Quan Thuật

Chương 1341

- Có chút khéo

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Bởi vì việc này Trần Tiến Bình cũng bị liên lụy. Hơn nữa, Trần Tiến Bình trước kia đã từng bị thương, đồng thời tái phát.

Cuối cùng bên trên liền xử lý xuống dưới. Trần Tiến Bình cũng liền chuyển nghề. Tuy nhiên, trong đó rất lạ chính là, chức vụ Quân đoàn trưởng giống như Trần Tiến Bình bình thường chuyển nghề sẽ đều được ưu đãi tốt.

Là do Ban tổ chức cán bộ Trung ương kết hợp với địa phương sắc xếp. Tuy nhiên, Trần Tiến Bình vì từng bị xử lý. Cho nên, trực tiếp xuống cấp Sư đoàn trưởng, bố trí công tác ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy các cậu.

Khổng Đông Vọng trên mặt cũng có chút mơ hồ khó hiểu, nói.

- Anh thử nói một chút, việc này bên trong có phải có cái gì đó không?

Diệp Phàm nhấp một ngụm rượu hỏi.

- Tôi cũng hiểu được sự tinh xảo, nếu nói có cái gì đó, thì hẳn là Trương Bình Minh động tay chân. Tuy nhiên, Trương Bình Minh nhiều nhất có thể ra oai vài cái trong quân đội, sao có khả năng quấy rầy đến việc Trần Tiến Bình không có chỗ sắp xếp. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sao lại làm như vậy, đó rõ ràng là bắt nạt Trần Tiến Bình. Vẫn đem người khác kéo xuống, bọn họ là muốn kéo Trần Tiến Bình xuống.

Khổng Đông Vọng thở dài, có chút thương xót.

- Trương Bình Minh đúng là ở trong quân đội như vậy, chẳng lẽ người ta sẽ không có bạn bè trong Ban tổ chức cán bộ sao?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Đúng rồi, sao tôi lại chỉ nghĩ thẳng đến quân đội. Xem ra, ân oán của Trương Bình Minh với Trần Tiến Bình không phải nhẹ. Nếu không, nếu sẽ không ép Trần Tiến Bình đến mức chuyển nghề còn muốn lọt vào đập thạch hạ. Việc này người bình thường cũng không dễ làm, người Trung Quốc chúng ta luôn luôn tôn trọng chính là tìm chỗ khoan dung độ lượng mà thôi.

Khổng Đồng Vọng nói.

- Không chắc chắn, có khi, đánh rắn bất ngờ bị nó cắn. Chu Thế Dã tuy nói hiện tại bị cách chức, nhưng cũng không chắc không thể Đông Sơn tái khởi. Trương Bình Minh lo ngại như bình thường. Mà tôi nghi ngờ Trần Tiến Bình có phải là đã tham gia vào việc tranh giành quyền lực giữa Chu Thế Dã và Trương Bình Minh. Ví dụ như vài năm trước hai người tranh nhau vị trí ở quân khu. Nếu Trần Tiến Bình là người làm chủ lực làm Trương Bình Minh thất bại, Trương Bình Minh không thể buông tha đánh Trần Tiến Bình ác liệt đến cùng, việc này còn có cách nói.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút nói.

- Cũng có lý, đổi lại là tôi, phỏng chừng cũng sẽ không làm y sống dễ chịu. Tuy nhiên, nếu hiện tại chuyển nghề là một vấn đề. Bất luận là thế nào, dù sao cũng phải sắp xếp vị trí trước cho Trần Tiến Bình mới đúng. Tôi nghĩ, có lẽ không lâu sẽ có người sau lưng chào hỏi cậu.

Khổng Đồng Vọng phân tích.

- Hả ha.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, trong đầu đã có bước đối phó thi thố. Nếu Cổ Hoài muốn ép mình, sao mình không nhân cơ hội này bắt Cổ Hoài xử lý hai nhân viên cấp dưới Thái Hoa và Đặng Vân. Bởi vì, Cổ Hoài đã lên tiếng, biện pháp này hoàn toàn khả thi.

Hơn nữa, mượn cơ hội này tạo uy tín cho chính mình ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nếu không, để cho người khác nghĩ là mình là loại đớn hèn dễ bắt nạt cũng không tốt.

Người lương thiện bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, mình lên tiếng cũng là giữ đúng con đường đi của mình. Muốn sau việc này, Lôi Nhất Hưng cũng không dám mịt mờ châm chọc chính mình.

Nhìn thái độ của Triệu Xương Sơn, chính mình cũng nên lên tiếng mới đúng. Nếu không đạt được gì ở Ban tổ chức cán bộ, Triệu Xương Sơn đương nhiên thất vọng, việc đề bạt của mình sau này sẽ nhiều khó khăn.

Ở Việt Đông này, Triệu Xương Sơn tuy nói không thể một bàn tay che trời, tuy nhiên, muốn đùa giỡn với một Phó trưởng ban nhỏ như mình thì không cần phí nhiều sức lực.

Trước mắt mà nói, chỉ có thể đi theo bước chân nhà họ Triệu. Đương nhiên, Diệp Phàm có niềm tin vào chính mình, chỉ có điều tạm thời thích nghi thôi.

Lui một bước trời cao biển rộng…

Ngày 1 tháng 9 năm 2000.

Diệp Phàm vừa mới bước vào văn phòng, Thái Hoa và Đặng Vân vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, trên tay Đặng Vân còn cầm một gói văn kiện lớn.

- Phó trưởng ban Diệp, chúng tôi đã cố hết sức, hơn chục quân nhân đã sắp xếp biên chế một nửa, bọn họ đều rất hài lòng. Tuy nhiên, còn lại một nửa với sự cầm đầu của Trần Tiến Bình, không đồng ý.

Thái Hoa ngồi không yên, dáng vẻ hơi đáng thương đứng ở đó, giống như một người học trò đã làm sai chuyện gì đứng trước thầy giáo chuẩn bị nhận sự trừng phạt.

Hoàn toàn không có tư thế của nhân vật số một Phòng Cán bộ một. Vẻ mặt giống như tro tàn, sau vài ngày tóc cũng bạc đi một ít.

Càng ngày càng gần đến tết âm lịch, chỉ còn vài ngày nữa.Đến lúc đó nếu thật sự không xử lý được, phỏng chừng Diệp Phàm sẽ xử lý hai người.

Mà chuyện này Cổ Hoài đã nói, hai người là người chịu tội thay đã định rồi. Mà Cổ Hoài cho Diệp Phàm mười ngày nữa, nếu không làm xong, Diệp Phàm cũng giống như hai người mình.

Cho nên, ba người thật ra cùng thuyền. Thái Hoa và Đặng Vân đều tin rằng, Diệp Phàm lúc này chắc cũng đang nóng mông ngồi không yên. Vấn đề hai năm không giải quyết được, chẳng lẽ hơn mười ngày Diệp Phàm có thể giải quyết? Truyện nghìn lẻ một đêm thôi.

Hơn nữa, việc này nếu là Cổ Hoài mượn người nào đó thì muốn giải quyết cũng khó. Có người cố ý ngăn cản, hai đồng chí dường như đã thấy mình nhận được kết cục đáng buồn.

- Có phải là không có vị trí không? Tướng quân Trần chẳng qua muốn một vị trí cấp Phó giám đốc sở, chẳng lẽ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân lớn như vậy, một vị trí cấp Phó giám đốc sở cũng không tìm ra được?

Diệp Phàm cũng không bảo hai người ngồi, để cho bọn họ đứng một chút sẽ nói sau.

- Thật đúng là vị trí không nhiều lắm, có một vị trí Phó giám đốc sở tướng quân Trần không hài lòng, nói là chỗ gầm cầu, không coi là vị trí Phó giám đốc Sở chính thức. Ví dụ như Phó hiệu trưởng đại học tỉnh chính là vị trí cấp phó giám đốc sở. Hơn nữa, ngay cả việc này chúng tôi cũng sắp xếp tốt. Điều chỉnh cán bộ trường học không phải là chỗ chúng tôi phụ trách, nếu thật muốn sắp xếp, còn phải liên quan đến các phòng sắp xếp khác mới được.

Vẻ mặt Đặng Vân khó chịu nói.

- Người ta không muốn đi còn muốn sắp xếp cái gì? Sẽ tìm, tiếp tục tìm. Nhất định phải sắp xếp ổn thỏa việc này trước tết dương lịch.

Diệp Phàm hừ nói quét mắt nhìn hai đồng chí một cái nói:

- Buổi chiều tôi đi Hải Châu, hai ngày nữa sẽ khai mạc giải thi đấu thuyền rồng, chuyện ở đây để Trưởng phòng Thái phụ trách. Hi vọng khi tôi trở về các anh đã giải quyết xong vấn đề chế độ biên chế.

- Trưởng… trưởng ban Diệp, việc này anh tự mình giải quyết sẽ tốt hơn. Chúng tôi đã cố hết sức, vả lại, việc này cũng là anh có trách nhiệm, anh là nhân vật số một của Phòng Cán bộ 1. Đến lúc đó cây gậy của trưởng ban Cố sẽ đánh xuống ba người chúng ta.

Thái Hòa rốt cuộc không kìm nổi, liên quan đến tiền đồ đại sự của mình, còn có thể không vội.

Mũ trưởng phòng trên đầu có thể bay chỉ có bảy ngày thời gian. Cho nên, tất nhiên muốn đem Diệp Phàm cột chung vào một con thuyền. Vị trí nhân vật số một cũng nói ra, y thật sự là trơ tráo hết sức.

- Hừ, chẳng lẽ tôi có thể phân thân, biến thành hai Diệp Phàm được. Nếu không, các anh đi chỉ huy đại hội thi dấu thuyền rồng, tôi làm việc sắp xếp công tác cho các quân nhân chuyển ngành.

- Việc này… Chúng tôi làm không được.

Đặng Vân vẻ mặt u ám nói.

- Việc này làm không được hay chưa làm, ban Tổ chức cán bộ dưỡng các anh làm gì? Không cần phải nói, làm được thì làm, không làm được thì đi nơi khác đây là Trưởng ban Cổ nói.

