Quan Thuật

Chương 1544

-Tôi nói lão Hạ này, anh không thể nói bừa những lời như vậy được. Đại ca sao có thể yếu đuối, lại còn khổ lụy vì tình được, căn bản là ăn nói hàm hồ!

Trương Cường tức giận nguýt Hạ Hải Vĩ một cái.

-Em cũng cho rằng không thể nào, anh hùng chí ở bốn phương, chúng ta đều là đàn ông, hơn nữa còn là hào kiệt trong số đàn ông. Sao có thể vì một người đàn bà mà khiến chúng ta bị trói buộc được, buồn cười, buồn cười!

Lô Vĩ ngồi thẳng người nói.

- Ha ha, cậu hãy nhìn Diệp lão đại của các cậu xem có phải là không hề hé răng không. Thế này rõ ràng là bị người ta đâm trúng tim đen rồi. Hãy nghe tiếp xem, vừa rồi rõ ràng Tề Thiên đã nói Diệp lão đại đã bắt được mấy chục con chuột đồng. Cậu nghĩ mà xem, Diệp lão đại có thể nào khi không có việc gì làm lại chạy ra cánh đồng để chơi trò bắt chuột không. Nói về phần thành phố Thủy Châu của chúng ta, còn chỗ nào có thể làm ruộng không? Tốc độ hiện đại hóa, kiến thiết Thành phố không ngừng tăng nhanh, đất vườn, đất ruộng đều đã biến thành nhà ở xi măng cốt thép rồi.

Hạ Hải Vĩ không hổ là cao thủ phá án, sau khi quan sát kĩ càng đã bất ngờ suy đoán ra nỗi phiền muộn của Diệp Phàm.

- Không phải chứ, chẳng lẽ lại là sự thật?

Tề Thiên vẻ mặt hoài nghi liếc nhìn Diệp lão đại một cái.

-Xem ra là có khả năng rồi, đại ca có thật là như thế không?

Lô Vĩ hỏi.

-Khẳng định là thật, Diệp lão đại cùng một cô gái nào đó làm chuyện vui vẻ trong cánh đồng xong thì bị người ta đạp cho một cái đứt đuôi luôn. Diệp lão đại thật sự buồn bực thế nên dòng giống chuột đồng gặp nguy nan, đối diện với nguy cơ diệt chủng, không lâu sau thành cao lương mỹ vị trong bụng của chúng ta rồi.

Tề Thiên đắc ý bắt bài Diệp lão đại.

-Thằng ôn như cậu mới khổ lụy vì tình, thối quá! Lại còn vui vẻ trong cánh đồng, đó mà gọi là vui vẻ sao, bị bệnh gì vậy?

Diệp lão đại một cước đá được Tề Thiên suýt chút nữa ngã vào chân tường.

- Ha ha ha...

Tất cả mọi người cười ầm lên.

Làm mọi người náo động, tâm trạng Diệp Phàm cũng khá hơn nhiều.

Không lâu sau, canh chuột đồng được bưng lên. Khỏi phải nói, đồ ăn mà lão Vương Kí nấu thì chính là ngon hết ý, đó chính là canh chính tông, có mùi vị đặc sắc.

-Gần đây nghe nói ở thủ đô truyền đến tin tức gì mới không?

Lúc này, Trương Cường chầm chậm gắp một cái chân chuột đồng vừa gặm từ từ vừa nói.

-Phải chăng là chuyện đại sư Akiyama Lifu của gia tộc Akiyama đến Trung Quốc khiêu chiến?

Tề Thiên bĩu môi nói.

-Ông em họ Tề đây đúng là tin tức nhanh nhạy, không sai, chính là đang nói đến ông ta.

Trương Cường cười ha hả nói.

-Nghe nói Akiyama Lifu vài năm trước đã từng đến Trung Quốc, từng giao đấu so tài với Trần Vô Ba của phái Thái Cực, kết quả là bị Trần sư Phụ dùng một cú đẩy thủ Thái Cực thiếu chút nữa quăng ngã chổng vó khỏi võ đài. Lúc đó đã trở thành trò cười cho Trung Quốc, sau đó hắn tuyên bố vài năm sau sẽ đến so tài tiếp, chẳng lẽ chính là vì việc này?

Lô Vĩ không kìm nổi hỏi, vẫn khá cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Võ lâm.

- Đúng vậy, tôi cũng từng nghe nói về việc này. Lúc ấy đài truyền hình đều phát sóng, khi đó tôi đang ở Sở Tỉnh nhậm chức, còn từng giơ quốc kỳ cổ vũ Trần sư phụ. Thật sự là quá đã, mẹ nó chứ, chút tài nghệ quèn đó mà cũng dám đến Trung Quốc của chúng ta để khoe khoang, đá cho hắn không chết cũng tuyệt đường con cháu.

Hạ Hải Vĩ nói, người này thật đúng là dân yêu nước.

-Không thể coi thường hắn, tên này nghe nói có được thân thủ cấp bát đẳng Quốc thuật, bên kia có người đồn đại hắn đã vượt qua giới hạn đột phá cửu đẳng rồi, Akiyama đã bước vào hàng ngũ siêu cao thủ chân chính rồi. Trên thế giới này của chúng ta, mức cửu đẳng không khác mấy chính là đại biểu trước mắt cho tiêu chuẩn cao nhất.

Trương Cường vẻ mặt nghiêm túc, nói. Bởi vì, anh bạn Akiyama Lifu mà tới chơi thì Tổ đặc nhiệm A cũng sẽ theo dõi sát sao.

- Cửu đẳng!

Lô Vĩ hai mắt lồi căng ra, liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Cửu đẳng là cái khái niệm gì đó mà người thường khó có thể tưởng tượng được ra.

-Cao thủ cửu đẳng rốt cuộc có biểu hiện kiệt xuất gì, chúng ta ngồi ở đây có khả năng là đều chưa từng được thấy.

Trương Cường thản nhiên nói.

- Chắc là chỉ một cú giáng xuống là có thể đánh chết một con sư tử đấy nhỉ.

Tề Thiên hỏi, cảm thấy rất hứng thú.

- Đánh chết sư tử à, cái đó thì chắc chắn là làm được. Ngay cả đá vỡ một khối đá cũng không phải chuyện gì khó. Mấu chốt của cao thủ cửu đẳng là thân pháp linh hoạt, tuy nói vẫn chưa thể chống lại súng ống đạn dược nhưng độ nhanh nhẹn của bọn họ là chưa từng có.

Chẳng hạn trong tay cậu cầm một khẩu súng trường, thường thường cậu còn chưa bóp cò thì hắn đã ra tay trước cậu rồi. Cơ bản là thời gian bóp cò súng là không còn kịp nữa rồi.

Trừ phi cậu trốn trong bóng tối dùng súng trường ngắm bắn thì mới có khả năng thành công. Nhưng kiểu cao thủ này thường rất thần bí, rất ít khi nhìn thấy bọn họ lộ diện.

Diệp Phàm giải thích, thật ra hắn đã từng giao đấu với cao thủ cửu đẳng chính cống, chính là ông cụ Kim gia người Hàn Quốc kia.

- Lợi hại! Đúng là có thể so sánh với siêu nhân.

Lô Vĩ thở dài hâm mộ không ngớt.

- Không thể so bì như thế, siêu nhân có thể bay, còn cao thủ cửu đẳng dù thân thủ có linh hoạt đến mấy cũng không thể bay được. Siêu nhân bị thần thánh hóa, còn cao thủ cửu đẳng là con người thật sự tồn tại, chỉ là giỏi hơn so với người bình thường, cho nên đây là hai chuyện khác nhau.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Thoáng cái đã náo nhiệt lên rồi, không biết địa điểm thi đấu đã ấn định chưa. Có cơ hội sẽ mua tờ vé đi xem thế nào, nhất định là sẽ được mãn nhãn đây.

Tề Thiên hai mắt sáng rỡ nói.

-Tổ chức tại Đại Thế giới Yến Kinh, nhưng vé không dễ mua đâu, chỉ bán một nửa số vé, tức là chỉ có hơn 30 ngànvét thôi.

Trương Cường lắc đầu.

- Thế 30 ngàn còn lại đâu?

Lô Vĩ hỏi.

- Đem tặng cho một số người có máu mặt ở Trung Quốc chúng ta, chẳng hạn như vận động viên nổi tiếng, minh tinh màn bạc, ngôi sao ca nhạc lớn, các đại gia...

Trương Cường thản nhiên cười nói.

- Phần của Sư trưởng Trương cũng có được một tấm phải không nào?

Hạ Hải Vĩ đột nhiên cười nói.

- Ha ha...

Trương Cường thản nhiên cười cười không đáp, liếc mắt nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, nói:

-Vốn dĩ cấp bậc của tôi không đủ khả năng nhận vé, chỉ có điều suy xét đến phương diện bộ đội đặc thù của Báo Săn chúng ta nên chiếu cố phát cho một vé, thực ra là còn có ý bảo tôi đi xem thi đấu để học hỏi kinh nghiệm. Cho nên, cấp trên cũng không chỉ phát cho tôi một tờ, nhưng tấm vé này chỉ có quan chức quân nhân mới có cơ hội tham gia. Nếu không thì lão Hạ à, tặng cho anh một vé cũng chẳng sao đúng không nào?

-Sư trưởng, tấm vé này, ha ha...

Tề Thiên vẻ mặt cười gượng, không nói thành câu.

-Cậu không có phần đâu.

Trương Cường không hề nghĩ ngợi gì, nhìn Diệp lão đại một cái, trực tiếp từ chối.

- Vì sao?

Mặt của Tề Thiên suýt chút nữa thì tái mét lại.

-Việc này trong lòng cậu tự hiểu, không cần tôi phải nói trắng ra.

Trương Cường nói, vẻ mặt nghiêm túc, Tề Thiên nói thầm một câu rồi không dám hé răng.

-Akiyama Lifu sẽ không phức tạp vấn đề lên đấy chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Có thể lắm.

Trương Cường nói, Diệp Phàm không hỏi lại, hỏi tiếp chính là cơ mật quân sự, nếu hỏi được thì cũng đã hỏi thử rồi, không thích hợp trong trường hợp này.

-Nghe nói con gái của Akiyama Lifu cũng tới rồi.

Lúc này Tề Thiên chuyển sang chủ đề khác, lại phấn khởi trở lại.

-Có phải là được dân chúng gọi là Hoàng hậu có giọng ca ngọt ngào Akiyama đó không, là đại biểu đứng đầu của phái Thanh Xuân Tịnh Lệ, nghe nói năm nay mới 23 tuổi. Ca khúc "Ngọc tình" mà cô ấy hát ở Mỹ còn từng đạt được cúp vàng của giải thưởng Oscar âm nhạc nữa.

Lô Vĩ nói.

- Đương nhiên, chính là ở trong đất nước chúng ta, cô ấy cũng có một số lượng người hâm mộ lớn. Vừa nghe nói Akiyama sẽ theo cha đến chơi, người hâm mộ cô ấy đã xôn xao lên hết rồi.

Tề Thiên đắc ý cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-- Đó đều là lớp thanh niên không hiểu chuyện, đây là điển hình cho việc sính ngoại. Trong nước chúng ta còn có nhiều minh tinh Hồng Kông như vậy, làm gì mà phải đi tôn sùng một con bé như thế, thật mất đi lòng tự hào dân tộc quá đi?

Hạ Hải Vĩ có chút giận dữ.

-- Ha ha, lão Hạ, Akiyama người ta có trêu chọc gì anh chứ? Cô nàng quả thực hát không tệ chút nào. Người ta nói, âm nhạc vô biên giới, quan niệm của chúng ta cũng phải mở rộng một chút thôi!

Lúc này, Diệp lão đại thản nhiên cười nói, được một trận hốt hoảng trong lòng.

Dường như hồi tưởng lại vài năm về trước, tại thời điểm mình đi làm nhiệm vụ bí mật, đưa những người đứng đầu trong tổ đến nhà Akiyama. Đi gây sự với Akiyama Lifu, lúc ấy chính mình bị thương phải trốn chui trốn lủi, cuối cùng không ngờ lại trốn vào phòng ngủ của một cô bé.

Cô bé ây chính là Akiyama bây giờ. Lúc ấy cô mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Đó là một cô gái như thế nào nhỉ, có được sự thuần khiết khiến cho người ta có thể cảm thấy xấu hổ. Thấy mình bị thương, không ngờ không sợ hãi một chút nào mà lại còn đi mở tủ thuốc bôi thuốc chữa trị cho mình.

Hơn nữa, đến lúc cha cô bé đến phòng kiểm tra còn nói dối, chẳng lẽ đây là do ý trời... Diệp lão đại không phải đoán được mấy năm rồi không gặp, không biết trông cô bé như thế nào.

Sau khi tàn cuộc, Diệp Phàm ngồi vào xe Trương Cường.

-Akiyama đến, e rằng không chỉ đơn giản như vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Theo đường dây tin tức nội bộ đáng tin cậy, chuyến viếng thăm của Akiyama Lifu lần này không có ý gì khác, chính là muốn giành lại chút thể diện, rửa sạch sự nhục nhã của vài năm trước mà thôi. Tuy nhiên Thần Đạo Tổ cũng đang ngầm hoạt động. Chúng em đã phân tích rồi, có chút hoài nghi không biết Thần Đạo Tổ có phải đang lấy Akiyama làm lá chắn, mục tiêu cũng là bí mật của Quân Quan Đông để lại ở núi Xương Bối bên Việt Đông hay không.

Trương Cường nói.

-Thưởng Xuân tiếp xúc với Trịnh Cường như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

-So với trước đây không có gì khác cho lắm.

Trương Cường nói.

-Còn kẻ cầm đầu đứng sau sơn trang Đào Nguyên thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã sắp đến lúc điều tra ra thân thế của Bát gia rồi, có mấy người đều có thể là Bát gia. Trước mắt, các đồng chí trong Tổ đang phân tích, kiểm chứng.

Theo tình hình trước mắt thì mối quan hệ của Bát gia rất rộng. Mạng cung cấp gái mại dâm cao cấp tương đối nhiều, ngay cả một số ngôi sao ca nhạc nổi tiếng cũng nằm trong danh sách trên mạng của hắn.

Giá chào hàng của đám minh tinh này cao ngất ngưởng, phục vụ một người khách bình thường đã lên đến mấy trăm nghìn. Mà còn có bọn đại gia sau khi phải lòng bọn chúng còn vung tiền như rác: mua tặng hẳn một tòa biệt thự có người hầu. Đầu năm nay, cuộc sống của dân chúng đem so với của bọn chúng thì như thế nào chứ.

Trương Cường không khỏi cười mếu nói.

- Tên Bát gia này phải chăng không đơn giản? Còn nữa, hắn có cấu kết với Thần Đạo Tổ hay không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cái này còn chưa điều tra rõ ràng được, đang tăng cường điều tra. Tuy nhiên, thế lực của bát gia cũng là không nhỏ, đã kết giao với một số quan chức lớn trong kinh thành. Đến lúc đó, nếu muốn đào tận ổ của Bát gia thì e rằng còn đưa ra được bằng chứng xác thực.

Trương Cường nhíu mày lại, nói.

- Hừ!

Đồng chí Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, dặn dò Tề Thiên trong thời gian viếng thăm của Akiyama phải giám sát chặt chẽ núi Xương Bối, bất luận thế nào cũng quyết không cho phép xảy ra sơ xuất gì. Thông báo cho đồng chí Mã Hán tại căn cứ lớn Hùng Sơn của Việt Đông, cử những người này âm thầm theo dõi từ trên bầu trời đến mặt đất, đến mặt đất cũng cần chú ý. Mệnh lệnh Thần Long mã số M2 bất cứ lúc nào cũng phải tập hợp những tình tiết khả nghi từ chỗ sâu trong lòng biển.

-Vâng! Em lập tức truyền mệnh lệnh của đại soái thông báo xuống dưới.

Trương Cường vẻ mặt nghiêm túc đáp.

-Còn nữa, tăng cường liên lạc với bên Tổ đặc nhiệm A, điều tra rõ toàn bộ động thái của Thần Đạo Tổ, sớm nắm bắt tình hình đối với chúng ta chẳng khác nào tăng thêm cơ hội giành thắng lợi.

Diệp Phàm giải thích.
Bình Luận (0)
Comment