- Đồng chí Lỗ Tiến, tôi thấy đồng chí Diệp Phàm đủ anh dũng rồi. Mọi người suýt nữa mất mạng để bảo vệ bí mật núi Xương Bối, không có công lao cũng có khổ công?
Còn muốn xử lý cảnh cáo. Đạo lý này Cố Toàn tôi không chấp nhận được. Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể không có tình người, máu lạnh quá.
Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật, điều này tôi biết nhưng kỷ luật cũng là do còn người đặt ra, chúng ta không thể chuyện gì cũng làm việc theo giấy tờ. Lấy dân làm gốc nói như thế nào?
Cố Toàn cũng tức lắm rồi. Lỗ Tiến vì bảo vệ uy quyền của mình cũng hơi quá đáng quá.
Tôi phản đối việc xử phạt cảnh cáo Diệp Phàm.
Chu Minh Đạo cũng nói.
- Tướng quân Lỗ, anh xem tướng quân Lý tức giận đến mức này rồi. Diệp Phàm cũng chuyển ngành về địa phương rồi về sau không có liên quan gì đến chúng ta nữa. Tôi thấy chuyện này thôi không nói nữa. Nếu không về sau bọn Lang Phá Thiên, Trương Cường lại tập hợp lại làm loạn thì càng không ổn.
Tưởng Đại Hải thản nhiên khuyên nhưng thực ra là thêm dầu vào lửa.
- Mẹ nó. Mày đang nói cái quái gì thế. Mày mà nói nữa ông mày đến đấm mày đấy, tin không?
Lý Khiếu Phong bực quá rồi, nhanh chóng lấy tách trà trên bàn hắt vào Tưởng Đại Hải. Tên này muốn tránh nhưng Lý Khiếu Phong bây giờ thực lực ít nhất cũng là cấp bốn. Tưởng Đại Hải căn bản không có chút võ thuật nào. Bình thường chỉ luyện vài chiêu quyền sao có thể tránh được, bị hắt ướt như chuột lột.
- Tên họ Lý kia. Anh đừng có mà cậy già, ông đây…
Tưởng Đại Hải tức giận rồi, đứng lên nhìn Lý Khiếu Phong nói.
- Bố mày hôm nay đánh chết tên thối tha nhà ngươi. Mẹ mày, mày từ trước đến nay vẫn không chịu yên phận. Có phải muốn cho Tổ đặc nhiệm tan rã mày mới vui phải không? Mày cứ nghĩ bố mày không biết suy nghĩ của mày à? Bố mày biết hết đấy.
Lý Khiếu Phong sớm đã biết rõ âm mưu của Tưởng Đại Hải, đơn giản là chịu sự giật dây của các đồng chí trong quân ủy.
Muốn làm cho tổ đặc nhiệm A tan rã về sau nhập vào cục tình báo của Quân ủy luôn đi. Về Tổ đặc nhiệm A trước mắt Quân ủy và Bộ chính trị một vài đồng chí có hai cách nhìn.
Một là để Tổ đặc nhiệm A tan rã, chia thành hai nhóm. Một nhóm hợp lại với cục tình báo của Quân ủy, một nhóm gia nhập vào Cơ quan an ninh quốc gia.
Về sau sẽ không có sự tồn tại của một tổ chức thần bí Tổ đặc nhiệm A nào nữa. Hơn nữa, một số đồng chí cho rằng Tổ đặc nhiệm A tồn tại lãng phí quá. Lý do hoạt động giống như Quân tình của Quân ủy và cục an ninh quốc gia.
Lão Lý tức lắm rồi, xắn tay áo tiến lên, giơ nắm đấm lên muốn dạy dỗ thằng nhãi không nghe lời Tưởng Đại Hải. Đồng chí Tưởng sớm đã bị dọa mặt biến sắc rồi.
Nói thật, Tưởng Đại Hải đúng là có chút sợ Lý Khiếu Phong. Nếu thực sự bị ông ấy đánh thì ít nhất cũng có chuyện phiền toái.
Đối với người lão làng trong Tổ đặc nhiệm A như Lý Khiếu Phong, lãnh đạo cũng phải nhắm mắt cho qua. Ông ta là người có công lớn với Tổ đặc nhiệm A, không ai làm gì được ông ta cả, mình chắc chắn sẽ bị đánh vô ích. Hơn nữa, đến chỗ để khiếu nại cũng không được. Dù là ở Quân ủy, những ủy viên ở đây có ai mà không biết nắm đấm sắt của Lý Khiếu Phong đâu.
Nhưng mấy đồng chí bên cạnh vội vàng tiến đến, giữ lấy tay chân, cố gắng giữ Lý Khiếu Phong lại.
- Người đâu, mau đưa đồng chí Lý Khiếu Phong về nhà, làm loạn hết lên rồi.
Lỗ Tiến đập bàn cũng tức lắm rồi. Lý Khiếu Phong anh muốn công khai thử thách uy quyền của Lỗ Tiến tôi.
Trước đây Trấn Đông Hải rất tôn trọng Lý Khiếu Phong nhưng đổi lại là Lỗ Tiến thì không thế nữa rồi. Mối quan hệ giữa Lỗ Tiến và Lý Khiếu Phong từ trước đã chẳng ra sao.
Mà bây giờ lại thấy Lý Khiếu Phong ra mặt bảo vệ bọn phản đối lại mình Diệp Phàm, Lang Phá Thiên như vậy không phải là muốn công khai phân hóa quyền lực của Tổ đặc nhiệm A, tái tạo lại một vương triều Tổ đặc nhiệm A mới. Lỗ Tiến tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Gã muốn chèn ép Lý Khiếu Phong mà Diệp Phàm chính là hòn đá mài dao của gã.
Nghe thấy tiếng hét lập tức bốn đồng chí mặt uy vũ tiến vào nhưng họ thấy phải
"mời" Lý Khiếu Phong liền rụt đầu rụt cố lại, cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Thấy bọn họ đứng ngơ người ra không tiến đến, Lỗ Tiến lạnh lùng hừ nói:
- Không còn ai nghe theo mệnh lệnh của Tổ đặc nhiệm A nữa phải không?
Bốn đồng chí đó sửng sốt tiến đến chỗ Lý Khiếu Phong.
- Tự tôi sẽ đi không cần các anh tiễn.
Lý Khiếu Phong xua xua tay, nhìn Lỗ Tiến một cái nói:
- Đồng chí Lỗ Tiến, anh sẽ phải trả giá bằng máu cho những việc anh đã làm hôm nay. Anh cũng đừng nghĩ là Lý Khiếu Phong tôi sẽ có âm mưu quỷ kế gì. Từ hôm nay trở đi, chuyện của Tổ đặc nhiệm A tôi sẽ không quản nữa, anh muốn thế nào cũng được. Ông đây không thèm làm cố vấn Tổ đặc nhiệm A nữa. Ông đây vì Tổ đặc nhiệm A vất vả cả đời cũng nên về nhà an hưởng tuổi già rồi. Lỗ Tiến anh cho tôi nghỉ việc là được rồi.
- Tướng quân Lý đừng như vậy.
Cố Toàn vội vàng khuyên. Lý Khiếu Phong mà đi thật thì Tổ đặc nhiệm A coi như mất đi một nửa.
- Anh Lý anh nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện ở bên này tôi sẽ tự giải quyết được. Còn về chức Cố vấn là do Chủ tịch nước bổ nhiệm, Lỗ Tiến tôi không có quyền cho anh nghỉ.
Lỗ Tiến xua xua tay, khẩu khí hiền hơn rất nhiều.
- Hừ.
Lý Khiếu Phong vỗ vỗ quần áo, liếc nhìn Tưởng Đại Hải một cái, vênh mặt lên đi về.
- Cứ quyết định như vậy đi, tội nặng xử phạt, ghi vào hồ sơ đồng chí Diệp Phàm.
Lỗ Tiến nhìn bóng dáng của Lý Khiếu Phong, nghiến răng nói.
gã nhìn Cố Toàn một cái nói:
- Tướng quân Cố, anh làm công tác chính trị. Về chuyện xử phạt Diệp Phàm và Lang Phá Thiên anh đi tuyên bố đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Tôi đi.
Cố Toàn gật gật đầu, nhìn Lỗ Tiến một cái, không nói gì nữa đi luôn. Cố Toàn lập tức hình như già đi rất nhiều, ông ta đang lo lắng cho Tổ đặc nhiệm A.
Chỉ có Cố Toàn biết vị trí của Diệp Phàm trong mắt bọn Lang Phá Thiên, nó giống như là một vị thần. Lỗ Tiến vì muốn lập uy quyền đã ra tay với Diệp Phàm e là đã động đến một tổ ong lớn. Đến lúc sự việc phát triển đến mức không cứu vãn được nữa cũng không biết phải làm thế nào nữa.
Lúc Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhận được thông báo xử phạt, Diệp Phàm nhìn Cố Toàn hỏi:
- Đây là quyết định chính thức của ủy ban tổng bộ đúng không?
- Ừ.
Cố Toàn ừ một tiếng, nhìn mọi người một lượt lại thở dài nói:
- Vì chuyện này mà ở phòng họp tướng quân Lý suýt nữa đã đánh đồng chí Tưởng Đại Hải.
Lão Lý đập bàn cũng đưa ra ý xin từ chức. Đồng chí Diệp Phàm hy vọng các đồng chí có thể hiểu được nỗi khổ của Tổng bộ, cố gắng khắc chế một chút.
Đừng có gây chuyện nữa. Tổ đặc nhiệm A của chúng ta đã phải chịu cú sốc rất lớn rồi, không thể gây sức ép nữa. Lãnh đạo cũng có nỗi khổ của lãnh đạo. Haizz…
- Nói hay lắm, lãnh đạo có nỗi khổ của lãnh đạo nên lấy những người dưới như tôi để hả giận đúng không? Lỗ Tiến không có bản lĩnh, từ trước đến nay không tạo lập được uy quyền ở Tổ đặc nhiệm A
Chủ ý lần này không ngờ lại đánh lên mấy anh em chúng tôi. Chúng tôi không phải là cây lập uy của Lỗ Tiến.Mẹ kiếp, nếu Lỗ Tiến đã bất nghĩa như vậy chúng ta cũng không cần hiệp lực với hắn nữa.
Đầu óc chúng tôi vẫn bình thường. Không làm nữa, tôi lên báo cáo xin từ chức, không cần chuyển ngành nữa. Xã hội này mua mạnh bán mạnh, không thể cưỡng ép chúng tôi làm việc đúng không. Bây giờ là xã hội mới, cũng không phải là chế độ bắt đi lính vẫn thịnh hành trước khi giải phóng.
Lang Phá Thiên lạnh lùng hừ nói.
- Phá Thiên bình tĩnh một chút, đừng nói như vậy.
Cố Toàn nhăn mày, ông dự cảm chuyện sắp xảy ra rồi.
- Bình tình. Ha ha. Chúng tôi bình tĩnh đủ rồi. Nếu Lỗ Tiến đã làm như vậy chúng ta còn bình tĩnh thì không còn là người nữa.
Mẹ nó, Lỗ Tiến là cái shit gì chứ. Không có bản lĩnh gì chỉ biết đánh người nhà. Có bản lĩnh thì lên núi Xương Bối đánh một trận với nhóm Thần Đạo đi.
Có bản lĩnh thì đánh nhau với bọn sát thủ đỉnh cao của thế giới đi. Ông đây vì đất nước mà mấy lần suýt mất mạng, cuối cùng vẫn có một cái ghi lại tội nặng xử phạt trở về.
Thú vị rồi, thú vị rồi đấy. Chuyện như vậy tôi chưa thấy bao giờ. Tề Thiên tôi cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt của Lỗ Tiến.
Thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A cái gì, không bằng cái rắm. Cũng chỉ như một con đàn bà thôi, bụng dạ hẹp hòi. Mẹ nó, ông đây không làm nữa. Về nhà bán khoai lang còn sướng hơn ở nơi quỷ quái này. Tôi khinh.
Tề Thiên mắt đỏ lên rồi, nhìn Cố Toàn một cái hừ nói:
- Tôi cũng sẽ về viết đơn xin chuyển ngành ngay, ông đây không làm ở Tổ đặc nhiệm A nữa.
- Tôi cũng không làm nữa, tôi đi cùng với anh Diệp Phàm. Anh ấy đi đâu thì Trương Cường tôi đi đấy. Anh Diệp đi quét rác thì tôi đi nhặt rác. Không ra thể thống gì nữa. Qua cầu rút ván cũng không đến mức tuyệt tình như vậy. Lỗ Tiến đúng là động vật máu lạnh. Làm việc vì bọn người này, không đáng.
Trương Cường phẫn nộ mắng.
- Diệp Phàm anh khuyên bọn họ đi.
Cố Toàn vội vàng nói. Xem ra sự việc có vẻ còn nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng.
-
- Khuyên cái rắm gì nữa. Lỗ Tiến đánh vào má trái chúng tôi chẳng nhẽ chúng tôi đưa má phải ra để nó đánh một phát nữa. Diệp Phàm tôi hèn cũng không hèn đến mức ấy.
Không cần phải nói nữa, Phá Thiên liên hệ mấy người chúng ta đều không làm nữa, để cho một mình Lỗ Tiến làm tư lệnh tay không đi.
Mẹ nó. Bố đây bây giờ là một người bỏ đi, giống như một cái giẻ rách. Không ngờ ở bên chính phủ tôi không bị xử phạt, đến Tổ đặc nhiệm hy sinh bao nhiêu xương máu lại bị cảnh cáo nội bộ Đảng, Huân chương vàng còn để làm gì nữa.
Chẳng nhẽ lại không hơn cảnh cáo xử phạt. Mẹ nó, cứ nghĩ đến là lại tức ông đây muốn đấm vào bụng Lỗ Tiến một phát.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Tôi cũng tìm thêm vài người nữa. Muốn làm thì chúng ta cùng làm, làm cho chết tên cháu chắt Lỗ Tiến.
Trương Cường hừ nói. Diệp Phàm cầm điện thoại lên gọi cho Đỗ Phong. Anh ta vừa nghe xong đã tức điên lên rồi, nói sẽ lập tức quay về, công việc là cái rắm gì đâu.
Trương Cường, Lang Phá Thiên và Tề Thiên cũng gọi điện thoại. Đột nhiên, từ phòng bệnh có tiếng ồn ào.
Cố Toàn vừa nhìn mặt đã đen lại, biết là khuyên cũng không có tác dụng gì, biết là chuyện lớn chưa từng có kể từ khi thành lập Tổ đặc nhiệm A đến nay sắp xảy ra. Có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tan rã hay tồn tại của Tổ đặc nhiệm A.
- Haizz….
Cố Toàn thở dài, nhìn mọi người một lượt nói:
- Tôi đi đây các anh tự biết điều đi.
Chuyện này tất nhiên là sẽ có người báo lên cho Lỗ Tiến.
- Tôi cũng muốn xem bọn họ làm được gì. Phản thiên rồi sao.
Lỗ Tiến lạnh lùng cười một tiếng, ngồi lên ghế ngơ người ra.
Buổi sáng hôm sau, Lỗ Tiến vừa mới vào phòng làm viêc đã nhận được thông báo nói Chủ tịch thị Trấn Sơn Hà lập tức đến.
Lỗ Tiến trong lòng lo lắng. Gã biết là người cần đến sẽ đến, không ngờ mấy tên này lại nhanh tay như vậy, mới có một ngày mà đã tìm đến chủ tịch rồi. Cũng không biết mấy tên này đã liên kết được bao nhiêu người. Trong lòng Lỗ Tiễn có chút không yên. Lúc này Lỗ Tiến bắt đầu thấy có chút hối hận rồi.