Quan Thuật

Chương 1810

- Tiếm quyền, thế nào gọi là tiếm quyền. Nếu bây giờ có Bí thư ở đây, Diệp Phàm đề xuất ý kiến như vậy, sẽ có thể gây ra nghi ngờ về vấn đề tiếm quyền.

Tuy nhiên lúc này không như vậy. Hải Đông của chúng ta chưa bổ nhiệm Bí thư mới.

Bí thư Diệp Phàm đại diện phụ trách công tác của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, sao lại không có quyền điều chỉnh vấn đề tổ chức cán bộ của thị xã Thanh Ngưu?

Nếu không, bảo đồng chí Diệp Phàm đại diện phụ trách công tác Thành ủy là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ là Tỉnh ủy bày ra thứ đồ trang trí, đúng là buồn cười.

Đồng chí Cổ Dị Hùng đứng về phương diện chế độ tổ chức, vẻ mặt nghiêm khắc phản bác đồng chí Trương Nhất Đống.

- Haha. Quyền phụ trách công tác của Thành ủy, đến quyền điều chỉnh đội ngũ cán bộ cấp dưới của thành phố cũng không có, cái gọi là phụ trách công tác của Thành ủy này rút cục là phụ trách công tác của phòng ban nào?

Tôi lại muốn hỏi Phó bí thư Trương một chút, Tỉnh ủy có ý tứ gì ở đây? Là chỉ thị của Tỉnh ủy chưa đủ rõ ràng hay Phó bí thư Trương xuyên tạc ý tứ của Tỉnh ủy?

Huống chi thành phố Thanh Hải chỉ là mộ thành phố cấp huyện thuộc thành phố Hải Đông. Nhân vật số một của thị xã Thanh Ngưu chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng. Theo trình tự tổ chức mà nói, bộ máy thị ủy của thị xã là cấp có quyền điều chỉnh nhân sự cấp phòng.

Chẳng lẽ việc điều chỉnh bộ máy cán bộ thị xã Thanh Ngưu cũng phải cần các đồng chí của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ra mặt. đến kiểm tra đánh giá sao?

Lưu Chân Mai ngôn từ sắc bén, trực diện chất vấn Trương Nhất Đống.

- Bí thư Lưu, tôi cũng không phải có ý này, cô hiểu sai rồi.

Trương Nhất Đống vừa nói đến đây, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Nhất Đống lạnh lùng hừ nói:

- Vậy đồng chí Nhất Đống rút cuộc có ý gì?

- Hành động không nên quá mạnh. Tôi vẫn kiên quyết cách nói khi nãy của tôi. Thiếu vị trí nào thì bổ nhiệm vào. Điều chỉnh toàn bộ, không ổn lắm.

Trương Nhất Đống sắc mặt tối lại, hừ nói.

Thình thịch

Cuối cùng Diệp Phàm đập mạnh vào bàn, hừ nói:

- Toàn bộ ban cán bộ của thị xã Thanh Ngưu đều mục nát.

Chẳng lẽ phải đợi tới lúc xuất hiện sự kiện Thanh Ngưu lần thứ hai thì mới thay đổi bộ máy? Tôi không muốn nói tư tưởng của một số đồng chí có vấn đề. Tuy nhiên, xét về đại cục của thị xã Thanh Ngưu, thay đổ ban cán bộ là hợp lý. Bằng không, việc chỉnh đốn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là sáo rỗng. Như vậy đi, nếu ý kiến khó để đạt được sự đồng thuận của tất cả các đồng chí, việc này, cứ giơ tay biểu quyết đi.

Biết dự tính của Trương Nhất Đống. Đơn giản là sợ khi mình phụ trách công tác ở Thành ủy sẽ cải tổ triệt để bộ máy cán bộ cấp dưới của Hải Đông, đổi toàn bộ thành người của mình. Như thế Đông Hải này chẳng phải là Diệp Phàm mình nói là xong cả sao.

Trương Nhất Đống kiên quyết phản đối, không đơn giản chỉ là vấn đề tranh chấp quyền lực. Cho nên, Diệp Phàm vừa nói xong, căn bản là không cho Trương Nhất Đống cơ hội phản bác, biểu quyết trước.

