Quan Thuật

Chương 1824

Nếu hội nghị thường vụ Thành ủy đã không quyết định việc này, thì chuyện hợp đồng lại càng không có.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Phó Trưởng ban thư ký Vu Hữu Hòa Vu Hữu Hòa một cái nói:

- Đồng chí Vu Hữu Hòa, lập tức thông báo cho Tô thị giải trí, để chiều nay họ cử người phụ trách đến Thành ủy một chuyến. Về chuyện thu hồi đất của Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải thông báo cho họ. Nếu phải thu hồi, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị có phải không?

Diệp Phàm tỏ vẻ đại nhân đại nghĩa. Một số đồng chí ngồi đây tất nhiên là biết rõ.

Tiếp theo là tiến hành thảo luận về quy hoạch xây dựng trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố.

- Cái gì, muốn thu hồi. Ủy ban nhân dân thành phố lật lọng.

Tô Quý Tài vừa mới nhận được điện thoại của Vu Hữu Hòa tức giận quát.

- Tổng giám đốc Tô, đây là quyết định của hội nghị thường vụ. Có việc gì chiều mời anh đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Diệp Phàm để nói chuyện với anh ấy. Anh quát gì tôi.

Vu Hữu Hòa cũng tức giận. Từ trước đến nay nhìn thấy Tô thi có cảm giác mình nhỏ bé. Hiện giờ Diệp Phàm đắc thế Vu Hữu Hòa tất nhiên cũng dũng cảm lên.

Hơn nữa, lần này Diệp Phàm về Hải Đông, thầm nhắc Vu Hữu Hòa đi tỉnh thành một chuyến. Vu Hữu Hòa vừa nghe tất nhiên là xúc động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ. Biếtt Diệp Phàm đã ra tay, nói giúp y với cấp trên.

Đường đã rải rồi, việc cụ thể còn phải chính y đi làm. Cho nên, mấy ngày nay Vu Hữu Hòa nhiều việc mệt muốn chết, luôn chạy đi chạy lại giữa tỉnh thành và Hải Đông.

Tất nhiên dù mệt nữa, Vu Hữu Hòa cũng cảm thấy rất thoải mái. Chờ đợi. Vu Hữu Hòa không dám có hi vọng xa vời, chỉ có thể mong y được chức Cục trướng cấp Phó giám đốc sở là được. Còn nhập trường… Vu Hữu Hòa không dám nghĩ đến.

Đương nhiên, việc này, Diệp Phàm cũng không nói nhiều. Giao dịch với Bí thư Phí, tất nhiên là không nên nói cho người ngoài.

- Bọn họ không sợ chúng ta tố cáo bọn họ sao? Nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ thiếu người tài.

Tô Lâm Nhi thản nhiên hừ một tiếng.

- Tiểu thư, hay là đem hợp đồng ra nghiên cứu một chút. Mời luật sư đến ngay để tìm đối sách mới được.

- Nếu Ủy ban nhân dân thành phố đã đưa ra thông điệp cho chúng ta, xem ra, lần này là họ muốn động thật. Chúng ta phải tìm hiểu kỹ điều khoản hợp đồng mới được.

Tuy nói nhà họ Tô chúng ta giỏi chuyện kiện tụng nhưng người ta là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Cho tới giờ đều là dân đấu cùng quan. Theo chân họ lên tòa án, lo rằng chúng ta thấp hơn một chút.

May mắn là lão gia nhà họ Tô chúng ta không phải cây đèn cạn dầu. Có lẽ Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải nể nang.

Bằng không sẽ không thông báo cho chúng ta đến bàn bạc mà trực tiếp thông báo dỡ bỏ.

Tô Quý Tài có chút lo lắng.

- Ừ, tôi đi tìm xem.

Tô Lâm Nhi gật đầu đi lên tầng. Mở cánh cửa ngầm xong lập tức kinh hãi.

Hét lớn:

- Ai dám?

Câu thứ hai chính là của ta?

Xem ra trong mắt Tô Lâm Nhi hợp đồng chỉ là cái thứ hai, quan trọng vấn là tin tức mà Lam Tồn Quân viết cho cô. Người ta nói, phụ nữ sau khi yêu thì hết thuốc chữa.Việc này thật đúng là chân lý.

Tô Lâm Nhi điên cuồng tìm kiếm trong phòng, mãi đến khi mệt mỏi, ngồi xuống sàn nhà đôi mắt đã đỏ ngầu.

- Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tô Quý Tài ở dưới tầng hồi lâu không thấy Tô Lâm Nhi xuống, lên lầu xem một chút mới phát hiện sự khác thường của Tô Lâm Nhi, vội vàng chạy lại hỏi.

- Chú Quý Tài, đều bị trộm hết. Là ai làm, lập tức gọi người dến, tôi muốn điều tra đến cuối cùng, tôi muốn rút da y ra.

Tô Lâm Nhi giống như phát điên, đầu tóc rối bù hét lớn. Mà Vương Nhân Bàng lúc này đang uống trà, đột nhiên cảm thấy tai mình nóng lên, lẩm bẩm nói:

- Sao thế nhỉ, ai nhắc đến mình mà lại nóng tai thế, chắc chắn là cô gái nào nhắc rồi, ha ha..

Mà ở tận Bắc Kinh Lam Tồn Quân cũng cảm giác trong lòng bất an, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, sao lại cảm thấy bất an khó chịu như thế này?

Không lâu sau, cao thủ của Tô thị đã đến phòng ngủ của Tô Lâm Nhi, tiến hành kiểm tra.

Ngay sau đó, người đó lắc đầu nói:

- Tiểu thư Tô, những việc này do một vị cao thủ làm. Chẳng dấu vết quen thuộc hơn nữa còn rất điêu luyện, căn bản là không để lại dấu vết gì. Ngoài ra, việc này có lẽ trước đây một thời gian rồi, không để lại chút gì, ôi.

- Đồ ngu, cút.

Tô Lâm Nhi ném gối, người trung niên kia xấu hổ cười cười, nhẹ nhàng trả lại gối, chào Tô Lâm Nhi và Tô Quý Tài rồi đi.

- Tiểu thư, chúng ta phải đối mặt với một sự thật. Thư và hợp đồng nhất thời không tìm được. Chúng ta phải nghĩ ra cách khác để đối phó mới được.

Tô Quý Tài khuyên nhủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Lúc đó ký kể không phải có hai bản sao?

Tô Lâm Nhi tỉnh táo lại hừ nói.

- Một bản do Ủy ban nhân dân thành phố giữ. Nếu người ta đã thông báo cho chúng ta thì có lẽ hợp đồng đó được lấy ra để làm chứng cho chúng ta.

Tô Quý Tài nói.

- Chú Quý Tài, chú nói xem, có phải là có mưu đồ không?

Tô Lâm Nhi sau khi tỉnh táo lại liền nghĩ đến vấn đề này.

- Tiểu thư đang muốn nói là chuyện này là do đối thủ của chúng ta làm?

Tô Quý Tài hỏi.

- Rất có khả năng, chú xem, những thứ đó của chúng ta đều vừa mới mất, bên đó đã ra thông báo cho chúng ta. Tuy nhiên, những bức thư đó họ lấy đi làm gì nhỉ, ăn thì không ăn được, bọn trộm chết tiệt này.

Tô Nguyệt Nhi tức giận đến phát khóc.

- Việc này cũng thật sự là lạ. Nếu thật sự là đối thủ của chúng ta làm, hẳn là không muốn những bức thư này. Vừa rồi tiểu thư có nói cho tôi một số nội dung trong thư, thì thư đó đối với đối thủ của chúng ta mà nói căn bản là vô dụng.

Chẳng lẽ thật sự là bọn trộm vặt, thấy gì cầm đi hết. Vừa rồi tiểu thư cũng đã kiểm tra, hình như két sắt cũng bị trộm mất mấy nghìn đô la Mỹ.

Tên trộm này có chút lạ, sao không lấy hết, chỉ lấy hơn nghìn. Hơn nữa, đối thủ của chúng ta là Ủy ban nhân dân thành phố.

Người nào là cán bộ chính quyền lại làm việc bỉ ổi này. Việc này nếu điều tra ra sẽ giống như tội phạm.

Tin rằng trên đời này không có người cán bộ nào tình nguyện lấy chức vụ của bản thân ra đánh cuộc làm việc như thế.

Cho nên, tôi cho rằng hẳn là không phải các người của Ủy ban nhân dân thành phố làm.

Tô Quý Tài cũng cảm thấy mơ hồ.

- Tên trộm khốn khiếp, tôi sẽ không để yên. Chú Quý Tài, báo tin cho Bắc Kinh, yêu cầu cho cao thủ đến. Tôi muốn tra đến tận cùng, chỉ cần điều tra ra, tôi muốn rút da của y.

Tô Lâm Nhi vẻ mặt tức giận, giống như muốn ăn thịt người.

- Ôi…

Tô Quý Tài bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu nhìn Tô Lâm Nhi một cái hỏi:

- Vậy buổi chiều làm sao bây giờ? Chúng ta không có chứng cứ, đến Thành ủy nói cũng không ra.

