- Bác Phó, cháu và Diệp Phàm kính bác một chén.
Tô Chi nhanh miệng nói, cha của Phó Vĩ là Phó Trường Ban, là Phó ban tổ chức thành phố Phổ Hải, là cán bộ cấp Sở. Trước đó không lâu, Bí thư khu Hồng Cảng Lưu Thiên bị điều đi.
Mà cha của Tô Chi – Tô Bột Hậu là Phó bí thư quận ủy Hồng Cảng, sớm biết sau kho đồng chí Lưu Thiên đi thì sẽ lên vị trí đó.
Gần đây nhà họ Tô đang có những hoạt động ngoại khóa, mà Phó Trường Ba lại là Phó ban tổ chức thường vụ thành phố Phổ Hải, có vị trí quan trọng trong việc lên chức của Tô Bột Hậu.
Phó Vĩ lại luôn có tình cảm với Tô Chi, hai nhà họ có quan hệ thân thiết với nhau. Nhưng, Tô Chi cũng chỉ coi Phó Vĩ như anh trai của mình, không hề có tình cảm nam nữ gì với Phó Vĩ.
Lần này, mẹ của Tô Chi và vợ của Trưởng ban Phó Trường Ba cùng tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng này thực ra là có ý đồ riêng, hai người muốn nhân bữa tiệc sinh nhật này làm tiệc đính hôn cho hai người con. Trong những người đến tham dự có vài người có chứuc phận quan trọng, nghe nói còn vị khách quan trọng nhất vẫn chưa tới. Còn về phần Phó Vĩ, chiếc nhẫn đính hôn đã được cất trong túi, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp là anh sẽ đưa nó ra.
Phó Trường Ba nhìn Diệp Phàm một lát rồi thản nhiên nói:
- Rượu cháu mời bác uống rồi, còn về phần Diẹp Phàm, người không quen biết thì cũng không ép.
Còn cha mẹ của Tô Chi, sắc mặt đột nhiên khó coi, đặc biệt là Tô Bột Hậu, sắc mặt đã trầm xuống, nhìn anh chàng thanh niên ngồi bên cạnh nói:
- Tô Chi, đưa người này xuống lầu dưới đặt phòng đi.
Nói xong, ông ta còn nhìn Tô Chi:
- Tô Chi, sau này không phải người nào cũng có thể tham gia tiệc của nhà ta.
- Cha, mọi người đều là bạn của con.
Tô Chi có cảm giác tủi thân nói.
- Bạn, con nha đầu này, sau này phải chú ý, không phải ai cũng có thể kết bạn được, phải nhìn cho kỹ, đừng để người ta lừa mà kiếm tiền.
Phó Trường Ba ra vẻ ta đây lên tiếng.
- Ha ha, Tô Chi, sau này em cũng phải chú ý, không phải ai cũng gọi là bác được, em phải chọn kỹ nhé, đừng để mắc mưu, đến lúc đó cũng muộn mất.
Diệp Phàm thản nhiên cười, đối đáp lại.
Sắc mặt Phó Trường Ba sầm lại, Phó Vĩ đứng bên nói:
- Nhanh xin lỗi cha tôi.
- Dám nói cả bác Phó, gan ngươi to nhỉ.
Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng ồn ào theo.
- Tổng giám đốc Đỗ, anh đến rồi à?
Khi đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một vị rất có tướng, mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân khoác một chiếc áo choàng đen, bên trong là một chiếc áo trắng đang bước vào, đi theo sau có hai nam hai nữ. Khí thế rất tự nhiên.
Phó Trường Ba và Tô Bột Hậu đều đứng dậy nghênh đón, tất cả đều tập trung về phía bàn trung tâm.
- Hắn chính là Đỗ Tử Nguyệt.
Lúc này Chu Khải nói thầm bên tai Diệp Phàm.
- Ồ
Diệp Phàm trả lời lại, không ngờ Đỗ tử Nguyệt lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế, ngay cả Phó Trường Ba cũng phải đích thân đứng dậy chào anh ta.
Khi đi đến chỗ Diệp Phàm, Đỗ Tử Nguyệt lạnh lùng liếc một cái như khinh miệt. Phó Trương Ba nhìn Tô Bột Hậu một cái có vẻ không hài lòng, vốn dĩ nghĩ hôm nay việc của con trai và Tô Chi sẽ thành, ai ngờ đâu lại có kẻ đến quấy rối.
Tô Bột Hậu lạnh măt, nhìn Diệp Phàm cùng những người khác nói:
- Các vị, lầu dưới tôi đã đặt sẵn phòng rồi, xin các vị xuống dưới cho.
Khi nghe ông ta nói thế, Đỗ Tử Nguyệt ngồi bên trên cố ý nhìn đám người Diệp Phàm.
- Tô Chi, mọi ngừơi dùng bữa đi, chúng tôi xin phép về trước.
Diệp Phàm không tức giận, dù sao thì trò diễn với Tô Chi cũng xong rồi, cũng không có gì để so đo với Tô Chi.
Thực ra, bình thường Tô Bột Hậu đối xử không tệ, chỉ là nhắc đến việc con gái và Phó Vĩ hoặc chuyện đề bạt của mình thì ông có chút không đúng mực.
- Cha, họ đều là bạn của con, trên này còn ngồi được sao phải xuống dưới?
Sắc mặt Tô Chi khó coi, vì Phó Vĩ đang lạnh lùng đứng đằng sau cười. Những người ngối các bàn khác thấy có chút kỳ lạ nên đều hướng về bên này xem xem họ đang diễn trò gì.
- Bạn, ha ha.
Lúc này, đồng chí Phó Trương Ba cười thành tiếng. Lạnh lùng nhìn Diệp Phàm cùng mấy người, rồi lại quay sang nhìn Đỗ Tử Nguyệt:
- Người như Chủ tịch Đỗ đây mới đáng làm bạn. Còn như bọn họ…
Phó Trừơng Ba nói đến đây thì lắc đầu, câu nói có ý tứ sâu xa.
Ông ta rõ ràng muốn hạ thấp mấy người Diệp Phàm. Vì hôn sự của con trai, mà ông ta mặt già mằy dạn. Huống chi ông ta cho rằng loại như Diệp Phàm thì có cái gì? Đắc tội thì đắc tội, có gì đâu.
Mà ông ta gọi Đỗ Tử Nguyệt là hội trưởng vì Đỗ Tử Nguyệt là Phó Hội trưởng hội doanh nghiệp thành phố Phổ Hải.
- Diệp …Diệp Phàm, em xin lỗi, chúng ta cùng đi xuống dưới đi.
Tô Chi đứng dậy, muốn cùng mọi người đi ra.
- Tô Chi, hôm nay là sinh nhật con, con xem, Hội trưởng Đỗ, bác Phó, rồi cả anh Phó Vĩ đều có mặt ở đây, sao con có thể rời khỏi đây được, họ xuống dưới cũng thế thôi, con ngồi lại đi.
Mẹ Tô Chi – Trịnh Y Mai ngăn Tô Chi ngồi lại.
- Ha ha, không sao Tô Chi, bọn anh về khách sạn đây.
Diệp Phàm nhìn Đỗ Tử Nguyệt một cái, phát hiện hắn ta cũng đang nhìn mình, Diệp Phàm nói thêm:
- Đi.
Lang Phá Thiên và Trương Hùng nhìn Tô Bột Hậu không thèm nói lời nào, cùng Diệp Phàm đi ra.
- Phó bí thư Tô, Phó ban Phó, thật là khí phách, hừm.
Chu Khải đi sau Trương Hùng, thực sự không chịu nổi, rồi đột ngột quay sang nhìn Tô Bột Hậu cùng Phó Trương Ba, hừ một cái lạnh lùng rồi đi.
- Đây… đây không phải là đội truởng Chu sao?
Người thanh niên đi cùng Đỗ Tử Nguyệt đứng lên nhận ra Chu Khải.
- Đội trưởng Chu.
Đỗ Tử Nguyệt lên tiếng, hỏi người thanh niên bên cạnh:
- Đội trưởng nào?
Đó là bởi vì Chu Khải cũng vừa mới được điều từ bộ công an sang là Phó đội truởng Tổng bộ hình sự thành phố, vì thế, Đỗ Tử Nguyệt không biết anh ta. Hơn nữa, thành phố Phổ Hải lớn như thế, nhân viên của sở Công an nhiều thế, một Phó đội trưởng như vậy căm bản ĐỗTử Nguyệt không quan tâm.
- Ha ha, đội trưởng Chu vừa mới từ Bắc Kinh điều tới đây, Hội truởng Đỗ, có thể hội trưởng không biết. Nhưng cha anh ta là Bí thư Chu Ngư Lâm, chắc Hội trưởng biết chứ?
Người thanh niên đó giới thiệu.
- Bí thư Chu…
Phó Trương ba và Tô Bột Hậu có chút kinh ngạc, cũng đứng lên, không ngờ được nguời thanh niên kia lại là công tử của Bí thư Chu Ngư Lâm, lần này, sắc mặt hai người đó có vẻ xấu hổ. Nhìn nhau một cái không biết nên nói thế nào.
- Đội trưởng Chu, hãy ngồi lại uống mấy ly đã.
Người thanh niên kia nói.
- Mai thiếu gia, không cần. Bữa tiệc nhà họ tô không mời chúng tôi, tôi phải cùng Diệp tiên sinh về, sau này có thời gian gặp sau nhé.
Chu Khải lịch sự chào hỏi rồi đi.
Anh ta quen Mai Ảnh Hùng hồi còn ở Bắc Kinh, biết Mai Ảnh Hùng là con nhà giàu ở kinh thành. Công ty Viễn Cảnh mà thành phố Phổ Hải quản lý thực chất là công ty con của tập đoàn truyền thông Nam Hải của nhà họ Mai, gần đây doanh nghiệp phát triển rất nhanh.
- Diệp tiên sinh, không thể là Chủ tịch Diệp của Đức Bình chứ?
Mai Ảnh Hùng gật đàu, nhìn lên, miệng thốt ra.
Bởi vì yêu cầu nghiệp vụ nen anh ta thương xuyên nghe thấy Mai Phán Nhi nhắc đến cái tên chủ tich Diệp. Nghe nói, người này là sư phụ của Mai Thiên Kiệt.
Hơn nữa, người nhà họ Mai ngay cả Mai Diệc Thu khi nói đến Diệp Phàm đều rất cung kính, ngay cả ông Mai Chân Hào và chú hai Mai Trường Phong lúc rảnh rỗi cũng nói chuyện về Diệp Phàm.
Vì thế Mai Ảnh Hùng cũng biết đến cái tên Diệp Phàm. Khi nghe tới
"Diệp Phàm" thì đã không thể không thốt lên lời.
Hỏi xong anh liền lắc đầu, cho rang không thể có chuyện đó được. Thế giới này đầy rẫy người tên
" Diệp Phàm", sao lại có sựu trùng hợp thế được. từ huyện Ma Xuyên – Đức Bình đến Phổ Hải, gặp nhau ở Thiên Thu Các này…không thể nào.
- Chủ tịch Diệp của Đức Bình, chắc không phải?
Chu Khải lắc đầu, lúc này Trương Hùng mới quay lại cười nói:
- Không sai, anh ấy chính là Chủ tịch Diệp của Đức Bình, nhưng hiện nay không ở Đức Bình nữa, người ta đã thăng chức làm Bí thư thành phố Ngư Đồng rồi, là cán bộ cấp cao chức Phó sở còn trẻ tuổi nhất ở Trung Quốc này.
- Trẻ tuổi nhất.
Trong lòng Tô Bột Hậu có chút kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện ra tia hối hận.
Không ngờ con người mới hai mươi tuổi mà lại làm cán bộ cấp cao thế, cùng mức với mình, nhưng mình đã ngoài 40 rồi.
- Đúng là Diệp tiên sinh sao.
Mai Ảnh Hùng lập tức bước đến trứơc mặt Diệp Phàm, nói:
- Diệp tiên sinh, chủ tịch Mai Phán Nhi cũng đến Phổ Hải rồi. Vừa rồi còn nhắc đến tiên sinh, mà Thiên Kiệt và Diệc Thu cũng đến Phổ Hải, tôi gọi điện cho họ cùng đến, chúng ta cùng ngồi lại một phòng nói chuyện được không?
- Anh là?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Xin lỗi, nãy giờ xúc động quá tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Mai Ảnh Hùng, là giám đốc công ty Viễn Ảnh,công ty Viễn Ảnh là công ty con của Tập đoàn truyền thông Giang Nam. Mai Phán Nhi chính là cô của tôi, Mai Thiên Kiệt và Mai Diệc Thu đều gọi tôi là anh họ, ha ha.
Mai Ảnh Hùng rất vui vẻ tự giới thiệu về bản thân mình.
- Chủ tịch Mai và Diệc Thu cũng đến đây sao? Ồ, còn cả Thiên Kiệt nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm cười nói, rồi bắt ta với Mai Ảnh Hùng.
Chu Khải lại kinh ngạc một trận, không ngờ mạng lưới quan hệ của Diệp tiên sinh lại rộng rãi như thế, ngay cả dòng họ Mai ở kinh thành cũng có quan hệ sâu sắc với anh ta.
Đỗ Tử Nguyệt nhìn rất bình tĩnh, nhấp chén trà, thực ra là đang căng tai ra lắng nghe. Bởi vì vị thế nhà họ Mai ở kinh thành cũng không phải thấp hèn, anh ta là một trong 4 nhân tài của Trung Quốc, mặc dù nói không phải là tầng lớp chính phủ nhưng đối với những dòng tộc danh tiếng trong nước thì hắn ta cũng có hiểu biết qua.
Đúng lúc đó Diệp Phàm cũng để ý tới, Đỗ Tử Nguyệt là người dễ kết bạn, rõ ràng, người quan trường chính phủ, hay danh nhân thương gia hay thậm chí là minh tinh truyền hình anh ta cũng đều có bạn bè. Đương nhiên, người có thể kết giao với anh ta phải là người có vị thế cao sang.
- Có lẽ bọn họ đã đến Phổ Hải lúc sáng sớm, để tôi gọi cho họ cùng tới.
Mai Ảnh Hùng cười nói rồi lấy điện thoại ra.
- Vậy cũng tốt, lâu lắm rồi tôi chưa được gặp mấy người họ.
Diệp Phàm gật đầu nói.