Diệp Phàm vung tay lên, giống như đuổi ruồi bọ đuổi hai người. Đối với những tên ngấm ngầm đánh lén mình, hiện tại Diệp Phàm cũng kiên cường lên- không thể nương tay.

- Hừ, chúng tôi mà chuyển đi trước một bước, cậu cũng không ở lại được vài ngày

Thái Hoa tức giận, miệng không chút run sợ, hừ một tiếng, lôi kéo Đặng Vân đi ra ngoài.

- Không ra cái gì cả,

Thái Hòa vứt túi văn kiện trên bàn làm việc, miệng quát lên.

- Chú Thái, chúng ta đều bị lão già tính kế, giật giây quân nhân gây rối chúng ta, lão già kia không liên quan một chút nào. Vốn muốn nhân cơ hội này đánh ngã Diệp Phàm không thể ngờ là dem tảng đá đập vào chân chính mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phó trưởng phòng Đặng Vân có chút không cam lòng, hối hận muốn giơ chân.

- Đập chân chính mình, phải đập cũng phải đem Diệp Phàm đánh ngã trước mới được. Lần này là Cổ Hoài hạ quyết tâm. Y đấu cùng Triệu Xương Sơn và Quản Nhất Minh, thật sự, Diệp Phàm cũng chỉ là vật hi sinh đáng thương.

Cổ Hoài định lấy Diệp Phàm, chuyện lần này, tôi và cậu đều không qua được ngưỡng này. Diệp Phàm cũng thế. Vừa mới bước vào Ban Tổ chức cán bộ liền lọt vào thế đả kích, mặc dù là Cổ Hoài không báo cáo về công việc của hắn, chính hắn sẽ không có mặt mũi ở ban Tổ chức cán bộ.

Cổ Hoài tính toán rất tốt, đuổi sói nuốt hổ. Chúng ta chẳng qua chỉ là hai thất lang, vốn có Cổ Hoài trợ giúp nuốt Diệp Phàm không thành vấn đề. Không thể tưởng tượng được Cổ Hoài từ bỏ hai chúng ta.

Thái Hòa so với Đặng Vân đầu óc sáng suốt hơn, nhìn xa trông rộng.

- Chẳng lẽ chúng ta thực trở thành vật hi sinh, chúng ta giúp Cổ Hoài cùng Lôi Nhất Hưng đấu nửa năm. Phòng Cán bộ một Cổ Hoài luôn luôn nắm trong tay, không có công lao cũng có lao động. Trưởng ban Cổ dù sao cũng phải sắp xếp cho chúng ta một nơi tốt. Không thể ở phòng Cán bộ một này, còn có nhiều phòng khác đúng không?

Đặng Vân còn ôm một tia ảo tưởng.

- Phòng đương nhiên là có, làm bảo vệ cậu có đi không? Phòng cán bộ lão thành hầu hạ các lão thành cậu có đi hay không? Ngày ngày hầu hạ hết lãnh đạo về nghỉ hưu ở tỉnh này còn nghe bọn họ hạch sách, cậu có đi không?

Thái Hoa cười lạnh một tiếng, cảm thấy thằng cháu này có chút nhu nhược.

- Chỗ đó, tất cả đều là đồ bỏ đi. Chúng ta từ phòng Cán bộ một đi ra, về sau đi ra ngoài làm sao có thể gặp người khác.

Đặng Vân đến mặt cũng đỏ lên.

- Gặp người, chúng ta hiện tại cũng sắp biến thành quỷ, cậu còn muốn ăn ở kiếp sau?

Thái Hòa hừ lạnh một tiếng.

-Tuy nhiên, chú Thái, phòng nhân sự không phải còn thiếu một lãnh đạo sao? Trưởng phòng Chu Lệ Dung hai tháng trước đã được điều đi rồi. không bằng thử thử sớm một chút, phòng Nhân sự không tồi, so với bảo vệ hay phòng Cán bộ lão thành đỡ hơn một chút.

Đặng Vân ngược lại nghĩ cho y một vị trí.

- Tiểu Đặng, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi. Chúng ta đã không có đường để đi, mặc dù là trống ra bảy tám chức trưởng phòng cũng không đến lân chung ta đâu

Thái Hòa thở dài một tiếng tức giận.

- Việc này, tôi có chút không hiểu. Đã có vị trí trống chung ta đều có cơ hội, sao không có?

Đăng Vân nhăn nhăn mũi hỏi.

- Nói cậu là heo đầu đất thật đúng là óc heo, không phải cậu vừa nói sao? Chúng ta là hai con tốt trong tay Cổ Hoài, tốt không hi sinh thì tướng quân Diệp Phàm sao có thể hi sinh. Nếu chuyển chúng ta đến một nơi khác, thì Diệp Phàm tiến đi nơi khác cũng có lý do. Cho nên, vì chuyển Diệp Phàm, chúng ta chính là vật chôn theo. Biết không, là vật chôn theo Diệp Phàm. Đồ chó Cổ Hoài, không chết tử tế được.

Thái Hoa văng tục.
Bình Luận (0)
Comment