ra tay giáo huấn của anh."

"..." A Đào chấn kinh nhìn Nhất Hạ, anh cùng Nhất Hạ là bạn từ nhỏ, Diệp thiếu cùng cô cũng nhận thức vài năm đầu rồi. Cái Miêu Từ Hành này nên là cùng cô nhận thức không bao lâu, cô cư nhiên liền đương nhiên giúp đỡ cái họ Miêu này như vậy.

" Tốt, Nhất Hạ, đã rất trễ, chúng ta đi thôi!" Miêu Từ Hành nói xong cầm lấy túi Nhất Hạ, một tay kia ôm eo của cô.

"Tôi đi a, mọi người tiếp tục ngoạn chơi." Nhất Hạ mặc vào áo khoác nói tạm biệt với mọi người.

Tất cả mọi người chết đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy vừa rồi đã phát sinh giống như là một giấc mộng.

Sắp đi tới cửa Miêu Từ Hành cởi áo gió mình phủ trên người cô. Cô chỉ cảm thấy ấm lòng, lớn mật đi ôm tay anh, ra quán bar lên xe Nhất Hạ lại vẫn cực kỳ vui vẻ: "Anh Miêu, em cũng không biết anh tửu lượng tốt như vậy, anh không thấy được anh đều đã chấn trụ A Đào và mọi người rồi. Thì ra anh mới đúng chân nhân bất lộ tướng, em nghĩ đến anh không uống rượu."

"Tôi là rất ít sẽ dính thuốc lá rượu chè." Miêu Từ Hành người này thích sạch sẽ, không thích trên thân mình có mùi lạ, mùi rượu mùi khói đều là anh bài xích. Không phải không thể uống, là rất ít sẽ uống.

Nhất Hạ cảm giác anh giống như có phần tức giận, mình ra ngoài để cho anh tức giận sao? Vẫn lại là vừa rồi A Đào nói gì đó để cho anh mất hứng? A Đào người này miệng tiện, có đôi khi là rất chán ghét. Sớm biết, anh vừa đến mình liền cùng anh đi, liền đều không có không thoải mái mặt sau rồi.
Bình Luận (0)
Comment