- Mặc kệ nếu muốn gây rối cũng phải đến chỗ bọn họ gây rối. Tôi không tin là không để lại chút chứng cứ nào, chuyện lớn như vậy cơ mà.

Tô Lâm Nhi hừ nói.

- Lúc ấy ký hợp đồng đều là Trương Minh Sâm và Phạm Viễn làm đại diện. Trương Minh Sâm đã chết, không có cách nào. Nếu Phạm Viễn đồng ý ra làm chứng thì dễ giải quyết.

Tô Quý Tài nói, biết lời này cũng không cần phải nói.

- Y còn ra mặt gần đây giống như rùa rụt cổ. Việc này trốn còn không kịp, đừng hi vọng y còn ra mặt.

Tô Lâm Nhi hừ một tiếng.

Buổi chiều, Tô Quý Tài cùng Tô Lâm Nhi đưa mấy người vội vàng đến Thành ủy.

Diệp Phàm tiếp họ ở phòng khách bên ngoài.

- Tổng giám đốc Tô, sáng nay Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi đã thông báo cho bên các anh. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định quy hoạch lại trụ sở của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

Tuy nhiên, hiện giờ địa điểm làm việc hơi chật. Hội nghị thường vụ cùng Thành ủy đã quyết định thu hồi lại khu đất mà Tô thị tham ô đang sử dụng. Thành ủy quyết định cho các anh thời gian một tuần chuẩn bị để giao lại mặt bằng cho Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.

Đương nhiên, các anh cũng có thể hợp tác với chúng tôi trong việc tiến hành giải phóng mặt bằng. Nếu không ảnh hưởng đến việc quy hoạch trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố thì có thể giữ lại. Cũng giảm việc các anh phải mời người dỡ bỏ, lãnh phí tiền bạc thời gian của các anh.

Vu Hữu Hòa tỏ vẻ đang giải quyết việc chúng nói.

- Chủ nhiệm Vu, sao có thể nói là tham ô? Khu đất đó trước đây hội nghị thường vụ Thành ủy các anh đã quyết định cho Tô thị có cổ phần khống chế tập đoàn Địa Đường Điểu. Lúc trước còn ký hợp đồng chính thức.

Hợp đồng kỳ hạn 8 năm. Chúng ta tuy chỉ là người dân bình thường, nhưng chúng ta cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình đúng không? Các anh tiến hành quy hoạch lại, chúng tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng muốn lấy lại đất đai thì để tám năm sau.

Tô Quý Tài bình tĩnh nói.

Y đã bàn bạc với Tô Lâm Nhi trước, trước tiên là thử thái độ của Thành ủy một chút rồi nói sau. Có lẽ, hợp đồng là bị tên trộm trộm đi. Mà chuyện ký kết hợp đồng một số đồng chí ở Thành ủy đều biết. Có hợp đồng trong tay, tin rằng Diệp Phàm đại diện Thành ủy cũng phải kiêng nể một chút.

- Hợp đồng hợp đồng nào, mời các anh đưa hợp đồng ra.

Vu Hữu Hòa vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Lúc đầu chúng tôi không biết các anh cần hợp đồng cho nên không mang đến. Tuy nhiên, lúc ấy ký kết hợp đồng có hai bản, tin rằng Ủy ban nhân dân thành phố các anh vẫn giữ một bản. Chỉ cần lấy ra là rõ ngay.

Tô Quý Tài nói, trong lòng đã có chút hoảng hốt. Nhưng mặt vẫn khá bình tĩnh.

- Rất xin lỗi, hợp đồng và văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố hàng năm đều được niêm phong cất vào kho. Hợp đồng năm trước ký với các anh hẳn là cất vào kho đi. Những hợp đồng này không thể tự tiện mở.

Vu Hữu Hòa lắc lắc đầu nhìn Tô Quý Tài giọng cứng rắn lên:

- Hơn nữa, nếu là các anh đến đây nói các anh thuê đất, mời các anh đưa hợp đồng. Nếu không, Ủy ban nhân dân thành phố có quyền cho rằng các anh chiếm đất một cách phi pháp.

- Chiếm dụng phi pháp, Vu Hữu Hòa Tô thị chúng tôi không phải là một công ty, cần gì phải đến chiếm đoạt đất của Ủy ban nhân dân một cách phi pháp? Buồn cười, việc này đến đứa trẻ con cũng không thể tin tưởng được. Dù sao anh cũng là phó Trưởng ban thư ký, người ta gọi anh là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố chẳng lẽ điều cơ bản đó còn không biết? Còn lăn lộn trong quan trường cái gì?

Tô Lâm Nhi không kìm nổi, sự kiêu ngạo làm cô phải lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment