Quan Thuật

Chương 1579

Diệp Phàm phát hiện, mỗi lần Phí Nhất Độ xuất kích, tiếng đàn trong đình sẽ vang lên. Diêm Thế Xương giống như tri âm của tiếng đàn. Mỗi khi gặp nguy hiểm đều kịp thời né tránh.

Hơn nữa, còn phản kích lại Phí Nhất Độ.

Sau một hồi qua lại, Phí Nhất Độ không chiếm được thuận lợi gì, hơn nữa, còn bị đoạt tiên cơ, khắp nơi đều bị vây đánh. Dường như mỗi động tác của Phí Nhất Độ đều nằm trong kế hoạch của Diêm Thế Xương.

Hơn nữa, qua nhiều hiệp tranh đấu, Diệp Phàm cũng phát hiện, công lực Diêm Thế Xương cũng không cao.

Nhiều lắm cũng là ngũ đẳng đỉnh bậc, so với em trai Diêm Thế Dân của gã có mạnh hơn một chút. Tuyệt đối chưa đột phá lục đẳng.

Còn thời gian trước chính mình đã trợ lực giúp Phí Nhất Độ thăng lên lục đẳng tầng nhất rồi.

Theo lý thuyết hẳn là Phí Nhất Độ phải thoải mái đánh bại Diêm Thế Xương chứ.

Tuy nhiên, tình hình thực tế trận đấu lại hoàn toàn ngược lại, Phí Nhất Độ lại thành kẻ bất lực bị vây đánh. Diệp Phàm cân nhắc, cảm thấy chuyện này dường như liên quan đến tiếng đàn trong đình. Có lẽ, ông lão trong đình đang phối hợp công kích cùng Diêm Thế Xương.

Ngay sau đó, thấy Phí Nhất Độ cùng Diêm Thế Xương đang giằng co, hơn nữa, Phí Nhất Độ dường như sắp không chống đỡ được. Diệp Phàm khẽ động tay, một trong hai miếng Lạc Bảo Tiền bắn ra, vô thanh vô thức xoay tròn về phía phát ra tiếng đàn.

Một tiếng xoạt vang lên chói tai, Diệp Phàm nghe rất rõ rang, tiếng đàn trong đình bị chặt đứt.

"Lão già, xem ông còn dùng chiêu quái gì nữa." Diệp Phàm trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên, không có tiếng đàn chỉ dẫn, Diêm Thế Xương lập tức luống cuống chân tay.

Phí Nhất Độ vừa thấy, nghĩ rằng đồng chí lão Diêm không xong rồi.

Lập tức khí thế lên cao, từng chiêu thâm độc, 10 chiêu hợp lại, đã chém đứt tóc của Diêm Thế Xương, những chỗ luyện công phu trên người cũng bị đam vào. Ngay cả bụng cũng bị đâm, đồng chí Phí Nhất Độ đã đá them một đá cuối cùng khiến đồng chí lão Diêm lăn như hồ lô.

-Dừng tay, chúng tôi thua rồi.

Thấy Phí Nhất Độ muốn đá đồng chí lão Diêm them vài đá, trong đình đột nhiên vang lên tiếng hét, giống như là tội phạm được thả ra từ địa ngục.

-Chúng tôi nhận thua!

Diêm Thế Dân đau khổ hét lên câu mà đến chết gã cũng không muốn hét. Dĩ nhiên, đám đệ tử áo đen lập tức ồ lên. Mấy đại cao thủ thần linh họ luôn kính nể không ngờ lại thua thảm như vậy.

Lúc này, trên mặt đất truyền đến tiếng gậy gõ vào đất lọc cọc. Diệp Phàm cuối cùng đã nhìn rõ diện mạo của ông lão trong đình. Da mặt nhăn nheo, toàn than mặt áo choàng Thanh triều màu xanh, trên chân mang đôi giày vải đỏ.

Hơn nữa, dường như hai mắt không nhìn thấy gì. Bởi vì, trong mắt lão kia đã không còn nhãn cầu, chỉ còn hai hốc mắt tối om, nhìn qua rất thâm thúy, nhưng chính sự thâm thúy này càng tạo cho người ta cảm giác khủng bố.

-Ông chú!

Diêm Thế Xương và Diêm Thế Dân vội chạy đến đỡ lão già.

-Vừa rồi là cậu rat ay?

Lão nhân hơi nâng ngón tay Diệp Phàm. Diệp Phàm kinh ngạc, lão già này mắt không nhìn thấy, nhưng cảm giác lại quá linh mẫn. Không ngờ lại biết được đúng vị trí mình đứng. Chắc hẳn tai còn lợi hại hơn cả thuật tai dơi của mình.

-Đúng là tôi!

Diệp Phàm rất lễ phép, hơi hơi khom người, kính nể ông lão này. Tuy nói ông lão không nhìn thấy, nhưng Diệp Phàm tin ông có thể cảm giác được.

-Các người về tiền viện trước đi.

Diêm Thế Dân biết ông chú có chuyện muốn nói, vung tay đuổi đám đệ tử áo đen đi.

-Haizz…

Ông lão thở dài

-Không thể tưởng tượng được cao nhân còn trẻ tuổi như vậy. Diêm Cửu Bản tôi coi như được thấy chân nhân! Đời này không uổng rồi!

-Diêm Cửu Bản…

Phí Nhất Độ thì thào, đột nhiên đồng tử co rút mạnh, vội tiến trước vài bước, cúi người theo kiểu vãn bối bái kiến bề trên, nói:

-Phí Nhất Độ con trai Phí Trường Thiên Gia trang Phí gia vịnh Phong Diệp lần đầu tiên được diện kiến Phệ Hoàn tiền bối.

-Haha, một tước tử diều hâu, rất tốt! Thân thủ không tệ, hẳn là lục đẳng nhỉ!

Diêm Cửu Bản thản nhiên khoát tay, cười nói.

-Đa tạ Phệ Hoàn tiền bối đã khích lệ!

Phí Nhất Độ thực sự nhã nhặn, Diệp Phàm hơi kinh ngạc, rốt cuộc Diêm Cửu Bản này lai lịch như thế nào mà Phí Nhất Độ phải một chữ Phệ Hoàn, hai chữ Phệ Hoàn như vậy, lẽ nào trước kia lão rất có Phệ Hoàn trước đây rất có danh tiếng?

-Phệ Hoàn!

Diêm Cửu Bản hơi lắc đầu, thở dài:

-Không cần gọi ta là Phệ Hoàn nữa đâu, cái đó đã là quá khứ rồi. Chính ta cũng quên mất cách xưng hô này rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Lão tiền bối, người là hào quang mà người Trung Quốc sẽ không bao giờ quên. Năm đó, nghe nói tên sát nhân ngông cuồng nước Mỹ Bruce đến Trung Quốc chúng ta hoành hành, liên tục giết đi mười mấy cao thủ lục đẳng.

Còn những cao thủ ngũ đẳng bị gã đánh lén chắc hẳn xếp thành cả hàng dài. Tên sát nhân ngông cuồng này, chuyên đánh lén những cao thủ còn sót lại của giới quốc thuật Trung Quốc chúng ta.

Còn những cao thủ trong giới Quốc thuật Trung Quốc cũng truy lùng gã, tên này rất giảo hoạt, phải tra suốt hai năm mới kiếm được.

Vẫn là do lão tiền bối đã ra tay đả thương gã. Năm đó người mới ba mươi mấy tuổi, đã dùng thực lực thất đẳng quyết chiến với Bruce bát đẳng.

Người đã dùng Phệ Hoàn mới đả thương được gã, sau đó nghe nói không có tin tức gì về Bruce nữa. Còn lão tiền bối đã vì sự trường tồn của giới quốc thuật Trung Quốc mà trả cái giá quá nghiêm trọng, quá thê thảm.

Cho nên, người hoàn toàn xứng danh anh hùng, ngay cả ông nội con cũng thường xuyên nhắc đến người, vô cùng khâm phục người.

Phí Nhất Độ vẻ mặt kính cẩn, nói.

Không thể ngờ người này có lai lịch đến như vậy, mới ba mấy đã là thất đẳng. Thất đẳng mà làm bát đẳng bị thương nặng, đây là khái niệm quá nghịch thiên. Chắc hẳn cái mà lão phải trả giá chính là đôi mắt. Diệp Phàm trogn lòng âm thầm khâm phục. Đối với những người có bản lĩnh, Diệp Phàm luôn luôn khâm phục.

-Haha, đối mặt với loại hung thần vô nhân đạo như Bruce, ta tin bất kỳ người Trung Quốc nào cũng sẽ giết hắn không chút lưu tình.

Năm đó nhóm tinh anh trong giới quốc thuật của chúng ta cũng luôn trông chừng, tất cả đều âm thầm lập thành tám nhóm nhỏ phân ra đi bắt người này.

Đối với ta mà nói có thể gặp được hung thần, là vận may và là bất hạnh của ta. Làm một người Trung Quốc, tuy nói ta mất hai mắt, ngay cả tay chân xương cốt cũng gần rơi vào trạng thái tê liệt một nữa, nhưng Diêm Cửu Bản ta không hối hận chút nào.

Diêm Cửu Bản dường như khôi phục sức sống, hào quang năm đó lóe lên rồi biến mất. Trong đầu Diệp lão đại không ngừng thở dài.

Nói:

-Lão tiền bối là anh hùng của Trung Quốc. Diệp Phàm không ngừng khâm phục.

-Diệp Phàm, tên hay, tầm thường mà không tầm thường. Tuy nhiên, chàng thanh niên, cậu có thể nói xem sư phụ của cậu là vị hào kiệt nào không?

Diêm Cửu Bản dường như vô cùng hứng thú.

-Sư phụ của con, không dám gạt tiền bối, chính là em thứ ba của sư bá Phí Thành Sơn, Phí Phương Thành, lão tiền bối chắc không biết.

Diệp Phàm nói.

-Phí Phương Thành...

Diêm Cửu Bản lẩm bẩm trong miệng, suy nghĩ hồi lâu, dù sao người già trí nhớ không được tốt lắm, sau đó mới nói:

-Có phải là thằng bé Phí Phương Thành chạy theo cô nàng Tô gia kia không? Con trai thứ ba của lão Ưng?

-Vâng!

Diệp Phàm gật đầu.

-Haha, năm đó hai người bị ép đến mức bỏ trốn, chí khí lắm!

Diêm Cửu Bản cười cười, bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Tuy nhiên, chợt, Diêm Cửu Bản có chút nghi hoặc nói:

-Chẳng lẽ hiện tại Phương Thành đã đạt đến cửu đẳng sao? Xem ra, Phí gia các người đúng là nhân tài lớp lớp xuất hiện.

Một Phí Thanh Sơn tọa địa lão hổ đã khiến cho Phí gia vịnh Phong Diệp nổi tiếng trong giới quốc thuật Trung Quốc rồi. Ngay cả bạn bè trong giới võ thuật nước ngoài cũng biết đến.

Không thể ngờ ngay cả Phí Phương Thành chỉ được lưu truyền bởi chuyện tình với cô bé Tô kia còn có thành tựu hơn cả Phí Thanh Sơn.

Phí gia các cậu có hai cao thủ này, ở Trung Quốc còn ai dám vuốt râu hùm các cậu chứ.

Giỏi, giỏi! Nghe nói không lâu sau Phí gia sẽ cùng gia tộc Hoành Đoạn Nhật Bản tỷ thí, vậy đó sẽ là ngày tử hình của Hoành Đoanh, dương danh Trung Quốc chúng ta rồi!

-Cái này, ngại quá Diêm tiền bối.

Diệp Phàm gãi gãi đầu.

-Có gì mà ngại, đừng nghĩ ta là thứ cổ lỗ sỉ. Tuy nói ta sống từ thời Thanh triều đến giờ, nhưng tư tưởng của ta không cũ kỹ đâu nhé!

Diêm Cửu Bản tương đối khéo nói, chắc hẳn sau đôi mắt mù luôn cân nhắc điều gì đó.

Có lẽ là cân nhắc đến môn đạo đây.

-Kỳ thực mắt ông chú tôi lúc đó không mù ngay. Chỉ có điều là chữa mãi không hết. Cho nên, không có cách nào khác, bèn móc đi luôn. Vốn muốn làm cho ông chú hai mắt giả, nhưng, ông không chịu,nói thật là thật, giả là giả. Ông chú tự học viết chữ, đa tài lắm.

Lúc này, Diêm Thế Dân mới nói.

-Đừng nói linh tinh!

Diêm Cửu Bản khoát tay, ngăn Diêm Thế Dân đang dài dòng, vẫn muốn hỏi tiếp Diệp Phàm. Xem ra, tính cách Diêm Cửu Bản này cũng rất bướng bỉnh, việc gì cũng muốn truy đến cùng.

-Sư phụ Phí Phương Thành của con kỳ thật chỉ mới là tứ đẳng đỉnh thôi, có đột phá ngũ đẳng chưa con cũng không biết nữa. Nhiều năm rồi con chưa gặp ông ấy, haizz... con rất nhớ ông ấy.

Diệp Phàm thở dài, có chút mất mát.

-Sao lại như vậy?

Diêm Cửu Bản lộ vẻ kinh ngạc.

-Con nói thật mà, sư phụ sau khi bỏ trốn đã lạc mất cô Tô. Sau đó ông ấy nghĩ cô Tô mất rồi, nên, sa sút tinh thần, công lực cũng đi xuống, mà cũng chẳng khôi phục. Đến lúc nhận con làm đệ tử ông ấy mới đột phá tứ đẳng.

Diệp Phàm nói.

-Vậy hiện tại cậu là lục đẳng đỉnh à, tập giỏi lắm, cậu là hy vọng của giới quốc thuật Trung Quốc đấy!

Diêm Cửu Bản nói, rồi quay qua Diêm Thế Dân, không biết có ý gì.

-Đa tạ tiền bối khích lệ, con sẽ cố gắng.

Diệp Phàm khiêm tốn nói, đám Phí Nhất Độ, Lý Cường, Trần Quân bật cười. Nếu lão già mà biết Diệp Phàm là cao thủ bát đẳng, chẳng hẳn ông lão này có thể rớt cả hàm xuống đất ấy chứ.

-Diệp tiên sinh, sau này Cửu Hoàn võ quán là của tiên sinh. Diêm Thế Dân tôi tình nguyện thua cuộc.

Diêm Thế Dân đưa tay ra, một cô gái cầm gói văn kiện to bước đến.

Gã liếc nhìn Diệp Phàm nói:

-Đây là giấy tờ bất động sản của Cửu Hoàn võ quán, còn thủ tục sang tên chiều nay chúng tôi sẽ xử lý.

Diệp Phàm biết, Diêm Thế Dân nói những lời dễ nghe, là do Diêm Cửu Bản xuất hiện, chứ mình thì chắc chắn không thể nào yêu cầu được Diêm Thế Dân phải tuân thủ ước định.
Bình Luận (0)
Comment