Còn ba người Lưu Chân Mai, Nguyễn Nhất Tiến, Cổ Dị Hùng không do dự giơ tay.

Cao Hoa cũng không do dự giơ tay. Thiết Đinh Sơn chần chừ một chút rồi cũng giơ tay. Dương Bản Thủy sau khi nhìn Trương Nhất Đống, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng giơ tay.

- Tôi phản đối.

Trương Nhất Đống hừ nói.

- Tôi cũng cho rằng điều chỉnh bộ máy cán bộ thị xã Thanh Ngưu trên diện rộng có chút không ổn.

Thái Qúy Quyền cũng lờ mờ tỏ vẻ ủng hộ Trương Nhất Đống.

- Tôi không có ý gì, theo quyết định của tổ chức.

Hương Phương nhìn mọi người, bất đắc dĩ nói, tỏ ý bỏ phiếu trắng.

- Trong số các ủy viên thường vụ cũ, bảy người là Lưu Chân Mai, Cổ Dị Hùng thêm tôi và mấy người nữa người đồng ý tiến hành điều chỉnh tổng thể bộ máy cán bộ thị xã Thanh Ngưu. Hai đồng chí Trương Nhất Đống và Thái Qúy Quyền phản đối. Đồng chí Tô Thơm từ bỏ quyền, thông qua.

Lời nói của Diệp Phàm rất quyết đoán.

- Bí thư Diệp, nếu các ủy viên thường vụ đã quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy chính quyền của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Hải Đông, tôi thấy, việc này không thể trì hoãn nữa rồi. Một khi giải quyết được vấn đề về bộ máy cán bộ, bộ máy các cán bộ mới lên nắm quyền, chúng ta sẽ có thể tiến hành chỉnh đốn toàn diện thị xã Thanh Ngưu. Tin tưởng có bộ máy cán bộ mới, Thanh Ngưu sẽ có thể có được diện mạo mới.

Cổ Dị Hùng là người đầu tiên nổ pháo.

- Bí thư Diệp, thật ra, mấy ngày trước tôi đã chú ý tới vấn đề này. Cho nên liền bàn bạc với đồng chí Cổ Dị Hùng vấn đề của thị xã Thanh Ngưu. Khi đó liền lập một danh sách các đồng chí cần được đào tạo lại, để Trưởng ban Dị Hùng đem danh sách cho anh xem trước một chút. Nếu có thể thảo luận ở hội nghị thường vụ luôn.

Lưu Chân Mai nói.

- Ừ, mang lại đây xem thử.

Diệp Phàm gật gật đầu, đương nhiên là đang phối hợp để đóng kịch. Danh sách này thực ra là Cổ Dị Hùng đưa ra theo ý tứ của Diệp Phàm. Bí thư Đảng Lưu Chân Mai đưa ra điều này là rất hợp lý.

Cổ Dị Hùng đưa danh sách tới, Diệp Phàm giả vờ nhìn nhìn, rồi quay ra hỏi Cổ Dị Hùng mấy câu chẳng liên quan gì rồi nói:

- Tôi thấy được, các đồng chí cũng truyền tay nhau xem đi, không có ý kiến gì, danh sách những người cần đi đào tạo này sẽ quyết định như thế.

Tuy nhiên, vừa rồi tôi cũng phát hiện ra một vấn đề, những đồng chí này đều là những người có liên quan đến sự kiện thị xã Thanh Ngưu.

Dù ít dù nhiều cũng đều có chút liên hệ. Lần trước chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, Lý Long, đã từng nói, một số đồng chí của thị xã Thanh Ngưu tư tưởng có vấn đề, nhất định phải giải quyết từ khía cạnh tư tưởng mới được.

Vẫn là Bí thư Lưu nói đúng. Xét về mặt hình thái ý thức, tư tưởng của con người, đại não quyết định mỗi tiếng nói hành động của chúng ta. Không giải quyết vấn đề tư tưởng, nói gì đến giải quyết hành động?

Chúng ta làm vậy cũng là hưởng ứng chỉ thị của lãnh đạo Uỷ ban Kỷ luật Trung ương đúng không? Kiên định tư tưởng, đoàn kết hướng về phía trước, tin tưởng những đồng chí này ở trường Đảng có thể…

Sau đó, mọi người đầu lần lượt xem bản danh sách.

- Hừ.

Trương Nhất Đống chỉ hừ một tiếng, không phát biểu thêm gì, biết là phản đối cũng chẳng ích gì nên không phí lời nữa. Chẳng bằng giữ lại chút nước bọt đợi lúc chia chác chiếc bánh lớn là thị xã Thanh Ngưu này rồi lại nói tiếp, còn có chút lợi ích thực tế.

Diệp Phàm làm như vậy, đơn giản là muốn nắm trong tay bộ máy cán bộ của thị xã Thanh Ngưu. Thanh Ngưu là thị xã duy nhất của thành phố Hải Đông, là một trong những nguồn thu nhập tài chính chủ yếu của thành phố Hải Đông.

Nắm trong tay Thanh Ngưu chẳng khác nào chiếm được ba phần thiên hạ của Hải Đông.

- Bí thư Diệp, cải tổ triệt để thị xã Thanh Ngưu, việc chọn Bí thư của Thanh Ngưu cũng khá quan trọng. Một Bí thư tốt có thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho hàng triệu người dân của thị xã Thanh Ngưu. Cho nên sau khi tôi xem xét cẩn thận, cảm thấy gần đây đồng chí Vương Long Đông của huyện Đào Mộc có biểu hiện khá tốt, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy Thanh Ngưu.

Lưu Chấn Mai không chút khách khí lên tiếng đầu tiên.

- Vương Long Đông không thể được. Một cái huyện Đào Mộc bé tí còn làm rối tung cả lên, sao có thể đảm nhiệm chức Bí thư thị xã Thanh Ngưu?

Trong thời gian đồng chí Trương Minh Sâm giữ quyền chủ tịch thị xã, đồng chí Vương Long Đông công khai cãi nhau với anh ấy. Tuy nói sau đó có vài việc đồng chí Trương Minh Sâm làm không tốt,

Nhưng lúc ấy, thái độ của đồng chí Vương Long Đông rất khiến người ta thất vọng, hơn nữa, cực kỳ không thỏa đáng.

Có việc thì phối hợp với lãnh đạo mà, sao lại có thể công khai phản bác trước mặt các cán bộ như thế?

Đây là biểu hiện cực kỳ mạnh của việc không phục tùng lãnh đạo cấp trên, tuyệt đối không thể chọn được.

Nếu các vị ngồi đây cũng gặp phải vấn đề như thế, vậy sẽ xử lý như nào?

Trương Nhất Đống hừ nói.

- Đồng chí Vương Long Đông vẫn còn trẻ, hơn nữa, vừa mới được đề bạt chức chủ tịch huyện được một năm. Về mặt lý lịch tuổi tác đều thiếu hụt.

Bí thư Thành Như Trương đã nói, ngay đến cái huyện Đào Mộc nhỏ bé đó mà còn không quản lý được, sao có thể chủ trì công tác của thị xã Thanh Ngưu được. Các đồng chí, chúng ta là những nhân tài được chọn lựa để phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân. Đây là vấn đề lớn liên quan đến hàng triệu người dân của Thanh Ngưu, không thể qua loa được.

Chỉ cần chúng ta vô tình đánh giá sai, sẽ gây ra họa lớn. Tôi thực sự không muốn lại thấy sự kiện Thanh Ngưu lần nữa, Hải Đông của chúng ta sẽ bị thương không dậy nổi nữa.

Đồng chí Thái Qúy Quyền vẻ mặt đau lòng giảng giải, liếc nhìn mọi người một cái, nói:

- Thật ra, có nhiều người có thể giữ chức Bí thư thị xã, ví dụ như đồng chí Bí thư huyện ủy Đào Mộc, Khương Sơ Lâm chính là một đồng chí tốt.

Trong mấy năm đồng chí Khương Sơ Lâm đến huyện Đào Mộc, huyện Đào Mộc đã có những biến chuyển lớn. Trước kia, một huyện nghèo đến nỗi cơm ăn không đủ no, hiện nay cũng đề ra khẩu hiệu khá giả.

Đây đúng là có quyết tâm rất lớn. Hơn nữa, đồng chí Chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh cũng hết lời khen ngợi đồng chí Khương Sơ Lâm. Lần trước còn xướng danh khen ngợi đồng chí ấy, đây là vinh dự như nào?

- Ừ, đồng chí Khương Sơ Lâm vốn chính là Bí thư huyện Đào Mộc. Có kinh nghiệm lãnh đạo một huyện, cũng làm mấy năm rồi. Trong thời gian đó cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì lớn. Theo lời Bí thư Thái nói, thành tích cũng rõ như ban ngày.

Tô Thơm không ngờ lại nói giúp Thái Qúy Quyền. Người phụ nữ này lúc này quyết tâm đi theo Tô Lâm Nhi, gây phiền phức cho Diệp Phàm.

- Haha, Khương Sơ Lâm đến huyện Đào Mộc cũng được tám năm rồi, mọi người xem xem, huyện Đào Mộc có biến chuyển gì lớn không? Như vấn đề cơm ăn chẳng hạn, trước kia huyện Đào Mộc rất nghèo, còn bây giờ, có cơm ăn no.

Cái đó cũng không phải là do đồng chí Khương Sơ Lâm làm được việc gì to tát đem lại sự giàu có, mà là bởi vì Uỷ ban nhân dân Tỉnh và Uỷ ban nhân dân thành phố tăng viện trợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong mấy năm đồng chí Khương Sơ Lâm phụ trách công tác của huyện Đào Mộc, việc thu hút đầu tư cơ bản rơi vào tình trạng đình trệ.

Càng không nói đến việc phát triển kinh tế, tạo phúc cho nhân dân huyện. Còn đồng chí Vương Long Đông thì khác.

Cứ nói về sự kiện Đào Mộc lần trước đi. Anh ta bị người ta hãm hại, thương nhân bên ngoài định đến đầu tư thì lại bị những người có ý đồ xấu dọa cho phải chạy mất dép.

Việc này, lúc ấy ngành công an từng điều tra, hơn nữa, còn bắt được mấy người khả nghi.

Tôi nghĩ, việc này vẫn là do Bí thư Thiết nói một chút.

Cổ Dị Hùng nói.

- Việc này tôi cũng nghe qua. Thời gian trước, cục trưởng cục công an Vương Triều, từng xuống điều tra. Vừa đúng lúc bắt được mấy đồng chí quấy rối và có âm mưu. Việc này không biết đồng chí Đinh Sơn có biết không?

Diệp Phàm nhìn Thiết Tử Sơn liếc một cái, cố ý hỏi.

- Bí thư Diệp, việc này tôi hiểu. Lúc ấy đội trưởng Vương xuống, tôi còn đi liên lạc với ông ấy.

Đích xác có sự việc như vậy. Qua điều tra mới biết được, khi đó tổng cộng bắt năm người. Có bốn người không ngờ là do gia tộc Phương Thị Thủy Châu giật giây cố ý quấy rối. Có thể mọi người cũng nghe nói qua gần đây phát sinh một tin mới. Nghe nói gia tộc Phương thị Thủy Châu bởi vì thông đồng với địch, âm mưu làm nguy hại tới sự an toàn của quốc gia, toàn bộ công ty Phương thị đều bị niêm phong. Hơn nữa, đến khu nhà cao cấp của Phương Thị cũng bị lấy lại. thiết Đinh Sơn giảng giải, nhưng lại khiến mọi người rất hứng thú.

- Bí thư Thiết, bốn người còn lại là ai?

Nguyễn Nhất Tiến có vẻ cũng rất hứng thú, hỏi.

- Cái này, nói ra hình như còn có chút quan hệ với Tô thị của thành phố Hải Đông.

Thiết Đinh Sơn nói.

- Có quan hệ với Tô Thị, không thể nào?

Tô Thơm thốt ra, nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment