- Chung Nhất Minh không hiểu gì, nhưng Từ Lâm và Từ Kim Bạch hẳn là đã biết chuyện. nhưng anh ta cũng chưa hành động gì, đang còn phải xem chừng.
Hà Trấn Nam lộ ra điệu cười ác ý.
- Đến lúc đó đồng chí Lý Quốc Hùng cũng sẽ đau đầu, Từ Kim Bạch là giám đốc sở Giao thông tỉnh, cũng có vị trí nhất định trong tỉnh.
- Mạng lưới quan hệ cũng rất rộng rãi, hơn nữa, Sở giao thông là huyết mạch của giao thông cả tỉnh, con đường từ thành phố chúng ta đến Triều Hồ cũng đã được đệ trình ra hội nghị.
Lý Quốc Hùng cũng đã báo cáo việc này lên Sở giao thông tỉnh rồi, nghe nói Từ Kim Bạch cũng đã gật đầu đồng ý, hơn nữa thành phố chúng ta thời kỳ trước cũng đã đầu tư mấy chục triệu vào đó, là muốn chứng tỏ quyết tâm của thành phố chúng ta vào dự án này.
Tuy nhiên, sự việc của Từ Lâm xảy ra, Từ Kim Bạch không thể nào làm ngơ được.
Đến lúc đó dự án thất bại, Lý Quốc Hùng sẽ quay lại, có lẽ anh ta sẽ thương lượng với Diệp Phàm, ha ha.
Khang Văn Sinh vui khi người khác gặp tai họa.
- Thương lượn, chẳng có gì phải thương lượng cả. Diệp Phàm chưa hẳn sẽ bán sách của Lý Quốc Hùng. Hơn nữa, nếu để Từ Lâm quay về Cục công an, không phải tự tát vào mặt Diệp Phàm sao. Vì thế, Diệp Phàm sẽ không đồng ý bất kỳ ai nói tình gì cả, vì thể diện anh ta sẽ càng mạnh mẽ. Đến lúc đó, ha ha…
Hà Trấn Nam thản nhiên cười.
- Lý Quốc Hùng cần thành tích, nhưng, việc vải tạo lại đường Ngư – Triều sẽ là một tài nguyên chính trị lớn đối với anh, nếu để mất thì thật là đáng tiếc.
Khang Văn Sinh nói.
- Trước tiên hãy khiến Lý Quốc Hùng vội vã trong một khoảng thời gian, về sau sẽ làm náo loạn rồi chúng ta sẽ ra mặt, bắt đầu từ Sở Ngư Đồng, việc cải tạo đường Ngư – Triều sẽ không mất đi được.
Làm cán bộ của Ngư Đồng, đương nhiên phải vì Ngư Đồng. Phải phân rõ mâu thuẫn địch, ta và mâu thuẫn nội bộ nhân dân.
Lợi ích quy về với lợi ích, nhưng chúng ta làm cán bộ thì không thể bỏ mất lợi ích của nhân dân được, đây là thước đo cơ bản nhất của người cán bộ.
Làm cán bộ mà lại không nghĩ làm thế nào thì còn làm được gì, làm cán bộ là phải dựa vào dân, nếu không cũng sẽ không tán thành cho anh.
Mặc dù đề bạt lên cấp trên việc này, nhưng sự hưởng ứng của quần chúng nhân dân sẽ ảnh hưởng lớn. Đây cũng chính là một tiêu chuẩn vô hình để đánh giá giá trị của người nào đó về vấn đề gì.
Một tài năng bình thường, một cán bộ ăn không ngồi rồi, cũng chẳng có vị lãnh đạo nào ưa cả. Nếu xã hội cổ đại ngày xưa có những người như thế thì còn có thể biến họ thành thái giám để mua vui cho Hoàng thượng được.
Chứ xã hội hiện đại bây giờ, muốn dùng người thì phải dùng người có độ tin tưởng, nhưng vẫn phải chọn ra trong số những người tin tưởng được những người có tài năng thực sự mới được.
Nếu không giao cho anh một huyện, anh sai anh ta đi làm việc quan trọng mà lại làm rối tung rối mù lên thì cũng thật là mất mặt.
Làm cán bộ, việc điều hành cũng phải có nghệ thuật cả. Còn làm tay sai cấp dưới, thì tài năng của anh chính là biểu hiện của nghệ thuật, còn nói về trung tâm nó là phần cứng hiện thực nhất, không thể thiếu một trong hai….
Lập trường Hà Trấn Nam còn biểu hiện tốt, nói ra những gì đã tự đúc kết từ bản thân.
- Bí thư Hà có thể đến giảng tại trường Đại học được, đề tài là
" Đạo làm quan - tìm hiểu và giái đáp", ha ha.
Khang Văn Sinh bộ dạng thư sinh, cười rạng rỡ.
- Chỉ là chút kinh nghiệm, đã khiến anh Văn Sinh phải cười rồi.
Hà Trấn Nam khiêm tốn nói.
Ha ha ha…
Hai người cùng cười, như đều biêt được ý nghĩ của nhau.
Thành phố Phổ Hải là thành phố lớn nhất cảu Hoa Hạ, thành phố lớn thứ nhất của Trung Hoa đại lục, một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương, là trung tâm kinh tế, tài chính, thương mại và vận tải của Trung Hoa đại lục.
Phổ Hải là thành phố nằm trên đường ven biển Trường GIang của nước ta, có rất nhiều cảng thương mại quan trọng lớn, và là khu công nghiệp lớn mạnh.
Ở đó có gần 20 triệu dân sinh sống, trong đó đại bộ phận thuộc hệ Giang Chiết dân tộc Hán, tất cả đều nói tiếng Phổ Hải.
Thành phố Phổ Hải còn là điểm du lịch mới, có những di tích lịch sử về con người và văn hóa thời Cận đại rõ nét. Thành phố này đã và đang dần dần phát triển trở thành một đô thị lớn mang màu sắc quốc tế hóa.
Sáng ngày mùng 8, Diệp Phàm vội vàng lên máy bay đến Phổ Hải. Khi đó giao cho Trần Khiếu Thiên đi mua vé, anh ta đúng là biết tiêu tiền, mua hẳn vé hạng nhất.
Diệp Phàm mặc dù hiện cũng là người có mấy chục triệu nhưng cũng không muốn lộ ra, nếu như để hắn ta đi mua vé thì cũng chỉ mua vé thương gia phổ thông mà thôi.
- Anh cũng thật là tiêu tiền gớm quá, khoang hạng nhất này tôi chưa từng đi bao giờ cả.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói một câu nhìn chằm chằm vào dòng
"khoang hạng nhất", phát hiện ra chỗ ngồi rất rộng rati, không gian vô cùng thoải mái.
Càng khiến Diệp Phàm thấy ngạc nhiên là người ngồi bên cạnh lại là một cô gái hết sức xinh đẹp. Khuôn mặt hình trái xoan, nhẹ nhàng liếc nhìn sang bên phải, khuôn mặt sáng ngời, dưới ánh sáng ngọn đèn hồng quả thật rất trang nhã.
Trên người cô khoác một chiếc áo trắng, trên cổ có chiếc dây áo lót vòng lên, phía dưới mặc một chiếc quần bò bó tím than, kết hợp với đôi giày da hồng, khiến người ngắm như mê hoặc.
- Đầu năm, người tốt đến đâu cũng có mỹ nữ đi cùng, ha ha ha…
Hắn ta thầm tự đắc rồi ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ đến sự việc nhà họ Đỗ ở Phổ Hải, về phần mỹ nữ đã bị hắn quên đi.
Trong khi làm việc, Diệp Phàm là người nghiêm túc, cuộc sống và công việc là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa Diệp Phàm đã gặp nhiều mỹ nhân rồi, ví như Phượng Khuynh Thành và Kiều Viên Viên, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp thấy ai hơn hai vị mỹ nhân này.
Mỹ nhân áo trăng liếc nhìn Diệp Phàm, thấy anh ta không phải là loại có dáng dấp nhưng cũng không phải người tài năng xuất chúng, phóng khoáng.
Vì mặc cả một bộ vest rất ra dáng, nhưng không nhìn thấy hãng nào, có lẽ cũng chỉ là hàng bình thường, mặc hàng bình thường mà lại ngôi khoang hạng nhất thì thật là lạ. Rõ ràng vé hạng nhất không rẻ chút nào, phải đến mấy nghìn tệ, dù gì cũng phải bằng lương của một người bình thường cả gần năm trời.
Nhìn xuống phía dưới, mỹ nhân thấy rất ngạc nhiên, không nhịn được chợt che miệng cười, vì cô ấy phát hiện thấy Diệp Phàm đi đôi giày Peek, đôi giầy thể thao Peek kết hợp với bộ vest thì không ra cái gì cả, nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng khiến người ta thấy chán ghét, mất hết cả cảm hứng, cô bèn lật tiếp xem tạp chí thời trang.
Đương nhiên cô ấy không biết nhìn mà thôi, đôi giày Peek mà Diệp Phàm đi không phải như thế. Đó là đôi giày các vị trong tổ nghiên cứu đội đặc nhiệm A chế tạo để phòng mìn, khác hơn, nặng hơn so với giầy du lịch. Nhưng nếu dẫm trên địa lôi, mìn thì chỉ cẩn mau bước chân sẽ không sao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khi tấn công nếu đá vào, thì đối phương cũng sẽ biết, cũng giống như đá vào cục sắt. Loại giầy này trong đội đặc nhiệm cũng không nhiều, nguyên liệu để tạo thành là hỗn hợp nguyên liệu sinh vật kỹ thuật cao, số lượng không vượt quá 5 đôi.
Lang Phá Thiên của tổ vệ sĩ Trung Nam Hải có một đôi, ngay cả đến Tổ trưởng tổ tình báo Trương Hùng cũng phải dùng một đôi nhưng không bằng loại này.
Lúc đó Trấn Đông Hải đưa cho Diệp Phàm một đôi nặng hơn chút nhưng hắn không cần, Trân Đông Hải bèn trừng mắt nói:
- Anh nhìn ánh mắt Trương Hùng xem.
Diệp Phàm liếc nhìn rồi phaits hiện ánh mắt hâm mộ chợt lóe lên rồi biến mất, chợt hiểu đây là đồ hảo hạng rồi. Đối với đồ hảo hạng thì hắn ta không nhìn nhầm bao giờ,
- Có thể cho thêm đôi nữa không, còn phải giặt để thay đổi chứ, chứ cả ngày đi có một đôi, hôi không chịu được.
Hắn ta bèn nổi tính tham lam nói luôn.
- Cho thêm một đôi, câu này mà anh cũng dám nói ra, biết là đôi giày này phải mất bao nhiêu tiền nguyên liệu, nếu tình ra cũng không dưới 500 nghìn đâu đấy. Vấn đề là có tiền thì vẫn không có đủ nguyên liệu, không có cách nào làm ra nữa, cả đội đặc nhiệm chỉ có 5 đôi..
Ngày trước Lang Phá Thiên cũng nhõng nhẽo, quấy rầy đòi có, nói có nhiệm vụ cao cả như núi Thái Sơn là bảo vệ lãnh đạo quốc gia, trên xét đến tính chất vị trí của anh ta nên mới đồng ý cho anh ta một đôi.
Còn lại 4 đôi thì cho anh một đôi, còn lại 3 đoi, nói thực lòng, không phải giầy phân theo đầu người. Là dụng cụ công cộng của đội dặc nhiệm, chỉ thực hiện nhiệm vụ quan trọng, có tài năng thực sự thì mới được dùng.
Ai cần chỉ cần số đo vừa là có thể dùng, dùng xong thì trả lại, nếu hỏng thì cũng hết cách.
Việc này, không phải đội đặc nhiệm keo kiệt, mà là không có cách nào để sản xuất ra tiếp. Hơn nữa, không cần phải lo lắng giầy hôi thối, bình thường nếu đi một tháng, không giặt cũng không sao, có chút hôi nhưng không kinh khủng.
Đôi giày này là lân trước anh tham gia lập công ở trận đảo Xà Ưng thưởng cho anh. Anh còn ngại thì đưa tồi, tôi còn chưa có phần này đây.
Trấn Đông Hải không vui vẻ gì, hừ nói.
- Được rồi, đôi giầy nặng thế này đưa cho người có tuổi như ông đi thì sao được? Nỗi khổ cực này để tôi gánh được rồi.
Diệp Phàm trêu đùa, cười rồi cầm đôi giày đi.
Sau khi đi ra liền hỏi Trương Hùng:
- Ông Trần nói thật hay giả thế?
- Ha ha, nếu còn nghi ngờ tôi lấy 10 đôi Peek đổi lại cho anh một đôi này nhé, được không?
Trương Hùng gượng cười, đôi giày thần kỳ kia khó mà lấy lại được.
- NO! Hàng này không thể bán, cái khổ này không thể để an hem phải chịu. Diệp Phàm này là loại người nào chứ?
Diệp Phàm vẫy tay ngăn đi, Trương Hùng tức chỉ biết giương mắt nhìn, nói:
- Không phải chỉ là một đôi giày sao, quá nhỏ mọn. …tôi xé.
- Xé ai hả Trương Hùng?
Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau, Trương Hùng cười nịnh nói:
- Thưa sếp Lý, không xé ai ạ…
- Xé tên Diệp Phàm kia à? Ta phải nhắc nhở anh, nếu không sẽ bị anh bán đứng sau lưng rồi.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.
- Xin sếp đừng làm thế, Trương Hùng chắp tay xin sếp.
Trương Hùng nhanh chóng chắp hai tay lại van xin.
- Anh cũng biết sợ à…
Tiếng cười lan tỏa, Lý Khiếu Phong quay đi. Vết thương của Lý Khiếu Phong đang được Diệp Phàm điều trị bằng thảo dược đang dần dần khôi phục. Mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn như ban đầu nhưng cũng có thể đứng dậy đi vài bước rồi.
Lý Khiếu Phong rất vui vẻ, lúc nào nghĩ đến việc này là có hứng thú, đôi khi còn mắng chửi mấy ông trong tổ kỹ thuật của đội đặc nhiệm, nói là các anh đều là kẻ vô tích sự, người ta là thanh niên thôi mà còn biết cả thảo dược…
Khiến mấy vị trong tổ kỹ thuật muốn biết người thanh niên mà Lý Khiếu Phong nói đến là ai, họ cũng muốn học hỏi kinh nghiệm hay vụng trộm thăm dò, Nhưng Lý Khiếu Phong không nói ra.