- Bí thư Diệp có phải muốn nói cục anh ninh chẳng có được mấy tòa nhà cho ra hồn không, thực sự tình hình quả đúng là như vậy, Cục công an thành phố ngoài toàn nhà ở bãi cỏ kia là mới xây dựng mấy năm gần đây, còn những cái khác toàn là xây dựng cách đây sáu bảy mươi năm, đã cũ kỹ lắm rồi.
Cô nàng An Lôi này quản lý tài chính của một thành phố, quả thực cũng có chút tài năng, Diệp Phàm vừa nói một chút, cô nàng lập tức hiểu ý ngay.
- Đúng, trước kia tôi ở tỉnh Nam Phúc mà nói, cũng có những thành phố cấp 3 kinh tế không được như Ngư Đồng, tuy nhiên, Cục công an thành phố còn ra dáng hơn ở Ngư Đồng nữa.
Thành phố yêu cầu phá án, ở tỉnh càng gay gắt hơn, bộ công an cũng đã lên tiếng. Cái này, còn chẳng phải là muốn ngựa chạy nhanh nhưng không cho ăn cỏ, đây đúng là chẳng cách nào làm nổi.
Có một tòa lầu được xây dựng tốt, cảnh sát cũng yên tâm, phúc lợi đãi ngộ nâng lên một chút, mới có thể toàn tâm toàn sức đầu tư vào phá án.
Nếu không có nơi ở cố định ngay cả cơm cũng ăn không no, đi công tác phải tự bỏ tiền túi, lấy đâu ra tinh thần để phá án. Công an không phải thần tiên, chỉ là một người bình thường thôi mà.
Diệp Phàm cảm thán lắc đầu.
- Bí thư Diệp, điểm này anh sai rồi.
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, nói thẳng, thậm chí trong giọng nói có chút tức giận.
- Sai?
Diệp Phàm cố ý lấy vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm An Lôi.
- Chắc chắn là sai, cục tài chính thành phố mỗi năm cấp cho ngành công an không ít tiền, năm ngoái đã cấp xuống hơn chục triệu bạc. Khoản xây dựng nhà năm ngoái cũng cấp hơn tám triệu rồi. Cái này, so với những ngành khác là có sự ưu ái hơn, cục của người ta một năm còn chẳng bằng con số lẻ của các anh, các anh nên biết thế là đủ chứ. Nhưng nói tới những ngôi nhà này, tôi cũng muốn nói, cuối cùng, tòa lầu đó vẫn chưa xây xong.
An Lôi nói vẻ châm chọc.
- Vậy khoản tiền tám triệu để xây nhà đã đi đâu?
Diệp Phàm nhìn An Lôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi đâu biết, anh là cục trưởng cục công an sao hỏi tôi, số tiền lớn như vậy nói không có là không có à, trước kia Trịnh Hà Minh còncả ngày đòi tôi tiền, tôi thấy, cục công an thành phố sắp thành…
An Lôi liếc Diệp Phàm một cái, không nói.
- Cái này tôi biết một chút, nghe nói số tiền này sau khi tới cục công an thành phố bí thư Trịnh đã lập tức triển khai kế hoạch xây dựng, giao hạng mục này cho cho Công ty xây dựng Ngư Đồng 1.
Từ cách làm của bí thư Trịnh mặc dù nói có chút bất công, tuy nhiên, Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 mặc dù là công ty tư nhân, nhưng vốn đăng ký kinh doanh của công ty cũng hơn bốn chục triệu.
Những tòa cao ốc trên mười tầng cũng từng xây qua không ít, công ty này còn có chứng nhận tư chất doanh nghiệp xây dựng cấp hai, xây tòa nhà sáu tần cho Cục công an thành phố thì hoàn toàn đủ tư cách rồi.
Hơn nữa, Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 trong toàn tỉnh Ngư Đông chúng ta mà nói tên tuổi cũng không đến nỗi kém.
Mai Hồng nói tới đây liếc nhìn Trịnh Nhất Sinh, kết thúc câu chuyện.
Bên trong chắc chắn có vấn đề, Diệp Phàm suy nghĩ nhìn Trịnh Nhất Sinh một cái,cười nói:
- Cục trưởng Trịnh là cục trưởng xây dựng thành phố, việc xây tòa nhà đó vẫn phải qua tay các anh, tình hình ban đầu của chuyện này có lẽ anh cũng biết được một chút nhỉ?
- Đúng, việc xây nhà phải được phê duyệt, chuyện này đương nhiên tôi biết một chút, lúc đó tất cả các điều kiện đều phù hợp để phê duyệt, trình tự cũng hợp pháp. Chỉ có điều sau này xảy ra vấn đề, nội bộ Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 đại loạn, ngay lập tức bị tê liệt. Kết quả, tòa nhà này mới xây được một tầng đã đình công rồi, tiền cũng chẳng còn nữa, Haizz …Vì việc này mà bí thư Trịnh bị phê bình không ít.
Trịnh Nhất Sinh thở dài, Mai Hồng nhìn Trịnh Nhất Sinh một cái, ánh mắt hơi kì lạ.
Cái này, đương nhiên chỉ có đôi mắt ưng và thuật xem tướng của Diệp Phàm mới nhận ra được chút kỳ lạ đó, người bình thường không thể nhìn ra, vì Mai tổng cũng là con cáo già trên chốn thương trường, làm sao có thể tùy tiện để lộ chút gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tám triệu chẳng còn nữa à?
Túc Nhất Tiêu chắc hẳn là muốn giúp Diệp Phàm hỏi thăm một chút, cố ý ra vẻ ngạc nhiên, hỏi.
- Đúng, lúc đó điều kiện của Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 đưa ra khá ưu ái, cho nên cục công an đã đưa trước tiền cho bọn họ, ai ngờ đâu không lâu sau lại xảy ra chuyện.
Cả công ty xây dựng Ngư Đồng 1 sắp đổ, công nhân xây dựng cũng không có lương, cả ngày làm loạn, mấy trăm người tới cửa lớn ủy ban nhân dân thành phố.
Hơn nữa còn tuyên bố sẽ tới ủy ban nhân dân tỉnh kháng nghị, cuối cùng cục Công an thành phố còn làm gì được nữa, đâu thể nào ép người ta đi nhảy lầu chứ.
Lúc đó việc này đã được báo cáo lên thành phố, để yên ổn đại cục, thành phố đành nuốt quả đắng này.
Trịnh Nhất Sinh thở dài có chút buồn bực.
Diệp Phàm phát hiện, Mai Hồng chu mồm thè lưỡi, cuối cùng không nói gì, xem ra trong vũng nước sâu này, chắc chắn có chuyện gì không thể để ai biết.
- Thành phố nuốt quả đắng này, thì cũng phải bồi thường cho cục công an một ít chứ, tòa nhà đó đã nát ra như vậy rồi.
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Đâu ra nhiều tiền vậy chứ, gần cả chục triệu đó?
An Lôi trên mặt có chút chua xót nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Cho dù là có cấp thêm vài chục triệu nữa cũng chẳng được gì, tòa lầu đó cũng chẳng xây được. Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 hiện tại đang lung lay, đường đường là Cục công an thành phố mà chỉ có thể giương mắt nhìn. Sau này người ta sẽ chế nhạo Cục công an thành phố chúng ta vô dụng, tiền bị người ta lừa hết mà còn phải bảo vệ người ta.
- Bảo vệ, tại sao lại nói như vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân chẳng phải là trách nhiệm của ngành công an sao? Mới đợt trước có xảy ra xung đột giữa Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 và công ty vật liệu xây dựng Tinh Hà Ngư Đồng
Người ta tìm đến cửa, nói công ty xây dựng Ngư Đồng 1 nợ bọn họ mấy triệu tiền vật liệu, như xi măng, sắt thép, ống dẫn…
Nhân viên hai bên công ty đánh nhau một trận, vụ đó đúng là dọa người thật, mấy trăm người tụ tập lại, tay ai nấy cũng cầm ống sắt thành một đám loạn xạ.
Trận huyên náo đó chẳng cách nào can được, cuối cùng Cục công an thành phố phải đứng ra can ngăn, nghe nói là lúc đó có không ít cảnh sát bị đả thương.
An Lôi có vẻ vui vẻ vì người khác gặp họa, nói.
Mặc dù nói Diệp Phàm là ủy viên thành ủy thành phố, bí thư Đảng ủy công an nhưng An Lôi có thể ngồi vững chức cục trưởng tài chính đương nhiên là tài rồi.
Cho nên, nói chuyện với Diệp Phàm hoàn toàn ngang hàng nhau, thậm chí giọng điệu có lúc còn hơi châm chọc, kỳ thực tuổi tác của Diệp Phàm làm người phụ nữ này có chút đố kỵ.
- Bảo vệ nhân dân là việc của cục công an chúng tôi nên làm, nhưng ai làm tổn thất lợi ích của chúng tôi thì cũng phải chiếu theo luật mà đòi về. Cục an ninh không phải là đơn vị nhu nhược, hừ.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, có chút bất mãn với điệu bộ của An Lôi.
- Thôi, không bàn chuyện này nữa, chúng ta uống rượu thôi.
Túc Nhất Tiêu thấy không thể cứ nói chuyện thế này, cứ nói nữa thì Diệp Phàm với An Lôi sẽ cãi nhau mất. Cho nên khẩn trương bàn sang chuyện khác.
Sau khi chia tay Túc Nhất Tiêu và Diệp Phàm lại tới chỗ khác uống trà.
- Xin lỗi ông em, An Lôi nghe nói hơi kiêu ngạo, bình thường đối với ai cũng như vậy. Biểu hiện hôm nay, coi như cũng chẳng tệ rồi. Lúc tôi vừa tới mấy ngày, người phụ nữ đó mông chổng lên trời, chẳng thèm nhìn tôi một cái nữa.
Túc Nhất Tiêu xin lỗi nói.
- Xem ra anh Túc cũng có chút thủ đoạn nhỉ, mấy ngày đã nắm được An Lôi?
Diệp Phàm có chút hàm ý.
- Nắm cô ta, tôi đâu có gan đó. Bài học ở Ma Xuyên đã đủ lắm rồi, hơn nữa, An Lỗi kỳ thực không thể nói là phụ nữ, vì cô ta vẫn chưa kết hôn, chỉ là một gái già mà thôi. Cô nàng chắc cũng là của vị nào đó, Túc Nhất Tiêu tôi có bị lừa đá cũng chẳng dám làm chuyện đó.
Túc Nhất Tiêu thẳng thắn nói.
- Đúng, nếu không, làm sao có thể ngồi ở vị trí cục trưởng cục tài chính, dáng dấp cũng đẹp.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Túc Nhất Tiêu một cái cười nói:
- Anh Túc, tình hình lãnh đạo Ngư Đồng này thế nào?
Diệp Phàm đương nhiên là hỏi thăm một vài thành viên nòng cốt của Ngư Đồng, cũng tiện cho mình làm việc sau này, tránh tự dưng đắc tội với người ta.
- Cái này tôi chỉ tới sớm hơn cậu một thời gian, cũng chẳng biết được bao nhiêu. Hơn nữa, những chuyện của tầng hạt nhân của thành phố, đều xảy ra tại hội nghị thường vụ, tôi không có tư cách để biết, đương nhiên những tin tức nhỏ thì có, tôi nói cho cậu nghe.
Túc Nhất Tiêu khiêm tốn một chút.
- Vậy em phải cảm ơn anh Túc rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nghe nói quan hệ của mười vị trên tầng cao của Ngư Đồng rất phức tạp, bí thư Hà là nhân vật số mộ, thế của ông ta đương nhiên mạnh nhất.
Bộ Trưởng Khang Văn Sinh và Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc đều là đồng minh với nhau, còn những người khác thì không rõ.
Còn chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng cũng tương đối mạnh, phó thường vụ Thôi Minh Khải phối hợp ăn ý với ông ta, được mọi người gọi là
"sao song tử" trên hội nghị thường vụ.
Bí thư Đảng - quần chúng Thái Chí Dương và Bí thư Thị ủy thị xã Thiên Đông Phí Thủy Đông quan hệ không tệ, rôt cuộc quan hệ thế nào chúng ta không thể nào biết rõ.
Còn lại tư lệnh quân khu Lô An Cương nghe nói rất ít tham dự hội nghị, cho dùcó đến cũng không nói gì, nếu có phải bỏ phiếu cũng đều là bỏ phiếu trắng thôi.
Trừ phi có việc liên quan đến dân Ngư Đồng ông mới ra tay nhưng cũng rất ít, người này nghe nói rất chính nghĩa, có kỷ luật.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Đối với thảm án 88, anh thực sự không nghe được tin tức gì từ phía đó sao?
Diệp Phàm gật đầu hỏi
- Mặt này tôi cũng không rõ, mấy lãnh đạo thành phố hình như cũng có vấn đề. Ông em, chuyện quan trường không thể lường trước được, cậu phải chú ý điểm này, nếu không bản thân sẽ lâm vào bùn lầy không ra được.
Túc Nhất Tiêu hình như còn e dè điều gì đó, không muốn nói ra, nhìn Diệp Phàm một cái lại nói:
- Nhưng, nghe nói trong cục các cậu mấy vị cục phó đều do đồng chí Phó bí thư thứ nhất Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Bách Sinh đề bạt. Mã Bách Sinh lại có mối quan hệ thân thiết với bí thư Hà. Việc trong cục cậu tự biết tôi sẽ không nói nhiều nữa, ha ha.
Túc Nhất Tiêu cười nhắc nhở.
Diệp Phàm có chút cảm kích, Túc Nhất Tiêu có thể nói tới bước này, rõ ràng anh coi mình như bạn bè, những chuyện thế này, cán bộ bình thường sẽ chẳng tự dưng đi sinh sự.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm đến luôn cục công an, cùng chủ nhiệm văn phòng An Vệ Dân cđi dạo một vòng, càng đi lông mày càng cau lại, điều kỳ lạ là chẳng nhìn thấy tòa nhà đang xây dựng dở dang đâu, trong lòng nghĩ chắc An Lôi nói bậy, hẳn là không có khả năng.
- Chủ nhiệm An, tôi nghe nói năm ngoái cục tài chính có cấp cho cục chúng ta tám triệu để xây dựng một tòa lầu, toàn lầu đó ở đâu vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này, tình hình hồi đó rất phức tạp…
An Vệ Dân nói na ná như những gì buổi tối hôm trước đã nghe được.
- Tòa nhà đó đâu rồi? Chẳng phải đã xây được tầng một sao?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.